Trong lúc Bạch Hồn còn đang ngồi ăn dưa, nghe Trương Tuyển chém gió chỉ điểm giang sơn.
Trên những phi thuyền của đám hóa thân thiên đạo, một kế hoạch tiến công mới đã được chúng lập ra.
“Các ngươi thấy biểu hiện của tên Trần Ngạo Thiên kia như thế nào, có bao nhiêu phần tên đó là một Chủ Thần tương lai?”
“Lực chiến đấu mạnh như quái vật, thuộc tính bất thường như bật hack, số kỹ năng hoàn toàn không hợp lý, sát phạt quả đoán, đồng thời có kỹ năng lãnh đạo tốt, biết dùng người, được mọi người tôn kính…
Nhiều ưu điểm tụ tập trên một người như vậy, ta đoán có tới chín phần tên này chính là Chủ Thần tương lai, còn lại một phần là đám Liên Minh Nhân Loại đem một thiên tài ưu tú như vậy ra làm tấm mộc, che giấu đi vị Chủ Thần thực sự.”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng ý.
“Nhưng để đảm bảo kế hoạch thành công, lần này chúng ta sẽ chia quân số làm hai phần.
Một phần tiếp tục ẩn núp, làm phương án dự phòng cho trường hợp xấu nhất.
Phần còn lại, chính là những người sẽ phải liều c·hết để á·m s·át Chủ Thần tương lai bằng được trong ngày hôm nay.”
Hội người áo đen nhanh chóng chia quân làm hai đường.
Một nửa quân số rút về Tây Vực, có vẻ chúng còn một kế hoạch đang dang dở ở nơi đó.
Còn những kẻ ở lại bắt đầu thi triển vô số các thủ đoạn ẩn thân, chuẩn b·ị đ·ánh lén Trần Ngạo Thiên một đợt.
Trần thiếu gia đang chiến đấu hết mình trên bầu trời lúc này không biết được, có vô số bóng người đã xuất hiện bao vây lấy hắn.
Người hộ đạo từ học viện nghịch thiên cũng nhận ra điều này, nhưng bọn họ không đi ra ngăn cản, nhìn kiểu gì những kẻ đang lén la lén lút kia cũng có tu vi tương đương tên tu sĩ vừa bị Trần Ngạo Thiên lấy đầu.
Nên bọn họ tự tin, tên Trần thiếu gia kia có thể sống sót sau khi bị người quây đánh nên không ra tay.
Phía dưới boong tàu, Bạch Hồn cũng nhìn ra được tên hội trưởng hội người xuyên việt kia sắp bị người úp sọt đánh hội đồng, nhưng hắn cũng không quan tâm cho lắm.
Tương Lai Linh Cảm liên tục cho hắn những tin tình báo về tương lai, tên Trần thiếu gia kia chỉ bị người đánh cho gần c·hết thiếu sống mà thôi, đánh cho tự bế luôn chứ không c·hết được.
Chợt, Bạch Hồn phát hiện ra tên Trương Tuyển đang ăn dưa bên cạnh mình có dị động.
“Xem ra hội trưởng đang bị bao vây rồi, người tới lần này thực lực rất mạnh, tuy cùng một cảnh giới với tên vừa bị hội trưởng tiêu diệt, nhưng khí tức, năng lượng trong thân thể chúng lại kinh khủng hơn tên vừa rồi vô số lần.
Một người mà phải đánh với nhiều người như vậy, xem ra lần này hội trưởng lành ít dữ nhiều rồi a.”
Trương Tuyển là một trong số ít người có thể nhìn ra được thế cục trên chiến trường này.
Bạch Hồn cũng không quá bất ngờ trước tầm nhìn của hắn.
Dù sao với một người ăn dưa, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình thì làm sao có thể tính là ăn dưa đâu.
Nên trong ăn dưa lĩnh vực, tên này có thể nhìn rõ rất nhiều thứ, như bí mật của các thành viên trong hội, hay là Bạch Hồn đang ẩn thân nghiên cứu đám người xuyên việt.
Trên chiến trường chính.
Hiện tại người của Trần Ngạo Thiên đã dồn dập tiến công, đẩy ngược chiến tuyến lên đến tận cánh cổng không gian trên chín tầng mây.
Đám người này đi đến đâu là hủy diệt kẻ địch đến đó, để lại phía sau một vùng hư không đã b·ị đ·ánh cho vô cùng rách nát, với những vết nứt không gian ngang dọc và hàng tá các pháp thuật, kiếm ý khó mà tiêu tan.
Nhưng chiến trường lúc nào cũng tràn đầy bất ngờ.
Khi Trần thiếu gia vừa đánh vỡ một Đại Thừa tu sĩ, hắn nhận ra mình đã cách quá xa so với đại đội bên dưới.
