Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 239: Vạn Sắc Thần Long, con rồng này có gì đó là lạ.



Chương 238: Vạn Sắc Thần Long, con rồng này có gì đó là lạ.

Ánh mắt của đá·m s·át thủ nhìn về Trần Ngạo Thiên lúc này càng tràn đầy sát khí, địch ý của chúng mạnh hơn hẳn so với lúc trước.

“Trong nghịch cảnh như vậy vẫn có thể đột phá, ta nghĩ chúng ta không cần phải đoán Chủ Thần tương lai là ai nữa rồi.”

“Đúng vậy, hiện tại tên Trần Ngạo Thiên này đã có thể quét sạch tất cả chúng ta.”

“Một vài người lên trước hấp dẫn sự chú ý của hắn, những người còn lại chuẩn bị dùng hết mọi thủ đoạn để tiêu diệt hắn.”

Đá·m s·át thủ này có thể đấu đá lẫn nhau về rất nhiều thứ, nhưng một khi liên quan đến á·m s·át Chủ Thần tương lai, chúng lại rất đoàn kết nhất trí.

Trần Ngạo Thiên cũng thấy được sự thay đổi về đội hình của chúng, nhưng với sức mạnh hiện tại, hắn thấy đám người kia không còn một chút uy h·iếp nào với mình nữa.

Lúc này hắn đang càng ngày càng trở nên mạnh hơn, mỗi giây qua đi, pháp tướng mới của hắn lại được hoàn thiện thêm một phần.

Nếu có gì có thể gọi tên nó, tên của pháp tướng ấy: Vạn Sắc Thần Long.

Lớp vảy rồng hiện tại đã mất đi hoàn toàn màu tím, thay vào đó là những viên tinh thể lấp lánh đầy màu sắc, như thể cả người của con rồng là cả một tòa bảo khố, từng chiếc gai tinh thể khổng lồ lộng lẫy mọc ra, khiến con rồng vừa quái dị,vừa tràn đầy mỹ cảm.

Trần thiếu gia lúc này cảm nhận được, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dễ dàng giải phóng tất cả kỹ năng mà hắn đã có được ra ngoài.

Không chần chờ nữa, lớp vảy lộng lẫy của pháp tướng Vạn Sắc Thần Long sáng rực hơn bao giờ hết, tạo thành một cơn lốc màu sắc xung quanh con rồng ấy.

Đây không phải là những dải màu bình thường, mà là ánh sáng do vô số loại kỹ năng, với vô số thuộc tính đồng thời được thả ra cùng lúc.

Tốc độ của Vạn Sắc Thần Long giống như ánh sáng lướt qua bầu trời, nhanh tới nỗi ánh mắt của đám hóa thân khó mà theo kịp.

Khi con rồng đó xuất hiện ở một hướng khác trên bầu trời, một nửa đá·m s·át thủ đã bị nghiền thành tro bụi trên không trung, kèm theo là một mảng không gian rộng lớn đã bị nghiền nát.

Cơn lốc với vô số màu sắc bao xung quanh con rồng là do vô số sát chiêu, cấm chú, kỹ năng tạo thành.

Không kể thể hệ, không kể thuộc tính, không kể loại hình, điểm chung của tất cả những kỹ năng ấy chính là đem lại sử hủy diệt cho kẻ thù.

Vì vậy cơn lốc bao quanh con rồng chỉ có một thứ sức mạnh duy nhất, đó là sự hủy diệt thuần túy.

Cả chiến trường lúc này đều phải hít một ngụm khí lạnh trước sức mạnh kinh khủng của con rồng ấy.

Trong ăn dưa lĩnh vực.

“Tê! Thế quái nào mà hội trưởng lại có thể mạnh lên nhanh như vậy được, khí cơ của hắn cũng rất khác so với lúc trước, cứ như thể hắn đã hóa thành một người khác trong tích tắc vậy!”

