Ánh mắt khó tin của vị thái thượng trưởng lão vẫn mở trừng trừng.
Lão đã bị hạ gục ngay khi còn không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Số phận của lão cũng giống như món bảo vật trấn tông, đó chính là bị người quây đánh đến c·hết.
Toàn bộ tiểu thiên thế giới trong thân thể, và cả nhục thân của lão đều b·ị đ·ánh tan nát.
Chỉ còn lại một cái đầu c·hết không nhắm mắt, nhìn ngắm toàn bộ Huyền Minh thánh địa nhà mình chìm trong biển lửa.
Lâm Bạch nhìn qua cái đầu của người này một chút, trong ánh mắt của lão ta vẫn còn lại đâu đó một vài vẻ hối hận.
Có lẽ chính là sự hối hận về việc tại sao không sớm bóp c·hết cái Vạn Cổ tông ngay từ đầu, để rồi cái tông môn ấy phát triển và trở nên quá kinh khủng như bây giờ.
Nhìn qua một hai giây, Lâm Bạch chơi chán, ném cái đầu ấy sang một bên, nơi xác thịt của hàng tá các đệ tử của Huyền Minh thánh địa đang chất cao như núi.
Một trụ đá khổng lồ được dựng trên quảng trường của Huyền Minh thánh địa.
Trên thân trụ được điêu khắc vô số hoa văn thần bí, khiến người nhìn qua cũng phải hoa cả mắt, kẻ nào tâm thần yếu có thể hóa điên nếu cố ghi nhớ những hoa văn trên trụ đá ấy.
Lâm Bạch bước đi vài bước trên không trung, trong nháy mắt hắn đã ở bên trên đỉnh trụ đá, nơi là mắt trận được chuẩn bị từ trước.
“Được rồi, bổn thiếu gia kiên nhẫn có hạn, mau khởi động huyết tế trận pháp đi.”
Đám thuộc hạ của Lâm Bạch cúi người cung kính, chúng lập tức khởi động Vạn Cổ Huyết Tế trận.
Từ mắt trận ở khu vực trung tâm, từng hoa văn phát ra ánh sáng đỏ như máu bắt đầu lan tỏa ra bốn phương tám hướng, như thể ai đó vừa điểm lửa trên một đồng cỏ khô.
Lâm Bạch nhắm mắt lại chờ lực lượng tràn tới, nhưng hắn lại không hề cảm nhận được một chút sức mạnh nào tràn vào thân thể mình.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?
Hệ thống, còn không mau chui ra đây giải thích cho bổn thiếu.”
Hệ thống của Lâm Bạch tuy là một hệ thống đánh dấu, nhưng đồng thời, nó cũng có trí tuệ nhân tạo không hề thấp, chỉ là nó hơi ít nói mà thôi.
“Xin ký chủ bình tĩnh, hệ thống xuất phẩm tất nhiên thuộc tinh phẩm.
Sức mạnh vô địch không phải là một thứ có được trong sớm chiều.
Vạn Cổ Huyết Tế trận đang khởi động, thời gian dự kiến sẽ hoàn thành trong 1 giờ nữa.”
Nghe lời hệ thống nói như vậy, Lâm Bạch bình tĩnh lại đôi chút, hắn ngồi xếp bằng trên mắt của trận pháp và chờ đợi.
Nhưng hắn nào biết được, trong ánh mắt nhìn như nhìn n·gười c·hết của đám thủ hạ mình, sức mạnh của Lâm Bạch đang không ngừng tăng lên nhanh chóng, tăng như cưỡi t·ên l·ửa.
Lấy trung tâm của Trung Châu làm trung tâm, những văn lộ đỏ như máu đi tới đâu, tất cả các sinh linh bỏ mạng tới đấy.
Tu sĩ hay phàm nhân đều không ngoại lệ, chỉ là tu sĩ có thể chống chọi lâu hơn một chút, khi mà bọn họ dần đánh mất sức mạnh cho tới khi gục ngã, rồi máu thịt hòa tan, để lại trên mặt đất từng bộ xương trắng.
Tất cả mọi sinh linh, đến cả đám tùy tùng của Lâm Bạch cũng không hề ngoại lệ.
Nhưng Lâm Bạch giống như không để ý, hoặc chính xác hơn là không thể nhận thức được sự bất thường từ đám thủ hạ của mình.
Rõ ràng sức mạnh của hắn đang không ngừng tăng lên, ấy vậy mà hắn lại không cảm nhận được.
Như thể tất cả linh hồn, nhận thức,… mọi thứ thuộc về hắn đang dần được bóc ra khỏi thân thể này trong vô thức.
Trong không gian ý thức của Lâm Bạch, một cặp mắt đáng sợ mở ra, giống như một con quái vật thức giấc sau nhiều ngày ngủ say.
