Bạch Hồn hiện tại đang đứng giữa đám đông người xuyên việt, cả đám người cùng nhìn về một hướng.
Trên bầu trời, nơi mà Trần Ngạo Thiên và hội anh em của hắn thể hiện sức mạnh chiến đấu vượt trội của mình.
Mắt Bạch Hồn nhìn nhưng tay hắn vẫn không ngừng động đậy.
Giữa hai lòng bàn tay hắn, da thịt tách rời, xuất hiện hai cái miệng đầy những gai góc như cây bắt ruồi đang dần lộ diện.
Từ những cái miệng ấy, những rễ cây màu trắng siêu nhỏ như những sợi tơ đang không ngừng mọc ra, chuyển động với tốc độ khó mà nhìn thấy bằng mắt thường.
Chúng giống như những cỗ máy siêu nhỏ, linh hoạt, với thao tác cực kỳ chính xác như một loại máy quang khắc, đang không ngừng cải tạo lại một vật thể giữa hai lòng bàn tay.
Đó là một viên tinh thể, hay chính xác hơn là xác của một hệ thống mà Bạch Hồn “mượn” từ chỗ Trần thiếu gia.
Hiện tại, Bạch Hồn vì không có một hệ thống còn sống để nghiên cứu, nên hắn dựa vào những hiểu biết và suy đoán của mình để chế tạo ra một hệ thống mới.
Dù sao trước kia hắn cũng từng thử nặm ra một “hệ thống” để tặng cho người khác.
Cái hệ thống phiên bản cũ ấy hoạt động cũng khá hiệu quả, hỏi tên Inami giờ đang làm anh linh ở chỗ Lâm Lục Dạ là biết.
Chỉ trừ việc cái hệ thống đó có thực thể, không phải là vô hình vô chất, và người phải chi trả cho hoạt động của hệ thống ấy là hắn và Lâm Lục Dạ thay vì một cái thế giới.
Sau một hồi “nặn” xác c·hết của một hệ thống, Bạch Hồn cũng đã tạo ra một phiên bản hệ thống mới của riêng hắn.
Nhưng nhìn vào thứ này Bạch Hồn chỉ có thể thở dài đầy thất vọng.
‘Haiz, vô hình vô chất, đã có.
Có thể rút ra tất cả mọi thứ của thế giới ra để làm vật phẩm ban thưởng, có nốt.
Chức năng nghịch thiên, có thể giúp một người quật khởi nhanh chóng, đồng thời cũng là một thứ có khả năng phát triển, cái này đơn giản, lắp một chút công năng của thần thông vào là có.
Nhưng mà thứ này lại không thể linh hoạt được như những hệ thống khác, nó bị giới hạn nơi sử dụng, chỉ có thể hoạt động ở Xích Phong giới này, và sẽ hoàn toàn mất tác dụng nếu túc chủ chuyển sang thế giới khác.
Xem ra cái mà ta nặn ra cũng chỉ là một thứ đồ chơi không có tính phổ biến mà thôi.”
Một tên tay không nặn ra hệ thống nói.
Nhìn vào sản phẩm trên tay mình, hình dáng của nó cũng giống với những hệ thống xung quanh, nhưng hơi thiếu sự linh động.
Nếu so sánh, hệ thống của người khác chính là một con người bình thường, còn hệ thống vừa được Bạch Hồn nặn ra chính là một đứa trẻ bị khuyết tật.
Bạch Hồn ngẫm nghĩ lại một chút.
“Ờm, nếu có thể nói được hệ thống thiểu năng trí tuệ này có ưu điểm gì, có lẽ nó có thể được sử dụng giống như một cái hệ thống thứ hai đi.”
Đám người xuyên việt xung quanh không biết được, một cái hệ thống thứ hai mà chúng tâm tâm niệm niệm, ngày nhớ đêm mong vừa được tạo ra ngay bên cạnh chúng.