Bạch Hồn cũng cảm nhận được bầu không khí trong lĩnh vực này đang nóng lên, khi mà tên bên cạnh hắn hút hết khí lạnh, nhưng hắn cũng chẳng rảnh mà để ý tới thay đổi nhiệt độ ở đây làm gì.

Vì hiện tại, Bạch Hồn đang nhìn chằm chằm vào một đầu ngón tay của mình, nhìn với một ánh mắt vô cùng trầm ngâm.

“Cái quái gì đây?

Rõ ràng ta chỉ bắn một tia Tiên Thiên Ngộ Tính Linh Quang vào trong đầu Trần Ngạo Thiên, thế quái nào mà hắn ta bắt đầu quá trình chuyển hóa thành Bạch Hồn Tinh Linh?”

Đăm chiêu suy nghĩ một chút, Bạch Hồn chỉ có thể đưa ra kết luận, tuy phần lớn thực lực của hắn vẫn đang bị phong ấn, nhưng sau khi đúc lại thân thể mới, phần ô nhiễm do hắn vô tình thả ra đã tiến hóa, trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều lần.

Lúc này, trong đầu Bạch Hồn chợt nảy ra một ý tưởng.

Hắn cần gì phải chờ đợi đám người xuyên việt kiếm đủ quân công, hoán đổi hệ thống chứ?

Hắn có thể làm một bước đúng chỗ, biến tất cả người xuyên việt trở thành quyến tộc của mình, lúc đó hắn muốn nghiên cứu hệ thống như thế nào cũng được mà.



Nhưng rất nhanh chóng, Bạch Hồn đã phải ném ý tưởng của hắn vào sọt rác.

Trạng thái quái dị này của Trần Ngạo Thiên cũng khiến cho nhiều người chú ý.

Không chỉ là đá·m s·át thủ, hay đám đàn em của hắn, mà còn có cả người bên phía học viện Nghịch Thiên nữa.

Có một hạt giống linh hồn mà Bạch Hồn để lại bên trong Trần Ngạo Thiên, giờ nó đang phải ẩn giấu mình mà không dám nở, vì Bạch Hồn sợ sẽ bị người để mắt và tìm tới mình.

May mắn, khả năng ẩn giấu giữa khe hẹp của hư ảo và thực tại dùng quá là tốt rồi, khiến cho hạt giống ấy có thể tránh đi vô số ánh mắt dò xét.

Nhìn lại trên bầu trời, Vạn Sắc Thần Long lúc này đang chịu sự công kích đến từ vô số phương hướng khác nhau.

Tất cả sự chống cự đến từ đá·m s·át thủ đều giống như là vô ích.

Cơn lốc xoáy với đủ mọi loại màu sắc hủy diệt gần như toàn bộ mọi đòn t·ấn c·ông, biến chúng thành cặn bã, nghiên nát trước khi chúng có thể chạm vào được lớp vảy lộng lẫy ấy.

Kể cả khi một đòn t·ấn c·ông có chạm vào được thì cũng giống như gió thổi ngang qua, không thể gây ra dù chỉ là một vết xước.

Đó còn chưa kể tốc độ của Vạn Sắc Thần Long nữa.

Hiện tại, do Trần Ngạo Thiên còn chưa quen tổ lái với hình thái mới, nên tốc độ của cái pháp tướng hình con rồng ấy chưa thể phát huy được hết mức.

Nên giờ một mình hắn đã có thể treo lên đánh cả hội sát thủ áo đen kia cũng được, có kéo thêm cả hội người xuyên việt đi đánh hội đồng hắn cũng không có vấn đề.

Mọi chuyện vẫn đang rất thuận lợi với Trần Ngạo Thiên, cho đến khi có ba điểm phản ứng năng lượng cực kỳ dữ dội bỗng dưng xuất hiện trên bầu trời.

