Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 232: Dưới Nhân Đạo Đại Trận.



Chương 231:Dưới Nhân Đạo Đại Trận.

Việc cho mọi người sử dụng thử thiên phú SSS Vạn Kiếm Ý không phải là một việc vô ích, nó là một mũi tên trúng hai con chim của Diệp Hiên.

Hắn không chỉ thu được thêm kiếm ý, mà còn thu được thêm vô số quyến tộc với.

Giống như Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, bên tron Diệp Hiên cũng ẩn chứa một đại thiên thế giới, một thế giới toàn kiếm là kiếm.

Vạn vật, sinh linh, tất cả đều là kiếm.

Từ đằng xa, một bóng người mang trên tay sợi xích to lớn đi tới, người này không phải ai khác ngoài Minh Viêm.

“Sư phụ, con đã làm như lời người nói, cố hóa hơn 1 tỷ loại kiếm ý lên trên Thần Khí Đại Đạo Xiềng Xích của mình.

Giờ con nên làm thế nào để có thể tăng thêm sức mạnh nữa?”

Trong những ngày vừa qua, Diệp Hiên cũng đã tiện thể nhận luôn tên tiểu đệ Minh Viêm về làm đệ tử của mình, dù sao lực chiến của một kẻ sở hữu Thần Khí là không thể bàn cãi.

Đó là một thứ không cách nào đánh giá qua bằng cảnh giới hay cấp độ được.

Trong tương lai, trận chiến mà hắn phải đối mặt là một trận chiến một đánh hai, nhưng để dành chiến thắng, Diệp Hiên cũng không ngại mà biến cuộc chiến này thành hai đánh hai.

Dù cho hắn thừa biết Minh Viêm không thể nào là đối thủ của một trong hai người kia được.

Nhưng để thằng nhóc ấy cầm chân được một người trong số họ là được rồi, cầm cự càng lâu càng tốt.

Nghĩ vậy, Diệp Hiên tiếp tục vẽ ra phương án nâng cấp cho đệ tử của mình.

“Ta có một sát chiêu, thứ có thể tiêu hao toàn bộ kiếm ý trong tích tắc, nhưng uy lực của một đòn này có thể cắt ra quy tắc của thế giới, lúc đó chém đôi một trung thiên thế giới cũng không phải là vấn đề.

Minh Viêm, con muốn học không?”

Nghe Diệp Hiên nói chiêu thức này mạnh như vậy, tên nhóc tóc đỏ đương nhiên là gật đầu muốn học.

Dù cho là ở Liên Minh Nhân Loại hay Xích Phong giới này, chỉ có sức mạnh mới là cơ sở, chỉ có sức mạnh mới là thứ đảm bảo con người có thể sinh tồn được trên những thế giới nguy hiểm này.

Diệp Hiên lúc này trong lòng cảm thấy hơi có lỗi khi lợi dụng thằng nhóc ấy, nhưng hắn không muốn c·hết, hắn muốn là kẻ có thể dành được chiến thắng sau cùng, hoặc ít nhất cũng phải có được một trận chiến với kết quả hòa.

Như vậy mới có thể chấm dứt được mọi nhân quả.

Để dành được chiến thắng, hắn không yêu cầu đệ tử của mình có thể đánh ngang tay với Bạch Hồn hay Lâm Lục Dạ, hắn chỉ yêu cầu thằng nhóc ấy tung ra được sát chiêu làm tổn thương một trong hai người đó là được rồi.

Với lại, có một điều mà Diệp Hiên đã nói dối thằng nhóc ấy.

Đó là sát chiêu mà hắn dậy cho nó nguy hiểm hơn rất nhiều những gì hắn đã nói, một thứ sát chiêu thậm chí có thể gây trọng thương cho Diệp Hiên, hủy diệt cả đại thiên thế giới, đừng nói gì tới việc có thể hủy diệt một trung thiên thế giới.

Một lần nữa, Diệp Hiên treo máy bằng cách cho thả thiên phú Vạn Kiếm Ý của mình lên trên bầu trời, tùy ý để người có thể tham quan học tập.

Đây là một phiên bản hoàn toàn mới, có thể giúp cho đám tu sĩ dễ dàng ngộ ra được nhiều loại kiếm ý hơn.

Còn về Diệp Hiên và Minh Viêm.

Một thầy dám dạy, một trò dám học…

Ở một nơi khác, biên giới giữa Tây Vực và Nam Vực.

Hiện tại trong 5 vực của Xích Phong giới, chỉ có Trung Châu và Tây Vực là hai nơi không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi đám người từ thế giới khác.

Nên ở hai nơi này được thiên đạo lựa chọn làm căn cứ địa, nhằm chống lại đám “vực ngoại thiên ma”.



