Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 234: Lá chắn.



Chương 233: Lá chắn.

Từ khi đám “vực ngoại thiên ma” tới Nam Vực này, mỗi ngày trôi qua đều là c·hiến t·ranh đẫm máu.

Trong suốt hơn một tháng trời, trung bình mỗi ngày đội quân của Liên Minh Nhân Loại thường phải đánh từ 100 đến 200 trận chiến lớn nhỏ.

Mỗi trận đánh ít nhất đều phải có hàng trăm ngàn người t·hương v·ong, với t·hương v·ong phần lớn là lực lượng của Xích Phong giới, thậm chí, có nhiều trận đánh lớn có t·hương v·ong ngang bằng với c·hiến t·ranh thế giới thứ 2.

Theo binh pháp, thủ lâu tất thua, nhưng với đám người Liên Minh Nhân Loại này, việc sở hữu sức mạnh của hệ thống phòng ngự tiên tiến, hoàn toàn áp đảo đối phương nên luôn ở thế bất bại.

Càng thủ lâu, các cơ sở sản xuất, các công sự phòng ngự ngày càng trở nên hoàn thiện, họ lại càng không sợ c·hiến t·ranh tiêu hao.

Và từ khi cánh cổng không gian kết nối với Liên Minh Nhân Loại được mở ra, chỉ có thể nói là đội quân chỉ tập trung vào phòng thủ này gần như không còn mối lo nào nữa.

Có hậu cần và tiếp viện, dù cho c·hiến t·ranh có kéo dài thêm vài trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.

Chiến trường Xích Phong giới đã chính thức được học viện Nghịch Thiên lựa chọn, trở thành một nơi luyện quân của học viện này.

Trên “tường thành” boong tàu của một chiến hạm khổng lồ, đội ngũ gần ngàn người xuyên việt đã dàn hàng nhìn về phía chiến trường.

Từ ngày c·hiến t·ranh diễn ra, dù là ngày hay đêm, khu vực xung quanh chiến trường này đều được bao phủ trong một đám mây đen dày đặc, phải hiếm thấy lắm mới có thể cảm nhận được ánh nắng xuất hiện.

Cả vùng đất xung quanh chiến trường giờ này đã hóa thành những vùng đất c·hết, chỉ còn đất đá và những gốc cây cháy đen, trơ trọi.

Cảnh tượng ảm đạm này khiến cho nhiều người cảm nhận được một cảm giác vô cùng kiềm chế, ngột ngạt.

Đám người xuyên việt tuy đã trải qua nhiều trận chiến, nhưng mỗi lần nhìn thấy vùng đất c·hết này lại là một lần cảm thấy bị nghẹn ở cổ họng.

Chỉ nhìn vào những khẩu pháo, những công sự che chắn và hàng tá những v·ũ k·hí phòng ngự khác, mới có thể khiến họ cảm thấy an lòng đôi chút.

“A, chào mọi người, lâu ngày không gặp.”

Tiếng bước chân dồn dập từ phía sau lập tức khiến cho đám người chú ý, họ quay lại nhìn sau lưng thì thấy Trần Ngạo Thiên đã dẫn theo hội liên minh của hắn tới.

“Nhìn sắc mặt mọi người có vẻ không được tốt cho lắm nhỉ, đừng để bầu không khí chiến trường này bóp nghẹt các người trước khi trận chiến diễn ra chứ.”

Nghe được giọng nói đầy vẻ chế giễu này, một vài người quay đầu lại.

Nhưng sau khi nhìn thấy được người nói lại là Trần Ngạo Thiên, kẻ được xem là mạnh nhất trong đám người xuyên việt, mọi người lúc này không ai dám lên tiếng.

Thấy vậy, Trần Ngạo Thiên bật nhẹ một cái đã đứng bên trên một tháp pháo cách boong tàu 30 mét, một nơi mà tất cả người xuyên việt có thể dễ dàng nhìn thấy hắn.

“Các vị, ta ở đây và thông báo lại một lần nữa, về việc liên minh người xuyên việt do ta làm hội trưởng đang muốn tuyển người, mong mọi người đến và báo danh.

Còn về lợi ích khi gia nhập vào hội của chúng ta?

Sau trận chiến này, các vị có thể thấy rõ được lợi ích khi gia nhập vào hội của chúng ta là gì.”

Đúng lúc này, tháp pháo mà Trần Ngạo Thiên đang đứng đột nhiên quay hướng, đồng thời nó cũng chuyển hướng vị Trần thiếu gia này nhìn về phía chiến trường.

Từ phương xa, vô số đám mây đen đang bay tới.

Nhưng đó không phải là mây, đó là đội quân chinh phạt đến từ Tây Vực, họ đến theo lời hiệu triệu, tiêu diệt đám “vực ngoại thiên ma”.

