Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 265: Muốn Thần Khí của ta sao? Xuống địa ngục mà lấy!



Chương 264: Muốn Thần Khí của ta sao? Xuống địa ngục mà lấy!

Số 1 giờ hoàn toàn không thể cử động dù chỉ một ngón tay.

Sức mạnh của Xiềng Xích Đại Đạo là quá khủng kh·iếp.

Minh Viêm nhìn Số 1 với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Thiếu niên giờ này vẫn không thể nào hiểu được, tại sao tên Số 1 kia còn có thể cười được trong hoàn cảnh này.

Nhưng khi nhớ lại cảnh tên Số 1 này t·ra t·ấn mình, về gương mặt và hành động điên cuồng của Số 1 và đám đồng đội của mình.

Minh Viêm cảm thấy không cần thiết phải biết được một thằng điên đang nghĩ những thứ gì trong đầu nó.

Xiềng Xích Đại Đạo trói chặt, nhanh chóng lấy đi tất cả lực lượng trong người Số 1.

Cảm nhận được luồng sinh cơ mạnh mẽ đang tràn vào thân thể mình, Minh Viêm cảm thấy sức mạnh của tên Số 1 này có thể ngang với tất cả những thành viên khác trong nhóm thuộc hạ của Bạch Hồn cộng lại.

Mất đi sức mạnh của mình, những cành cây trên người Số 1 bắt đầu khô héo, nhanh chóng mất đi sức sống.

Để lộ ra những khối thịt của thiên thần bóng tối ở giữa những cành cây như thịt khô phơi trong gió.

Nhưng đến giây phút cuối cùng, Số 1 vẫn nở một nụ cười làm Minh Viêm cảm thấy khó hiểu.

Và ngay sau đó, đáp án của câu hỏi đã được trả lời ngay lập tức.

Minh Viêm cảm thấy trong người mình có vô số những hạt giống đang nảy mầm, chúng giống như những con ký sinh trùng đang không ngừng lấy đi sức mạnh của hắn.

Và chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đó, thứ năng lực giống như ô nhiễm này nhanh chóng phát triển, Xiềng Xích Đại Đạo bất lực hoàn toàn trong việc ngăn cản nó tàn phá thân thể chủ nhân mình.

Thứ ô nhiễm này là một loại sức mạnh hoàn toàn khác, nó giống như một lời nguyền đồng cấp với lại sức mạnh của một Thần Khí.

Lúc này Minh Viêm hiểu rồi, tại sao tên Số 1 kia lại cười từ đầu đến cuối như vậy.

Vì bản chất sức mạnh của tên đó là một loại nguyền rủa, một thứ mà chỉ có hắn mới có thể chịu đựng và khống chế.

Lần này, Minh Viêm thua không oan.

Mà kể cả không có thua chăng nữa, khi gặp phải những đối thủ có sức mạnh tương tự Số 1, như đám tu sĩ quỷ dị tu tiên ở Trung Châu, Minh Viêm sớm muộn cũng phải ăn quả đắng.

Lời nguyền mà Cấm để lại trên người Số 1 giờ này đã có tác dụng lên trên người Minh Viêm.

Từ trong máu thịt của thiếu niên nhìn như xác sống, từng gốc cây không ngừng không nghỉ mọc ra.

Nhờ vào số chất dinh dưỡng gần như vô cùng vô tận từ thân thể Minh Viêm, đám thực vật không thể diễn tả phát triển quá mức nhanh chóng.

Chỉ trong 10 giây đầu tiên, Minh Viêm đã cảm nhận được cảm giác sống không bằng c·hết.

Việc thân thể như xác sống đã là rất đau rồi, nhưng cộng thêm cả đống thực vật kỳ quái, lúc nào cũng phát ra những khí tức ô nhiễm, càng làm Minh Viêm muốn sụp đổ.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng, Minh Viêm thấy được một bóng người đang nhanh chóng lao tới.

