Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 242: Mượn lưng ngươi cõng nồi thay ta một chút.



Chương 241: Mượn lưng ngươi cõng nồi thay ta một chút.

Còn về việc nên xử lý tên hóa thân này như thế nào?

Ban đầu Bạch Hồn muốn để tên hóa thân này tiếp tục bị nhốt lại trong Tu Di Thế Giới, sau đó làm đổ tri thức ô nhiễm và hắc ám từ cổ thần bóng tối ra bên ngoài.

Rồi ngắt kết nối với cái tiểu thế giới này, để nó thích chui đi đâu trong biển hỗn độn thì trôi, bỏ mặc tên khói đen mắc kẹt lại với cả đống ô nhiễm.

Nhưng giờ này hắn đổi ý rồi.

Bạch Hồn nhét một tấm ảnh chân dung của Diệp Hiên cho tên khói đen kia, nói rằng đây chính là người chúng cần tìm.

Nhìn tên sát thủ rời đi, Bạch Hồn chỉ hi vọng đám hóa thân này ra sức một chút, có thể gây ra một chút thiệt hại cho Diệp Hiên.

Hắn thực sự không muốn làm nhân vật chính trong game souls like, hắn thích đánh ngang tay hoặc là áp đảo đối phương hơn.

Dù sao trận chiến sắp tới giống như trò chơi một mạng, không thể chơi liều được.

Nhìn tên hóa thân của thiên đạo rời đi, Bạch Hồn lúc này nhìn lại vào lòng bàn tay của mình, nơi đó hiện giờ đã xuất hiện một tấm danh th·iếp, một thứ có thể dẫn đường tới Cenplura, căn cứ chính của đám nửa bước siêu thoát.

Chỉ cần một ý niệm, Bạch Hồn lập tức có thể tìm ra được đường đến Cenplura, nhưng hắn đâu ngốc mà làm như vậy.

Hiện tại, thực lực của hắn vẫn không hề đạt chuẩn nửa bước siêu thoát, làm sao có thể lẫn vào được một nơi nguy hiểm như thế.

Nên Bạch Hồn lại chế ra một tiểu thiên thế giới mới, một nơi để chứa riêng tấm danh th·iếp ấy.

Về một phương hướng khác, tên khói đen Krosdy đang vừa bay về phía Tây Vực, vừa liên lạc với đám đồng bạn của mình.

“Các vị, ta là Krosdy, ta hiện tại đã thoát ra khỏi chiến trường.

Nhiệm vụ thất bại, tên Trần Ngạo Thiên kia vẫn còn sống.

Nhưng trên đường rút lui, ta bắt gặp một hóa thân của một tên vô cùng kỳ lạ, vị cách của hắn khá cao, rất có thể là một tên nửa bước siêu thoát hoang dại.”

Tiếp theo đó, Krosdy lấy ra tấm ảnh được Bạch Hồn đưa cho từ trước.

“Đây là thứ mà hắn đưa cho ta, ta đã quét qua dung mạo kẻ trong bức ảnh này.

Hắn là Diệp Hiên, một tên người xuyên việt khác, nhưng có vẻ đã m·ất t·ích trên chiến trường Xích Phong giới.

Tên hóa thân kỳ lạ kia đã cung cấp cho ta một thông tin, đó chính là tên Diệp Hiên này chính là Ghế Số 10 mà chúng ta đang tìm kiếm.”

Sau đó Krosdy nói rõ đầu đuôi tất cả mọi chuyện, hoàn toàn không giấu một chữ về cuộc gặp mặt không mấy tôt đẹp của hắn và bạch Hồn.

Nhưng ở phía bên kia, đám hóa thân khác đang họp bàn với nhau, chúng nhanh chóng đưa ra những kết luận về thông tin tình báo được tên khói đen báo cáo.

“Theo dự đoán của chúng ta, tin tình báo mà ngươi gửi về rất có thể là giả.

