Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 243: Liên Minh Nhân Loại, 12 Chủ Thần, Ghế Số 2.



Chương 242: Liên Minh Nhân Loại, 12 Chủ Thần, Ghế Số 2.

Lúc này, Trần Ngạo Thiên chợt cảm thấy bầu không khí xung quanh mình trở nên lạnh hơn hẳn, giống như thể hắn vừa bị một nhân vật kinh khủng nào đó để mắt tới.

Tuy vậy, hắn vẫn phải giữ vững sự bình tĩnh của một người chỉ huy.

“Hội trưởng! Hội trưởng! Có một thanh phi kiếm đang bay thẳng về hướng chúng ta!”

Chỉ thất thần trong một giây lát, một thanh phi kiếm đầy vết rách đã lao về phía hội người xuyên việt đang dàn hàng.

Bị người lay tỉnh, Trần tiếu gia cũng rất nhanh chóng ý thức được vấn đề.

“À, là thanh kiến kia sao? Được rồi, ta đã biết.”

Tuy đã rách rưới và không còn uy lực như lúc trước, nhưng thanh kiếm này vẫn sở hữu sát thương tương đương Đại Thừa cảnh tu sĩ ra tay.

Với sức sát thương mạnh như vậy, trên khu vực này, chỉ có Trần Ngạo Thiên và một vài thành viên khác trong hội của hắn là có khả năng ngăn chặn được thanh kiếm ấy.

Trần Ngạo Thiên lúc này đứng ra, hắn đi lên phía trước, đối diện trực tiếp với thanh phi kiếm đang bay tới.

Hắn chỉ nhẹ nhàng đưa cánh tay phải về phía trước, nếu có Độ Kiếp cảnh tu sĩ ở đây, bọn họ có thể thấy được thế giới lực lượng đang lưu chuyển trên người tên này.

Thần thông, Không Gian Vách Tường.

Lập tức, một bức tường không gian đã được lập ra ngay phía trước Trần thiếu gia, một bức tường là không gian cô đặc, một vách ngăn mạnh mẽ như lớp màng ngăn cách thế giới.

Oanh!

Sóng xung kích của vụ v·a c·hạm lan ra khắp mọi nơi, chỉ trừ phía chiến hạm của Liên Minh Nhân Loại, nơi có thần thông do Trần Ngạo Thiên sử dụng, tất cả dư ba đã bị ngăn lại.

Phi kiếm khổng lồ chi chít vết rạn nay lại càng tăng thêm nhiều khe nứt, nó lập tức tan vỡ ngay khi v·a c·hạm với vách ngăn không gian.

Cả đám người reo hò sau khi chứng kiến Trần thiếu gia ra tay.

Đến Trần Ngạo Thiên cũng không thể nào ngờ được, một chiêu tiện tay có trong cái hệ thống mới của hắn lại mạnh đến như vậy.

Cái hệ thống mà hắn mới có được tên là Bạch Hồn Vạn Pháp hệ thống, một cái hệ thống có tên hơi lạ khi không rõ cái hệ thống ấy có thể làm được gì.

Nhưng chỉ sau một thời gian dùng thử, hắn cũng đã thấy được uy lực của cái hệ thống ấy mạnh như thế nào.

Bên trong giao diện của hệ thống này vô cùng đơn giản chỉ gồm một thanh kỹ năng, và một cái ô để quay gacha.

Khi sử dụng thần thông có bên trong hệ thống, điểm số trong ô gacha sẽ sáng lên, đến khi thanh tiến độ trong ô gacha đã đầy, Trần Ngạo Thiên có thể nhấn vào nó để nhận được một thần thông mới.

Vừa rồi, cũng có lẽ là lần đầu tiên Trần thiếu gia sử dụng thần thông, nên ô tiến độ đã đầy trong nháy mắt.

Lần đầu tiên rút ra thần thông, tên này đã rút ra một thần thông phòng ngự, nên hiện tại, hắn muốn rút ra một thần thông thiên về t·ấn c·ông hoặc bổ trợ.

Nhấn vào nút quay gacha, trong lòng Trần Ngạo Thiên giống như thấy được ảo giác về 10 ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống, ngay sau đó là một hiệu ứng lóe sáng cả màn hình.

Đến khi ánh sáng tan biến, một kỹ năng mới đã được thêm vào bên trong cột kỹ năng.



Thần thông, Bội Hóa, tăng lên kích thước, uy lực của vạn vật bị ảnh hưởng bởi thần thông này, dùng càng nhiều thế giới lực lượng, hiệu quả càng cao.

Ngay khi rút được kỹ năng mới, Trần Ngạo Thiên đã lập tức sử dụng thử thần thông này, hắn muốn biết xem, hiệu quả của nó có đúng như hắn nghĩ hay không.