Vì Số 1 do mất đi sức mạnh và khả năng khôi phục, nên thân thể hắn đã hoàn toàn t·ử v·ong, linh hồn một lần nữa đã trở lại Bạch Sắc Địa Phủ.

Nên người duy nhất còn có sức chiến đấu bên phe Bạch Hồn lúc này chỉ còn lại Số 4 mà thôi.

Khi lao tới Minh Viêm, Số 4 hành động nhanh chóng, bắt lấy luôn ma kiếm của Số 1 đang rơi tự do trong không trung.

Trên thanh ma kiếm ấy lúc này còn chứa đầy nguyền rủa, khiến cho những nhánh cây bắt đầu mọc ra từ bàn tay cầm kiếm của Số 4.

Nhưng với kháng tính rất mạnh với những thứ ô nhiễm không thể diễn tả, chỗ nguyền rủa này chẳng nhằm nhò gì với Số 4.

Thanh ma kiếm lướt nhanh qua không gian, để lại một vết cắt sắc bén in hằn vào hư không, nhắm thẳng vào lòng bàn tay đang cầm Xiềng Xích Đại Đạo của Minh Viêm.



Một vết cắt rất trơn nhẵn, phân tách lòng bàn tay ra khỏi phần thân thể đang dần hóa thành rừng rậm.

Lúc này, Minh Viêm cảm nhận được một cảm giác rất lạ, hắn không cảm nhận được lòng bàn tay của mình nữa.

Xiềng Xích Đại Đạo đang bận đối đầu với lại ô nhiễm, nó không thể tập trung để duy trì thân thể bất tử bất diệt cho Minh Viêm nữa.

Cảm nhận được liên kết giữa bản thân mình và Thần Khí đang ngày càng yếu đi, kết cấu thân thể của thiếu niên cũng không giữ được khả năng bất tử bất diệt, có thể chống lại được những rễ cây đang xé toạc thân thể nữa.

Minh Viêm biết c·ái c·hết của hắn đang ngày càng tới gần.

Minh Viêm ngẫm lại một lần, thất bại lần này là do hắn quá chủ quan khinh địch rồi.

Đúng là trở ngại con người đến với thành công không phải là ngu ngốc, mà là ngạo mạn.

Hắn biết mình đã hết khả năng để xoay sở rồi.

Trên Xiềng Xích Đại Đạo, chỉ có một dấu ấn linh hồn duy nhất có thể giúp hắn đoạt xá trùng sinh.

Ban đầu, thiếu niên còn coi khả năng đoạt xá này là thừa thãi, khi mà hắn đã sở hữu khả năng bất tử bất diệt.

Nhưng hiện tại, nếu biết hoàn cảnh của mình hiện tại, hắn sẽ gắn thêm vài trăm cái ấn nữa lên, đoạt xá trùng sinh thoải mái luôn, không cần phải sợ t·ử v·ong nữa.

Đáng tiếc, giờ có hối hận cũng đã trễ, tình hình không thể nào nghịch chuyển được rồi.

Nhưng Minh Viêm vẫn không cam tâm a!

Hắn đã vất vả để có thể tái sinh một lần nữa, và rồi để nhận lại một c·ái c·hết thê thảm như thế này.

Cắn răng chịu đựng, Minh Viêm quyết định sử dụng những giây phút còn thanh tỉnh của mình để làm một việc duy nhất.

Đó chính là kích hoạt tất cả mọi thứ có thể nổ, kéo kẻ địch phải chôn cùng.

Số 4 đang thò tay, muốn lấy đi Xiềng Xích Đại Đạo thì chợt cảm nhận được nguy hiểm.

Tất cả chỗ kiếm khí vốn được cố định trên Xiềng Xích Đại Đạo bắt đầu b·ạo đ·ộng.

Chỉ một giây ngắn ngủi trôi qua, nhưng cũng đủ khiến chỉ huy của Bạch Hồn phải đứt tay trước hàng tá kiếm ý.