Đã chế tạo thử hệ thống tạm gọi là thành công, lúc này Bạch Hồn ngẩng đầu nhìn ra trời, nơi vẫn đang có một trận chiến vô cùng khốc liệt đang diễn ra.
Đám người xuyên việt do Trần Ngạo Thiên dẫn đầu lúc này đã g·iết vào trong bầy quái vật, bảy vào bảy ra mà không hề có một v·ết t·hương.
Nhìn cảnh tượng cắt cỏ vô song ở trước mặt, Bạch Hồn cũng không nhịn được mà gật đầu, hắn thấy đám người xuyên việt này rất mạnh, chúng hoàn toàn khác với một đám có hệ thống khác đang ngẩng cổ nhìn trời bên dưới này.
Chợt, Bạch Hồn nhìn thấy có một tên người xuyên việt khá đặc biệt.
Một kẻ đang ngồi trên băng ghế, tay cầm miếng dưa hấu, gương mặt chỉ có thể nói là thường thường không có gì lạ, nhưng quan trọng nhất, tên này đang ăn mặc đồng phục của người trong hội của Trần Ngạo Thiên.
Trên người tên này phát ra một loại lực trường khá kỳ lạ, thứ sẽ khiến không có bất cứ ai để ý tới hắn ta, khá giống với trạng thái của Bạch Hồn hiện tại.
Từ nãy tới giờ, có vô số các đòn công kích với đủ các thể loại khác nhau rơi xuống khu vực xung quanh đây, cả boong tàu đều đã trở nên mấp mơ biến dạng vì trận chiến.
Nhưng chỉ có tên người xuyên việt kỳ lạ kia và khu vực xung quanh hắn là không bị ảnh hưởng, giống như thể cả chiến trường này đều cố gắng tránh đi khu vực chuyên dùng dành cho những người ăn dưa hóng chuyện.
Ngay khi Bạch Hồn tiến lại gần, hắn lập tức bị tên người xuyên việt bí ẩn này nhìn ra sự tồn tại của mình.
“A, người anh em này, đây là lần đầu tiên ta thấy một người có sự tồn tại thấp như ngươi vậy, nếu như ngươi không đến gần, ta cũng khó mà để ý tới có một người như ngươi đang tồn tại luôn.”
Bạch Hồn có thể cảm nhận được thiện ý mà tên đang ăn dưa kia đang phát ra.
“Tới đây mà ngồi đi, cứ yên tâm, không có bất cứ đòn công kích nào có thể làm ngươi b·ị t·hương trong cái ăn dưa lĩnh vực của ta.”
Trong tầm mắt của Bạch Hồn, hắn có thể thấy được có một lĩnh vực xung quanh tên người xuyên việt, đúng như lời hắn vừa nói.
Khi bước vào trong lĩnh vực này, Bạch Hồn cảm giác như thể vừa bước vào trong một phòng chiếu phim, còn chiến trường khốc liệt ngoài kia chỉ đơn giản là một bộ phim hành động c·háy n·ổ.
Một ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn qua nhìn lại về phía Bạch Hồn, đây là chuyện rất hiển nhiên vì tạo hình của hắn khá đặc biệt, nhìn kiều gì cũng giống người ngoài hành tinh hơn người bình thường.
Hai người rất nhanh chóng chào hỏi nhau.
Người xuyên việt đang ăn dưa kia tên Trương Tuyển, một người sở hữu Ăn Dưa hệ thống.
Với hệ thống này, hắn chỉ cần tìm được một vị trí đẹp, ngồi yên một chỗ xem náo nhiệt.
Sau khi náo nhiệt kết thúc, hắn có thể giải trừ ăn dưa lĩnh vực của mình, hệ thống sẽ kết toán phần thưởng dựa vào náo nhiệt lần này có lớn hay không, thời gian kéo dài bao lâu để tính.
Nói chung với hệ thống này Trương Tuyển nhìn kiểu gì cũng giống như một con cá mặn.