Không chần chờ, một vòng tròn ma pháp cấm chú lập tức được hình thành ngay trên không trung, hướng thẳng về phía hạm đội của Trung Châu.

Lúc này, Trần Ngạo Thiên muốn thử tung hết sức mình, hắn muốn biết cực hạn của kỹ năng này ở nơi đâu.

Nhưng thật bất ngờ, hắn lại cảm nhận giống như thần thông này là không có cực hạn.

Đến khi đã khuếch đại cấm chú lên gấp cả trăm lần, Trần Ngạo Thiên mới chịu dừng lại.

Không phải vì đây là cực hạn của hắn, mà là do hắn cảm nhận được nguy hiểm nếu vẫn cố tăng cường uy lực của cấm chú.

Cấm chú: Không Gian Sụp Đổ.

Một khe nứt không gian dữ tợn lan ra từ ma pháp trận, trong nháy mắt đã lan tới tận hàng ngũ kẻ địch, chỉ có thể nói là tốc độ ánh sáng cũng khó có thể nhanh bằng sự sụp đổ của không gian.

Trong chưa đầy một giây, vết nứt không gian khổng lồ ấy đã xuất hiện ngay giữa hạm đội Trung Châu, khiến cho tất cả các tu sĩ trên những chiến hạm cảm thấy bọn họ đã rơi vào trong miệng một con ác thú.

Lực hút khi không gian sụp đổ vô cùng kinh khủng, trong nháy mắt đã có thể hủy diệt hơn một nửa hạm đội của các tu sĩ.

Trong thời khắc nguy hiểm ấy, có bậc đại năng của Trung Châu đã ra tay, tạo ra một lớp màn chắn chống lại lực hút từ khe nứt không gian, bảo vệ cho một nửa hạm đội không bị đoàn diệt trong nháy mắt.

Khe nứt không gian đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng thiệt hại khủng kh·iếp mà nó gây ra lập tức khiến cho các tu sĩ phải đánh trống lui quân.

Từng tiếng reo hò phát ra trên chiến tuyến của Liên Minh Nhân Loại, họ ăn mừng vì một chiến thắng chóng vánh trước kẻ thù.

Tuy đã chiến thắng, nhưng hiện tại, tim của rất nhiều người vẫn không ngừng đập nhanh.

Khe nứt vừa rồi đúng là quá khủng kh·iếp, nếu như không có Nhân Đạo Đại Trận bảo hộ, có lẽ giờ này không biết bao nhiêu người đã bị cấm chú ma pháp ấy nuốt chửng.

Tất cả mọi người lúc này đều nhìn về phía Trần Ngạo Thiên, ánh mắt của họ tràn đầy vẻ kính sợ.

Tên này sau khi có được hệ thống thứ hai đã trở nên quá mạnh mẽ, hoàn toàn thăng lên một cái cấp bậc mới, đến cả hai đối thủ tiềm tàng trong hội của hắn như Perder và Giang Vân Tịch hiện tại cũng phải tự nhận không bằng hắn.

Mọi người lúc này càng lúc càng khao khát hơn về chuyện có thêm một hệ thống mới.

Ở phía hạm đội của Trung Châu, tuy có một vị đại năng đã thi triển thần thông để bảo vệ, nhưng trong nháy mắt khi khe nứt được mở ra, hạm đội đã phải chịu thiệt hại nghiêm trọng.

Hơn một nửa phi thuyền đã bị nghiền nát bởi lực hút ngay trên không trung, số còn lại vì có một trận pháp bảo hộ mạnh mẽ nên có thể sống sót trong tích tắc, sống sót trong chưa tới một giây, sống cho đến khi vị Thiên Tiên cảnh dẫn đầu khịp thi triển thần thông.

Dù vậy, tất cả các phi thuyền lúc này đều giống như là đồ được nhặt về từ bãi rác, khó mà tìm thấy một con tàu còn nguyên vẹn.

Trên boong tàu rách nát, lúc này có ba người đàn ông trung niên ăn mặc rách rưới tả tơi vô cùng, nhưng khí tức mà những người này phát ra lại là Độ Kiếp cảnh.

Đây là những cao tầng của Huyền Minh thánh địa, là thế lực dẫn đầu trong cuộc đột kích lần này.

“Sư thúc tổ, ngài không sao chứ?”



Hiện tại, ba người đang khom người kính cẩn trước một lão già áo trắng, râu tóc bờm xờm giống như một con sư tử trắng già đang đứng thẳng.

“Khụ khụ!”

Trạng thái hiện tại của Huyền Minh thánh địa lão tổ không được tốt cho lắm, lão ho ra máu liên tục, nhuộm đỏ cả bộ râu và cả áo bào trắng.

“Bên phía đám vực ngoại thiên ma có đại năng tọa trấn, người này còn nguy hiểm hơn vô số lần so với tưởng tượng của chúng ta.”