Thấy vậy, Số 4 cũng đoán được có chuyện gì sắp xảy ra, hắn vội vàng thu lại toàn bộ những mảnh vụn thân thể của Số 1, sau đó nhanh chóng lui lại.

Vì liên kết giữa Minh Viêm và Thần Khí của hắn đã suy yếu đáng kể, nên sức mạnh của đám thuộc hạ Bạch Hồn cũng quay trở lại lần nữa.

Cả đám vội vàng lui lại phía sau, bỏ lại một khu rừng với đầy những gốc cây không thể diễn tả đang rơi xuống mặt biển phía dưới.

Nhìn thấy cả đám người đối phương đã rút lui, Minh Viêm lúc này cười đầy vẻ điên cuồng.

“Các ngươi muốn Thần Khí của ta sao?

Xuống địa ngục mà lấy nó!”

Nói rồi, tất cả kiếm ý khắc trên Xiềng Xích Đại Đạo được Diệp Hiên cố định giúp đệ tử của mình được giải phóng.

Kiếm ý từ một vị không thể diễn tả lúc này hóa thành một vùng cấm địa, một cơn lốc sẵn sàng xoắn nát tất cả những kẻ dám mạo hiểm tiến vào.

Khu rừng chứa đầy những loài thực vật không thể diễn tả mọc ra từ người Minh Viêm, một khu rừng với sức sống mãnh liệt, mỗi một cái cây có thể khôi phục ngay lập tức khi nó bị chặt mất.

Nhưng một khu rừng có khả năng khôi phục đáng sợ như vậy cũng bị cơn bão kiếm khí của Diệp Hiên nghiền thành mùn cưa.

Giữa tâm cơn bão, cũng chính là nơi kiếm khí hoạt động mạnh nhất, cả đống kiếm khí xoay tròn đã đục ra một lỗ sâu không gian, không biết dẫn đến đâu về đâu.

Thần Khí Xiềng Xích Đại Đạo cứ như vậy mà bị vùng không gian hỗn loạn ấy cuốn đi.



Đi tới một nơi nằm ngoài Xích Phong giới này…

Bạch Hồn đang bay giữa không trung thì quay đầu ngoảnh lại.

Hắn vừa nhận được tin Số 1 đ·ã c·hết và trở về Bạch Sắc Địa Phủ, kèm theo đó là hàng tá các thông tin khác về tình hình chiến trường.

Bạch Hồn chỉ nhìn qua thôi chứ không hề để ý, vì Số 1 chỉ c·hết thân thể, nhưng linh hồn hắn vẫn còn ở đó, vẫn có thể đúc lại được một thân thể mới với thực lực như cũ bất cứ lúc nào.

Nhưng ngay sau đó, lại có hàng loạt thông tin mới được đám đàn em của hắn gửi tới.

Minh Viêm đ·ã c·hết nhưng Xiềng Xích Đại Đạo cũng không còn, Thần Khí đó đã bị không gian loạn lưu cuốn đi, và có lẽ đã biến mất khỏi chiến trường này.

Bạch Hồn nghe vậy cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc ở đây.

Dù sao, thứ Thần Khí ấy đã không thuộc về hắn ngay từ đầu rồi, với lại, sau lần nhìn thấy đống nhân quả đằng sau Áo Choàng Thần Ẩn, Bạch Hồn cũng kính sợ tránh xa trước đám Thần Khí này, mặc kệ chúng có quyền năng hay mạnh mẽ đến thế nào chăng nữa.

Diệp Hiên trên chiến trường ngoài không gian cũng nhìn về phương hướng trận chiến vừa rồi, hắn cảm nhận được hóa thân của mình ở dưới lục địa đã bị người chiếm đoạt.

Không cần nghĩ, Diệp Hiên cũng biết chắc chắn là do tên đệ tử của hắn làm.

Dù sao hai bên tuy nói là thầy trò, nhưng cả hai chưa bao giờ tín niệm lẫn nhau.

