Vì Xích Phong giới là một lục địa khổng lồ, nên với tầm mắt của các tu sĩ có thể giúp họ chứng kiến được một khoảng cách rất xa.
Bọn họ đã nhìn thấy cái gọi là ma thành của đám vực ngoại thiên ma ở cuối đường chân trời.
Bình thường, nếu phi thuyền của các tu sĩ đi tới gần như thế này đã bị một tia nhiệt từ xa bay tới đánh cho tan xác.
Nhưng hiện tại, do phe Liên Minh Nhân Loại đang phải chống chịu lại một cuộc đột kích từ bầu trời, nên chẳng có khẩu pháo nào quay ra chào hỏi hạm đội của Trung Châu.
Hàng trăm phi thuyền hạ thấp độ cao, tìm tới và ẩn núp phía sau một ngọn núi đá trơ trọi.
Bạch Hồn và tên Cửu U tông tu sĩ lúc này được người gọi xuống thuyền, chuẩn bị đi tới di tích một tông môn cũ ở Nam Vực này.
Rất nhanh chóng, một nhóm gồm hàng ngàn Nguyên Anh tu sĩ đã được tập hợp, nhưng do là một đám tu tiên giả mà không phải là q·uân đ·ội chuyên nghiệp, nên đám người này nhìn vô cùng nhốn nháo, giống như một đám đông đang xem náo nhiệt hơn là một đội quân sắp đi lên chiến trường.
Những Nguyên Anh cảnh này hiện tại đang vây quanh một Đại Thừa tu sĩ, người phụ trách cho kế hoạch do thám lần này.
Chỉ thấy người này là một người đàn ông cao lớn, ông ta đứng thẳng mà như một con gấu khổng lồ, gương mặt đầy sẹo khiến người nhìn qua cũng phải sợ hãi, dù đã mặc một bộ võ phục nhưng người ta vẫn có thể thấy ống tay áo căng phồng vì cơ bắp.
Trước khí thế áp bách của người đàn ông này, đám Nguyên Anh tu sĩ rất nhanh chóng yên lặng, không ai dám nói một lời.
“Các vị, ta cũng không muốn nói nhiều, nhiệm vụ của các ngươi chính là quan sát động tĩnh của đám vực ngoại thiên ma, cứ mỗi một nén hương qua đi, các người phải báo cáo lại tình hình một lần cho ta.”
Tiếp theo đó, Đại Thừa tu sĩ này chỉ vào một chiếc bàn dài được đặt ngay bên cạnh, bên trên cái bàn ấy giờ đang được để vô số các loại tạp vật khác nhau lên trên.
Nhưng chủ yếu vẫn có ba loại chính, lá bùa, ngọc bài, một loại pháp khí hình vòng cổ.
Đại Thừa tu sĩ bắt đầu giảng cho mọi người về tác dụng của những thứ đang được bày trên bàn.
“Chiến trường Nam Vực lần này vô cùng nguy hiểm, khắp nơi đều tràn ngập ô nhiễm và ma chướng do v·ũ k·hí của đám vực ngoại thiên ma gây ra.
Vì vậy, chúng ta đã nghiên cứu qua và chế tạo những đạo cụ có thể giúp các ngươi sống sót trên chiến trường.”
Ngón tay ông ta bắt đầu chỉ vào lá bùa trước tiên.
“Đây là Tị Chướng Phù, khi các ngươi ở gần một khu vực bị ma chướng ô nhiễm, lá bùa này sẽ bắt đầu b·ốc c·háy, vì vậy trước khi lá bùa cháy hết, các ngươi phải tìm được một chỗ an toàn.”
“Ngọc bài này là Truyền Tin Ngọc Phù, cái này chắc không cần ta phải nhắc, các ngươi cũng biết cách sử dụng.”
“Cuối cùng là Thanh Trần Bội, một loại ngọc bội có thể giúp thanh trừ ô nhiễm trên thân thể các ngươi, nhưng đừng nghĩ thứ này có thể cứu mạng các ngươi được mà hành động ngu ngốc, nó chỉ có thể thanh trừ được một lượng nhỏ ô nhiễm mà thôi, nên nhớ cẩn thận vào.”
Tiếp theo đó, tất cả mọi người lần lượt đi lên, mỗi người đều được phân phát đầy đủ mọi trang thiết bị trước khi lên đường.
Điểm đến tiếp theo của họ là một trận pháp dịch chuyển trong phế tích của tông môn này.
Đại Thừa tu sĩ bắt đầu giới thiệu về nơi đây.
“Các vị, nơi đây là tàn tích của Vạn Mộc thánh địa, một thế lực có Độ Kiếp Nhân Tiên tọa trấn ở Nam Vực này.
