Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 240: Thần thông, Schrodinger Miêu Tráo Thái Tử.



Chương 239: Thần thông, Schrodinger Miêu Tráo Thái Tử.

Tiếng thét bất ngờ này phá tan đi bầu không khí náo nhiệt, khiến cho tất cả mọi người một lần nữa vào trong trạng thái đề phòng.

Khi đám đông nhìn về phía tiếng thét vừa được phát ra.

Chỉ thấy một tên người xuyên việt giống như bị điên, hắn cầm trong tay một con dao găm đang tỏa ra hắc khí, thứ hắc khí chứa đầy hơi thở của sự t·ử v·ong.

Kẻ vừa gây ra sự náo loạn ấy lại là một tên người xuyên việt, người sở hữu Sát Thủ hệ thống, là người từng thử á·m s·át Trần Ngạo Thiên một lần nhưng không thành công.

Ánh mắt tên này giờ đỏ ngầu, thân thể di chuyển bất cân đối, như thể hắn không quen với chính bản thân mình, hành vi quái dị.

Tất cả đã chứng tỏ một điều, tên này hiện tại đang bị người đoạt xá, điều khiển.

Ban đầu mọi người cũng không hề coi trọng tên này cho lắm, dù sao đây cũng chỉ là một kẻ không thể sử dụng thuần thục cái hệ thống của mình, lực chiến khó mà sánh bằng Trương Tuyển, người đứng cuối xe trong hội của Trần thiếu gia, đừng nói gì tới việc hắn có thể lao lên á·m s·át thành công.

Sát thủ lộ mặt ngay từ thời khắc ban đầu, đây chính là tối kị a.

“Lại là ngươi cái tên này, lần trước bị hội trưởng của chúng ta dậy dỗ vẫn chưa đủ hay sao?

Lần này lại thiếu đánh nữa à?”

Một người trong hội của Trần Ngạo Thiên muốn làm chó săn, giơ tay muốn bắt tên có sát thủ hệ thống này.

Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra, tên sở hữu sát thủ hệ thống ấy giống như hóa thành một người khác, tốc độ của hắn tăng lên nhanh chóng, vượt xa biểu hiện bình thường, khiến cho bàn tay của tên người xuyên việt kia bắt hụt.

Mọi người xung quanh cũng không thể ngờ tên sát thủ này lại có tốc độ nhanh đến vậy, họ muốn ngăn cản giờ cũng không kịp.

Đồng thời, bọn họ cũng không hề lo lắng cho an toàn của Trần Ngạo Thiên, dù sao tên này tuy giờ nhìn có vẻ suy yếu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế mà hắn phát ra.

Với sức mạnh của tên thiếu gia ấy, chấp tên có Sát Thủ hệ thống kia có dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không đủ để gây ra một vết xước.

Nhưng Bạch Hồn nhìn qua lại không nghĩ như vậy, hắn thấy được trên con dao bé tí mà tên sát thủ đang cầm có gì đó rất không đúng.

Hiện tại, con dao kia nhìn qua không có gì đặc biệt là do phần lớn khí tức của nó đã bị ẩn giấu, nhưng thực tế phản ứng năng lượng của nó kinh khủng không kém gì ba mũi tên ánh sáng, những thứ có thể gây sát thương lên Vạn Sắc Thần Long.

Đây rõ ràng là một sát chiêu khác, thứ được đá·m s·át thủ từ tương lai dùng để á·m s·át Trần Ngạo Thiên.

Bạch Hồn dự đoán, chỉ cần con dao kia lau qua da thịt, không cần phải đâm trúng thân thể người, lời nguyền t·ử v·ong có trên con dao sẽ lập tức g·iết c·hết tên xấu số trúng phải một đòn ấy, mặc kệ kẻ đó có thủ đoạn hồi sinh nhiều như thế nào.

“Hừm, ta đã phải tốn công chờ đợi, chờ từ khi trận chiến bắt đầu đến khi trận chiến kết thúc, thậm chí còn đầu tư một tia Tiên Thiên Ngộ Tính Linh Quang.

Ta làm thế nào có thể để các ngươi xử lý đối tượng đầu tư của ta dễ dàng như vậy được.”

Nếu Trần Ngạo Thiên bị người á·m s·át thành công, ai sẽ hoán đổi một cái hệ thống hàng mẫu cho Bạch Hồn chứ?

Vì vậy, để không bỏ lỡ cơ hội lần này, Bạch Hồn lập tức ra tay.

Cây Phủ Định Trường Mâu lập tức xuất hiện trong tay hắn.

Khi tên sát thủ chỉ còn vài bước nữa là có thể tiếp cận mục tiêu, chợt một cái bóng trắng đột ngột xuất hiện trong hư không, nó di chuyển nhanh tới nỗi không ai nhận ra thứ vừa xẹt qua ấy là gì.

Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy lòng bàn tay đang cầm con dao của tên sát thủ bị cắt phăng lên không trung, vết cắt vô cùng sắc bén.

Leng keng!



Cả con dao và bàn tay rơi xuống đất trong sự bất ngờ của mọi người.

Đúng lúc này, một đội bảo vệ của hạm đội cũng đã tới nơi, dùng xích sắt để khóa chặt lấy tên sát thủ.

Nhưng có vẻ họ tới hơi muộn, một đoàn khói đen bay ra từ miệng kẻ sở hữu Sát Thủ hệ thống và bay về phương xa, tốc độ của nó nhanh đến không tưởng.

Không ai phản ứng kịp để bắt lấy thứ khói đen ấy.

Mất đi khói đen điều khiển thân thể, tên sở hữu Sát Thủ hệ thống bắt đầu tỉnh lại, hắn hét toáng lên trong đau đớn khi có một bàn tay đã bị chặt đứt.

Cuộc á·m s·át này cũng đánh dấu sự thất bại của đá·m s·át thủ, những hóa thân của thiên đạo Xích Phong giới.

Về phía thứ khói đen đã bay ra khỏi khu vực mà Nhân Đạo Đại Trận kiểm soát.

“Đáng c·hết, suýt chút nữa là ta có thể á·m s·át thành công diệt thế đại ma rồi, không biết là tên khốn kh·iếp nào nhanh tay như vậy, nếu thêm một chút nữa…”

Nhưng tên khói đen còn chưa kịp nói xong, một giọng nói lại đột ngột vang lên từ phía sau lưng hắn.

“Ồ, ngươi biết diệt thế đại ma sao? Cái chủ đề này làm ta tò mò lắm, ở lại nói một chút đi.”

Một giọng nói như thực như ảo vang lên phía sau lưng, khiến cho thứ khói đen hình người khựng lại một chút, nếu như có tuyến mồ hôi, có lẽ giờ khắp người của hắn đã đổ mồ hôi lạnh.

“Ta bị người đuổi theo từ lúc nào chứ?”

Khi đôi mắt của khói đen chuyển từ phía trước ra sau đầu, nó chứng kiến gương mặt với làn da xám trắng của Bạch Hồn đã kề sát vào người mình.

Nó còn chưa kịp giật mình hét toáng lên, lập tức đã chứng kiến lòng bàn tay của Bạch Hồn vồ về phía nó.

Tiếp theo đó, nó thấy tên Bạch Hồn này bắt đầu sử dụng thế giới lực lượng, kích hoạt đến tận 4 loại thần thông nhằm vào nó.

Thần thông Tu Di Thế Giới, tạo ra một tiểu thế giới riêng biệt, có thể coi nó là một nhẫn trữ vật loại siêu lớn, có thể cất giữ được cả vật sống.

Thần thông Phong Thiên Tỏa Địa, một lớp màng thế giới lực lượng được bọc ngay bên ngoài Tu Di Thế Giới, ngăn cách, không cho bất cứ thứ gì có thể rời khỏi thế giới ấy.

Thần thông Cấm Ma, ngăn cản tất cả kẻ địch trong một phạm vi không thể sử dụng bất cứ kỹ năng, hoặc đạo cụ siêu phàm nào.

Thần thông Mạt Pháp, liên tục lấy ra tất cả những yếu tố siêu phàm, biến cả một vùng không gian rơi vào mạt pháp thời đại.

Sau một chuỗi liên hoàn thần thông, có thể nói Bạch Hồn lúc này đã hoàn toàn bắt sống được hóa thân của một tên nửa bước siêu thoát tới từ tương lai.

Lần trước, ở Đại Huyền thế giới, đám người này đều đang trong tình trạng điên điên khùng khùng, nên chẳng thể nào lấy được bất cứ một thông tin giá trị nào về tổ chức bí ẩn ấy.

Nhưng hiện tại, Bạch Hồn đã bắt sống được một thành viên trong số chúng, hắn có thể tra hỏi và biết được nhiều hơn về cái tổ chức bí ẩn ấy, liệu đám người đó có tới thế giới này để xử lý hắn và Lâm Lục Dạ hay không.

Đã bắt xong kẻ địch đang chạy trốn, Bạch Hồn ném cái Tu Di Thế Giới vào trong túi áo.

Chỉ nhìn qua cũng biết được tên tù binh này chính là một cái tọa độ không gian sống, vì không muốn tọa độ thế giới bị bại lộ, nên hắn chẳng dại mà ném cái thứ này vào trong thế giới của mình làm gì.

Hắn quay người rời đi, có lẽ khi hắn quay trở lại căn cứ của Liên Minh Nhân Loại, hắn có thể đuổi kịp buổi tiệc ăn mừng chiến thắng.