Đúng lúc này, không gian giống như bị phong tỏa, một vùng hư không đã hóa thành một tiểu thế giới, ngăn cách, lôi kéo không cho Trần Ngạo Thiên có thể chạy trốn.
Đá·m s·át thủ từ tương lai vẫn nhớ được vai trò và nhiệm vụ của chúng, đám người này không hề nhiều lời, không hề cảnh báo mà lập tức tiến hành một cuộc đột kích.
Bốn phương tám hướng, những kẻ mặc áo đen có mặt ở khắp mọi nơi bao vây Trần thiếu gia, dùng tất cả những chiêu thức mạnh mẽ nhất, tất cả những loại lực lượng quỷ dị nhất.
Tất cả chỉ để đẩy Trần Ngạo Thiên vào chỗ c·hết.
Nhưng vị Trần thiếu gia này lại nở một nụ cười tự tin, không giống như một kẻ không hề chuẩn bị khi b·ị đ·ánh bất ngờ chút nào.
“Hừm, ta biết có một đám con chuột ở trong bóng tối rình mò ta mà, các ngươi đã ló mặt ra rồi thì ta không ngại mà hốt gọn một mẻ.”
Trần Ngạo Thiên vốn rất tự tin về khả năng chiến đấu của mình.
Hắn đã vô địch một đường, đánh từ hành tinh quê nhà cho đến tận chiến trường này, hắn chưa từng thất bại một lần nào.
Hơn nữa, sau khi tìm được cách sử dụng khác từ cái hệ thống của mình, hắn lại càng trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Với đống chỉ số quá phạm quy, cộng với vô số các kỹ năng mạnh mẽ lấy được từu những người xuyên việt khác, chính hắn cũng không biết mình mạnh như thế nào.
Nhưng sớm thôi, hắn sẽ biết được điều ấy.
Trần Ngạo Thiên phất nhẹ tay, hơn 10 vòng tròn ma pháp xuất hiện ngay trong vùng không gian bị phong tỏa này.
Từ khí thế mà những trận pháp ấy phát ra, có thể đoán ra được chúng là ma pháp trận của những pháp thuật cấp độ cấm chú.
Ánh sáng của cấm chú phát sáng vô cùng chói mắt, uy lực của chúng bao trùm, biến vùng không gian đang bị phong tỏa thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ, với mười màu sắc khác biệt đang không ngừng luân chuyển.
Các v·ụ n·ổ làm rung chuyển đất trời, vượt qua cả không gian của một tiểu thế giới đang bị phong tỏa, lan ra bên ngoài, tạo ra hàng loạt những âm thanh chấn động mạnh mẽ, như thể đang có hàng chục quả bom nhiệt hạch được kích nổ cùng một lúc.
Không gian không thể chịu nổi mà bắt đầu uốn cong, dập dờn như sóng biển.
Đến khi ánh sáng tan đi, Trần Ngạo Thiên vẫn còn đứng giữa không trung.
Cái vùng không gian đang phong tỏa hắn lúc này rạn nứt như một quả trứng bằng pha lê, chỉ cần xuyên qua những khe nứt trên vỏ trứng ấy là có thể trở về Xích Phong giới một cách dễ dàng.
Ánh mắt đầy sự kiêu ngạo của hắn đảo qua xung quanh, nhưng ngay sau đó, ánh mắt tên này đã phải chuyển sang ngưng trọng.
Đám người áo đen vẫn còn tồn tại ở đó, chúng vẫn sống dưới sức sát thương khủng kh·iếp và đủ loại hiệu ứng tiêu cực mà cấm chú mang lại.
Phần lớn chúng đều có dáng vẻ vô cùng chật vật, một số ít kẻ thiếu tay thiếu chân, nhưng không ai mất quá nhiều sức chiến đấu.
Từ khi xuyên việt cho đến bây giờ, mồ hôi lạnh mới bắt đầu lăn trên má Trần Ngạo Thiên, hắn biết đây là một trận khổ chiến mà hắn khó có thể né tránh.
“Ăn mòn tuổi thọ, thiêu đốt sinh mệnh, vận xui phụ thể, đóng băng cảm giác,… và hơn 24 hiệu ứng tiêu cực khác.
Trần Ngạo Thiên, cấm chú của ngươi rất mạnh nhưng vẫn không đủ để cứu mạng ngươi.”
“Tất cả, lên!”
Chứng kiến hội trưởng nhà mình đang bị người vây đánh, các thành viên khác trong hội người xuyên việt nhanh chóng lao lên, muốn bảo vệ cho Trần thiếu gia.
Không phải đám người này coi trọng tình đồng đội, hay là nể phục tên Trần thiếu gia này, mà là họ cần có tên này làm người trung gian để kết nối khả năng của các hệ thống lại với nhau.