Ban đầu, tên này cũng muốn lao lên phía trước, thể hiện với những người khác về khả năng chiến đấu của hắn.
Sau một loạt các biến cố, đặc biệt là sau khi gia nhập vào hội người xuyên việt của Trần Ngạo Thiên, tên này tuy mạnh lên rất nhanh so với những ngày trước đó, nhưng hắn cũng nhận ra một sự thật.
Hắn bị những người khác trong hội bỏ xa không biết bao nhiêu con phố, dù đã rất cố gắng nhưng cái hệ thống thuộc loại cá mặn của hắn lại không giúp sức chút nào.
Nên Trương Tuyển bỏ cuộc, trở thành một kẻ ở cuối xe, chuyên cọ năng lực của các thành viên khác để mạnh lên.
Bạch Hồn lúc này đã ngồi bên cạnh Trương Tuyển, hắn cũng lấy ra một băng ghế của mình và nghe tên này kể chuyện về cuộc đời, và cái hệ thống thuộc loại cẩu đạo của hắn.
Nói thẳng, Bạch Hồn cảm thấy hắn rất thèm cái hệ thống này, hắn không phải là một thể loại người sinh ra để chiến đấu như Diệp Hiên hay Lâm Lục Dạ.
Hắn chỉ muốn làm một con cá mặn, nhưng thân phận sau khi xuyên việt của hắn lại không cho phép, bắt hắn phải bật hack, đi theo con đường tà đạo không lối về này.
Bên trên trời lúc này đánh nhau càng ngày càng náo nhiệt, nhưng Bạch Hồn lại cảm thấy tiếng ăn dưa ở bên cạnh lại ồn ào hơn bao giờ hết.
Rộp! Rộp!
Nhìn tên Trương Tuyển lại lấy ra thêm một quả dưa hấu mới mà gặm, Bạch Hồn hoài nghi trong không gian trữ vật của tên này chẳng còn bất cứ thứ gì khác ngoài dưa.
Càng nghe tiếng ăn dưa này, Bạch Hồn càng cảm thấy ngứa mồm.
Ngồi xem náo nhiệt mà chỉ ngồi trên băng ghế như thế này giống như thiếu thiếu thứ gì đó.
“Người anh em, dưa này ngươi có bán hay không?”
Trương Tuyển nghe vậy, hắn lập tức lấy ra một quả dưa hấu đã được cắt đôi và được bọc cẩn thận, trên phần thịt quả vẫn còn một chiếc thìa.
“Một đồng vàng một quả, không mặc cả.”
Bạch Hồn nghe vậy cũng chỉ thầm mắng gian thương, phải biết một đồng vàng ở Liên Minh Nhân Loại đủ để mua cả ngàn quả dưa như thế này.
Nhưng hắn cũng đành chấp nhận, ném một đồng vàng về phía tên gian thương kia, dù sao nơi đây cũng là dị giới, và cũng chỉ có một mình Trương Tuyển bán dưa trên cái chiến trường này.
Khi Bạch Hồn dùng thìa xúc miếng dưa hấu đầu tiên, trên bầu trời lúc này xuất hiện một t·iếng n·ổ mạnh.
Ánh sáng và sóng xung kích lấp kín cả không gian, khiến cho vô số người ở dưới mặt đất lúc này cũng phải ngã trái ngã phải.
Khi ánh sáng của v·ụ n·ổ dần tan biến, chỉ thấy Trần Ngạo Thiên lúc này đang thở dốc, trên tay hắn đang xách lấy đầu lâu của một tu sĩ c·hết không nhắm mắt.
Dù cho không còn chút sinh cơ nào, nhưng khí thế của cái đầu ấy phát ra đã đạt tới nửa bước Độ Kiếp Nhân Tiên.