Đặc biệt là Tây Vực, vì nơi đây là nơi duy nhất không ghi nhận có bất cứ vật thể nào từ trên trời rơi xuống.

Ánh mắt của thiên đạo cũng để ý tới Đông Châu và Bắc Vực thật đấy, nhưng số lượng “vực ngoại thiên ma” ở hai nơi đó đúng là quá ít ỏi, không đáng để chú ý.

Và chiến trường thảm liệt nhất trên Xích Phong giới vào lúc này chính là Nam Vực.

Phần đồng bằng trung tâm của Nam Vực lúc này đã rất khác nếu so với lúc trước.

Một trận pháp tỏa ra ánh sáng vàng kim đã bao phủ cả một vùng rộng lớn.

Trận pháp này không dùng để phòng vệ, cũng không dùng để phong ấn, đây là một trận pháp chuyên dùng để phòng tránh các chức nghiệp giả bị ô nhiễm, hay ăn mòn bởi pháp tắc khi sinh sống ở một dị giới mới.

Nhân Đạo Đại Trận, thứ trận pháp được đặt ở bất cứ vùng đất nào mà người của Liên Minh Nhân Loại đặt chân tới.

Bên trong trận pháp khổng lồ ấy, hàng ngàn các con tàu với kích thước lớn nhỏ không đồng nhất đang đậu trên vùng đồng bằng rộng lớn, biến khu vực này giống như một sân bay cỡ siêu lớn.

Tất cả t·àu c·hiến lúc này đều được xếp thành một vòng tròn, giống như là một bức tường thành bằng sắt thép khổng lồ.

Ở trung tâm của vòng tròn ấy là một chiến hạm chỉ huy, có thể thấy rõ được một thành phố mới đang được xây dựng quanh con tàu to như một hành tinh ấy.

Trong bộ chỉ huy của con tàu, lúc này thuyền trưởng, đô đốc Mộc Minh chỉ huy chính của cả hạm đội lúc này đang có một cuộc gặp mặt đối với những người xuyên việt.

Nhưng nhìn kiểu gì thì cuộc gặp mặt này nhìn cũng giống như một buổi chào cờ hồi còn làm học sinh, với vị đô đốc là hiệu trưởng đang ở trên bục phát biểu.

Còn đám thanh niên ở dưới kia ngồi ngoan ngoãn như một đám học sinh bình thường, dù cho tất cả mọi người đều đã có linh hồn của người trưởng thành.

Mà kể ra, thân phận thực sự của đám người này vẫn còn là học sinh, là học viên của học viện Nghịch Thiên, học viện xếp số 1 số 2 ở Liên Minh Nhân Loại.

Không như Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ hay Diệp Hiên, đều có độ tuổi khá bất thường khi đã là người đi qua nhiều thế giới, đã sống qua hàng vạn năm.

Những “người đồng trang lứa” của bọn họ vẫn còn đi đánh quái thăng cấp, làm quen với thế giới mới được có vài năm, nhiều người trong số họ chỉ vừa mới thức tỉnh còn chưa đầy một năm.

Nên nếu so ba con quái vật đó với đám người xuyên việt khác sẽ khiến cho người cảm thấy như cách vài thế hệ.

Đợi người đã tới đông đủ, đám người xuyên việt không còn ồn ào nữa.

Lúc này, hiệu trưởng, nhầm, là đô đốc Mộc Minh đi thẳng vào vấn đề chính.

“Hiện tại, chúng ta có một tin tức tốt muốn báo cho tất cả mọi người, đó chính là chúng ta đã tạm thời bắt được liên lạc với phía Liên Minh Nhân Loại, đồng thời, chúng ta cũng nhận được vật tưu hỗ trợ thông qua cánh cổng không gian.”

Đám người xuyên việt nghe thấy được thông tin này thì lập tức sôi trào, cả đám ầm ĩ quay sang nói chuyện với nhau.

“Tốt quá rồi, như vậy chúng ta có thể trở lại đúng không?”

“Nếu cổng không gian đã mở ra, đồng nghĩa với việc chúng ta có thể rời đi thế giới này rồi đúng chứ?

Một tháng trôi qua đánh cả ngàn trận lớn bé, ta chịu đủ rồi.”

Chờ đám người xuyên việt bình tĩnh lại một chút, vị đô đốc lại ném ra một quả bom hạng nặng.

“Nhưng cũng có một tin xấu với một số người.

Mục đích ban đầu mà học viện Nghịch Thiên lập ra không phải là để đào tạo ra những kẻ mạnh, mà là đào tạo những chức nghiệp giả dám chém dám g·iết trên chiến trường.