Nhìn vào ba điểm ấy, Bạch Hồn chứng kiến một đá·m s·át thủ giống như đang hiến tế chính bản thân mình, chúng muốn tạo ra một đòn công kích có sát thương vượt trội, đủ để tiêu diệt Vạn Sắc Thần Long.

Càng nhìn, hắn càng thấy khí cơ trên người đám người này khá quen thuộc.

Chúng làm hắn nhớ tới hóa thân của đám nửa bước siêu thoát, những kẻ mà hắn từng gặp ở Đại Huyền thế giới.

Chúng tới đây để làm cái quái gì chứ?

Tiêu diệt thiên tài của Liên Minh Nhân Loại sao?

Liệu hành động lần trước ở Đại Huyền thế giới của hắn và Lâm Lục Dạ có gây cản trở, hay là làm thất bại một âm mưu nào đó của đám người này hay không?

Càng nghĩ, sắc mặt Bạch Hồn lại càng trầm ngâm.

Có khi nào hành động của hắn và Lâm Lục Dạ lần trước, khi hố c·hết hàng tỉ hóa thân của đám nửa bước siêu thoát đã khiến cho chúng chú ý, và giờ, chúng cử người đi đến tận nơi đây để báo thù sao?

Nếu không, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được.

Ngoài việc thử cầm hòa Diệp Hiên, chơi c·hết Lâm Bạch, giờ Bạch Hồn lại phải cho thêm việc hố c·hết đám nửa bước siêu thoát này, ghi nó vào trong danh sách những việc hắn phải làm.

Nghĩ tới đây, Bạch Hồn chỉ có thể thở dài.

“Ai, ta vốn chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí mà thôi, thế quái nào lại vớ thêm việc phải làm cho chính mình thế này.”

Đúng lúc này, sắc trời trở nên sáng rực hơn bao giờ hết.

Sau khi hiến tế chính bản thân mình, đá·m s·át thủ đã tan biến, chỉ để lại ba mũi tên ánh sáng khổng lồ hướng về phía Vạn Sắc Thần Long.

Chỉ cần nhìn qua, Bạch Hồn cũng có thể đoán được Trần Ngạo Thiên không tránh nổi rồi, vì trên những mũi tên ánh sáng ấy được gia trì thêm nhân quả tất trúng.



Cảm nhận được sức sát thương và độ nguy hiểm mà ba mũi tên ánh sáng mang lại, Vạn Sắc Thần Long lập tức dùng tốc độ cực nhanh bỏ trốn khỏi chiến trường.

Nhưng mặc kệ cho con rồng kỳ dị ấy có bay về hướng nào, ba mũi tên vẫn đi theo phía sau lưng, không rời không bỏ.

Sau một hồi ngươi truy ta đuổi trên chín tầng mây, Trần thiếu gia cảm nhận được tốc độ ba mũi tên đuổi phía sau mình đang không ngừng gia tốc, càng ngày càng nhanh, không thể trốn thoát.

Còn chưa kể, trực giác của hắn lúc này đang điên cuồng cảnh báo, khi ba mũi tên ấy đạt đến vận tốc cực đại, cũng chính là lúc sát thương của chúng tăng lên cao nhất.

Nếu giờ, hắn lựa chọn đỡ đòn t·ấn c·ông ấy, hắn có thể phải chịu trọng thương.

Nhưng nếu để ba mũi tên gia tốc đến tận cùng, hắn chắc chắn phải c·hết.

Biết mình không thể né được, Trần Ngạo Thiên chỉ có thể điều khiển Vạn Sắc Thần Long dừng lại, bật tất cả các loại lá chắn hay kỹ năng giảm thương lên.

Oanh!

Ánh lửa bùng cháy, sóng xung kích xé nát tầng mây đen, không gian chấn động liên tục khiến không một ai có thể đứng vững.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời được thắp sáng giống như đã có thêm ba mặt trời.

Có thứ gì đó rơi xuống từ trung tâm của ba q·uả c·ầu l·ửa khồng lồ ấy.

