Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 233: Người xuyên việt điên cuồng!



Chương 232: Người xuyên việt điên cuồng!

Cảm thấy khí thế của đám người xuyên việt này có vẻ bị mình ép hơi ác.

Đô đốc Mộc Minh biết cho đám người này ăn gậy thế là đủ rồi, giờ đã đến lúc treo quả táo ngọt lên cho đám người này có mục tiêu phấn đấu.

“Khụ khụ, mấy người đừng ủ rũ thế chứ.

Chiến tranh là nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng là cơ duyên không tệ đâu.”

Biết thuyết phục đám người này bằng miệng chính là chuyện bất khả thi, Mộc Minh đi thẳng vào vấn đề, lập tức trình chiếu một danh sách lên trên màn hình chính sau lưng.

Ánh mắt đám người xuyên việt ngay lập tức sáng lên khi nhìn vào cái danh sách hối đoái ấy.

Một danh sách với đầy những bảo vật có thể đổi được bằng chiến công.

Nhưng có một thứ khiến cho đám người này nhìn với ánh mắt thèm khát hơn tất cả.

Đó chính là thứ bảo vật được xếp ở đầu của bảng hối đoái.

Một thứ báu vật vô giá mà khó có người xuyên việt nào có thể chối từ, một hệ thống!

Và quan trọng nhất, hệ thống này lại là thứ có thể cùng tồn tại được cùng với một hệ thống, hay là một kim thủ chỉ khác.

Điều này khiến cho ánh mắt đám người xuyên việt giống như bùng lên ánh lửa của sự tham lam.

Chúng không quan tâm liệu đây có phải chỉ là trò lừa bịp hay không, đối với đám người này, chỉ cần một cơ hội để có được một hệ thống thứ hai, đám người này dù liều mạng cũng đáng.

Giờ trở về Liên Minh Nhân Loại á? Ai thích về thì về!

Ở nơi đây có cơ hội hoán đổi hệ thống không thơm hay sao?

Giờ tất cả người xuyên việt đều hận không thể ra ngoài tuyền tuyến kiếm lấy công huân, ai còn muốn ngồi ở đây chứ?

Biết mọi chuyện giờ đã ổn thỏa, đô đốc Mộc Minh cũng không hề nói nhiều.

Một cánh cổng không gian đã được mở ra ngay trong hội trường, dẫn thẳng ra tiền tuyến.

Thấy vậy, đám học viên cũng không muốn nhiều lời, cả đám lao thẳng ra chiến trường.

Nhưng khi bọn họ tới nơi đây, bọn họ đã phát hiện ra có một hội người xuyên việt không hề tham gia cuộc họp mặt, nhưng đám người này đã có mặt ở đây trước.

Đây là hội người xuyên việt do Trần Ngạo Thiên thành lập.

“Ồ, ta thật không nghĩ ra là mấy con rùa rúc đầu cũng dám thò mặt ra chiến trường đấy.”

Giọng nói đầy vẻ chế giễu này phát ra từ Perder, thiếu niên sở hữu Ma Pháp Cấm Chú hệ thống trong hội của Trần thiếu gia.

Nghe thấy câu nói này, rất nhiều người vừa đi ra từ phía bên kia cánh cổng tức giận không thôi.

Nhưng tức giận cũng chẳng thể làm nên trò trống gì, vì đám người trong hội của Trần thiếu gia tuy cũng là người xuyên việt, nhưng bọn họ mỗi người đều có thể treo tất cả những người xuyên việt còn lại lên đánh.

Sức mạnh của hai bên giống như không cùng một cái thế giới.

Lúc này, tên thiếu niên có Ám Sát hệ thống từng thử á·m s·át Trần Ngạo Thiên đi ra từ đám người, hắn chỉ tay vào Perder và mắng.



“Các ngươi đã sớm biết lên chiến trường sẽ có thể hoán đổi hệ thống, nên cả tháng trời vừa qua mới đóng quân ở chiến trường này đúng chứ?

Các ngươi…”

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng nói thêm câu nữa, bảng hệ thống của hắn đã xuất hiện cả đống cảnh báo làm đỏ cả màn hình.

Mà không cần bảng hệ thống, bản năng sát thủ của tên này cũng đã cảnh báo, toàn bộ lông tơ trên thân thể hắn dựng ngược lên khi cảm thấy nguy hiểm.

Pháp sư Perder chỉ nhìn vào hắn mà nở một nụ cười nhạt, rõ ràng thiếu niên kia không phải loại người sẽ im lặng bỏ qua khi bị người chỉ vào cái mũi mà mắng.

Tiếng nuốt nước bọt vì sợ hãi vang lên từ phía tên sát thủ, thân thể tên này cũng đang run rẩy trong vô thức.