Vì từng là một thế lực bá chủ nên trận pháp dịch chuyển của thánh địa này được phân bố rất rộng rãi, xung quanh ma thành của đám vực ngoại thiên ma cũng có không ít những trận pháp dịch chuyển tương tự.”
Hàng ngàn Nguyên Anh cảnh bước đi theo lệnh của vị Đại Thừa tu sĩ, bước lên trên ba trận pháp dịch chuyển khác nhau.
Từng phù văn dịch chuyển được thắp sáng, cả đoàn người nhanh chóng biến mất.
Khi mở mắt ra, mọi người phát hiện mình đã ở trong một hang động, nhìn ra bên ngoài là có thể chứng kiến một “tường thành” bằng kim loại nhìn vô cùng quái dị.
Chỉ cần nhìn qua, các tu sĩ cũng biết được mình đã ở rất gần ma thành của đám vực ngoại thiên ma.
Bên cạnh Bạch Hồn lúc này là tên tu sĩ của Cửu U tông.
“Đạo hữu, dù sao ta và ngươi cũng quen mặt nhau rồi, chúng ta cùng lập một tiểu đội thôi, ta cũng có vài sư huynh đệ ở nơi đây.”
Bạch Hồn không cảm nhận được ác ý từ phía đám Nguyên Anh cảnh này, vì vậy, hắn cũng gật đầu đồng ý.
Một tiểu đội hơn 10 người rất nhanh chóng rời khỏi hang động, tiến về vùng đất c·hết phía bên ngoài.
Chỉ vừa đi được chưa tới 10 dặm, Tị Chướng Phù của cả nhóm đã cháy hơn 10 lần là ít.
Trong 10 dặm này, cả nhóm đều phải đi bộ lên đường.
Không có cách nào khác, dù Nguyên Anh tu sĩ bay được đấy nhưng thể phách của bọn họ không chịu nổi ô nhiễm trên chiến trường.
Bọn họ từng chứng kiến hàng chục tu sĩ bay lên trên không như một thói quen, sau đó thân thể của tất cả bọn họ đều bị biến dị, hoặc tệ hơn nữa là da thịt, linh hồn tan biến.
Tất cả những người đó đều không có bất cứ ai còn sống sót, nhìn gương mặt đau đớn biến dị đó là biết những người này c·hết thảm như thế nào rồi.
Mười phút sau đó, cả đám hiện tại đang nằm bò trên mặt đất thay vì đi bộ.
Vì có người đã phát hiện ra càng gần mặt đất, ô nhiễm pháp tắc càng lúc càng nhỏ.
Do vậy, để đảm bảo an toàn của mình, nhiều tu sĩ đã từ bỏ tôn nghiêm, bò sát mặt đất mà di chuyển.
Nằm bò kiểu này khiến Bạch Hồn cảm thấy hắn giống như trở về thời còn học quân sự, nên hắn cũng không có ý kiến khi di chuyển như thế này.
Nhưng đối với đám tu sĩ đã quen bay trên trời, việc nằm bò dưới đất và di chuyển như hiện tại làm chúng vô cùng khó chịu, chúng vừa bò vừa than vãn.
“Đám vực ngoại thiên ma đúng là quá ghê tởm mà, chúng dùng ma khí để ăn mòn hoàn cảnh sống của chúng ta.”
“Ta đoán bọn chúng muốn biến thế giới tràn đầy thứ ma khí ô nhiễm này, sau đó từ từ đẩy chúng ta vào đường cùng, đúng là quá âm hiểm mà.”
“Ban đầu, ta tới nơi đây cũng chỉ là để hoán đổi tài nguyên, nhưng hiện giờ, ta muốn quét sạch đám vực ngoại thiên ma này ra ngoài thế giới của chúng ta.”
Từng khẩu hiệu nghe rất nhiệt huyết, rất sục sôi được đội trưởng và các thân tín trong tiểu đội của hắn liên tục đưa ra.
Nhưng nếu như Bạch Hồn không cảm nhận được có vô số oan hồn đang than khóc bên cạnh đám người này, hắn có thể sẽ tin được một chữ trong những câu vừa rồi.
Dù sao thì thế giới này đã là một thế giới quỷ dị tu tiên, tu sĩ mang trong mình lòng tốt đều đ·ã c·hết hết ở giai đoạn Luyện Khí rồi.
Ban đầu, đúng là mấy tên tu sĩ của Cửu U tông này không có ác ý đối với hắn thật, nhưng chỉ vài phút sau khi đi lên chiến trường, Bạch Hồn đã cảm nhận được nhàn nhạt ác ý từ những người xung quanh hắn.
Tất cả đám người này đều muốn sống sót, vì vậy, bọn họ muốn có người để đệm lưng cho mình khi trường hợp xấu nhất xảy ra.