Đó chẳng có thứ gì khác ngoài pháp tướng Vạn Sắc Thần Long, với Trần Ngạo Thiên bên trong điều khiển.

Hiện giờ con rồng ấy đã trở nên vô cùng thê thảm, lớp vảy đầy màu sắc đã bị thổi bay, ba v·ết t·hương dữ tợn khoét sâu vào trong thân thể, giống như muốn chia tách con rồng này làm 4 phần riêng biệt.

Nhưng rất nhanh chóng, từng viên tinh thể mới đã được mọc ra, lấp kín những v·ết t·hương cũ.

Lớp vảy rồng mới nhanh chóng được thay mới, bổ sung cho lớp vảy cũ đã tan nát từ trước.

Không những khôi phục lại dáng vẻ vốn có, con rồng này giống như còn muốn tiến hóa một lần nữa.

Từng chiếc gai tinh thể lộng lẫy mọc ra từ khắp nơi trên thân thể, trên từng miếng vảy rồng.

Những chiếc gai ấy còn dài hơn tứ chi vốn có của một con chân long, dìm ngập bốn cái chân bé tẹo ấy trong một biển gai tinh thể.

Giờ nhìn kiểu gì Vạn Sắc Thần Long cũng giống một con sâu róm biết bay, với cái dáng vẻ kỳ kỳ quái quái hơn là một con rồng.

Lúc này, có đ·ánh c·hết Bạch Hồn cũng sẽ không nhận cái thứ vừa xấu vừa đẹp kia lại chính là tác phẩm của hắn.

Nó là tác phẩm do cái hạt giống linh hồn, thứ đang núp bên trong đầu óc của Trần Ngạo Thiên tác oai tác quái, nào có liên quan gì đến bản thể.

Sau khi tiến hóa xong, Trần Ngạo Thiên một lần nữa quay trở lại chiến trường.

Với pháp tướng Vạn Sắc Thần Long vừa được nâng cấp, tên này có thể dễ dàng bóp c·hết đá·m s·át thủ như sâu kiến.

Chỉ sau chưa đầy mười phút.

Đám quái vật tưởng như một bầy trùng vô cùng vô tận đã b·ị đ·ánh tan, xác c·hết của chúng rơi xuống khu căn cứ phía bên dưới, nhiều tới nỗi tạo thành biển máu, đảo thịt.

Có lẽ sẽ phải mất rất nhiều thời gian, để người của Liên Minh Nhân Loại có thể dọn sạch mớ hỗn độn ấy.

Hoặc là họ mặc kệ, tìm một địa điểm mới để làm nơi đóng quân, dù sao Xích Phong giới này chẳng có gì nhiều ngoài đất rộng, tìm bừa một khu vực cũng có thể làm thành khu căn cứ mới.

Cuộc chiến kết thúc rất nhanh ngay sau đó, khi mà Trần Ngạo Thiên dùng hàng trăm cấm chú cùng một lúc, hủy diệt toàn bộ những cánh cổng không gian.



Đồng thời, hội người xuyên việt cũng đã tìm tới, xử lý sạch mấy chiếc phi thuyền đang ẩn thân trên chín tầng mây.

Bạch Hồn còn đang xúc nốt miếng dưa hấu cuối thì nhận ra ăn dưa lĩnh vực đã được đóng lại, tên Trương Tuyển bắt đầu dọn đồ đạc, kết thúc một buổi ăn dưa mỹ mãn.

“Thật hâm mộ hội trưởng a, người đâu không chỉ thức tỉnh được hệ thống một lần, giờ còn có lẽ đã thức tỉnh được hệ thống lần thứ hai đi.

Không biết bao giờ cái Ăn Dưa hệ thống của ta mới có thể thức tỉnh, ta mới có thể chính thức quật khởi đây.”