Nó càng run rẩy hơn nữa khi tên pháp sư cấm chú lại gần.

“Sao? Sao không chỉ vào cái mũi của ta mà mắng nữa? Sợ rồi à?

Chẳng phải sát thủ các ngươi thích nhất mục tiêu là đám pháp sư máu giấy chúng ta sao?”

Thiếu niên Perder vừa nói, vừa chỉ vào động mạch chủ trên cổ mình, nụ cười đầy vẻ khinh bỉ châm biếm, hành động như một tên d·u c·ôn lưu manh, cái loại người liều mạng sẵn sàng đùa với tính mạng của mình.

Tuy bị đối thủ chế giễu là vậy, nếu là bình thường, có lẽ tên sát thủ sẽ không ngần ngại mà ra tay ngay lập tức.

Nhưng giờ có cho 10 lá gan, tên sát thủ ấy cũng không dám ra tay.

Hệ thống của hắn đã dự đoán cho hắn trước về kết quả nếu cuộc á·m s·át ấy diễn ra, và xác suất thành công thay vài 0% nó lại là -100%.

Trong cuộc á·m s·át được hệ thống mô phỏng, con dao của tên sát thủ đã cắm trúng vào cổ tên pháp sư kia, nhưng không thể nào tiến thêm được một ly.

Đã vậy, khi hắn phá hủy xong lớp lá chắn năng lượng đầu tiên, một ngọn lửa màu cam lập tức xuất hiện, đốt trụi từ con dao cho tới thân thể hắn, đốt tới từng phân tử, không để lại một dấu tích nào.

Vì vậy, tên sát thủ cũng chỉ đành ngậm miệng lại rồi quay người rời đi.

“Ha, phế vật.”

Thiếu niên Perder vẫn giữ cái thái độ kiêu căng ấy, nhưng trong đám người kia không ai có ý kiến.

Một phần là do tên sát thủ vừa rồi có thể tính là cao thủ số một số hai trong đám người vừa đi ra từ hội trường, một phần do không ít người xuyên việt cũng có thủ đoạn thăm dò khác nhau, nên bọn họ cũng biết được tên pháp sư chỉ có thể thả cấm chú kia mạnh như thế nào.

Thân thể tên pháp sư ấy giống như một quả bom h·ạt n·hân, ẩn chứa trên từng tấc da thịt là uy lực của cấm chú có thể được thả ra bất cứ lúc nào.

Ai đụng vào ai xui xẻo, phá được lớp phòng ngự đầu tiên của hắn chẳng khác nào kích hoạt một quả bom.

Nên đám người biết chuyện chỉ có thể lui về phía sau và hít sâu, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ nhưng nói chung cũng chỉ có một lời kết luận: “Tê, tên này khủng bố như vậy. Khủng bố đúng nghĩa đen luôn.”

Từ khi tới Xích Phong giới này, đám người xuyên việt đã được phân chia thành hai đoàn thể rất rõ rệt.

Một đoàn thể vẫn giữ nguyên thái độ trước kia, khi luôn đề phòng người khác, không liên kết với ai, cố gắng tránh nhiều phiền phức nhất có thể.

Tất cả những người ngồi trong hội trường vào sáng ngày hôm nay đều thuộc về nhóm người này.

Còn một nhóm người xuyên việt khác lại hoàn toàn trái ngược, chính là tổ chức do tên Trần Ngạo Thiên dẫn đầu, lập thành một đoàn đội, nghiên cứu bản chất hệ thống của nhau.

Một hành động trong mắt những người xuyên việt khác chính là một hành động ngu ngốc chỉ có thể tăng thêm nguy hiểm cho bản thân mình.



Nhưng suy nghĩ hai bên hoàn toàn khác nhau dẫn tới việc họ phát triển hoàn toàn khác nhau.

Một bên chính là những kẻ độc lập độc hành, nhưng tốc độ phát triển không hề khác biệt hồi còn ở Liên Minh Nhân Loại.

Bên còn lại giống như bật một cái hack là chưa đủ, họ muốn bật thêm một cái hack thứ hai.

Đám người của Trần Thiếu gia thẳng thắn với nhau, chia sẻ thông tin về hệ thống, bảo vật của mình, từ đó vạch ra nhiều con đường bù đắp điểm yếu của nhau.

Đồng thời, bọn họ đều nghiên cứu rất sâu về hệ thống của mình, hiểu được cách nó vận hành và sử dụng hệ thống ấy lên một tầm cao mới.