Bạch Hồn đang đi ra chiến trường lại phải quay đầu nhìn về lục địa một lần nữa.
Hắn nhíu mày đầy nghi hoặc.
Ngay giây phút vừa rồi, tất cả “lính mới” hắn để lại, làm tai mắt của mình ở chỗ Lâm Bạch đều đột ngột t·ử v·ong không rõ lý do.
“Chẳng lẽ tên đó nhận ra mình bị giá·m s·át rồi hay sao?
Hoặc là tệ hơn, hắn đã đánh dấu ra một con át chủ bài nghịch thiên nào đó chăng?”
Bạch Hồn nhìn về phía lục địa, nhìn về phía Trung Châu, nơi từ trung tâm đang không ngừng xuất hiện những văn lộ đỏ ngòm, tỏa ra sát khí, oán khí đầy vẻ bất tường.
Dù rất tò mò và muốn xuống tận nơi để điều tra.
Nhưng Bạch Hồn vẫn biết được giải quyết chuyện nào trước mắt quan trọng hơn.
Hắn lại một lần nữa tăng tốc, tiến vào không gian.
“Chậc, xem ra tình hình của cái Xích Phong giới này ngày càng trở nên khó đoán rồi.”
Chiến trường ngoài tinh không, nơi Lâm Lục Dạ và Diệp Hiên vẫn đang quyết chiến với nhau.
Trong vùng không gian hình cái phễu, hơn một nửa thế giới được chiêu kiếm “Loạn Trảm: Chư Thiên Vạn Giới” chém ra đã bị nhấn chìm trong bóng tối, trở thành một phần thực lực cho hóa thân của Spherias.
Nhưng thực lực này cũng chỉ là hư ảo, vì thứ mà đống hắc ám này ăn mòn không phải là những thế giới chân thực mà chỉ là những thế giới giả lập.
Thời gian mà những thế giới này tồn tại trong trạng thái chân thực cũng vô cùng ngắn ngủi.
Lâm Lục Dạ hít sâu một hơi, cô không nghĩ ra được tên Diệp Hiên kia lại mạnh như vậy.
Nếu xếp cả vạn cái vũ trụ ra, tất cả đều sẽ b·ị c·hém nát bấy bởi chiêu kiếm ấy.
Bên trong không gian ý thức của Lâm Lục Dạ, Spherias đã nhận ra được sự bất thường của nơi hai người đang đứng.
“Lâm Lục Dạ, chúng ta cần phải phá vây, càng tiến lên gần về phía đối thủ càng tốt.”
Lâm Lục Dạ nhìn sang hóa thân của Spherias với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Với tốc độ chém của Diệp Hiên, càng đến gần, chẳng phải bọn họ càng có thêm nguy cơ lĩnh thêm nhiều sát thương, càng đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm hay sao?
Spherias nhìn qua cũng thấy được vẻ nghi hoặc của cô nàng, Cổ Thần Bóng Tối bắt đầu giảng giải.
“Ở vùng không gian chúng ta đang đứng, không chỉ có không gian đang bị bóp méo, mà cả thời gian cũng vậy.
Còn nếu ngươi không cảm nhận được về thời gian thì cũng phải thôi, vì càng ở gần trung tâm của vùng không gian này, hay chính là nơi chúng ta đang đứng, chính là nơi mà thời gian trôi qua chậm nhất.
Càng tiến về phía trước, thời gian sẽ ngày càng trôi qua nhanh hơn, tới nơi mà tên Diệp Hiên kia đang đứng, thời gian lúc đó sẽ hoàn toàn đồng bộ với thế giới bên ngoài.”
Hóa thân của Spherias nghiền ngẫm nhìn về phía Diệp Hiên.
“Tên đó có thể cùng một lúc ném cả đống thế giới vào mặt chúng ta không phải do hắn mạnh mẽ như thế nào, mà là do chênh lệch thời gian, làm chúng ta cảm tưởng cả vạn thế giới được hắn chém ra cùng một lúc.
Có thể cùng một lúc chém ra vô số thế giới như vậy, có là một tên nửa bước siêu thoát cũng khó có thể làm đến, đừng nói gì một kẻ theo ta thấy chỉ mạnh đến Tiên Vương cảnh như hắn.”
Lâm Lục Dạ nghe vậy cảm thấy vô cùng cay cú.
Thì ra từ nãy tới giờ, tên Diệp Hiên kia không phải do hắn mạnh đến cỡ nào, mà là do thời gian của cô bị làm chậm lại, mới khiến cô có cảm giác giống như mình yếu hơn tên đó rất nhiều.
Không nghĩ nhiều nữa, cả Spherias và Lâm Lục Dạ cùng nhau hợp sức, vung vẩy thanh đại kiếm bóng tối mà tiến về phía trước, thẳng tới vị trí của Diệp Hiên.