Quá khứ của một Chủ Thần đâu phải là loại phế vật, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa thấy tên Diệp Hiên này xuất ra chút danh tiếng nào trên Xích Phong giới này.

Tất cả chỉ chứng tỏ một điều, đó là kẻ đã đưa bức hình và cả tình báo cho ngươi chỉ đơn giản là có thù với Diệp Hiên, muốn chơi trò mượn đao g·iết người mà thôi.”

“Thông tin thân phận của Chủ Thần tương lai là thứ mà chúng ta vẫn chưa biết được, làm sao có chuyện một tên nửa bước siêu thoát hoang dại nào đó có thể biết được chuyện này.”

“Đúng vậy, trong khi đó, tốc độ phát triển của Trần Ngạo Thiên lại hoàn toàn bất thường, dù hắn có là một người sở hữu hệ thống chăng nữa.



Nên chúng ta quyết định, muốn dùng Huyết Tế Thần Trảo Trận, bóp c·hết tên Trần Ngạo Thiên này từ trong trứng nước.”

Tên khói đen Krosdy sau khi nghe đồng đội phân tích như vậy, hắn đã thẳng tay nghiền tấm ảnh chân dung của Diệp Hiên thành bụi ngay trên không trung, đồng thời, hắn cũng đã ném luôn những lời mà Bạch Hồn nói vào sọt rác.

Nhưng hắn nào biết được, có một con mèo vô hình đang bay ngay cạnh hắn, chứng kiến tất cả, từ cuộc gọi tới hành động của hắn.

Từ nơi xa, Bạch Hồn đã chứng kiến tất cả mọi sự việc thông qua con mèo mà hắn tạo ra từ thần thông.

“Ai, xem ra ta nghĩ nhiều rồi, cũng phải thôi, giữa lời nói của một tên không biết chui ra từ đâu, và một bên là hệ thống tình báo của một cái tổ chức không biết đã tồn tại bao nhiêu năm.

Là ta thì ta cũng không tin chứ đừng nói gì tới đám người đó.”

Lúc này, trong mắt Bạch Hồn lại lộ rõ sát khí.

Hắn cứ nghĩ có thể hợp tác với đám nửa bước siêu thoát này, trở thành đồng minh tạm thời, mượn tay chúng làm suy yếu Diệp Hiên.

Nhưng với tình hình hiện tại, cả hai bên không có hợp tác, mà hắn còn t·ra t·ấn đe dọa một thành viên của Diệt Thần Hội nữa, nên không sớm thì muộn, hai bên cũng sẽ trở thành kẻ thù.

Đã vậy thì, hắn muốn thủ tiêu tên khói đen Krosdy ngay lúc này.

Trên đời này có một thứ mà Bạch Hồn không tin nổi, đó là một kẻ có độ lượng lại có thể sống sót, sinh tồn, và tu luyện được qua hơn mười vạn năm, tu thành nửa bước siêu thoát.

Nên giờ hắn muốn “tiên phát chế nhân” tiêu diệt kẻ địch trước khi bị kẻ địch tìm tới cửa.

Dù không có thực lực chính diện để đối phó với một tên nửa bước siêu thoát, nhưng Bạch Hồn vẫn có khả năng chơi c·hết bản thể của Krosdy.

Tên khói đen đang bay trên bầu trời, vừa bay vừa nói chuyện với những kẻ khác trong Diệt Thần Hội.

“Được rồi, ta sẽ cố bắt thêm một chút tế phẩm trên đường trở về, nhưng lần sau, các ngươi phải để ý giúp ta, tìm ra một tên tinh linh tóc trắng, da xám trắng, có một cái lỗ thủng lớn ở ngay trước ngực.

Ta muốn tìm ra và xử lý tên đó, tìm tới bản thể của hắn, băm nát hắn thành trăm ngàn mảnh!”

Nhưng hắn không chú ý tới, có một cánh cổng không gian đã được mở ra ngay sau lưng mình.

