Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 235: Các người nhìn cho kỹ, xem chúng ta bật hack như thế nào.



Chương 234: Các người nhìn cho kỹ, xem chúng ta bật hack như thế nào.

Từng cánh cổng không gian đen như mực được mở ra.

Phía sau cánh cổng ấy là một không gian đen tối, vô cùng âm trầm như Cửu U địa ngục.

Hàng tỷ con quái vật với đủ các thể loại rơi xuống như mưa, một cơn mưa màu mực đang rơi lên mái che năng lượng màu hoàng kim.

Rơi vào Nhân Đạo Đại Trận, thực lực của tất cả bọn quái vật đều trở nên suy yếu hơn bao giờ hết.

Cả người chúng giờ đang bốc lên từng tia khói xanh, từng tiếng thét đau đớn xuất hiện như thể ngàn vạn ác ma đang đồng thanh gào thét.

Nhiều con quái vật nổ tung ngay trên không trung, chúng tan xác ngay cả khi thân thể còn chưa chạm đất.

Máu thịt, huyết nhục của chúng nhanh chóng tan thành từng đoàn khói đen trôi nổi trong không trung, tạo thành từng đám mây mang theo đủ thứ ô nhiễm không thể diễn tả.

Từng đám mây ô nhiễm này càng lúc càng nhiều, ánh sáng hoàng kim thần thánh của Nhân Đạo Đại Trận giống như ngày càng lụi tàn trước thứ ô nhiễm kinh khủng này.

Đúng lúc, từng loạt đạn pháo, từng tia sáng mang theo sức mạnh hủy diệt được bắn ra từ những khẩu pháo khổng lồ dưới mặt đất, đám mây quái vật vì vậy mà dần b·ị đ·ánh tan trên không trung.

Người của Liên Minh Nhân Loại rất thích việc đối thủ tập trung quân lực vào cùng một chỗ như thế này, điều đó khiến cho uy lực của những thứ v·ũ k·hí hủy diệt hàng loạt được tăng lên vô số lần.

Nhưng đối thủ của họ, những kẻ dẫn dắt quân đoàn quái vật này cũng đâu phải kẻ ăn chay, tất cả đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm, nếu không họ đã không thể tu luyện tới ngưỡng nửa bước siêu thoát.

Tất cả đều có tài hoa không kém, chỉ kém 12 Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại một đường mà thôi.

Nghịch Đảo Thời Không.

Nhân Quả Phản Phệ.

Vận Rủi Nguyền Rủa…

Có đạn pháo vừa bay lên không chưa được bao lâu, thì thời không biến đổi, viên đạn đột nhiên quay ngược lại, bắn trúng vào khẩu pháo vừa bắn ra nó.

Có một tia nhiệt vừa được bắn lên trên không trung, thẳng vào bầy quái vật, nhưng kỳ lạ là tia nhiệt lại không thể gây ra được chút sát thương nào, trái lại, tháp pháo vừa bắn ra tia nhiệt ấy giờ này đã hóa thành nước thép, liên lụy cả một vùng xung quanh bị nung chảy.

Oanh!

Tiếng nổ vang rền vang lên ở nhiều nơi trong hệ thống phòng thủ, ánh lửa xuất hiện từ bốn phía đầy bất ngờ.

Tất cả nguyên nhân khiến cho những tháp pháo này nổ tung chỉ có một, đó chính là tất cả đều không may mà gặp phải sự cố.

Rất nhanh chóng, hệ thống phòng ngự của hạm đội Liên Minh Nhân Loại đã bị suy giảm mạnh, chỉ còn chưa tới một nửa các tháp pháo là còn sống sót.

Hàng tỷ khẩu pháo cứ như vậy mà bị tiêu diệt.

Nhưng đồng thời, phía đối diện, nhiều hóa thân của đám nửa bước siêu thoát cũng đang phải trả một cái giá cao.

“Hừm, cái Xích Phong giới này dám nô dịch ta, khi trở về, ta nhất định phải thông báo cho bản thể, để hắn tới hủy diệt cái thế giới này mới được.”

Một tên người áo đen đang dần tan biến thành tro bụi nói.

Xung quanh hắn, cũng có rất nhiều người áo đen cũng đang tan biến.



Đám người này không hề ngần ngại đi c·hết, vì c·ái c·hết mới là thứ giúp chúng được tự do một lần nữa, với lại chúng cũng chỉ là những hóa thân, nào có khái niệm c·hết ở đây, chỉ là một lần nữa trở về với bản thể mà thôi.

Hơn một nửa những kẻ mặc áo bào đen đã tan biến, dù sao việc có thể sử dụng những thủ đoạn liên quan đến thời không, nhân quả với một đám hóa thân có cảnh giới còn chưa đạt tới Độ Kiếp cảnh sẽ phải trả một cái giá rất cao.

