Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 244: Cái hệ thống quái quỷ gì thế này!



Chương 243: Cái hệ thống quái quỷ gì thế này!

Người khổng lồ hoàng kim bắt đầu chuyển động.

Khác với suy nghĩ của nhiều người, rằng khi bóng người khổng lồ đó đi qua sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ trên đường đi.

Nhưng không.

Bóng người khổng lồ ấy giống như một u linh, khi di chuyển không hề phát ra một tiếng động, đừng nói gì tới việc hủy diệt cơ sở hạ tầng dưới chân hắn.

Cây búa chiến trong tay hư ảnh của Ghế Số 2 lúc này phát ra một vầng hào quang chói lóa, nó hoàn toàn áp đảo lấy ánh mặt trời trên cao.

Ở phương hướng còn lại, bàn tay đầy vặn vẹo của thiên đạo Xích Phong giới lúc này cũng bắt đầu đánh xuyên qua Nhân Đạo Đại Trận.

Với cái tốc độ của nó, chỉ chưa tới một giây là có thể chạm tới và nghiền c·hết Trần Ngạo Thiên Ngay bên dưới.

Nhưng tốc độ của hư ảnh cũng đâu thua kém, thậm chí còn nhanh hơn một đường.

Cây búa chiến ánh sáng được vung đi với tốc độ cao, phát sau mà đến trước, lập tức đánh trúng vào bàn tay của Xích Phong giới đang hạ xuống.

Hai thực thể to lớn v·a c·hạm nhau ngay trên không trung, nhưng không hề gây ra bất cứ một chấn động nào được tạo ra cả.

Cây búa chiến mang thuộc tính thần thánh của Ghế Số 2 giống như là khắc tinh của mọi loại tà ác trên thế giới, nó chỉ cần di chuyển tới đâu là cánh tay quỷ dị kia tan biến thành tro bụi đến đấy, nhanh hơn cả tốc độ cháy của vàng mã trước lửa.

Thế đi không giảm, cây búa chiến đập thẳng vào trong vòng xoáy, nơi mà cánh tay kia trồi ra, đánh thẳng vào không gian thiên đạo, làm trọng thương nó.

“Không a!”

Một tiếng thét thê thảm vang lên trong đầu tất cả các sinh linh ở Xích Phong giới.

Đồng thời, uy lực thực sự của cây búa chiến lúc này mới được giải phóng.

Từ đầu búa, một đợt sóng xung kích màu vàng kim lan rộng ra bốn phương tám hướng, cả Nhân Đạo Đại trận phía bên dưới giống như cũng hưởng ứng lại mà nhanh chóng mở rộng.

Chỉ cần sóng xung kích vàng kim kia đi đến đâu, Nhân Đạo Đại Trận sẽ được mở rộng đến đấy.

Chẳng mấy chốc, diện tích của đại trận này đã được mở rộng ra gấp trăm lần so với trước.

Tuy đã đánh lui thiên đạo, nhưng hư ảnh của Ghế Số 2 vẫn dừng lại tại thế giới này.

Vị thánh hiệp sĩ giống như đang nghiêng đầu, quan sát bốn phương tám hướng.

Trong tầm nhìn của hắn, nhân đạo chính là gian nan, người bình thường bị tu sĩ nuôi nhốt, c·hết oan c·hết uổng khi bị các tu sĩ đem đi luyện đan, bày trận,…

Cả một vùng đất oán khí ngút trời.

Cảnh tượng thê thảm diễn ra ở khắp mọi nơi trên Nam Vực, khắp những vùng nằm ngoài Nhân Đạo Đại Trận, khắp những nơi còn đang chịu ảnh hưởng từ thiên đạo của Xích Phong giới.

Lúc này, bóng người khổng lồ nhìn về thế giới này với một thái độ vô cùng tức giận, có thể thấy rõ thân thể hắn đang run lên vì phẫn nộ.