Bạch Hồn chỉ cảm thấy đám Nguyên Anh tu sĩ này suy nghĩ nhiều rồi, Liên Minh Nhân Loại lúc này còn đang bận đối phó với một thế lực nào đó, nào có tinh lực để ý tới vài con tôm nhỏ trên đất c·hết?
Nhưng ngẫm nghĩ lại, hắn nhận ra sai lầm của mình.
Tầm nhìn của đám Nguyên Anh tu sĩ không rộng bằng hắn, không chứng kiến được trận chiến đang diễn ra nên lo lắng là chuyện rất bình thường.
Lúc này, Bạch Hồn đớ người ra, hắn vỗ đầu mình.
Hắn tới đây đâu phải là để đi học quân sự lại với đám tu sĩ này, hắn tới để thu thập thông tin về Lâm Bạch cơ mà.
“Ai, tại tên Nguyên Anh tu sĩ của Cửu U tông kia nói nhiều quá, khiến cho ta quên mất mục đích của mình.”
Bạch Hồn rất thuần thục ném cái nồi cho người khác cõng về hành động hơi ngớ ngẩn của hắn.
Đúng là ban đầu, Bạch Hồn muốn tìm hiểu thêm thông tin về Lâm Bạch thật đấy, nhưng hiện tại, hắn thấy thông tin về hệ thống hấp dẫn hơn.
Dù sao hắn cũng có không ít “lính mới” bên cạnh Lâm Bạch, muốn tra thông tin về tên đó lúc nào cũng được.
Còn trên chiến trường này, lỡ có một người xuyên việt xui xẻo nào đó ngã xuống là hắn lại thiếu đi một mẫu vật quan trọng.
Linh hồn thể của Bạch Hồn rất nhanh chóng rời đi thân thể của tên “lính mới” khiến cho con rối ấy trở lại trạng thái ngơ ngơ ngác ngác như lúc trước.
Ngay sau đó, một cái bóng trắng nhanh chóng đi xuyên qua Nhân Đạo Đại Trận.
Trận pháp này hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào trước sự xâm nhập của hắn, vì dù có là người xuyên việt, Bạch Hồn vẫn được tính là người của phe Liên Minh Nhân Loại.
Trên boong tàu, một linh hồn thể hư hư ảo ảo xuất hiện.
Rất nhanh chóng, xương cốt, da thịt, quần áo đã được tạo ra từ hư không.
Việc có thể tái tạo một thân thể mới với Bạch Hồn lúc này đúng là một chuyện quá dễ dàng.
Tiếp theo đó, hắn dùng liên tục thêm một vài thần thông mới được chế tạo ra.
Đứng Thẳng Mà Không Có Bóng, một thần thông giấu mình vào trong dị không gian, đương nhiên trong trạng thái này, Bạch Hồn sẽ không để lại bóng đổ.
Bát Quái Chi Hồn, thần thông hệ tâm linh, một khi Bạch Hồn nói chuyện với ai đó, người kia sẽ không thể ngừng nói chuyện, miệng của họ dù có nghiêm đến mấy cũng phải tiết lộ đủ loại bí mật, mãi cho tới khi Bạch Hồn ngừng lại mới thôi.
Bạch Hồn không muốn thi triển khả năng sưu hồn diện rộng ở nơi đây một chút nào, hắn biết Liên Minh Nhân Loại không hề đơn giản.
Nên đã ở trong địa bàn của người ta rồi thì cẩn thận là tốt nhất.
Sự hiện diện của cái bóng trắng ấy hoàn toàn bị người khác bỏ quên, giống như trong mắt họ Bạch Hồn chỉ đơn giản là một đoàn không khí.
Đây cũng chính là hiệu quả mà Bạch Hồn mong muốn, dù sao hắn ở đây là để nghiên cứu trong bí mật.
Bạch Hồn bắt đầu đi ngang qua từng người xuyên việt, tầm mắt hắn liên tục biến đổi, thấy những điều mà mắt thường không bao giờ thấy.
Hắn muốn nhìn xem hệ thống trong truyền thuyết nó có hình dáng ra làm sao, tồn tại ở trạng thái gì.
Là thông tin, năng lượng, hay là pháp tắc?
Sau một hồi chuyển tầm nhìn liên tục, cho đến tầm nhìn có thể nhìn thấy được không gian thiên đạo, Bạch Hồn cũng thấy được điểm bất thường trên người những người xuyên việt.
Hắn nheo mắt lại khi chứng kiến hình dáng của vật thể ấy.
Đó là một thứ không thể định dạng, luôn thay đổi qua từng trạng thái rắn, lỏng, khí, thông tin, năng lượng và nhiều trạng thái chưa hề được ghi nhận khác.