Chúng tan ra thành bụi và chỉ để lại một đống áo đen nằm rải rác trên mặt sàn.

Nhìn những đồng minh của mình tan biến, đám hóa thân còn lại cũng không nhìn nhiều hai mắt.

Dù sao quan hệ của những người này chỉ đơn giản là hợp tác, không phải là đồng bạn hay anh em chí cốt gì ở đây.

Thậm chí nhiều người còn ghen tị vì đám người đã tan biến kia lấy lại được tự do.

“Được rồi, mọi người, đồng minh của chúng ta đã mở đường, giờ xác định và khóa chặt mục tiêu, chúng ta phải tiêu diệt tất cả người xuyên việt bên phía đối phương.”

Rất nhanh chóng, trên quả cầu pha lê to lớn được đặt ở giữa phòng bắt đầu thay đổi hình ảnh, từ tổng quát toàn bộ chiến trường, đến hình ảnh ngày càng được phóng to.

Và cuối cùng chính là boong tàu, nơi hơn ngàn người xuyên việt đang tụ tập.

“Kiệt kiệt, đám người này đang tụ tập cùng nhau, giờ chúng ta chỉ cần ra tay là có thể hốt gọn một mẻ luôn rồi.”

Đám quái vật, các tu sĩ đang từ trên trời rơi xuống giống như nhận được một mệnh lệnh mới, bọn họ vây chặt lấy khu vực được cho là có “diệt thế đại ma” đang ẩn hiện.

Tất nhiên, cảnh tượng này cũng được người bên phía Liên Minh Nhân Loại nhìn thấy.

“Báo cáo đô đốc, mục tiêu của quân địch rất rõ ràng, chúng đang nhắm vào những người sở hữu hệ thống.”

Nghe cấp dưới báo cáo như vậy, đô đốc Mộc Minh lúc này trầm ngâm.

“Nếu vậy thì cho đám người xuyên việt kia lịch luyện một chút cũng được, nhưng mà chỉ thả cho đám tu sĩ hay quái vật từ Hợp Thể cảnh trở xuống, còn lại, chặn tất cả những thứ có cảnh giới cao hơn tiếp cận đám người ấy.”

Sau khi nhận được lệnh từ Mộc Minh, một vài vị giáo viên của học viện Nghịch Thiên đã lộ diện.

Bọn họ là những người đã tới Xích Phong giới này thông qua cánh cổng không gian, họ đóng vai trò là những người hộ đạo, bảo vệ học viên không bị kẻ địch mạnh quá sức g·iết c·hết.

Bên phía đối diện, đám hóa thân cũng đã nhận ra được sự tồn tại của những giáo viên này, bọn chúng cảm nhận được sát ý phát ra từ đám người ấy.

“Chậc chậc, đám người này đúng là kiêu ngạo mà, bị quân địch đánh đến tận cửa rồi mà vẫn có thể xem như là một lần tập huấn được.”

“Ta cảm nhận được, nếu như chúng ta nhúng tay vào trận chiến ngay bên dưới, đám người kia sẽ lập tức ra tay tiêu diệt chúng ta.”

“Thôi vậy, chỉ có thể cố mà dùng chiến thuật biển người thôi, trước tiên, chúng ta nên ép ra kẻ nào có tiềm lực trở thành Chủ Thần tương lai nhất trong số những người xuyên việt, tìm ra và xác định danh tính của hắn.

Lúc đó chúng ta có liều minh tan xác cũng không muộn.”

Phía dưới chiến trường, giờ này, đám người xuyên việt đang phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ khi bọn họ tới thế giới này.

Nhìn vào cả một bầu trời màu đen đang dần ép xuống, một số người không thể nhịn được mà bắt đầu gục ngã.

“Thế quái nào mà những nơi khác, súng phòng không vẫn đang khai hỏa, nhưng chỉ có bên phía chúng ta là không có chứ?

Đây chẳng phải là đám Liên Minh Nhân Loại đó đang cố hướng đám quái vật về phía chúng ta hay sao?”



Tên có Sát Thủ hệ thống không nhịn được mà chửi bậy, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều không để ý đến hắn.

Bọn họ đều đang nhìn về phía hội người xuyên việt của Trần Ngạo Thiên.

Khác với những người khác đang treo gương mặt sợ hãi, lo lắng trên chiến trường.

Đám người của Trần thiếu gia lại vô cùng hưng phấn, giống như thể bọn họ đang chuẩn bị đi nhặt tiền chứ không phải đi đánh trận.

“Haha, các vị chỉ huy phía trên đúng là biết chiều chúng ta mà, ta cứ nghĩ mình phải đánh thêm mười trận nữa mới có thể tích lũy đủ quân công, nhưng nhìn thế trận này, có lẽ sau trận chiến, trong hội của chúng ta mỗi người đều sẽ có thêm một hệ thống mới cũng nên.”