Nên dù cho mấy người có đến tận nơi và gia nhập vào trong Nghịch Thiên học viện, thì sớm muộn cũng phải lên chiến trường mà thôi.”

Lúc này một số người vẫn chưa nhận ra được ý mà vị đô đốc muốn nói, họ chỉ coi đây giống như một buổi chào cờ bình thường.



Nhưng vẫn có một số người đã nhận ra được điều mà vị đô đốc kia sắp thông báo.

“Như đã nói, giảng đường của Nghịch Thiên học viện chưa bao giờ là trong lớp học, mà là trên chiến trường.

Sau khi xem xét xong báo cáo, về việc hạm đội của chúng ta bị mắc kẹt trong một thế giới thù địch, ban giám hiệu của Nghịch Thiên học viện đã quyết định lấy luôn chiến trường ở Xích Phong giới này làm trường học dã chiến.”

Sau khi nghe xong những lời mà vị đô đốc nói, cả hội trường lúc này giống như vỡ tổ.

Nhiều người vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, dù cho gương mặt của bọn họ lộ vẻ không được vui cho lắm.

Nhưng cũng có nhiều người không phục cho lắm, bọn họ còn đang mộng mơ về việc trải nghiệm lại cuộc sống đại học một lần nữa cơ mà, tại sao lại phải lên chiến trường ngay thế này.

“Ta phản đối a! Ta đã chịu đủ rồi, chiến trường này không thích hợp ta, ta muốn trở về!”

“Giả, đây chắc chắn là giả đúng không?

Có phải là các người đã tổn thất nhiều quá nên không chịu nổi, muốn trưng binh nên bịa ra cái chuyện hoang đường ấy để danh chính ngôn thuận, ném chúng ta lên tiền tuyến đúng không?”

“Âm mưu, chắc chắn có âm mưu ở đây!

Có phải Liên Minh Nhân Loại các người vì lo ngại khả năng của người xuyên việt chúng ta, nên các người mới bày ra một cục này để hố c·hết chúng ta đúng chứ!”

Đủ lời chỉ trích được đưa ra, nếu là người khác có lẽ đã giận dỗi bỏ đi.

Nhưng thái độ của vị đô đốc này vẫn lạnh như băng, chỉ riêng khí thế của ông ta đã đè bẹp đám người nhốn nháo ngay bên dưới.

Đô đốc Mộc Minh chỉ bình tĩnh lấy ra một cuốn sách.

Với thị lực của tất cả mọi người ở đây, bọn họ có thể nhìn thấy rõ những chữ được ghi trên bìa cuốn sách ấy, đó là một cuốn sách luật.

Đạo luật về người xuyên việt, bản sửa đổi và bổ sung, được thông qua từ năm 10021, tân lịch.

“Các người không phải là những vị khách tới thế giới này đầu tiên, và cũng sẽ không phải là những kẻ cuối cùng.

Dù sao thì Liên Minh Nhân Loại kết nối với không biết bao nhiêu cái thế giới, thi thoảng có một vài linh hồn dị giới lạc tới, đầu thai chuyển kiếp ở nơi đây cũng chẳng có gì lạ.

Nên mấy người đừng nghĩ mình là thứ gì đó quá đặc biệt.”

Nghe vậy, nhiều người đã chuyển sang trạng thái im lặng, nhưng vẫn có một vài kẻ muốn làm náo loạn.

“Ha, nói suông ai mà chẳng nói được chứ, ai mà biết được số phận của những người xuyên việt trước đó như thế nào.”

Nhưng có vẻ lời lẽ của những người này giờ đã yếu đi rất nhiều so với trước.

Nghe vậy, vị đô đốc kia bắt đầu hắng giọng, ông ta bắt đầu giới thiệu về chính bản thân mình.

“Tôi là người được học viện cử đi đón mấy người không phải là chuyện ngẫu nhiên, có lý do cả đấy.

Có thể các người sẽ không tin, nhưng mà nhà tôi đã có ba đời có thành viên là người xuyên việt.

Cụ nội tôi là người xuyên việt sở hữu Thêm Điểm hệ thống, giờ đang làm ở đội cận vệ Hoàng Kim.

Ông nội tôi cũng là người xuyên việt, có Thiên Đạo Thù Cần hệ thống, giờ đang làm thống đốc của ba hành tinh.

Cha tôi cũng vậy, ông có cái Dung Hợp hệ thống, hiện ông đang làm trưởng lão của một hội giả kim, hai hiệp hội luyện dược sư, và còn treo nhiều chức vụ khác nhau ở nhiều tổ chức nữa.”

Nghe đô đốc Mộc Minh giới thiệu về gia phả nhà mình, đám người xuyên việt phía bên dưới im thin thít.