Một giọng nói vang vọng khắp thế giới, một giọng nói không hề thua kém thiên đạo vang lên.

“Thiên đạo quỷ dị, tai họa thế gian, lấy tàn sát chúng sinh làm vui, lấy nhân loại hiến tế nhân loại làm thú.”

“Nếu thế giới tăm tối thì để ta làm mặt trời.

Nếu như người yếu thế bị chà đạp thì ta là kẻ bảo hộ.

Nếu thiên đạo đã bất công, vậy thì để nhân đạo thay thế nó.”

Từng lời nói sặc mùi chuunibyou được nói ra.



Những lời nói này sẽ chỉ đơn giản là những lời nói sáo rỗng, vô giá trị nếu nó được nói ra từ miệng của một thiếu niên, hoặc từ miệng bất cứ người không đáng tin nào.

Nhưng nếu như những lời nói ấy được nói ra từ miệng của một người khổng lồ ánh sáng, thân cao đến cả ngàn, cả vạn dặm, chỉ cần nhìn qua cũng biết được là người trong chính đạo.

Và tên thánh hiệp sĩ ấy có vẻ không chỉ nói được, mà hắn còn làm được.

Người khổng lồ bước từng bước, cứ ba bước hắn lại dùng đầu búa nện xuống mặt đất một lần.

Cứ mỗi một búa như vậy, là những thứ giống như phép màu lại xảy ra ở Nam Vực này.

Một lá chắn hoàng kim đột nhiên xuất hiện, ngăn cản tất cả các tu sĩ ở Nam Vực này có thể làm ác.

Người vừa bị tu sĩ lột da, đang hấp hối thì bỗng nhiên một luồng hào quang vàng óng không biết xuất hiện từ nơi đâu, lập tức xua tan đi đau đớn, khôi phục mọi loại v·ết t·hương.

Từng đợt sóng ánh sáng lướt qua bầu trời, thiêu đốt tất cả những tu sĩ đang lấy người làm tài nguyên tu luyện thành tro bụi.

Đám người xuyên việt vui mừng vì thoát được một kiếp.

Dân chúng bình thường ở Nam Vực vui mừng, giờ họ không phải chịu cảnh bị tu sĩ xem như gia súc có thể bị người tùy ý chém g·iết.

Mọi người đều vui mừng, chỉ trừ một người duy nhất.

“Whoa a! Đừng đi theo ta mà, đi chỗ khác không được hay sao?”

Lúc này Bạch Hồn đang phải chạy bộ trên mặt đất, việc mà lâu lắm rồi hắn không phải làm.

Nếu là lúc trước, hắn có thể sử dụng một vài loại thần thông, di chuyển qua cả năm ánh sáng, rời khỏi khu vực này trong tích tắc.

Nhưng hiện tại, hắn cũng đành chịu c·hết.

Người khổng lồ vàng kim kia giống như một cái Nhân Đạo Đại Trận biết đi, một bản siêu cấp của cái trận pháp áp chế này.

Giờ mạnh như Bạch Hồn cũng đang bị áp chế gắt gao, mỗi giây hắn chỉ có thể di chuyển qua 50 cây số là cùng, mọi thủ đoạn, thần thông khác giống như vô tác dụng.

Như thể nơi này không còn là cái Xích Phong giới mà hắn quen thuộc nữa, nơi này đã hóa thành một thế giới mới, với những quy tắc mới mà hắn chưa kịp phân tích.

Nên giờ Bạch Hồn vô cùng xui xẻo, khi ở trên đúng đường mà hư ảnh của Ghế Số 2 phải đi qua, muốn chạy cũng chạy không được.

Dù biết hư ảnh này không có một chút sát thương vật lý nào như hắn vẫn rất sợ, nhìn Ghế Số 2 kiểu gì cũng là người trong chính đạo, mà người trong chính đạo chắc chắn đối nghịch với lại loại tà ma ngoại đạo.