“Đến hay lắm, ta muốn có thêm quân công đổi hai hệ thống mới cùng một lúc!”

Trần thiếu gia lúc này quay đầu lại, nhìn về phía những người xuyên việt khác.

“Các vị, các người nhìn cho kỹ, xem chúng ta bật hack như thế nào.”

Không nói nhiều nữa, vừa bắt đầu trận chiến, Trần thiếu gia đã lập tức sử dụng 5 ma pháp cấp độ cấm chú.

Vô Hạn Bạo Liệt.

Ban đầu, chỉ có năm con quái vật p·hát n·ổ ngay trên không trung, nhưng ngay sau đó, những con quái vật bị ảnh hưởng bởi v·ụ n·ổ trước đó bắt đầu phát sáng phát nhiệt, và chúng hóa thành những quả bom mới, oanh tạc đội hình đám quái vật.

Giống như một ngọn lửa được ném vào kho xăng.

Từ năm v·ụ n·ổ nhỏ ban đầu, các v·ụ n·ổ sau đó lại l·ây l·an ra xung quanh với tốc độ nhanh khủng kh·iếp, nhanh chóng hóa thành một loại d·ịch b·ệnh không thể ngăn cản.

Cả bầu trời nhanh chóng sáng rực lên bởi vô số những v·ụ n·ổ kinh hoàng, nếu như sức sát thương của những v·ụ n·ổ mạnh thêm đôi chút nữa, có lẽ một mình Trần Ngạo Thiên cũng đã có thể hủy diệt cả quân đoàn bên địch.

Đám người xuyên việt độc hành nhìn về phía Trần thiếu gia với ánh mắt đầy kinh dị.

Đừng nhìn pháp sư Perder có thể sử dụng cấm chú, mà nghĩ rằng cấm chú là thứ gì đó rất dễ sử dụng.

Tên Perder kia dùng được là do hệ thống của hắn đã gánh chịu giá cao khi sử dụng cấm chú mà thôi.

Còn nếu là người khác, dùng cấm chú một lần chính là một lần thiêu đốt sinh mạng.

Mà Trần Ngạo Thiên, một kẻ còn không sở hữu Cấm Chú hệ thống có thể liên tục sử dụng 5 lần cấm chú mà không đổ mồ hôi hay phải thở dốc, chỉ có thể chứng tỏ một điều duy nhất, chỉ số tên này sở hữu có gì đó rất không bình thường.

Khác với đám người xuyên việt chuyên đi lẻ kia, những kẻ trong hội của Trần thiếu gia biết tên này có thể mạnh lên như thế nào, nhưng chính bọn chúng cũng không hiểu rõ thực lực thực sự của hội trưởng nhà mình.

Hàng loạt v·ụ n·ổ liên hoàn biến bầu trời hóa thành biển lửa.

Không biết đã có bao nhiêu quái vật bị hủy diệt bên trong những đám mây lửa kia, nhưng có một điều chắc chắn, cấm chú vừa rồi đã lọc sạch kẻ yếu và chỉ để lại kẻ mạnh bên phía đối phương.

Đám người xuyên việt nhìn vào những con quái vật đang rơi xuống, cảm nhận được khí thế của chúng mà phải cau mày.

Dù có hệ thống trợ giúp chăng nữa, bọn họ chỉ có thể tự tin đơn đấu được với một trong vô số những con quái vật ấy.

Nhưng với người trong hội của Trần thiếu gia, bọn họ tự tin tiến lên phía trước, giống như những nghệ sĩ bước lên trên một sân khấu đã chuẩn bị cho buổi biểu diễn của họ…

Ở phương bắc của chiến trường, nơi mà đội quân đến từ Trung Châu đang tập kết, chuẩn bị tiến đánh căn cứ của Liên Minh Nhân Loại.



“Ai, đáng c·hết! Đám người phía trên đó coi chúng ta như là con tốt thí trên chiến trường đây mà.

Mấy Nguyên Anh tông môn như chúng ta bao giờ mới có thể khá lên được đây?!”

Một tên tu sĩ Nguyên Anh cảnh đang thở dài thở ngắn trên boong của một phi thuyền.

Bên cạnh hắn ta là một tu sĩ khác trong bộ áo choàng đen bí ẩn, nhưng trên áo choàng của người này có ghi ba chữ Dược Sơn tông.

Mà Dược Sơn tông từ một tháng trước đã bị Lâm Bạch diệt môn rồi, nên tên tu sĩ bí ẩn lúc này không phải là người của Dược Sơn tông, mà là một “lính mới” được Lâm Bạch cử đến chiến trường phía nam này để tìm hiểu tin tức.