Trong phạm vi hàng ngàn dặm xung quanh hắn, không hề tồn tại bất cứ kẻ địch nào, chỉ có một vùng chân không với vô số các khe nứt không gian vỡ nát như gương đang dần được chữa trị.
“Chậc chậc, hội trưởng lúc này là Kim Cương cấp, tương đương với Phân Thần cảnh, nhưng lại có thể vượt gần 3 cấp chiến đấu, lấy đầu của Đại Thừa đỉnh phong.
Xem ra, sau trận chiến lần này, hội trưởng có thể hoán đổi thêm một cái hệ thống mới rồi.”
Trương Tuyển vừa gặm dưa vừa nói.
Bạch Hồn nghe vậy, hai mắt hắn lập tức tràn đầy vẻ kích động, hắn còn đang phát sầu vì không có hệ thống làm hàng mẫu đâu.
Giờ này, khi nhìn thấy một cơ hội có thêm hệ thống làm hắn vui mừng không thôi.
Ban đầu, Bạch Hồn cũng không muốn ở lại đây lâu hơn làm gì, trận chiến này cũng khốc liệt đấy nhưng liên quan gì tới hắn, biết ai thắng ai thua là được rồi.
Nhưng giờ, hắn quan tâm đến trận chiến này rồi đấy.
Phe Liên Minh Nhân Loại, đặc biệt là đám người xuyên việt phải là những người thắng cuộc trong trận chiến lần này, hắn đảm bảo!
Thấy người anh em bên cạnh có vẻ hứng thú với những gì mình nói, Trương Tuyển lúc này hóa thành một bình luận viên, liên tục giải thích về trận chiến trên bầu trời.
Tên này nhìn qua có vẻ là một con cá mặn, một người hướng nội ít nói, nhưng một khi hắn đã mở miệng ra thì chỉ có thể nói như hồ thủy điện x·ả l·ũ.
Tiếp theo đó, Bạch Hồn chỉ ngồi và nghe tên Trương Tuyển nói một đường, biểu cảm hiện tại của hắn chỉ có thể diễn tả là “huh?”.
Nhưng thông qua lời tên này nói, hắn cũng biết được sơ qua về tổ chức người xuyên việt của Trần Ngạo Thiên, về những cá nhân nổi bật của tổ chức này.
Ngoài tên hội trưởng có gần như tất cả thủ đoạn của những người trong hội ra, bên trong cái hội này còn rất nhiều cá nhân xuất sắc.
Kẻ sử dụng Ma Pháp Cấm Chú hệ thống, Perder.
Tên này thì quá nổi bật khi hắn giống như một quả bom nguyên tử di động.
Theo cái đà tăng trưởng của hệ thống, hiện tại mỗi ngày tên đó có thể thả ra bao nhiêu cấm chú là chuyện mà không ai có thể biết.
Nếu chỉ thả cấm chú ra thì tên này cũng chẳng có gì để nói, nhưng không biết bằng cách nào, Perder đã có thể phụ ma các cấm chú lên trên thân thể mình để cường hóa, cứ mỗi một lần sử dụng cấm chú là sức mạnh của hắn lại tăng thêm một phần.
Từ một quả bom nguyên tử, nổ một phát rồi nằm, giờ tên đó giống như mang trong mình một lò phản ứng nhiệt hạch có kiểm soát.
Hắn hiện tại chiến đấu như một tên cận chiến pháp sư, mỗi lần giơ tay nhấc chân là đủ thứ ma pháp ở cấp độ cấm chú hiện lên trên nắm đấm của hắn, dễ dàng quét bay hàng ngàn kẻ địch cùng cảnh giới chỉ trong một đòn.
Một người khác là Giang Vân Tịch, một thanh niên mắt thâm quầng như thể đã ép khô bản thân mình ba ngày ba đêm.
Hắn hiện tại đang ngồi trên đỉnh của một tòa tháp cao nhất chiến trường này.