Khi trở lại căn cứ, Bạch Hồn thấy được một buổi tiệc chúc mừng đã được tổ chức ngay trên boong tàu.



Nhưng khác với suy nghĩ của Bạch Hồn, không có một buổi tiệc linh đình với tất cả thành viên trong căn cứ tham gia, mà chỉ là những buổi tiệc nhỏ lẻ, mỗi một đại đội lại được phân một khu vực riêng để ăn mừng.

Dù sao nơi này cũng là một chiến trường, chiến thắng này cũng chỉ là một chiến thắng của một trận chiến bên trong một cuộc chiến, không đáng để ăn mừng quá mức linh đình.

Đồ ăn thức uống cũng không phải sơn hào hải vị gì, chỉ là những đồ đóng hộp cộng với thịt nướng, đồ uống cũng chỉ có một chút rượu bia.

Quân đội của Liên Minh Nhân Loại không hề cấm những đồ uống này trên chiến trường, vì thể chất của binh sĩ không thể nào uống say được, trừ khi là những loại rượu có chứa bên trong những yếu tố siêu phàm.

Bạch Hồn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra cái nhà kho, nơi mà hội người xuyên việt của Trần Ngạo Thiên đang đóng quân.

Trong đường đi, hắn cũng thấy được rất nhiều người xuyên việt khác.

Dù sao tên hội trưởng Trần Ngạo Thiên kia sắp hoán đổi một hệ thống thứ 2, ai mà không tò mò điều gì sẽ xảy ra khi một người có tới 2 hệ thống.

Hiện tại khu vực bên ngoài nhà kho đang vô cùng náo nhiệt, khi là nơi mà các thành viên trong hội người xuyên việt đang tưng bừng nhậu nhẹt.

Không chỉ vậy, còn có hàng trăm người xuyên việt khác đang xếp hàng chờ ở nơi đây, tất cả là để gia nhập vào hội người xuyên việt của Trần Ngạo Thiên.

Ngày hôm nay, đám người này cũng đã nhận thức được sự cách biệt về thực lực, khi so sánh giữa người xuyên việt đơn đả độc đấu và người xuyên việt có đoàn đội.

Dù cho đến gần cuối, Trần Ngạo Thiên có bị đá·m s·át thủ đánh cho tơi bời, răng rơi đầy đất chăng nữa, nhưng chẳng phải Trần thiếu gia vẫn là người thắng sau cùng sao?

Vì vậy có nhiều người muốn đi nương nhờ tổ chức của hắn.

Bạch Hồn đã nhìn qua, nhưng hắn không thể nào thấy được tên Trần Ngạo Thiên kia đang ở nơi đâu, hắn chỉ nhìn thấy người trong hội của tên đó đang không ngừng ăn uống mà thôi.

“Híc, người anh em, ngươi tới đây để tìm hội trưởng sao?”

Một giọng nói của tên say xỉn vang lên sau lưng, lập tức thu hút sự chú ý của Bạch Hồn.

Nếu ở khu vực này có ai có thể nhìn thấy Bạch Hồn, thì chỉ có một người duy nhất, đó chính là Trương Tuyển mà thôi.

Mùi rượu trên người tên này cực kỳ thơm nồng, chỉ ngửi qua cũng đủ biết thứ hắn vừa uống qua không phải là rượu bình thường, mà là linh tửu.

Những người xung quanh không thấy được sự hiện diện của Bạch Hồn, nên bọn họ chỉ coi tên Trương Tuyển kia say rượu nói mớ mà thôi.

“Hội trưởng giờ đang ở trong phòng trị liệu, đồng thời cũng đang nhận cái hệ thống mới thì phải.”

Không cần Bạch Hồn phải hỏi, tên say xỉn này đã chỉ luôn phương hướng cho Bạch Hồn, giúp hắn đỡ phải tốn thêm miệng lưỡi hỏi đường.

Tên Trương Tuyển này vừa chỉ đường xong thì lập tức ngã gục xuống đất vì say xỉn, hắn ngã trong vô số tiếng cười đủa của những người xung quanh.

Bạch Hồn chỉ gật đầu cảm ơn rồi leo lên trên nóc nhà kho tạm thời này.

Lúc này, hai lòng bàn tay hắn phát ra một ánh sáng dịu nhẹ, thế giới lực lượng đang lưu chuyển, tên này lại một lần nữa muốn dùng thần thông.

Chợt, Bạch Hồn lại dừng lại hành động của mình mà suy nghĩ.

Dạo này có vẻ hắn sử dụng thần thông hơi nhiều thì phải, thậm chí có thể nói là l·ạm d·ụng quá mức luôn.