Thanh đại kiếm bóng tối vung vẩy, vô số hắc ám lan tràn nhanh chóng nuốt sạch tất cả các thế giới hư ảo dám cản đường Lâm Lục Dạ.
Càng đi tới gần Diệp Hiên, quả nhiên mật độ của những đạo kiếm khí ngày càng giảm sút, cách biệt về thời gian càng ngày càng nhỏ.
Hàng ngàn, hàng vạn thế giới bị nhấn chìm hoàn toàn trong bóng đêm, tất cả đều hóa thành chất dinh dưỡng, khiến cho hắc ám càng lúc càng trở nên nồng đậm.
“Lần này ngươi c·hết với ta!”
Cả Spherias và Lâm Lục Dạ đồng loạt gầm thét, hắc ám cuộn trào, hóa thành một dòng l·ũ l·ớn, cuốn đi cả trời sao, hướng thẳng về phía tên kiếm sĩ.
Nhưng Diệp Hiên lại cười rồi, khoảng cách của hai bên lúc này không chỉ cách nhau về không gian, mà còn cách nhau về thời gian nữa.
Diệp Hiên hoàn toàn đủ thời gian để vận sức, chuẩn bị cho chiêu tiếp theo.
Hắn có một chiêu kiếm, thứ từng chỉ tồn tại trên lý thuyết, chưa bao giờ được Diệp Hiên đưa vào sử dụng chính thức.
Nhưng hôm nay, tên kiếm sĩ ấy muốn thử sử dụng nó.
Theo ý niệm của Diệp Hiên, một Mô Phỏng Thân mang theo kí ức của một đời mô phỏng tương lai được bóc ra, kết hợp thêm thời gian lực lượng, thế giới lực lượng, cùng với vô số kiếm ý mà Diệp Hiên hiện đang nắm giữ.
Một kiếm được vung ra, một kiếm này cũng rất tương tự như những chiêu kiếm đã diễn hóa cả thế giới từ trước đó.
Nhưng chiêu kiếm này lại là một thứ đặc biệt hơn tất cả.
Vì trong chiêu kiếm ấy, có bóng dáng của Diệp Hiên ẩn hiện ở trong đó, và thứ được kiêm ý diễn hóa ra là một thế giới, chính là tương lai đã được Diệp Hiên mô phỏng ra.
Dồn toàn bộ tinh hoa, toàn bộ kiếm ý, toàn bộ thời gian, tất cả cùng chúng sinh, vạn vật cùng vung kiếm trong một khoảng khắc bé nhỏ.
Sức mạnh bùng lên đủ để xé nát vạn vật, đột phá mọi quy tắc.
Diệp Hiên dùng cả một đời trong vô số đời của hắn chém ra một kiếm này.
Kiếm tên…
Nhất Thế!
Kiếm quang lóe lên, sức mạnh kinh khủng đủ để xé nát một đại thiên thế giới, v·a c·hạm vào cơn lũ bóng tối đang tràn tới.
Bóng đêm tĩnh mịch giống như bị xé đôi làm hai nửa, thân thể Lâm Lục Dạ núp sau chỗ khói đen ấy cũng không khá hơn chút nào, Hắc Ám Thế Giới trong người cô xuất hiện một vết rạn nứt nhẹ.
Dù chiêu kiếm này của Diệp Hiên có mạnh hơn Diệt Thế Kiếm đã được dùng để đánh Bạch Hồn chăng nữa, nhưng nhờ có thần lực từ hóa thân của Spherias vẫn còn ở đó, nên thế giới của cô nàng chỉ bị nứt lớp vỏ bảo vệ, không phải là một thương thế quá nặng.
Đó là về thế giới của Lâm Lục Dạ, còn hóa thân của Spherias lại không được tốt cho lắm.
“Thật đáng c·hết a, Lâm Lục Dạ tiếp theo đó cô tự đánh đi, ta phải đi vào để khôi phục trước đã.”
Rõ ràng, đòn vừa rồi của Diệp Hiên đã khiến cho hóa thân của vị Cổ Thần Bóng Tối này b·ị t·hương nặng.
Cảm nhận được một ý thức khác đang dần mờ nhạt trong không gian ý thức của mình, Lâm Lục Dạ nở một nụ cười nhạt.
Cô tưởng hóa thân của Cổ Thần Bóng Tối mạnh như thế nào, hóa ra ngoài mấy chiêu cô chưa từng thấy ra, khả năng chiến đấu của hóa thân này cũng không xuất sắc hơn cô là bao.
Bộ áo giáp đen, thanh đại kiếm là thần khí cũng dần biến mất theo hóa thân của Spherias.
Lâm Lục Dạ một lần nữa nắm hoàn toàn quyền điều khiển thân thể mình.
Rắc! Rắc!
Tay chân, thân thể và đủ thứ cơ quan của cô nàng một lần nữa trở lại đúng vị trí của nó.