Bạch Hồn tự nhận hắn không phải là người xấu, nhưng hắn cũng biết mình không phải loại tốt lành gì.

Ai lại nói một tà đạo tu sĩ là người tốt bao giờ?

Chợt Bạch Hồn không cảm nhận được cái cảm giác bị người đuổi theo nữa, hắn quay đầu nhìn lại và thở phào khi người khổng lồ kia cuối cùng cũng dừng lại.

Nhưng hắn chưa vui mừng được bao lâu, hư ảnh của Ghế Số 2 bắt đầu nâng cao cây búa chiến lên quá đầu, nhìn kiểu gì cũng giống như sắp nện xuống mặt đất tới nơi.

Trùng hợp thay, nơi cây búa sắp nện xuống chính là chỗ mà Bạch Hồn đang đứng

Nhìn cái đầu búa to lớn như một đất nước lớn từ trên trời rơi xuống, Bạch Hồn lúc này chỉ có thể tính nhẩm.

“Cho đề bài, cho đầu bứa rộng bằng một đất nước có diện tích 3000 x 3000 cây số, sắp rơi từ trên trời xuống trong khoảng thời gian 2 giây nữa, vận tốc người dưới mặt đất là 50 cây số 1 giây.

Hỏi làm thế nào để người dưới đất có thể chạy trốn trước khi đầu búa rơi xuống?”

Không cần có người trả lời, Bạch Hồn cũng đã biết được đáp án cho câu hỏi đó, đơn giản là chờ búa rơi vào đầu mà thôi.

Đúng lúc này, một tiếng quát vang dội cả Xích Phong giới cũng vang lên.

Ghế Số 2 thẳng thừng tuyên bố.



“Từ ngày hôm nay trở đi, Nam Vực không còn thuộc về thiên đạo!

Nơi này thuộc về nhân đạo!”

Đầu búa khổng lồ v·a c·hạm vào mặt đất, cả một vùng rộng lớn giống như được tràn ngập trong ánh hào quang màu hoàng kim.

Cùng lúc, Nhân Đạo Đại Trận cũng được khuếch trương rộng hơn vô số lần, nó bao phủ toàn bộ Nam Vực, thậm chí lấn sang cả một vùng thuộc Tây Vực và Trung Châu.

Cả Nam Vực giờ này chìm đắm trong một ánh sáng hoàng kim ôn nhu, ấm áp, chữa lành cả cái khu vực đã phải chịu quá nhiều đau thương này.

Chiến trường đầy những thể loại ô nhiễm lập tức được tinh lọc, sự sống một lần nữa về với những vùng đất c·hết.

Nhưng phía bên ngoài Nam Vực, tất cả lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Cả phần còn lại của thế giới lúc này đang chìm trong một cơn mưa máu.

Việc mất đi một phần thế giới khiến cho thiên đạo đau đớn không thôi, và nó quyết định phản công ngay lập tức, cố gắng làm giảm đi phạm vi hoạt động của Nhân Đạo Đại Trận.

Những nỗ lực của nó cũng có thể nói là thành công, khi mà một phần Nhân Đạo Đại Trận lấn sang phía Trung Châu và Tây Vực nhanh chóng bị đẩy lùi.

Nhưng việc đánh mất Nam Vực vẫn là một sự thật đau đớn với Xích Phong giới.

Khi Bạch Hồn mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang ở dưới một cái hố sâu khoảng năm ngàn mét.

Xung quanh hắn lúc này vẫn còn những mạch ma thuật vàng kim trải dài trên mặt đất, là vết tích khi mà chiếc búa mang theo thuộc tính thần thánh kia giáng xuống.

Nếu hỏi cảm giác của Bạch Hồn hiện tại, nó giống như có ai đó cuộn tờ báo lại rồi gõ vào đầu hắn.

Nên ngoài cảm giác hơi choáng đầu ra, Bạch Hồn hoàn toàn không có bất cứ cảm giác khó chịu nào khác.