Sau khi nhận ra nhóm người mình cũng chẳng có gì quá đặc biệt ở thế giới này, đám người Trần Ngạo Thiên cũng không quá xem trọng hệ thống nữa, bọn họ chỉ coi cái thứ ấy là một loại thiên phú đặc biệt mà thôi…

Cánh cửa sắt được mở ra, để lộ bên trong là một kho chứa đồ với đủ thứ tạp vật được sắp xếp lộn xộn.

Nơi đây là trụ sở chính của hội người xuyên việt do Trần Ngạo Thiên dẫn đầu vào lúc này.

Đừng nhìn nơi này có vẻ keo kiệt mà khinh thường, trên cái chiến trường này, nhiều binh sĩ còn đang phải lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, nào có thể ở trong một nhà kho vững chắc, có thể che nắng che mưa tốt như thế này được.

Và người bước vào trong cánh cửa sắt ấy lại là một gương mặt quen thuộc, pháp sư cấm chú Perder.

Đóng cánh cửa sắt lại, thiếu niên nhìn vào bên trong nhà kho.

Các thành viên của liên minh người xuyên việt lúc này đang túm năm chụm ba, liên tục họp bàn với nhau, bầu không khí học tập vô cùng nồng đậm dù cho nơi đây chỉ là một nhà kho tăm tối.

Ở trên một thùng hàng nơi chính giữa nhà kho, Trần Ngạo Thiên và hai thiếu niên khác lúc này đang bàn luận cùng nhau.

Từ khi thành lập tổ chức của mình, mỗi thành viên của liên minh người xuyên việt này đều ăn mặc một loại đồng phục, đó là áo khoác quần dài bằng da màu đen, cộng thêm một biểu tượng năm thanh kiếm đan vào nhau ở trước ngực.

Pháp sư Perder tới gần, khác với thái độ phách lối khi ở ngoài kia, ở trong căn cứ, hắn lại tỏ ra vô cùng cung kính trước Trần thiếu gia, có thể thấy rõ được vẻ nể phục trong mắt thiếu niên ấy.

Cậu thiếu niên cứ yên lặng nghe vị thiếu gia xử lý xong tất cả vấn đề.

“Đây là Mike, đồng bạn mới của chúng ta, sở hữu Hợp Thành Cột hệ thống.”

“Còn đây là Tô Thần, người có cái tên rất chi là nhân vật chính, một thành viên kỳ cựu trong hội, người có cái Khắc Mệnh Thôi Diễn hệ thống.”

Tiếp theo đó, vị Trần thiếu gia này lại thao tác khiến cho thành viên mới là Mike phải trợn tròn mắt.

Đó chính là dùng hơn ngàn năm tuổi thọ của mình để làm tiền, đổi lấy một vài môn công pháp lợi hại từng được Tô Thần khắc mệnh thôi diễn qua.

Sau đó lại dùng cách tương tự, nhưng chỉ thu trăm năm tuổi thọ của thành viên mới là Mike để bán lại cho hắn, đây rõ ràng là một cuộc làm ăn lỗ vốn.

Nhưng với kẻ có Thần Hào hệ thống, “tiền” càng dùng càng nhiều, nên có lỗ vài trăm hay vài ngàn năm thọ mệnh cũng không phải là vấn đề, chỉ giống như mất một cọng lâu trâu mà thôi.

Thiếu niên tóc vàng Mike lúc này nhắm chặt mắt lại, có vẻ như cậu ta đang dùng hệ thống của mình để hợp thành.

Khi cậu mở mắt ra, có thể nhìn thấy rõ được sự vui sướng tràn đầy trong ánh mắt ấy.

“Hội trưởng, ta vừa dung hợp thành công Kim Long Trảo Công với một tia Tử Cực Thần Lôi, kết quả đã tạo ra Tử Kim Cực Long Công, hơn nữa ta cũng sở hữu kinh nghiệm tu luyện công pháp ấy như thể đã tu luyện qua vô số năm vậy.”

Trần Ngạo Thiên nghe vậy gật đầu, hắn đưa bàn tay phải của mình lên phía trước.

“Được rồi, xem ra ý nghĩ của chúng ta là chính xác, vậy thì tiến hành giao dịch một lần nữa nào.”



Một thao tác tương tự đã được lặp lại một lần nữa, giờ cả thành viên mới là Mike và thành viên cũ Tô Thần đều vui vẻ khi có thể mạnh lên nhanh chóng.

Đây chính là cách mà Trần thiếu gia vẫn giữ được vị thế của mình, mặc kệ là trong cái liên minh người xuyên việt này có bao nhiêu thay đổi.

Hắn đóng vai trò như một người trung gian, có thể phân phối lại sức mạnh của các hệ thống, để các thành viên có thể bù đắp lẫn nhau.