Cả đám giờ này đều dự đoán, có lẽ lão đô đốc kia cũng là một người xuyên việt chăng?

Nhưng ngay sau đó, vị đô đốc này đã quay xe, làm lật đổ tất cả dự đoán của mọi người từ trước đó.

“Đến đời tôi, tôi không phải là người xuyên việt.

Nên trong gia phả, tôi là người lẫn vào kém nhất.

Tôi cứ sống như một sĩ quan q·uân đ·ội bình thường suốt 200 năm, nhưng rồi mọi thứ đã thay đổi.

Năm đó, có một ổ tà giáo từ dị giới tới xâm lấn hành tinh quê nhà mà tôi đang đóng quân, kết quả là cả hành tinh bị hủy diệt, tôi cứ nghĩ là mình đ·ã c·hết sau lần đột kích ấy…

Và bùm, tôi trùng sinh, mở mắt ra và phát hiện mình trở về 190 năm trước.”

Sắc mặt đám người xuyên việt sau khi nghe chuyện này mà cảm giác giống như vừa đi tàu lượn siêu tốc.

“Sau khi trùng sinh thì tôi làm những việc mà một người trùng sinh sẽ làm, đó chính là đi nhặt cơ duyên, tìm ra và diệt từng tên tà giáo đồ, đi lên nhân sinh đỉnh phong là làm đô đốc của một hạm đội.”

Đến bây giờ, gương mặt đám người xuyên việt vẫn khó mà tiếp nhận được câu chuyện về gia phả kỳ quái của lão đô đốc.

Đã phát biểu xong, nhưng micro vẫn phát ra những tiếng thì thầm của vị đô đốc cho tất cả mọi người nghe.

“Ai! Không biết gia phả nhà mình có vấn đề gì không nữa.

Bà xã vừa nhắn tin, thằng con mới ba tuổi chưa học chữ đã đọc rap bằng 300 bài thơ Đường rồi, đấy còn chưa kể bên nhà ngoại cũng có vấn đề không kém…”

Đến giờ, đám người phía dưới có thể không phục bất cứ ai, nhưng chắc chắn phải nể phục vị đô đốc này.

Đô đốc Mộc Minh quay lại vấn đề một lần nữa, ông ta hắng giọng đầy nghiêm túc.

“Được rồi, quay trở lại vấn đề thôi, những ai còn phản đối, không muốn đi lên chiến trường thì tự giác đứng dậy.”

Ngay sau câu nói này, hơn 100 người lập tức rời ghế.

Số người muốn rời đi thực tế còn nhiều hơn con số này, chỉ là bọn họ lo sợ mình sẽ bị thanh toán ngay khi rời khỏi hội trường.

Nhìn thấy những người này, đô đốc Mộc Minh chỉ đơn giản trình chiếu đơn xin nhập học vào học viện Nghịch Thiên lên trên màn hình sau lưng.

“Đây là đơn xin nhập học của các người, đồng thời, dù chưa đến trường nhưng tên của mấy người cũng đã xuất hiện trong danh sách của học viện.

Mà học viện Nghịch Thiên không phải là một học viện thông thường, không phải là nơi đào tạo ra một đám thuộc tính quái phế vật, cảnh giới, cấp độ đều cao nhưng chiến đấu lại làm người cay con mắt.

Học viện Nghịch Thiên là nơi đào tạo ra những cường giả thực sự, loại có thể vượt cấp g·iết địch như đi chợ.

Đồng thời, học viện này cũng là một học viện quân sự, tất cả học viên đều là lính.

Và nếu như có người muốn rời khỏi chiến trường, họ sẽ được xử lý tội trạng đào ngũ ngay lập tức.”

Nghe vậy, nhiều người xuyên việt cảm giác giống như mình bị người hố, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí cũ.

Nhìn thấy đám người này ngoan ngoãn như vậy, đô đốc Mộc Minh cảm thấy không quen.

“Sao vậy? Tội đào ngũ có gì đáng sợ đâu nhỉ?

Chỉ là bị phong ấn toàn bộ sức mạnh và phạt giam giữ trong 30 năm mà thôi.

Với cái tuổi thọ dài dằng dặc của chức nghiệp giả chúng ta, h·ình p·hạt này cũng không khác là tạm giam trong 3 ngày là bao nhiêu đâu.”

Nghe giọng nói đầy vẻ cợt nhả của vị đô đốc, tất cả mọi người không ai có ý kiến gì nữa.

Với người xuyên việt có hệ thống, bị nhốt 3 ngày không thể gia tăng sức mạnh đã là một sự dày vò, đừng nói gì tới việc bị phạt tù 30 năm.