Đòn vừa rồi của Ghế Số 2 rõ ràng chỉ là một đòn tiện tay, dù vậy, uy lực của một đòn đánh đó cũng đủ để hủy diệt một hành tinh.

Bạch Hồn có thể sống được là do cảnh giới của hắn khá cao, đủ để tay không chặn hố đen nên hoàn toàn không có việc gì.

Còn tại sau uy lực của đòn đánh đó chỉ có như vậy?

Đó là do phần lớn năng lượng đã được dùng để mở rộng Nhân Đạo Đại Trận, tịnh hóa đủ các thể loại ô nhiễm trên vùng đất này.

Sau khi ăn một đòn đánh này, Bạch Hồn đã phải suy nghĩ thêm đôi chút về cái kế hoạch rời xa Liên Minh Nhân Loại của hắn.

Khác với mấy cái môn phái mặc kệ c·hết sống của các đệ tử trong tiểu thuyết, ở Liên Minh Nhân Loại, khi người một nhà bị thế lực bên ngoài ức h·iếp là đám Chủ Thần sẽ thực sự ra tay.

Điều này khiến cho hắn có thêm khá nhiều thiện cảm với lại tổ chức ấy.

Nên trong tương lai, nếu như còn sống sau trận chiến với Diệp Hiên, Bạch Hồn sẽ cố giữ thân phận công dân của Liên Minh Nhân Loại càng lâu càng tốt.

Dưới sự áp chế của Nhân Đạo Đại Trận, phải mất gần 2 phút Bạch Hồn mới có thể leo lên trên mặt đất.

Liếc mắt nhìn xung quanh, Bạch Hồn cảm giác mình vừa xuyên việt thì phải.

Đất c·hết đâu rồi? Bão cát đâu rồi?

Thế quái nào hắn lại ở trong một khu rừng thế này?

Nhưng khi nhìn thấy hư ảnh của Ghế Số 2 vẫn sừng sững đứng ở nơi đó, Bạch Hồn biết hắn vẫn không cách căn cứ của Liên Minh Nhân Loại quá xa.

Chợt, hắn phát hiện xung quanh khu vực này đang xuất hiện vô số tàn hồn.



Là một dân chơi linh hồn lâu năm, Bạch Hồn có thể nhận định thời gian t·ử v·ong của những tàn hồn này đều đã qua trăm năm, linh hồn nhiều người sớm đã không còn hoàn chỉnh nữa.

Nhưng dưới hào quang mà Ghế Số 2 đang phát ra, những tàn hồn này đang dần khôi phục nhanh chóng, chẳng mấy chốc, cả khu vực xung quanh nơi đây đã tràn đầy vô số linh hồn.

Những linh hồn từ khắp nơi trên Nam Vực được dẫn dắt tới bởi ánh sáng do thánh hiệp sĩ này phát ra, chúng giống như được dịch chuyển tức thời, có mặt ở nơi đây trong nháy mắt.

Tất cả đều là những người đ·ã c·hết trên Nam Vực này từ 100 năm trước cho tới hiện tại, đủ để biết số linh hồn đang có mặt ở nơi đây nhiều như thế nào.

Bạch Hồn lúc này nuốt nước miếng, nếu như chiêu mộ những linh hồn này vào trong thế giới của hắn, sức mạnh của hắn có lẽ sẽ phải tăng thêm hai thành đi.

Rất tiếc, có vẻ những linh hồn này tới nơi đây là để tìm tới Ghế Số 2, nên Bạch Hồn phải kiềm chế bản thân mình hết mức có thể, không muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp.

Nhưng ngay sau đó, cơ hội của Bạch Hồn đã tới.

Bóng người màu vàng óng thở dài, âm thanh của hắn tuy khá nhỏ nhưng vẫn có thể nghe rõ từ mặt đất.

“Thật đáng tiếc a, sức mạnh của hình chiếu này là có hạn, ta không thể nào giúp được nhiều người hơn nữa.”