Diệp Hiên cũng đã nhìn qua kết quả, Thần Khí Xiềng Xích Đại Đạo sẽ trôi dạt trong hư không vô tận, dù cho có là một kẻ thấy trước được tương lai như hắn cũng rất khó có thể tìm được tung tích của Thần Khí ấy.

Nếu là khi mới tới Liên Minh Nhân Loại, Diệp Hiên sẽ rất muốn sở hữu nó.

Nhưng hiện tại, có cho Diệp Hiên cũng chẳng thèm cái thứ chứa đầy nhân quả ấy.

Kiếm khí mạnh mẽ nổ tung ngoài vùng biển ở Bắc Vực, nhưng những tia sáng, chính xác hơn là những phóng xạ mang theo thuộc tính sắc bén từ v·ụ n·ổ ấy đã lan rộng tới tận Trung Châu.

Dù không còn gây sát thương, nhưng những người bị thứ phóng xạ ấy chiếu qua đều cảm giác giống như mình vừa bị vô số kiếm khí cắt qua da thịt.

Lâm Bạch dù ở tận trong trận pháp của Vạn Cổ Tông, nhưng hắn vẫn cảm nhận được cảm giác như bị lăng trì xử tử.

Lâm gia thiếu chủ biết tác giả đã gây ra phóng xạ ấy là ai.

Hắn lập tức mất đi lý trí, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho thuộc hạ mình.

“Nhanh, nhanh bố trí xong Vạn Cổ Huyết Tế trận cho ta!

Ta không thể chờ nổi nữa, ta cần có sức mạnh!

Ta cần có thực lực!

Ta muốn đi báo thù!”

Nhận được mệnh lệnh từ Lâm Bạch, đám thuộc hạ Thiên Tiên cảnh làm việc có hiệu suất hơn hẳn.

Bọn chúng không ngại thiêu đốt thế giới lực lượng để có thể tăng tốc, di chuyển liên tục không ngừng nghỉ giữa các tiếp điểm.

Chẳng mấy chốc, Vạn Cổ Huyết Tế trận đã hoàn thành, và sẵn sàng đi vào hoạt động bất cứ lúc nào.

Lâm Bạch đi vào một trận pháp dịch chuyển đã được chuẩn bị từ trước, thứ sẽ dẫn thẳng hắn tới trung tâm của Trung Châu, trung tâm của thế giới.

Khi dịch chuyển tới vị trí mới.

Một mùi khói kèm với mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi Lâm Bạch.

Dù sao vị trí trung tâm của Trung Châu, trung tâm của thế giới mà không có một thế lực nào c·hiếm đ·óng làm của riêng thì thật phi lý.

Trung tâm của Trung Châu cũng là bản doanh của Huyền Minh Thánh Địa, thánh địa mạnh nhất Xích Phong giới trước khi bị Vạn Cổ tông nghiền ép.



Khi chứng kiến Lâm Bạch xuất hiện, một tiếng quát đầy vẻ giận dữ oanh động cả đất trời vang lên.

“Cực Đạo tông! Lâm Bạch!

Các ngươi sao dám công kích Huyền Minh thánh địa chúng ta!

Ta nhớ được thánh địa của ta và ngươi đâu có thù oán gì!?

Hiện tại đang là lúc Xích Phong giới nguy cấp, mấy người các ngươi còn muốn tranh đoạt cơ duyên nữa hay sao?!”

Nhưng Lâm Bạch chỉ nghe qua tiếng thét đầy phẫn nộ ấy mà cười lạnh.

Không có thù oán?

Gần một năm trước, không biết cái thánh địa nào dẫn đầu năm cái thánh địa khác, đánh tới tận cửa, yêu cầu hắn phải gia nhập vào cái liên minh tu sĩ của Xích Phong giới.

Trong khi đó, thân phận thực sự của hắn chính là thứ mà đám người này gọi là “vực ngoại thiên ma”.