Mỗi khi có kẻ địch tới gần, hắn ta chỉ cần tung ra một đòn đánh bình thường cũng đủ để nghiền nát vô số kẻ địch, uy lực không hề thua kém cấm chú được thả ra.
Nhưng thật bất ngờ, tên này lại là một tên độc thân nhưng lại sở hữu Đa Tử Đa Phúc hệ thống.
Đây rõ ràng là một loại hệ thống không quá mạnh ở giai đoạn đầu, mà là càng về sau, càng có nhiều hậu duệ, người sở hữu nó lại càng mạnh.
Một người xuyên việt độc thân mà vớ ngay phải cái hệ thống này đúng là xui xẻo.
Đã vậy, tên này còn chưa kịp cưới vợ đã phải ra chiến trường, càng khiến cho cái hệ thống này không thể phát huy ra uy lực vốn có.
Nhưng tên này trước khi xuyên việt, hắn là một giáo sư chuyên ngành sinh học ở một thế giới có khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc.
Nhờ vào những kiến thức từ đời trước, cộng với việc chui lỗ hổng của hệ thống.
Hắn đã kết hợp vật chất di truyền của mình với một loại nấm có khả năng sinh sản cao.
Nên chỉ trong vài ngày, từ một chức nghiệp giả bình thường, Giang Vân Tịch đã sở hữu cả ngàn hậu duệ.
Với hệ thống, miễn là tên Giang Vân Tịch này có con cháu, hệ thống đều sẽ ban thưởng cho hắn công pháp, dị năng, bảo vật,…
Đặc biệt là các mốc có 1 hậu duệ, 10 hậu duệ, 100 hậu duệ,…
Đều sẽ có ban thưởng một đầu quy tắc.
Nghe nói ở đầu quy tắc ở lần 10 hậu duệ, Giang Vân Tịch đã rút trúng dòng thực lực của hắn là thực lực tổng hòa của tất cả đời sau cộng lại.
Dù một cây nấm chỉ cung cấp cho hắn 1đến 2 thuộc tính chăng nữa, với số lượng hậu duệ không thể đong đếm, không ai biết được tên này mạnh như thế nào.
Đó còn chưa kể, do là một nhà khoa học đến từ một thế giới công nghệ phát triển nên tên này có khá nhiều ý tưởng độc lạ.
Dựa vào các công nghệ có sẵn trong đầu, và hệ thống khoa học kỹ thuật của Liên Minh Nhân Loại.
Đám con cháu nấm của tên Giang Vân Tịch này đã tiến hóa.
Từ những cây nấm, chúng bắt đầu mọc ra chân, thậm chí một vài tên người nấm da xanh cũng bắt đầu có được chức nghiệp, càng khiến người không thể hiểu rõ được thực lực của Giang Vân Tịch kinh khủng như thế nào.
Bạch Hồn thấy rằng người xuyên việt mạnh nhất không phải tên Trần Ngạo Thiên kia mà là Giang Vân Tịch.
Hắn tự nhận một điều, nếu là hắn có cái hệ thống ấy ngay từ đầu, thứ duy nhất mà hắn nghĩ tới cũng chỉ có đóng cọc và gieo giống, ai nghĩ tới dùng biện pháp hiện đại như vậy để chui chỗ trống của hệ thống bao giờ?
Chỉ cần nhìn qua cũng có thể kết luận: “Kẻ này có tà thần chi tư.”
Nhưng do tên Giang Vân Tịch này ẩn giấu quá sâu, nhường hết hào quang cho Trần thiếu gia nên hắn mới không nổi danh.
Lúc này, Bạch Hồn nảy lên một vài tâm tư mới, hắn muốn mời chào một vài cá nhân nổi bật trong đám người này về làm việc cho mình.
Tiền lương sẽ được hắn chi trả bằng thứ mà người xuyên việt luôn thèm khát.
Chính là những hệ thống.
Bạch Hồn không tin, đến lúc đó hắn không thuê được người.