Khi mà tên này mới chỉ kịp cảm nhận được không gian phía sau mình rung động, đó cũng là lúc mọi thứ trở nên quá muộn rồi.

Một cái túi màu đen lập tức ụp xuống đầu hắn, khiến cho hắn không thể nào nhìn và cảm nhận được tình hình thế giới bên ngoài như thế nào.

“Con mọe nó! Thằng nào chơi ác vậy!

Dùng thần thông để có thể tiễn ta về bản thể luôn không được hay sao? Thế mà lại dùng thần thông chỉ để tạo ra một cái túi!”

Thần thông, Hắc Ám Màn Trời, được Bạch Hồn chế tạo mô phỏng theo Áo Choàng Thần Ẩn, có thể tạm thời che đi sự tồn tại, nhận thức, quá khứ, nhiễu loạn nhân quả của thứ hay vật bị bọc bởi cái túi màu đen ấy.

Giờ đám đồng bạn của Krosdy còn đang nói chuyện, chợt chúng lại không thể nhớ được mình đang nói chuyện với ai, đang bàn về chuyện gì.

Khi tên khói đen Krosdy cảm thấy cái túi đen đang bọc mình dần tan đi, hắn mở mắt ra và chứng kiến một nơi khá quen thuộc.

Đây chẳng phải là cái tiểu thế giới, nơi hắn vừa bị tên Bạch Hồn kia nhốt vào tra hỏi sao?

Nên giờ Krosdy hiểu được kẻ vừa úp sọt mình là ai, hắn nhớ lại những lời nói cuối cùng trước khi b·ị b·ắt cóc.

Lúc này, một nỗi sợ hãi đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn.

Dù không hiểu nỗi sợ này tới từ đâu, nhưng Krosdy biết chắc chắn nó tới từ tên gọi là Bạch Hồn kia.



Tên khói đen ngó trái ngó phải, nhưng hắn lại không nhìn thấy bất cứ ai ở nơi đây.

“Khụ khụ, ra đi nào người anh em, ta chỉ muốn giải thích một chút, đừng hiểu lầm ta, kẻ mà ta muốn xử lý khi đang bay trên trời là một người hoàn toàn khác, không phải là ngươi đâu mà cực đoan vậy.

Với lại, thả ta ra đi, ta cam đoan sẽ kéo thêm người đi giúp ngươi xử lý Diệp Hiên…”

Nhưng sau khi nói một hồi, bên trong tiểu thế giới này chẳng có gì ngoài tiếng gió hú, và tiếng gì đó giống như đồng hồ bấm giờ đang kêu.

Lần theo âm thanh này, Krosdy thấy được hai chiếc lọ thủy tinh từng được Bạch Hồn sử dụng để tra khảo hắn.

Trên hai cái lọ ấy còn đang được gắn bom C4, thứ bom đạn của một nền văn minh khoa kỹ lạc hậu thứ hoàn toàn không có uy h·iếp với hắn, dù có nổ thì uy lực cũng chỉ như ai đó đang búng ngón tay bên cạnh mà thôi.

Nhưng c·ái c·hết người nhất, chính là hai cái lọ đang được gắn bom.

Oanh!

Thứ chất liệu để chế tạo ra hai cái lọ thủy tinh ấy tuy rất tốt trong việc phong ấn và ngăn cách khí tức, nhưng chúng lại khá là giòn, chỉ cần người dùng búa đập cũng có thể vỡ, đừng nói gì tới việc chúng được kích nổ bởi hai quả bom.

Khói bụi tan đi, toàn bộ bùn đen của tri thức cấm kỵ, hắc ám thuần khiết từ cổ thần bóng tối đã lan tỏa ra khắp nơi, bắn đầy lên người tên khói đen Krosdy, mặc kệ cho thân thể hắn có thể miễn dịch vật lý.