Đồng thời hắn cũng chính là một kẻ tiên phong trong quá trình khai phát hệ thống.

Ban đầu khả năng của cái Thần Hào hệ thống này có rất nhiều hạn chế, khi mà nó chỉ có thể cho vị Trần thiếu gia này khả năng dùng tiền tùy ý, dùng một đồng tăng hai đồng.

Nhưng trên thị trường số lượng vật phẩm có thể tăng sức chiến đấu không phải là vô hạn.

Nếu có đồ tốt thực sự thì người ta sẽ giữ lại dùng, ai dại đem ra bán?

Nên nhìn kiểu gì thì cái Thần Hào hệ thống cũng không phù hợp để mạnh lên, nó chỉ phù hợp với những thế giới đô thị thường ngày mà thôi.

Nhưng tên Trần Ngạo Thiên này đã khai phát hệ thống theo một hướng khác, hắn đã thay đổi hệ thống tiền tệ thường dùng là kim tệ, chuyển sang hệ thống tiền tệ mới là thọ mệnh, thuộc tính, khí vận, và nhiều thứ khác.

Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra cả khả năng làm trung gian thương của cái Thần Hào hệ thống, có thể sao chép lại tất cả các thiên phú, công pháp đã được giao dịch qua tay hắn.

Ví dụ như hắn hiện giờ cũng đã sở hữu Tử Kim Cực Long Công, cái công pháp vừa mới được tạo thành không lâu.

Nên giờ tên này không chỉ là một kẻ có nhiều tài nguyên nhất, là người trung gian quan trọng nhất, mà cũng là một kẻ mạnh nhất, khi nắm trong tay gần như mọi thủ đoạn của tất cả thành viên trong hội.

Đồng thời, hắn cũng được rất nhiều thành viên người xuyên việt khác tôn kính, khi đã trợ giúp nhiều người “thức tỉnh” được khả năng mới của cái hệ thống mà họ đang sở hữu.

Cuộc giao dịch đã kết thúc, Trần Ngạo Thiên lúc này mới để ý tới pháp sư Perder đã chờ ở đó từ trước.

Hai bên gật đầu thay cho lời chào, Trần thiếu gia đi thẳng vào vấn đề chính.

“Perder, bên ngoài trở nên ồn ào nhiều như vậy là có chuyện gì xảy ra sao?”

Thiếu niên Perder nói ra tất cả những thông tin thu thập được từ trước đó, khiến cho Trần Ngạo Thiên phải suy ngẫm một chút.

Sau vài giây suy nghĩ, vị Trần thiếu gia này cũng đưa ra đáp án.

“Chuyện này cũng không phải là chuyện to tát gì, dù sao lực lượng chủ lực trên chiến trường này chưa bao giờ là chúng ta, nên ai đến tham gia là việc của họ.

Với lại đừng cứ trái một câu phế vật, phải một câu phế vật như vậy chứ, dù sao ai biết được, người tiếp theo gia nhập vào hội người xuyên việt của chúng ta có phải một trong số họ hay không.”

Tên pháp sư trẻ tuổi cao ngạo, lúc nào cũng tỏ vẻ mình không phục bất cứ ai, nhưng giờ này hắn lại cúi đầu nhận sai trước vị Trần thiếu gia này.

Trần Ngạo Thiên suy nghĩ một lúc, hắn triệu tập tất cả mọi người trong hội đi ra chiến trường.

Cửa nhà kho được mở ra, ánh nắng chiếu vào như phủ lên người tên Trần thiếu gia này một vầng hào quang rực rỡ.

Hắn quay người lại, giơ cao cánh tay phải đầy quyết tâm.

“Được rồi mọi người, những người xuyên việt khác cũng đã có mặt tại nơi đây, chúng ta có thể nhân cơ hội này để phô diễn sức mạnh của mình, cho đám người đó biết đi như thế nào mới thấy được vinh quang!”

Các thành viên khác cũng giơ cao cánh tay phải lên đầy hưng phấn.

Nếu là trước kia, bọn họ có thể sẽ vì tư tâm của mình mà phản đối, không ai trong số họ muốn chia sẻ ngón tay vàng của mình với người khác.

Nhưng sau một tháng thử hợp tác với nhau, để cho các hệ thống và bảo vật nghịch thiên liên động với nhau.

Đám người này mới có cảm giác tăng lên nhanh như t·ên l·ửa, họ đều cảm thấy những tháng ngày trước đó đúng là lãng phí, tốc độ phát triển chỉ có thể nói là rùa bò.

Nên giờ, mọi người trong cái hội này đều rất hưng phấn khi có thành viên mới gia nhập, thêm một người xuyên việt mới chính là thêm một phần sức mạnh.