Trong một tháng này, đội quân từ Tây Vực là những kẻ tham chiến nhiều nhất, đồng thời cũng là đội quân chủ chiến của Xích Phong giới này.

Vì đám “hóa thân” của thiên đạo giờ đã nắm trong tay cả Tây Vực.



Đám người ấy chính là đá·m s·át thủ, là những hóa thân của một đám nửa bước siêu thoát từ tương lai, nhưng giờ chúng lại phải chịu khuất nhục, bị thiên đạo của Xích Phong giới này đồng hóa trở thành quyến tộc.

Tuy vẫn giữ được một chút ý thức, nhưng bọn chúng cũng chỉ có thể nhận thức được mình đang được điều khiển mà thôi, cả thân thể, ý chí của chúng hiện tại đều làm mọi thứ với mục đích phục vụ cho thiên đạo.

Đám mây đen này là tu sĩ, phi thuyền, và hằng hà sa số những con quái vật với hình dáng vô cùng kinh dị.

Đám quái vật ấy là do tri thức về giả kim thuật, ma thuật, công nghệ gen và cả một vài pháp thuật luyện chế khôi lỗi, thi khôi của phía tiên đạo cộng lại.

Còn tiền thân của những con quái vật này đều là những con người, động vật bình thường nhưng bị luyện chế mà thành.

Để có thể chế tạo ra một con quái vật, cần phải tiêu tốn khoảng 10 vạn người, và hàng tấn kim loại quý.

Đó là một cái giá quá là nhỏ để có thể chế tạo ra một chiến lực có Hóa Thần tu sĩ chỉ trong một tháng ngắn ngủi.

Vì để tiêu diệt q·uân đ·ội của Liên Minh Nhân Loại, thiên đạo đã dốc hết sức.

Cả Tây Vực của Xích Phong giới lúc này đều đã trở thành đất hoang, tất cả người bình thường và các sinh vật sống ở nơi đây đều đã được điều động, trở thành những quái vật ghê tởm, những con tốt thí trên chiến trường.

Còn tại sao nó lại dốc hết sức như vậy, trong khi Bắc Địa, Đông Châu, Trung Châu đều không bị điều động?

Vì thiên đạo là người ra lệnh, nó muốn kết quả là chiến thắng, nhưng thực hiện kế hoạch ấy lại là một đám nô lệ, những kẻ thù địch với thế giới này.

Và đám người ấy luôn trong trạng thái nửa ngắt kết nối với thiên đạo.

Trong lúc thiên đạo đã khoanh vùng được phạm vi hoạt động của 3 “diệt thế đại ma” đám nô lệ của nó lại chăm chăm vào mấy tên người xuyên việt khác, vì đơn giản, hai bên không hề trao đổi thông tin với nhau.

Và một điều quan trọng nữa, kết nối giữa thiên đạo và đám người này đã bị ngắt, sau khi Hỗn Độn Thần Liên trỗi dậy, đối nghịch lại với Trật Tự Thần Liên của thiên đạo cũ.

Giờ đám nửa bước siêu thoát chỉ tin chắc một điều, mục tiêu của chúng, Ghế Số 10 vẫn đang ẩn giấu bên trong hơn 1000 người xuyên việt kia.

Mọi thứ thật “trùng hợp” giống như thể đám người xuyên việt chính là lớp lá chắn tự nhiên, ngăn cách không cho hóa thân của mấy tên nửa bước siêu thoát kia, không cho chúng can thiệp vào trận chiến của 3 kẻ nào đó.

Mây đen ép thành, đội quân đến từ Tây Vực ngày hôm nay đã xuất ra toàn lực, vét sạch toàn bộ tài nguyên của một vực cho một trận chiến.

Tiếng còi phòng không vang vọng khắp tất cả các chiến trường, toàn bộ khu vực quanh Nhân Đạo Đại Trận lúc này đều đã bị phong tỏa, đặc biệt là cuộc t·ấn c·ông từ phía tây.

Nhưng chỉ có những chỉ huy cấp cao của hạm đội Liên Minh Nhân Loại mới biết được chuyện này.

Còn trên chiến trường, đám người xuyên việt lại không hề biết, vì lần nào t·ấn c·ông, quân đoàn đến từ Tây Vực luôn sử dụng chiến thuật biển người.

Nên trong mắt họ, trận chiến này chỉ có nhiều kẻ địch hơn mà thôi, họ hoàn toàn không biết đây sẽ là một trận khổ chiến.

Bên trong đài chỉ huy, giờ này tất cả các nhân viên đều đang bận tối mắt tối mũi, thống kê quân số kẻ địch, chuẩn bị cho c·hiến t·ranh sắp tới.

Từng khẩu pháo cỡ lớn bắt đầu di chuyển, nòng hướng về phía kẻ địch đang trên đường đi tới.