“C·hết tiệt…”

Còn chưa kịp chửi bậy, toàn bộ thân thể của Krosdy và cả Tu Di Tiểu Thế giới, tất cả đã bị nhấn chìm hoàn toàn trong hắc ám.

Bản thể của Bạch Hồn, một cái cây linh hồn to lớn như một đại thiên thế giới.

Lúc này, một con mắt khổng lồ mọc lên trong khe nứt ở giữa thân cây, nơi Lâm Bạch từng ký sinh lên trên linh hồn của Bạch Hồn.

Con mắt ấy nhìn qua vô cùng dữ tợn với 5 câu ngọc đen đang xoay tròn, xung quanh mỗi một câu ngọc làm một loại màu sắc khác nhau.

Các màu sắc ấy gồm, vàng, lam, lục, đỏ, nâu, mỗi màu sắc đại diện cho ngũ hành kim, thủy, mộc, hỏa, thổ.

Con mắt ấy nhìn chằm chằm vào Tu Di Thế Giới, cái tiểu thế giới đang dần hóa thành một bong bóng màu đen và dần chìm vào trong biển hỗn độn.

Trước khi cái điểm đen ấy dần biến mất, Bạch Hồn chứng kiến có thứ gì đó thoát ra từ bên trong cái thế giới ấy.

Đó là hóa thân của Krosdy đang quay trở về bản tôn của nó, còn mang theo hàng tá tri thức ô nhiễm, và cả hắc ám thuần khiết làm quà tặng.

Ánh mắt Bạch Hồn nhìn theo tuyến nhân quả đang vận chuyển hàng tá thông tin độc hại kia, trong ánh mắt với 5 màu sắc của hắn ánh lên một vẻ trêu tức.

Bị dính phải mấy cái thứ ô nhiễm ấy, không c·hết cũng phải lột một lớp da.

Cenplura, một thế giới nằm ngoài dòng trời gian, một nơi có thể kết nối với vô số vũ trụ song song của Liên Minh Nhân Loại.

Trên mảng lục địa khổng lồ là một thành phố rộng lớn, luôn nằm dưới bầu trời đêm vĩnh cửu, với mỗi căn nhà là một loại kiến trúc khác nhau.

Chợt, trong một căn nhà nào đó, một tiếng hét thảm vang lên làm cả thành phố phải chú ý.

Vô số bóng người tới xem có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi tới nơi, thứ mà họ nhìn thấy lại là một màn đêm đen đang không ngừng bành trướng, không ngừng cắn nuốt tất cả mọi thứ.



“Đáng c·hết, là ai trêu chọc một vị siêu thoát mà dẫn tới nguyền rủa thế này!”

“Mau lên, mau phong tỏa khu vực này, nếu không cả thế giới sẽ bị thứ hắc ám này cắn nuốt!”

Sau khi xử lý xong một kẻ địch tiềm tàng, Bạch Hồn lại quay trở lại thực tế, gương mặt hắn giờ không còn lại vẻ thoải mái nữa, chỉ còn lại một vẻ nghiêm túc đến nặng nề.

Kỳ nghỉ kéo dài chưa tới một ngày đã kết thúc, đến lúc đầu óc hắn phải xử lý đủ các loại thông tin mà hắn thu thập được.

Một kế hoạch mạnh lên nhanh chóng rất nhanh được Bạch Hồn vẽ ra.

Sau khi thành thạo đủ loại thần thông, có hiểu biết rõ ràng về quy tắc vận hành của thế giới, hắn lập tức có một kế hoạch khá to gan được hình thành trong đầu, đó là trực tiếp hút máu của Xích Phong giới, bổ sung cho thế giới của mình.

Nhưng điều quan trọng ở đây, đó là hút máu làm sao mà thế giới không hề cảm nhận được đau đớn.

Điều này rất khó có thể thực hiện được.