Chỉ nói vài câu với đám hậu bối, vị thánh địa lão tổ này lập tức rời đi, tìm một nơi để dưỡng thương.

Đến giờ lão vẫn không thể nào hiểu nổi, rõ ràng dựa vào số lượng thế giới lực lượng khổng lồ được điều động như vậy, thế quái nào mà thần thông được phát ra kia lại chỉ có uy lực yếu hơn trăm lần thứ đáng lẽ có thể được phát ra.

Nhưng hắn nào có biết được, khi Trần Ngạo Thiên dùng thế giới lực lượng để thi triển thần thông thì có tới 99% số năng lượng ấy bị lấy đi, rơi vào trong túi của Bạch Hồn.

Giờ trong mắt Xích Phong giới, không hề có Bạch Hồn, chỉ có tên Trần Ngạo Thiên và cái hệ thống của hắn đang hút máu từ thế giới này mà thôi.

Ở một góc của chiến trường, Bạch Hồn lúc này còn đang cười thầm, số lượng thế giới lực lượng của hắn đang tăng lên nhanh chóng.

Hắn càng cười vui vẻ hơn nữa khi Trần Ngạo Thiên đang thả ra hàng tá thần thông, tất cả chỉ để thanh tiến độ có thể tăng lên nhanh nhất có thể, giúp cho tên đó có thể mở khóa thêm thần thông mới.

Cảm nhận được thế giới lực lượng của mình đang tăng lên nhanh chóng, Bạch Hồn không nhịn được mà cảm khái.

“Đúng là g·iết người c·ướp c·ủa đai lưng vàng, giàu lên cũng nhanh thật đấy, nhưng sao mà nhanh bằng t·ham n·hũng rửa tiền được.”

Hiện tại, nhờ vào sự hiểu biết về Xích Phong giới, nên trong thế giới này, Bạch Hồn có thể nói là kẻ đã nắm trong tay quyền lực tối cao, khi mà hắn có thể vận dụng thế giới lực lượng để thi triển thần thông, muốn hô mưa gọi gió gì cũng được.

Nhưng là một kẻ có thói quen núp sau màn lâu năm, hắn đương nhiên không thể nào lộ mặt ra mà trắng trợn hút thế giới lực lượng được.

Nên hắn đứng đằng sau, đổ thế giới lực lượng vào mỗi khi Trần Ngạo Thiên sử dụng thần thông, và lấy đi gần như toàn bộ chỗ thế giới lực lượng ấy.

Nếu như thiên đạo có phát hiện thiếu hụt, nó sẽ chỉ lần theo và phát hiện người đã tiêu xài số thế giới lực lượng ấy là Trần thiếu gia, một “vực ngoại thiên ma” là kẻ thù của Xích Phong giới này.

Để cho chắc chắn, Bạch Hồn để lại khí tức của mình khi lấy đi lượng lớn thế giới lực lượng như vậy.

Không lâu sau đó, thiên đạo cũng đã phát hiện ra sự thiếu hụt khổng lồ này.

Với cái tính của nó, lần trước đệ tam thái thượng của Bá Đao tông muốn dùng thần thông cũng phải tự chi trả bằng thế giới lực lượng của mình, đủ để biết dùng thần thông trên thế giới này đâu phải chuyện đơn giản.

Ấy thế mà sau 2 lần Trần Ngạo Thiên dùng thần thông, Xích Phong giới lập tức phát hiện ra, trong ngân sách của nó lập tức thiếu 200 phần năng lượng có thể dùng để thi triển thần thông.

Nó phát hiện ra thứ khí tức vừa lạ vừa quen này, khí tức của một diệt thế đại ma từng xuất hiện ở Đông Châu.

Lần theo dấu vết, thiên đạo cảm nhận được khí tức của kẻ đã ă·n c·ắp thế giới lực lượng đến từu trong Nhân Đạo Đại Trận, chính xác hơn là trên người Trần Ngạo Thiên.

Trần thiếu gia lúc này còn không biết được, vì một cái Bạch Hồn Vạn Pháp hệ thống nào đó, hắn đã bị thiên đạo của Xích Phong giới lập tức xác nhận là một “diệt thế đại ma”.

Bạch Hồn đã ẩn giấu đi toàn bộ khí tức của hắn rồi, và trên đời này, chỉ còn lại cái hệ thống thứ hai mà Trần Ngạo Thiên đang có là có cái khí tức ấy, nên thiên đạo không đi tìm hắn thì tìm ai?

Ngay lập tức, trong tâm linh của đá·m s·át thủ từ Cenplura, một hình ảnh lập tức nổi lên trong lòng của chúng, đó chính là nhiệm vụ á·m s·át diệt thế đại ma được thiên đạo đưa ra, cũng chính là á·m s·át Trần Ngạo Thiên.