Nhìn Trương Tuyển thở dài thở ngắn, Bạch Hồn biết tên người xuyên việt này vẫn còn nuôi cái mộng làm nhân vật chính.

Nhưng xui xẻo cho hắn, xuyên đến thế giới nào không xuyên, xuyên tới cái thế giới mà “nhân vật chính” đi đầy đường, người xuyên việt nhiều tới nỗi có thể ban hành đạo luật, hệ thống không phải là thứ gì đó quá thần bí, thậm chí còn bị người đem đi làm phần thưởng.

Nghĩ mà bi ai cho những người mang giấc mộng làm nhân vật chính.

Dù sao đã gặp là có duyên, Bạch Hồn chỉ nhẹ nhàng vỗ vai tên này, gieo vào trong hắn hạt giống linh hồn.

Nếu có ngày nào đó tên này không may c·hết đi, Bạch Hồn sẽ ngay lập tức chuyển hóa hắn làm Bạch Hồn Tinh Linh, đem về dưới trướng của mình.

Không chỉ có riêng tên này, tất cả người xuyên việt có mặt ở đây đều sẽ có được một phần cơ duyên ấy.

Về chuyện Ăn Dưa hệ thống của Trương Tuyển không thể “thức tỉnh” Bạch Hồn lại có một kiến giải khác về cái hệ thống cá mặn ấy.

“Người anh em, ta đoán ngươi chỉ ăn dưa những vấn đề nhỏ nhặt trước mắt, nhưng ngươi chưa bao giờ ăn dưa về một cái đại cục đi.”

Trương Tuyển còn đang kiểm kê lại thu nhập trong lần ăn dưa lần này, nhưng ngay khi nghe Bạch Hồn nói vậy, hắn cũng không có tinh thần mà xem ban thưởng nữa.

Trực giác của hắn giống như bắt được thứu gì đó trong lời nói của Bạch Hồn, nhưng hắn vẫn không nắm được ý ở trong đó.

“Người anh em, ý của ngươi là sao chứ?”

Giờ tên sở hữu Ăn Dưa hệ thống này đang nuốt nước miếng, hắn rất muốn biết cách để tận dụng hệ thống của mình.

Bạch Hồn cũng không phải là người thích chơi câu đố, hắn lập tức đưa ra kiến giải.

“Bình thường, ngươi chỉ ăn dưa ở một phạm vi rất nhỏ, ví dụ như trận chiến này, đúng chứ?”

Trương Tuyển nghe vậy gật đầu.

“Vậy nếu như ngươi xem náo nhiệt trên phạm vi một chiến dịch, một cuộc chiến, xa hơn nữa là nhìn văn minh phát triển, nhìn thế giới đi đến diệt vong đâu?”

Nghe Bạch Hồn nói như vậy, Trương Tuyển giống như hiểu ra điều gì đó, hắn vội vã cảm ơn đến Bạch Hồn.

Lúc này, Trần Ngạo Thiên cũng đang từ từ hạ xuống mặt đất trong hình thái Vạn Sắc Thần Long, sau lưng hắn là đám tiểu đệ của mình.

Mọi người đều nhìn Trần Ngạo Thiên và cái pháp tướng của hắn với ánh mắt kỳ lạ.

Nói cái pháp tướng này xấu đi, nó đúng là xấu thật, nhìn như con sâu róm biết bay.

Nói nó đẹp đi, trên đời này có mấy ai chê kim cương, đá quý và mấy cái thứ lấp lánh là xấu.

Với cái sức mạnh mà pháp tướng này mang lại, trong mắt một số người, cái thứ nhìn có vẻ xấu xí này đã trở nên ngầu theo một cách nào đó.

Trong lúc mọi người còn đang tung hô Trần Ngạo Thiên, vì những chiến công không thể bàn cãi của hắn.

Bạch Hồn lại cảm nhận được có sát khí bên trong đám đông.

Một tiếng thét đột ngột vang lên.

“Diệt thế đại ma, để mạng lại!”