Nói xong, hình chiếu của Ghế Số 2 lập tức tan biến giữa hư không, để lại vô số linh hồn còn đang vất vưởng.

Bạch Hồn biết, cơ hội của hắn đến rồi, vô số rễ trắng xuất hiện từ hư không, nhanh chóng cuốn đi và dọn sạch sẽ tất cả linh hồn còn chưa có nơi để về.

Dù mọi chuyện có hơi rắc rối một chút, nhưng giờ Bạch Hồn không muốn ở lại đây lâu hơn nữa, hắn muốn trở lại Đông Châu.

Nhưng ngay sau khi dịch chuyển được có 50 cây số trong 1 giây, Bạch Hồn lúc này cũng phải bó tay bỏ cuộc.

Với cái tốc độ ấy, không biết năm nào tháng nào hắn mới có thể rời đi Nam Vực, đừng nói gì tới việc trở lại Đông Châu.

Có khi lúc hắn trở lại, trận chiến giữa Lâm Lục Dạ và Diệp Hiên cũng kết thúc rồi.

Nên hiện tại, Bạch Hồn nghĩ tới biện pháp phá cục duy nhất, đó chính là nghiên cứu về hệ thống.

Dù sao thì khả năng thích nghi với nhiều thế giới của đám hệ thống chính là một thứ khỏi phải bàn.

Nếu nghiên cứu triệt để, hắn hoàn toàn có thể sử dụng thần thông ở những nơi đang bị Nhân Đạo Đại Trận bao phủ.

Tiến vào trong tiểu thế giới, nơi mà Bạch Hồn đang dùng để thí nghiệm hệ thống.

“Được rồi, ta thực sự muốn biết, cái hệ thống đầu tiên mà ta có nó là hệ thống gì?”

Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt Bạch Hồn có vẻ không được tốt cho lắm, hắn tức sạm mặt lại.

“Cái hệ thống quái quỷ gì thế này!”

Ở không gian nằm bên ngoài Xích Phong giới, Ghế Số 2 mở mắt ra một lần nữa, hắn vừa dùng hình chiếu ở nơi đây, để kích hoạt một hình chiếu khác của mình dưới Xích Phong giới.

Ghế Số 1 lúc này tới gần, hắn giơ ngón tay cái về phía vị thánh hiệp sĩ.

“Vừa rồi ngầu lắm người anh em, ngươi vẫn ngầu như ngày chúng ta mới khởi nghiệp!”

Ghế Số 2 nghe vậy, hắn chỉ có thể gãi đầu ngượng ngùng, sau bao nhiêu năm, hắn vẫn chưa thể nào quen được với việc bị người tung hô như thế này.

Nhưng rất nhanh chóng, hắn đã đi thẳng vào vấn đề chính.

“Khụ, vừa rồi khi xuống dưới cái thế giới kia, ta đã tiện thể gõ cái thái độ của tên Bạch Hồn kia một chút.

Sau khi bị ta gõ, có vẻ tên đó đã có nhiều ấn tượng tốt với Liên Minh Nhân Loại của chúng ta hơn rồi, sau này đỡ phải tốn thêm nhiều công sức lo lắng hắn làm loạn.”

Tiếp theo đó, Ghế Số 2 lấy ra một thứ đang phát sáng, một hệ thống do Liên Minh Nhân Loại sản xuất.

“Ta thấy tên Bạch Hồn kia chưa xin phép mà lén lút tráo đổi hệ thống, nên ta cũng tiện tay tráo đổi luôn cái hệ thống mà hắn có trong tay.”

Thấy vậy, Ghế Số 1 không nhịn được mà phì cười.

“Haha, người anh em, không ngờ một anh hùng như ngươi cũng chơi mấy trò tổn hại như thế này.

Sau này tên đó mà biết ngươi chơi khăm hắn một vố, có lẽ hắn phải hận ngươi lắm.”