Hắn suy tư một lúc rồi có ngay kết quả.

Ngay sau đó, tên này lại tiếp tục thi triển thần thông, kể cả đó có là một việc đơn giản như đánh tráo cái hệ thống ở trong nhà kho kia nữa.

Lúc trước, khi thi triển thần thông cần tiêu hao thế giới lực lượng từ chính thế giới của hắn, nên dùng thần thông phải tiết kiệm hết mức có thể.



Nhưng ở phiên bản hiện tại, sau khi tìm hiểu ra được nguyên lý mà một Thiên Tiên cảnh sử dụng thần thông, cộng với việc tham khảo với cách mà hệ thống khai thác năng lượng từ thế giới.

Nên tiêu hao khi thần thông được sử dụng không thể tính trên đầu hắn, mà là tính trên đầu Xích Phong giới này.

Đã là lửa chùa thì sao mà không dùng, đã vậy, thứ năng lượng mà hắn tiêu tốn để sử dụng lại chính là từ cái thế giới thù địch với hắn nữa chứ.

Dùng! Phải Dùng! Tích cực dùng!

Không cần phải tiết kiệm thay cho kẻ địch!

Ánh sáng lóe lên, trong tay Bạch Hồn lập tức xuất hiện một con mèo màu trắng khá là đáng yêu, chỉ là ngoài Bạch Hồn, sẽ không có ai có thể chứng kiến được hình dạng của con mèo ấy.

Thần thông, Schrodinger Miêu Tráo Thái Tử, tạo ra một con mèo nửa hư nửa thực, chỉ chân thật tồn tại với Bạch Hồn, nhưng không hề tồn tại với cả thế giới.

Meow! Meow!

Con mèo được tạo ra từ thần thông này vô cùng sống động, đủ để khiến những con sen và đội ngũ quan xúc phân phải c·hết mê c·hết mệt.

Bạch Hồn không quan tâm cho lắm, hắn cũng thích mèo, nhưng mà có hạn độ thôi.

“Đây, cầm lấy cái hệ thống này, đem nó vào trong nhà kho và đổi một cái hệ thống khác cho tao.”

Nhưng con mèo có vẻ không để ý tới lời mà hắn nói, thay vào đó, nó liên tục cọ vào chân hắn đòi làm nũng.

“Đi, tao biết mày dễ thương rồi, nên đi xuống rồi đổi cái hệ thống cho tao.”

Hành động chọc mèo của Bạch Hồn vẫn bị một người nhìn thấy được.

Trương Tuyển mở mắt ra, hắn nhìn thấy Bạch Hồn giống như đang nựng thứ gì đó vô hình trong không khí, mà trên đời này, làm quái gì có tồn tại nào thoát khỏi được Ăn Dưa hệ thống của hắn.

Nên tên này lập tức đưa ra kết luận, người anh em Bạch Hồn có vấn đề thần kinh, cần liên lạc với bệnh viện tâm thần gần nhất.

“Ai, người anh em Bạch Hồn thật là khổ a, một người tồn tại mà gần như không một ai để ý tới, nên có vấn đề về đầu óc rồi a.”

Bạch Hồn cũng nghe được lời mà tên Trương Tuyển kia nói.

Hắn không những không giận về lời nói này mà còn mừng.

Điều này chứng tỏ con mèo mà thần thông của hắn tạo ra cực kỳ bí ẩn, đến cả cái Ăn Dưa hệ thống cũng không nhìn ra được sự tồn tại của con mèo ấy.

Sau một hồi chọc mèo, cuối cùng con mèo cũng chịu đi xuống, ngậm hệ thống hàng tự chế trong miệng, đi vào trong nhà kho.

Đúng lúc này, một đội nhân viên của Liên Minh Nhân Loại cũng có mặt trong phòng.

Bọn họ tới là để hộ vệ cho một chiếc vali được khóa rất tỉ mỉ.

Con mèo do thần thông của Bạch Hồn tạo ra vừa không tồn tại với thế giới, vừa có một khả năng hoán đổi mọi vật phẩm, khái niệm trong một phạm vi nhỏ.

Khi cách chiếc vali chỉ 3 mét, cái hệ thống thiếu sức sống mà con mèo đang ngậm đột nhiên biến đổi, trở thành một hệ thống khác với những xúc tu điên cuồng bay múa.

Con mèo một lần nữa xuất hiện trên mái nhà, đưa cho Bạch Hồn một hệ thống tươi sống, còn nó thì bắt đầu quay ra làm nũng.

Bạch Hồn nhìn vào cái hệ thống, lập tức thực hiện động tác lau nước mắt, dù nước mắt hắn không hề rơi.

“Xúc động quá, sau bao nhiêu năm, cuối cùng ta cũng có cái hệ thống cho riêng mình.”