Khi kẻ địch đã vào trong tầm bắn, không gian lập tức được lấp đầy bởi vô số những tia sáng chói mắt.

Đám quái vật được chế tạo ra từ người bình thường đơn giản là pháo hôi, dù có thể phách có thể so với Hóa Thần tu sĩ chăng nữa, nhưng đó là tất cả những gì chúng có.

Pháo laser LH31 liên tục khai hỏa, mỗi một tia bắn ra đều có nhiệt độ vô cùng kinh khủng, phóng xạ nó tỏa ra vặn vẹo pháp tắc của thế giới, Độ Kiếp Nhân Tiên b·ị b·ắn trúng cũng phải thở oxi, đừng nói gì tới thể phách tương đương hóa thần tu sĩ.

Lập tức, hàng tỷ kẻ địch hóa thành tro bụi.

Không gian chiến trường kéo dài hàng chục năm ánh sáng lúc này liên tục vặn vẹo, quy tắc liên tục bị bẻ cong.



Từng tia sáng xuyên qua chiến trường, như thể chúng đang phủ định toàn bộ công sức chuẩn bị bấy lâu nay từ đám nô lệ của thiên đạo.

Nhưng lúc này, quân số kẻ địch vẫn vô cùng đông đảo.

Mặc kệ cho không gian trên chiến trường này có đang hỗn loạn như thế nào, từng cánh cổng thời không vẫn được mở ra.

Đi ra từ đó là hàng tỷ con quái vật mới, bù chỗ cho những lỗ hổng mà kẻ địch đã tạo ra.

Nhìn đội quân cứ như vô cùng vô tận, liên tục được vận chuyển tới chiến trường kia.

Trong phòng chỉ huy, đô đốc Mộc Minh lúc này nổi giận không thôi.

“Đúng là bực cả mình a, chúng nó cứ đông như là ruồi vậy, g·iết mãi không hết.

Ta không hiểu là hiện tại mình đang đấu với một nền văn minh tu tiên, hay là ta đang đấu với trùng tộc nữa.

Chuẩn bị bom hố đen…”

Nhưng lập tức có một sĩ quan đã đứng ra báo cáo, chặn lời nói của Mộc Minh.

“Thưa ngài, chúng ta đã hết BH91 vào nửa tháng trước rồi.

Có vẻ những lần tập kích trước chỉ là những lần đánh nghi binh của kẻ địch, làm tiêu hao đi đạn dược của phe ta.”

Đô đốc Mộc Minh nghe vậy vô cùng trầm ngâm.

“Chậc, v·ũ k·hí có sát thương diện rộng nhất của phe ta đã không còn, thôi vậy, dùng tất cả những gì chúng ta có đi.”

Và cứ như vậy, vùng đất xung quanh Nhân Đạo Đại Trận cứ tiếp tục bị tàn phá bởi vô số bom đạn, v·ũ k·hí của hạm đội Liên Minh Nhân Loại.

Trận chiến không ngừng không nghỉ này tiếp tục diễn ra suốt ba ngày ba đêm.

Đó là mãi cho đến khi một sĩ quan nhìn ra có gì đó bất thường ở chiến trường.

Người này nhớ tới đá·m s·át thủ từng đột nhập vào bên trong hàng ngũ sĩ quan bên phe mình, nên hắn sinh nghi ngờ.

Vừa vặn, sĩ quan này cũng sở hữu một thiên phú cảm giác cực mạnh.

Vì vậy, anh ta lập tức rời khỏi chỗ ngồi, đi đi lại lại như muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Quả nhiên, với thiên phú của mình, người này đã tìm ra một thiết bị làm nhiễu nhỏ như đồng xu ở dưới một khe hẹp.

Khi thiết bị làm nhiễu ấy bị bóp nát, lập tức màn hình đang được chất đầy bởi vô số kẻ địch đã trở nên vô cùng trống trải.

Mọi người rất nhanh chóng đã đoán được chân tướng.

Đám tu sĩ và quái vật ở ngoài kia chỉ là hình chiếu, cộng thêm hệ thống radar đã bị quân địch hack vào, tất cả tạo nên một ảo ảnh vô cùng chân thật.

Chẳng hề có bất cứ kẻ địch nào ở ngoài đó cả, tất cả chỉ là ảo ảnh mà quân địch đã dùng để tiêu hao kho đạn của phe Liên Minh Nhân Loại mà thôi.

Lúc này, mọi người đều cảm thấy vô cùng biệt khuất.

Thì ra mấy ngày hôm nay, thậm chí có thể là cả một tháng trước, bọn họ rất có thể đang đánh nhau với không khí.

Đô đốc Mộc Minh sắc mặt lúc này không được tốt cho lắm, bị người đùa nghịch xoay quanh như này thì ai mà vui được.