Thấy Lâm Bạch không phản hồi gì, Huyền Minh thánh địa lập tức tung ra bảo vật trấn tông nhà mình.

Từ phía hậu sơn của thánh địa, một đỉnh đồng thau khổng lồ dâng lên.

Kích thước lớn cộng với một ngọn lửa không ngừng không nghỉ cháy bên trong, khiến người ta cảm tưởng có một mặt trời đang được cất giữ bên trong chiếc đỉnh ấy.

Tiếng quát vang trời đất, không biết từ nơi nào xuất hiện lại vang lên một lần nữa.

“Lâm Bạch! Thân là tông chủ của Vạn Cổ tông, ngươi không những không làm tròn thiên đạo lời thề, còn cấu kết vực ngoại thiên ma, trắng trợn tàn sát đồng đạo!

Thỉnh tổ khí thức tỉnh, tru sát ác tặc này!

Để cho Xích Phong giới một mảng trời xanh!”

Mặt trời bên trong đỉnh đồng thau càng trở nên rực sáng, từng hoa văn được chạm khắc tỉ mỉ trên đỉnh đồng cũng dần trở nên chói lóa, đem lại cho món v·ũ k·hí này một vẻ uy nghiêm tới khó tả.

Khí tức của Chân Tiên cảnh được món v·ũ k·hí này phát ra khiến cả chiến trường trở nên tĩnh lặng, như thể có ai đó đã ấn nút tạm dừng cho một đoạn video.

Sự xuất hiện của thứ v·ũ k·hí này làm cho người của Huyền Minh thánh địa hưng phấn không thôi.

Nhưng rất nhanh chóng, sự hưng phấn ấy đã bị sự thật phũ phàng dập tắt.

Lâm Bạch không muốn nói nhiều với đám thổ dân tu sĩ, hắn lập tức vẫy tay.

Khoảng trời trên đầu Lâm gia thiếu chủ lúc này bỗng dưng tối đen, cả bầu trời lập tức bị 5 bóng hình khổng lồ che khuất.

Đó là 5 thanh đao khổng lồ, to lớn giống như cả trăm hành tinh tụ tập cùng một chỗ, kích thước không hề thua kém bảo vật trấn tông của Bá Đao tông hay Huyền Minh thánh địa.

Nhìn qua thế trận này, năm đánh một, chỉ cần nhìn qua là mọi người có thể biết được ai là kẻ đang chiếm ưu thế.

Lúc này, vị thái thượng trưởng lão của Huyền Minh thánh địa cuối cùng cũng hiện thân.

Một lão già với bộ râu tóc xù rậm rạp, gần như che khuất toàn bộ gương mặt, để biểu thị mình cũng là một tu sĩ chính đạo thuần túy, lão mặc trên người một bộ đồ trắng từ đầu đến chân.

Vị thái thượng trưởng lão này xuất hiện, chỉ đứng cách xa Lâm Bạch vài trăm mét, một khoảng cách gần của gần với các Thiên Tiên cảnh.

Nếu một Thiên Tiên cảnh muốn, hoàn toàn có thể dễ dàng lao lên bóp c·hết Lâm Bạch.

Nhưng khoảng cách này giờ giống như được vô hạn kéo dài, khi đứng trước người Lâm Bạch là 10 vị Thiên Tiên cảnh hộ vệ.

“Khụ khụ! Lâm Bạch tiểu hữu, chúng ta liệu có hiểu lầm gì đó hay không?

Mong tiểu hữu nói rõ, xem có kẻ nào trong Huyền Minh thánh địa của chúng ta làm sai điều gì mà khiến Vạn Cổ tông nổi giận, tiến đánh thánh địa chúng ta trong tình huống nước sôi lửa bỏng thế này.”

Nhưng Lâm Bạch nghe lão già này nói vậy chỉ cười mỉm.

“Thực chất chẳng có gì hiểu lầm ở đây cả.

Vì ta chính là kẻ được các ngươi gọi là vực ngoại thiên ma.”