Thấy kẻ ngồi bên cạnh mình nãy giờ vẫn yên lặng như là một tượng gỗ, tu sĩ Nguyên Anh lắm lời kia dùng ngón trỏ chọc chọc vào vai của “lính mới” như thể muốn đánh thức tên đang mơ mơ màng màng kia về hiện thực.

Chợt ánh mắt của “lính mới” lúc này đã biến đổi, không còn cái vẻ vô cảm xúc nữa mà đã có được vẻ linh động như người sống, mắt hắn giống như đang tỏa ra ánh sáng trắng nhạt.

Đó là ánh sáng mờ nhạt do tinh thần lực phát ra.

Có vẻ như có thứ gì đó đã nhập vào người tên “lính mới” không cảm xúc này.

Các “lính mới” tuy cũng sở hữu một chút ý thức riêng biệt, nhưng không thể phủ nhận một điều, bản chất của chúng là những con rối, mà con rối sinh ra là để người điều khiển.

Sâu trong ý thức của chúng, có một cửa sau mà kẻ tạo ra chúng để lại, giúp cho tên đó có thể đoạt xác chúng bất cứ lúc nào.

Bạch Hồn vừa mới nhập hồn vào thân thể của “lính mới” hắn vừa mới mở mắt ra thì đã thấy một tên Nguyên Anh tu sĩ liên tục chọc vào vai, như thể đang muốn lay tỉnh hắn.

Ánh mắt Bạch Hồn quét qua người tên này, hắn phát hiện tu vi kẻ này mạnh hơn hẳn những Nguyên Anh tu sĩ khác ở Đông Châu, chứng tỏ truyền thừa người này đến từ Trung Châu hoặc là một thánh địa tu hành nào đó.

Tên tu sĩ đang ngồi chung ghế với Bạch Hồn là một thanh niên trẻ tuổi, mặt trắng không râu, mặc trên người một bộ áo bào đen có ghi hai chữ Cửu U.

“Vị đạo hữu này, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?”

Bạch Hồn gật đầu chào hỏi tu sĩ bên cạnh, ngay sau đó, tên này bắt đầu sắp xếp lại những kí ức bên trong “lính mới” hắn muốn hiểu rõ thân thể này đang ở đâu và đang thi hành kế hoạch gì.

Dù sao Bạch Hồn đang tự cho mình một kỳ nghỉ, hắn muốn đi tìm hiểu một chút tình báo về Lâm Bạch, hắn muốn biết người biết ta, để có thể xử lý Lâm Bạch đã vào danh sách cần phải diệt trừ của hắn.

Sau một hồi tiếp thu kí ức, Bạch Hồn lại mở mắt lần nữa, hắn lại thấy tên Nguyên Anh tu sĩ của Cửu U tông lại chọc vào vai như muốn lay tỉnh mình.

Trên gương mặt tên này không thể nào giấu được vẻ sốt ruột, giống như một phạm nhân đang hoảng loạn khi sắp sửa bị ném lên đoạn đầu đài, muốn tìm người nói chuyện để vơi đi nỗi sợ.

“Đạo hữu, chúng ta sắp tham gia một nhiệm vụ do thám doanh địa của đám vực ngoại thiên ma, chẳng lẽ ngươi không sợ hay sao?”

Nghe vậy, Bạch Hồn nghiêng đầu đầy thắc mắc, dù sao tên “lính mới” mà hắn nhập hồn vào lúc nào cũng trong trạng thái ngơ ngác, nó không hiểu tại sao tự dưng lại bị Lâm Bạch ném cho nhiệm vụ đi theo quân đoàn viễn chinh này.

“A, ta b·ị t·ông chủ nhà mình ném lên trên phi thuyền này mà không một lời nhắc nhở, nên ta cũng chẳng biết là mình chuẩn bị làm gì nữa.”

Tên tu sĩ của Cửu U tông nghe vậy thì thở dài, hắn có lẽ gặp phải một kẻ ngu rồi.

“Ta đã hiểu tại sao tông chủ của đạo hữu lại ném đạo hữu ngươi đi làm con tốt thí trên chiến trường rồi, đúng là người không biết thì không sợ mà.

Nhiệm vụ chúng ta phải nhận là đột nhập vào ma thành, căn cứ của đám vực ngoại thiên ma ở Nam Vực.”

Tiếp theo đó, từ miệng của tên Nguyên Anh tu sĩ, Bạch Hồn cũng đã lấy được khá nhiều tình báo về tình hình chiến sự ở Nam Vực.

Nhắc tới hạm đội Liên Minh Nhân Loại, Bạch Hồn lại nhớ tới đám người xuyên việt và cả đống hệ thống của chúng.

Đến hiện tại, ngoài Diệp Hiên ra, Bạch Hồn còn chưa chứng kiến biểu hiện của những người xuyên việt khác đâu.

Nên hắn cũng rất tò mò.