Nếu hắn c·hết ở nơi này, tốc độ mạnh lên của cả bọn sẽ giảm đi còn chưa tới một nửa, trừ khi có một người mới, tìm ra một cách sử dụng hệ thống tương tự Thần Hào hệ thống, thay thế được vị trí của tên Trần thiếu gia này.
Ngay nửa đường, hội người xuyên việt lại b·ị đ·ánh chặn bởi đám người áo đen.
Tuy không thể lấy một đánh mười, nhưng một người trong hội của Trần Ngạo Thiên hoàn toàn có thể lấy một cân hai, đây là chuyện bình thường khi mà đám người đã giao dịch tri thức lấy điểm thuộc tính với hội trưởng của chúng.
Tiếp theo đó, Trần Ngạo Thiên biết không thể trông chờ vào đám thuộc hạ đang bị cầm chân của mình, hắn chỉ đành chủ động ứng chiến.
Nhìn bầu trời xung quanh mình, hàng ngàn điểm sáng do các chiêu thức, kỹ năng mà đá·m s·át thủ phát ra đang bao lấy hắn, t·ấn c·ông hắn từ bốn phương tám hướng.
Trầm Ngạo Thiên hít sâu một hơi, tung ra mọi thứ mà hắn có.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, trên người tên này đã xuất hiện hàng chục loại hào quang tăng phúc khác nhau, mọi chỉ số đều được tăng lên trong một khoảng thời gian ngắn.
Trong nháy mắt, hắn đã tung ra hàng chục loại sát chiêu thuộc nhiều thể hệ riêng biệt, từ tiên thuật đến cấm chú, từ vật lý tới ma pháp, đối chọi trực diện với hàng đống kỹ năng đủ thể loại khác được đá·m s·át thủ ném ra.
Trần Ngạo Thiên đã thành công đục được một lỗ xuyên qua cơn mưa kỹ năng từ đối phương, hắn dùng toàn bộ tốc lực, giống như một ngôi sao băng lướt qua bầu trời.
Khi xuyên qua được những cơn bão năng lượng từ kẻ thù, quần áo trên người vị thiếu gia này đã rách tả tơi, thân thể xuất hiện không biết bao nhiêu v·ết t·hương.
Cái dáng vẻ của một công tử nhà giàu đã không còn nữa, giờ chỉ còn dáng vẻ của một chiến binh cuồng bạo, một ác ma chui lên từ địa ngục mà thôi.
Với ưu thế về tất cả các chỉ số, cộng với hàng đống các pháp thuật, công pháp đang có tác dụng trên thân thể mình.
Trần Ngạo Thiên có thể dễ dàng đánh nổ hai tên sát thủ ngay trước mắt, lao lên xé xác một kẻ ở phía sau, hai tay liên tục sử dụng đủ loại kỹ năng, đánh trọng thương 10 tên dám cản đường.
Chỉ cần thêm một chút nữa, hắn có thể đột phá khỏi vòng vây này thành công.
Nhưng rất tiếc, một chiếc giầy nhanh chóng được phóng to ngay trước mắt hắn.
Một tên sát thủ giống như thuấn di mà tới, hắn xuất hiện chặn đường Trần thiếu gia, đồng thời hắn cũng đánh bất ngờ, tung ra một cú đá với tốc độ cao, v·a c·hạm vào gương mặt đẹp trai của Trần thiếu gia.
Gương mặt của Trần Ngạo Thiên lập tức biến dạng, lực của cú đá lập tức khiến hắn bay ngược về phía sau, chui vào trong vòng vây một lần nữa.
Khi Trần thiếu gia mở mắt ra một lần nữa, tay hắn đang cố chỉnh lại sụn mũi đã bị gãy, hai mắt sung huyết đang chảy máu, miệng đã thiếu mất hai chiếc răng thở phì phò, rất nhiều máu phun ra từ miệng hắn.
“C·hết tiệt, các ngươi không biết đánh người không đánh mặt sao?”
Nhưng có vẻ chẳng có ai quan tâm hắn.
Lúc này, Trần Ngạo Thiên cảm thấy sợ rồi.
Trong ăn dưa lĩnh vực, Bạch Hồn lúc này đang nhìn Trần thiếu gia bị đá·m s·át thủ đem ra làm bóng đá.
Giờ nhìn nơi đó giống như một đám côn đồ lưu manh đánh nhau hơn là các đại năng quyết chiến.
Ngoài những đòn chuyên lấy mạng người được sử dụng ra, đá·m s·át thủ này còn dùng các chiêu thức đầy tổn hại, như móc mắt, giật tóc, triệt sản cước… liên tục được sử dụng.
Bạch Hồn chỉ nhìn qua cũng thấy đau.
Chỉ qua 10 giây, nhưng tên Trần thiếu gia này đã bị g·iết đến gần trăm lần, nếu như hắn không có đủ thủ đoạn để bảo toàn tính mệnh, có lẽ hắn giờ chỉ còn là một đống tro tàn.