Ở phía Diệp Hiên, tuy Nhất Thế Kiếm đúng là đã triệt tiêu được một phần sức mạnh từ cơn lũ bóng đêm kia, nhưng tàn dư của đòn t·ấn c·ông đó vẫn còn.
Từ trong bóng tối, từng đạo kiếm khí đã được Diệp Hiên chém ra bị nhuộm đen, và được hắc ám trả về với chủ nhân của chúng.
Diệp Hiên không nghĩ ra được từ trong bóng đêm sẽ lại xuất hiện những thế giới đã sa đọa này.
Hắn lập tức bị vô số các thể loại kiếm khí đánh trúng, khiến cho hóa thân ngoài thế giới thực của hắn bị chia tách thành vô số mảnh.
Một vài đạo kiếm khí đã men theo nhân quả đánh thẳng vào trong Kiếm Giới, khiến cho bản thể thực sự của Diệp Hiên chịu trọng thương.
Trên thân thể của bộ giáp khổng lồ được cấu tạo bởi vô số thanh kiếm, xuất hiện những vết cắt đang tỏa ra bóng tối thuần khiết như muốn ăn mòn vạn vật.
Kiếm khí thì dễ nói, bởi vì những thứ này chẳng khác nào bổ sung thêm dinh dưỡng cho Diệp Hiên.
Nhưng cái khó chịu nhất ở đây, đó lại là thứ hắc ám thuần khiết kia bám vào bản thể của hắn một lần nữa.
Dù Diệp Hiên cũng có kháng tính đối với thứ này thật, nhưng hắn không thể nào miễn nhiễm hoàn toàn với cái thứ nguy hiểm đó được.
Nên hiện tại Diệp Hiên đang trong trạng thái suy yếu nhất từ đầu trận chiến tới giờ.
Khi một Mô Phỏng Thân mới được thả ra ngoài thế giới thực, còn chưa kịp định thần lại được bao lâu, Diệp Hiên đã chứng kiến một bóng đen bay nhanh về phía mình.
Lâm Lục Dạ với gương mặt đầy vẻ điên cuồng đang lao nhanh tới, dáng vẻ của cô ta giống như một bệnh nhân tâm thần đang muốn lao lên cắn xé người khác.
Hắc Ám Luân Hồi Vuốt cắt vào hư không, để lại 5 vết rách không gian kéo dành, như thể cô ta muốn xé rách cả thế giới này.
Diệp Hiên cảm thấy khá nhẹ nhõm, ít nhất thì tàn hồn hay là thứ gì đó trong thân thể Lâm Lục Dạ không đi ra đánh thay cho cô ta.
Nhưng hắn còn chưa vui mừng được bao lâu, một cảm giác quen thuộc lại xuất hiện một lần nữa, cái cảm giác khi hóa thân của Spherias sử dụng cái chiêu thức vò cấu trúc không gian vũ trụ lại làm một cục kia.
Để ứng phó, Diệp Hiên lại sử dụng các vài chiêu kiếm từng được sử dụng để né tránh đòn khống chế vò nát không gian ấy.
Và có vẻ hắn đã làm chuyện khá vô ích, khi mà những chiêu kiếm từng được sử dụng như “Không Gian Kiếm: Sóng Thần” cũng trở nên vô nghĩa.
Lâm Lục Dạ là Lâm Lục Dạ, Spherias là Spherias, không thể nhìn hai người này giống nhau mà gộp chung hai người họ lại làm một được.
Trong khi Cổ Thần Bóng Tối sử dụng đòn này để làm một kỹ năng khống chế, giúp cô ả có thể nhẹ nhàng nghiền nát đối thủ.
Lâm Lục Dạ lại áp dụng nguyên lý của kỹ năng ấy, biến nó thành một kỹ năng rút ngắn khoảng cách, giúp cô có thể tiếp cận đối thủ nhanh nhất có thể.
Không gian giữa hai đối thủ vốn kéo dài cả năm ánh sáng bỗng dưng hóa thành ngay sát mặt, khiến cho Diệp Hiên không kịp thời ứng phó.
Thần Khí của Lâm Lục Dạ mang theo đặc tính xé nát mọi thứ khiến Diệp Hiên cảm nhận được nguy hiểm.
Chỉ cần bị mấy cái móng vuốt ấy bắt trúng, Kiếm Giới của hắn cũng có thể bị trọng thương.
Nhưng Diệp Hiên cũng đâu phải kẻ dễ chơi, Đa Nguyên Kiếm lập tức chắn trước mặt, ngăn chặn, không cho Hắc Ám Luân Hồi Vuốt có thể tiến thêm.
Dù bị chặn lại, Lâm Lục Dạ vẫn cười đầy điên cuồng, khiến Diệp Hiên cảm giác có gì đó không ổn rồi.