Ma cà rồng và muỗi đều là những sinh vật hút máu, nhưng muỗi hút sau vài giây thì thế giới vẫn không phát hiện ra mình vừa bị hút, còn ma cà rồng lại khác.

Vì vậy, Bạch Hồn vạch ra hai phương án.

Phương án đầu tiên, đó chính là rải các hóa thân của hắn ra khắp nơi trên toàn thế giới, phân tán sự chú ý của thiên đạo.

Ưu điểm của phương án này là tính bí mật được kéo căng, cả thế giới sẽ cảm thấy ngứa, nhưng sẽ không phát hiện ra được thứ hút máu mình ở nơi đâu.

Nhược điểm chắc chắn vẫn phải có, đó chính là thời gian để rải người ra khắp Xích Phong giới sẽ rất dài, phải tốn từ 4 đến 5 năm, mà theo Tương Lai Linh Cảm, Bạch Hồn thấy được Diệp Hiên sẽ xuất quan trong vòng 1 năm sau.

Nên kế hoạch ổn thỏa này lập tức bị bãi bỏ.

Còn kế hoạch thứ hai, đó chính là trực tiếp hút lấy thế giới lực lượng từ Xích Phong giới.

Nhưng kế hoạch này quá nguy hiểm, nguy cơ bại lộ là rất cao, trừ khi Bạch Hồn có thể kiếm ra được một tấm mộc để che giấu mình trước thế giới này.

Bạch Hồn đang suy nghĩ thì chợt, từ phương xa, hàng ngàn thanh phi kiếm khổng lồ kéo dài cả ngàn dặm lướt qua đường chân trời, đánh thẳng vào trong Nhân Đạo Đại Trận.

Sau chưa đầy một giờ, còi báo động lại một lần nữa vang lên khắp căn cứ của hạm đội Liên Minh Nhân Loại.

Người tới t·ấn c·ông lần này không phải là đám người tới từ Tây Vực, mà là các tu sĩ tới từ Trung Châu liên thủ tiến công.

Có vẻ như thông tin hàng phòng ngự của Liên Minh Nhân Loại chịu thiệt hại nặng nề, trong thời gian ngắn khó có khả năng khôi phục đã đến được tai đám tu sĩ Trung Châu.

Từ phía căn cứ, hàng chục ngàn tia nhiệt bay qua bầu trời, v·a c·hạm với những thanh phi kiếm khổng lồ.

Những v·ụ n·ổ năng lượng càn quét cả không gian, chấn động làm rung chuyển trời đất.

Sóng xung kích đảo qua trên đất hoang, tạo ra những cơn bão bụi dày đặc như muốn che kín tầm mắt của Bạch Hồn.

Tuy vậy, tầm mắt của hắn vẫn có thể nhìn rất tốt và rất rõ những gì đang diễn ra trên chiến trường.

Hàng ngàn thanh phi kiếm nhanh chóng b·ị đ·ánh gãy, tan vỡ ngay trên không trung.

Những thanh kiếm khổng lồ mất đi lực lượng gia trì, chúng rơi xuống như một cơn mưa thiên thạch.

Biến cả vùng đất hoang phía bên dưới thành một vùng kiếm trủng khổng lồ, với những thanh đoạn kiếm như những ngọn núi cao trăm dặm, cắm chi cắm chít trên mặt đất.

Trong lúc mặt đất còn đang rung chuyển khi hàng tá các vật thể to lớn oanh tạc.

Bạch Hồn đưa mắt nhìn về phía phòng tuyến của Liên Minh Nhân Loại, hắn thấy được Trần Ngạo Thiên và đại đội người xuyên việt của tên đó, một đám người đang dàn hàng nhìn về phương xa.

Lúc này, linh cảm trong đầu hắn giống như sôi trào, mảnh ghép cuối cùng của kế hoạch đã được bổ tu đầy đủ.

“Haha, xin lỗi ngươi trước vậy, Trần Ngạo Thiên, mượn lưng ngươi cõng nồi thay ta một chút.”