Màu sắc của chúng cũng rất bất thường và không hề cố định.
Nếu nói ở đây có một điểm chung nào ở các hệ thống này, đó chính là chúng có những cơ quan giống như xúc tu, dây cáp điện hay những thứ gì đó tương tự.
Dựa vào những cơ quan này, hệ thống có thể liên tục hút ra từ thế giới những pháp tắc, quy tắc, bản nguyên hay những thứ gì đó rất cao đại thượng.
Qua đó hệ thống tạo thành bảo vật, công pháp, tri thức ban thưởng cho những đối tượng cộng sinh với chúng.
Càng nhìn đám hệ thống, Bạch Hồn càng cảm thấy chúng giống với những thứ gì đó khá quen.
“Thiên đạo sao?”
Hắn không nhịn được mà thốt ra.
Nhưng rất nhanh chóng, Bạch Hồn đã phủ nhận điều ấy.
Trong mắt Bạch Hồn, thế giới giống như một con người, còn đám hệ thống này giống như những con muỗi.
Điểm chung duy nhất giữa hai sinh vật này đó là đều cùng là sinh vật.
Nghĩ tới đây, Bạch Hồn cảm thấy thông cảm cho cái thiên đạo của Xích Phong giới này, cái cảm giác bị cả ngàn con muỗi bâu lại một chỗ rồi hút máu chắc phải sảng khoái lắm.
Nếu hệ thống là muỗi, hay đỉa thì người xuyên việt giống như vòi kim và răng của những con vật này.
Chỉ cần bọn họ làm những hành động, gây ra những sự kiện phù hợp với quy tắc của hệ thống, một đầu quy tắc tạm thời sẽ liên kết hệ thống với thế giới hiện tại.
Qua liên kết tạm thời này, hệ thống sẽ lấy đi những chất dinh dưỡng cần thiết từ thế giới.
Càng quan sát, Bạch Hồn càng cảm thấy nguyên lý của hệ thống khá quen.
Nó giống như khi hắn sử dụng thần thông, lấy thế giới lực lượng của mình ra.
Nghĩ tới đây, hắn lại càng cảm thấy tò mò, nguyên lý mà hệ thống có thể lấy ra được thế giới lực lượng của một thế giới ra là gì chứ?
Còn nữa, đám người xuyên việt có thể sử dụng hệ thống ở Liên Minh Nhân Loại, đồng thời cũng có thể sử dụng hệ thống ở Xích Phong giới này.
Điều này chứng tỏ, hệ thống là thứ có khả năng thích nghi với quy tắc của rất nhiều, hoặc là tất cả thế giới.
Nếu như hắn có thể sử dụng được khả năng thích nghi tương tự với các hệ thống này, Bạch Hồn cảm thấy hắn sẽ không gặp phải cảnh bị phong ấn khi tiến vào một thế giới mới nữa.
Càng nghĩ đến hệ thống, Bạch Hồn lại càng thấy thèm.
Đương nhiên hắn không muốn làm ký chủ của mấy cái hệ thống kia làm gì, cái hắn muốn là sở hữu khả năng thích nghi của chúng.
Tới lúc đó, hắn có thể thoải mái sử dụng thần thông mà không lo cạn thế giới lực lượng, vì giờ người phải chi trả khoản chi phí ấy không còn là hắn, mà là cái thế giới hắn đang đặt chân.
Giờ hắn rất muốn có được hệ thống hàng mẫu để có thể nghiên cứu.
Nên hắn bắt đầu đi loanh quanh và hỏi những người xuyên việt khác.
Bạch Hồn lúc này muốn biết, tại sao đám người này không thử chém g·iết người xuyên việt khác để có được một hệ thống mới.
Nhưng đáp án của vấn đề đã được Trần Ngạo Thiên, kẻ có Thần Hào hệ thống trả lời từ trước rồi.
Đáp án chính là không thể nào dung hợp được một hệ thống mới.
Bạch Hồn cũng tìm ra được những hệ thống cũ, những thứ được trưng bày trong nhà kho của hội người xuyên việt.
Ngay sau khi cầm trong tay những viên tinh thể này, Bạch Hồn lập tức đưa ra kết luận, những thứ hắn đang cầm trên tay chỉ là xác của hệ thống, còn hệ thống đ·ã c·hết từ lâu rồi.
Nghĩ cũng phải, hai kẻ có hệ thống mà đánh g·iết lẫn nhau, giống như hai con muỗi đang đánh nhau.
Việc đ·ánh c·hết kẻ có hệ thống cũng chỉ tương đương đánh gãy vòi, khiến một con muỗi khác c·hết đói mà thôi.