“Haha! Ta đã nói rồi! Chắc chắn tên Trần thiếu gia kia là Chủ Thần tương lai, là người mà chúng ta đang tìm.”

“Thông tin này đã được xác nhận rồi, nếu như vậy, triển khai kế hoạch, khởi động Huyết Tế Thần Trảo trận đi.”

Trên vùng đất Tây Vực hoang vắng, lúc này một buổi hiến tế vô cùng man rợ đang được tiến hành.

Một trận pháp kéo dài qua hàng ngàn dặm, được vẽ bằng máu của vô số sinh linh, từng phù văn đầy vẻ quỷ dị đang trôi nổi trên không trung.

Đã là nghi lễ hiến tế thì đương nhiên cũng cần có tế phẩm.

Và tế phẩm ở đây chính là đám quái vật được tạo ra từ tất cả các sinh linh sinh sống ở trên Tây Vực này.

Số lượng của chúng chỉ còn lại một nửa sau trận đột kích Liên Minh Nhân Loại, vì vậy, trên đường về, đá·m s·át thủ từ tương lai này đã bắt thêm vô số bình dân bách tính, vô số sinh vật từ Nam Vực về để hiến tế.

Ở giữa trận pháp là một miệng hố lửa rộng hàng trăm dặm, không ngừng thiêu đốt mọi thứ được bỏ vào trong đó, khói đen tỏa ra che kín cả một vùng trời, có thể thấy rõ có vô số gương mặt đau khổ đang chìm nổi bên trong lớp khói đen ấy.

Hàng trăm ngàn tên sát thủ đã có mặt xung quanh cái hố lửa, chúng đang sử dụng bí pháp, câu thông lấy thiên đạo.

Chỉ trong chốc lát, vô số khói đen đã tụ tập lại cùng một chỗ, tạo nên một cánh tay khô quắt giống như tay người già, với vô số những gương mặt đau khổ ẩn hiện trên lớp da màu đen sần sùi.

Một lớp sương mù máu bao quanh cánh tay, càng làm cho nó trở nên vô cùng âm trầm quỷ dị.

Trong nháy mắt, cánh tay ấy lập tức biến mất.

Khi xuất hiện một lần nữa, cánh tay do thiên đạo Xích Phong giới điều khiển đã xuất hiện trên bầu trời của Nhân Đạo Đại Trận.

“Diệt thế đại ma! C·hết!”

Tiếng nói của thiên đạo vang lên trên toàn thế giới, dù không thuộc bất cứ ngôn ngữ nào, nhưng chỉ cần nghe qua cũng hiểu những lời nói ấy có ý nghĩa gì.

Lúc này, dưới boong tàu, Trần Ngạo Thiên cảm giác giống như mình đang bị một con thú săn mồi khóa chặt.

Khí tức này quá kinh khủng, khiến cho hắn muốn chạy cũng không được.

Đúng lúc này, đô đốc Mộc Minh đi ra khỏi phòng chỉ huy, trên tay ông ta lúc này là một cuốn sách, thứ nhìn như một cuốn kinh thánh được dát vàng vô cùng hoa lệ.

“Hừm! Thiên đạo! Dám lấn chúng ta không người sao?!”

Mộc Minh lúc này quỳ một chân xuống đất, lấy bản thân mình làm giá để sách, mở tung cuốn sách hoàng kim ra.

Đây không phải là một cuốn sách bình thường, đây là Thần Khí phân thân của Thần Khí: Sổ Hộ Khẩu, một Thần Khí thuộc về Ghế Số 2.

Khi cuốn sách được mở ra, cả không gian lúc này đều chìm trong ánh sáng thần thánh.

Dũng khí của tất cả mọi người tăng lên nhanh chóng, không có bất cứ ai còn cảm nhận được sự đe dọa tới từ bàn tay quỷ dị kia.

Đây là một hình chiếu của vị Chủ Thần thứ 2 của Liên Minh Nhân Loại, một thánh hiệp sĩ chìm trong ánh sáng hoàng kim xuất hiện.

Thân thể của hư ảnh này là người khổng lồ cao hàng vạn dặm, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới chín tầng mây.

Gương mặt của người khổng lồ này hoàn toàn bị che khuất bởi ánh sáng chói lóa hơn cả ánh mặt trời, bộ giáp hoàng kim ánh lên hào quang rực rỡ, tay phải cầm búa chiến đang phát ra ngọn lửa hoàng kim thần thánh, tay trái là tháp thuẫn cỡ lớn.

Có bóng người này đứng trên chiến trường, dù là bất cứ ai cũng có cảm giác đang được bảo hộ, dưới bóng người này không có ai có thể làm người của Liên Minh Nhân Loại b·ị t·hương tổn.