Tất cả hệ thống v·ũ k·hí đang khai hỏa lập tức được lệnh ngừng bắn, tiết kiệm đạn dược để chuẩn bị cho một cuộc đột kích thực sự.

Sau 3 ngày 3 đêm không ngừng tiêu hao, dù cho có hậu cần bổ sung liên tục chăng nữa, kho đạn của hạm đội Liên Minh Nhân Loại lúc này chỉ còn lại chưa tới một phần mười.

Chứng kiến hệ thống phòng thủ ngừng hoạt động, tất cả những người có mặt trên tiền tuyến đều rất bất ngờ.

Bọn họ không hiểu nổi tại sao bộ chỉ huy lại ngừng bắn, chẳng phải số lượng quân địch vẫn nhiều đến phủ kín cả đường chân trời hay sao?

Nhưng rất nhanh chóng, bọn họ đã hiểu tại sao.

Trên một phi thuyền ở biên giới giữa Tây Vực và Nam Vực.

Trong căn phòng chỉ huy tối không ánh mặt trời, một nơi đang được chiếu sáng bởi những ngọn nến màu u lục nhìn vô cùng quỷ dị.

Nơi này nhìn giống như một căn phòng bí mật, nơi họp mặt của một đám tà giáo hơn là một bộ chỉ huy quân sự.

Lúc này, hàng chục tên mặc áo choàng đen, thân hình, khuôn mặt hoàn toàn bị che kín, đang vây quanh một quả cầu thủy tinh to lớn được đặt ở giữa căn phòng.

Trên quả cầu thủy tinh ấy đang trình chiếu trực tiếp về chiến trường ở Nam Vực.

“Súng ngừng bắn rồi, xem ra đám Liên Minh Nhân Loại này cũng đã nhận ra hệ thống giá·m s·át của chúng có vấn đề.”

“Ta đã nói rồi, lần này phải cho thêm một chút hàng thật xen lẫn với hàng giả như những lần trước, như thế mới có thể khiến cho chúng không nghi ngờ.”

“Thôi, nếu đã như vậy thì không cần phải duy trì hệ thống màn trời nữa, tắt cái hệ thống tạo ảo ảnh ấy đi để mà còn tiết kiệm năng lượng.”

“Giờ thì dồn sức đánh một trận trực diện đi, chúng ta cần phải đặt mục tiêu chém g·iết Ghế Số 10 lên cao nhất có thể.”

Cả đám người thần bí sau một hồi bàn bạc với nhau, cuối cùng chúng cũng đồng ý, chuẩn bị tiến hành một cuộc t·ấn c·ông toàn diện.

Hệ thống tạo ảo ảnh đã bị tắt đi, đám mây đen bao phủ xung quanh Nhân Đạo Đại Trận biến mất ngay lập tức, như thể chúng chưa bao giờ tồn tại.

Trong phòng chỉ huy, bầu không khí vẫn rất căng thẳng.

Giờ đang là lúc mà hệ thống phòng thủ của hạm đội Liên Minh Nhân Loại suy yếu nhất, kẻ địch chắc chắn sẽ không bỏ qua thời cơ lần này, chúng có thể tiến công bất cứ lúc nào.

Mọi người đều căng mắt giá·m s·át màn hình, muốn tìm ra bất cứ một điểm dị thường nào đó được hiển thị.

Chỉ có đô đốc Mộc Minh là nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ của ông ta lúc này cực kỳ linh động.

Nơi này là Xích Phong giới, một cái tu tiên thế giới.

Hoàn cảnh, môi trường, tất cả đều khác với Liên Minh Nhân Loại.

Hiện tại, cả chiến trường đều đang bị ảnh hưởng bởi quy tắc vặn vẹo do đủ các thể loại v·ũ k·hí gây ra, muốn dùng dịch chuyển không gian cho một cuộc đột kích bất ngờ là điều không thể.

Mộc Minh nhớ lại, ở Xích Phong giới, lên trên cao khoảng 3 vạn dặm sẽ bắt gặp một tầng cương phong cực mạnh, đủ để khiến cho Độ Kiếp Tu Sĩ bị trọng thương.

Đây là điều mà đến cả phóng xạ do những thứ v·ũ k·hí như pháo laser LH31 cũng không làm được.

Nên theo lý thuyết đó, nếu có nơi nào có thể mở ra cánh cổng không gian vào lúc này, chỉ có thể là nơi đó…

Khi vị đô đốc này mở mắt ra, ánh mắt ông ta không còn vẻ mê man nữa.

“Tất cả đơn vị chú ý, hướng tất cả v·ũ k·hí phòng ngự lên trên trời.

Kẻ địch ở trên trời!

Xin nhắc lại, kẻ địch ở trên trời!”

Ngay khi đô đốc Mộc Minh vừa nói xong, trên chín tầng trời, từng cánh cổng không gian đen như mực được mở ra.