Bạch Hồn lúc này nảy lên một suy nghĩ không tốt cho lắm, có khi nào cái Tương Lai Linh Cảm của hắn bị hỏng hay không?
Tên Trần Ngạo Thiên kia đúng là có nhiều thủ đoạn bảo mệnh thật, nhưng người cứ bị g·iết nhiều như thế chắc chắn không sụp đổ thì cũng điên.
Đến cả Bạch Hồn, kẻ trước kia thi thoảng bị Lâm Lục Dạ moi tim, cũng không cam đoan thần trí hắn có thể bình thường sau khi bị giày vò như vậy.
“Vô lý nhỉ? Chẳng lẽ tương lai tên Trần Ngạo Thiên kia có thể sống chính là nhờ ta giúp đỡ hắn sao?”
Để cam đoan hệ thống có thể được trao cho người xuyên việt, Bạch Hồn nghĩ hắn nên ra tay rồi.
Từ đầu ngón tay của Bạch Hồn, một tia sáng trắng nhỏ như một sợi tơ được bắn ra.
Sợi tơ này hoàn toàn không nhìn quy tắc không gian, lập tức được xuất hiện bên trong não bộ của Trần thiếu gia.
Tiên Thiên Ngộ Tính Linh Quang.
Đây là một sản phẩm phụ sau khi Bạch Hồn nghiên cứu Tương Lai Linh Cảm, một tia sáng có thể nâng cao ngộ tính của người bị tia sáng này bắn trúng.
Trần Ngạo Thiên lúc này đang vô cùng tuyệt vọng, thân thể đã từ bỏ mọi sự chống cự vì đau đớn và sợ hãi.
Trong đầu hắn lúc này chỉ có một câu hỏi, đó chính là tại sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ như thế này?
Thực ra hắn đã có sẵn đáp án cho mình rồi, đó chính là cây cao chịu gió lớn.
“Móa nó, biết thế ta lôi tên Giang Vân Tịch kia xuống nước cho bằng được, giờ chỉ có mỗi mình ta là bị nhằm vào, bị người đem đi quay vòng đá.”
Nhưng ngay lúc này, có một tia sáng trắng lóe lên trong đầu của hắn, vô số suy nghĩ, tất cả các tạp niệm đều bị dọn dẹp, đầu óc trở nên thanh minh hơn bao giờ hết.
Lúc này, trong thời khắc sinh tử, hắn đã bắt gặp kỳ ngộ của mình.
Ánh sáng trắng tràn đầy trí tuệ lóe ra từ hai mắt hắn.
“Ra là vậy sao, ta không phải là quá yếu, chỉ là ta chưa khai thác đầy đủ sức mạnh của mình mà thôi.”
“Ta có gần như tất cả thủ đoạn, sát chiêu của người khác, là một tên học tạp mà không tinh, bị nhấn chìm trong vạn đạo, không thể tìm được đạo của mình sao?
Không sao cả, đây là điểm yếu, nhưng cũng chính là điểm mạnh của ta.
Trước hết, ta cần một môn công pháp, một kỹ năng có thể giúp ta thi triển được tất cả kỹ năng cùng một lúc.”
Trong đầu Trần Ngạo Thiên lóe lên Tử Kim Cực Long Công, môn công pháp hắn mới nhận được vào sáng ngày hôm nay.
Rống!
Một tiếng rồng ngâm đầy uy vũ phát lên từ chín tầng trời, dưới ảnh hưởng của tiếng gầm này, cả chiến trường giống như bị nhấn nút tạm dừng.
Một bóng hình khổng lồ đang dần được hình thành trên không trung, đó là một pháp tướng hình chân long với sấm chớp màu tím vờn quanh thân thể, một pháp tướng đang được Trần Ngạo Thiên ngưng tụ ra.
Nhưng rồi, pháp tướng ấy nhanh chóng thay đổi, từ hình dáng một con chân long oai vũ đang bắt đầu biến thành một thứ gì đó kỳ kỳ quái quái.
Lớp vảy đang dần biến đổi, từ một màu tím bắt đầu chuyển sang đủ loại màu sắc, đủ các thể loại lực lượng, ma pháp, quỷ đạo, đạo thuật,…tất cả những gì Trần thiếu gia đã được học đều được ngưng tụ trên lớp vảy rồng.
Tất cả mọi loại lực lượng đều được ngưng tụ lại một chỗ, thay vì xung đột với nhau rồi nổ tung, chúng lại được sắp xếp vô cùng cẩn thận, có quy luật rõ ràng, bù trừ điểm yếu, tăng thêm sức mạnh cho nhau.
Ánh mắt đang phát ra ánh sáng trắng của Trần Ngạo Thiên mở ra, đảo qua chiến trường.