Hai Thần Khí đối đầu nhau giữa không gian, cả Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ đều ở thế giằng co, không ai nhường ai.
Tưởng chừng hai bên thế lực ngang nhau nhưng Lâm Lục Dạ lại cười đầy điên cuồng.
Diệp Hiên chỉ nhìn qua cũng biết được người phụ nữ này điên cuồng như thế nào, nhưng hắn sẽ không cho rằng cô ta là một con điên chỉ hành động theo bản năng và sự điên rồ, chắc chắn ả đang có toan tính nào đó.
Phía sau lưng Lâm Lục Dạ, không gian giống như giấy được gấp lại vô số lần, tạo nên một bức tường vô cùng vững chắc.
Và hai chân của Lâm Lục Dạ đã đặt lên trên bức tường không gian ấy, cô ta rõ ràng đang tạo một điểm tựa để lấy đà.
Khi đã chuẩn bị hoàn tất, cả người Lâm Lục Dạ giống như một lò xo đã căng đến cực hạn.
Lực lượng mạnh mẽ được giải phóng lập tức phá nát bức tường không gian phía sau lưng cô, khiến cho không gian của Xích Phong giới phải rung chuyển.
Lực đẩy kinh khủng từ phía đối phương khiến cho Diệp Hiên khó lòng chống đỡ.
Hắn chỉ có thể tích cực phòng thủ, ngăn không cho móng vuốt sắc bén kia cào trúng thân thể mình.
Lâm Lục Dạ đẩy mạnh Diệp Hiên về phía trước như một cỗ xe tăng không thể nào ngăn cản, nghiền nát tất cả chướng ngại vật trên đường cỗ xe ấy đi qua.
Trong tầm nhìn của Diệp Hiên, toàn bộ không gian lúc này đang trở nên biến dạng, ngay sau đó là vụn vỡ giống như một tấm gương.
Hắn cảm nhận được áp lực không gian khủng kh·iếp đang đè lên trên hóa thân của mình, khiến cho hóa thân ấy tổn thương cực nặng và nổ tan xác trước áp lực khổng lồ.
Áp lực này thậm chí còn truyền tới tận Kiếm Giới nằm trong dòng thời gian, khiến cho cấu trúc không gian của thế giới ấy xuất hiện một chút vấn đề nhỏ.
Bạch Hồn đang muốn bay lên chi viện cho Lâm Lục Dạ ngoài không gian, nhưng chợt, hắn chứng kiến có thứ gì đó với tốc độ rất cao đang di chuyển từ không gian xuống lục địa phía bên dưới.
Một vùng không gian kéo dài cả chục ngàn năm ánh sáng tan vỡ như gương, giống như vừa bị một lưỡi cày khồng lồ cày lật một đường từ không gian xuống mặt đất.
Thấy vậy, Bạch Hồn vội vàng đổi hướng, tăng tốc đuổi theo phía Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ đang rơi xuống.
Đa Nguyên Kiếm vẫn được Diệp Hiên giữ chắc trong tay, mặc dù hắn không biết mình đ·ã c·hết đi sống lại bao nhiêu lần, phải đổi bao nhiêu lượt Luân Hồi Thân rồi.
Nhìn qua, hiện tại Lâm Lục Dạ đang hoàn toàn chiếm ưu thế, khi mà cô giống như đang mài thân thể Diệp Hiên lên trên không gian.
Nhưng chừng đó vẫn là chưa đủ để có thể hạ gục được tên kiếm sĩ.
Vừa rồi Diệp Hiên bị đối thủ nhấn vào không gian rồi ma sát chính là không ngờ được Lâm Lục Dạ lại đánh bất ngờ như vậy.
Đang từ đánh Spherias sang đánh Lâm Lục Dạ làm hắn không quen, không kịp thời thích nghi ngay được, khi nhịp độ và phong cách chiến đấu của hai người này là khác nhau.
Nhưng giờ, hắn thích nghi rồi đấy.
Đa Nguyên Kiếm tỏa ra vô số ánh sáng đủ mọi loại màu sắc rực rỡ, kiếm quang bùng lên xé toạc không gian, đẩy lùi Lâm Lục Dạ bay xa hàng ngàn dặm.
Một vết nứt không gian cực lớn xuất hiện giữa hư không, vết cày mà Lâm Lục Dạ gây ra giống như một vết sẹo dài trên thân thể Xích Phong giới này.
Hai đối thủ tách nhau ra, rơi về hai phía của một lục địa, chính xác hơn là một hòn đảo nếu xét theo kích cỡ của Xích Phong giới.
Cả hai va sụp hai đỉnh núi ở hai bên của hòn đảo, khiến cho cả mảng lục địa phía bên dưới phải rung chuyển.
Nơi bọn họ rơi xuống lúc này là một hòn đảo hoang, nơi nằm giữa vùng Trung Châu và Bắc Vực.
Khi rơi vào lục địa trung tâm này, hai người đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, đối kháng lại lôi kiếp do thiên đạo của Xích Phong giới phát ra.
Nhìn vào vết tích đánh nhau từ không gian xuống mặt đất thế kia, rồi đặt mình vào vị trí của thiên đạo.
Là bọn họ, họ đều muốn sử dụng tất cả các loại thiên phạt có thể dùng, tiêu diệt đám vực ngoại thiên ma dám phá làng phá xóm.
Nhưng Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ ngóng đầu chờ mãi, họ lại chẳng thấy bất cứ đám mây lôi kiếp nào xuất hiện ở nơi đây cả.
Thiên đạo hôm nay không đi làm sao?
Thực tế, thiên đạo lúc này đang bị ốm nặng, nó giống như một người bệnh đang phải hít thở oxi, nào còn sức lực để giáng thiên kiếp lên đầu mấy đứa đang p·há h·oại thế giới này nữa.
Việc n·ội c·hiến giữa Hỗn Độn Thần Liên và Trật Tự Thần Liên đã khiến cho thiên đạo bận tối mắt tối mũi.
Hàng loạt các biến cố sau đó đã khiến thiên đạo phải suy yếu.
Mất Nam Vực, một trong năm khu vực quan trọng vào tay Liên Minh Nhân Loại khiến cho thiên đạo bị trọng thương.
Tây Vực do có một đám thuộc hạ muốn làm phản lãnh đạo, nên chúng đánh đuổi Liên Minh Nhân Loại như tráng sĩ chặt tay, hiến tế đi toàn bộ một trong năm vực rộng lớn nhất của lục địa trung tâm.
Và rồi chúng đã thất bại, mọi nỗ lực đều trở thành công cốc.
Chưa đầy một năm sau, cả Bắc Vực và Đông Châu lần lượt bị ba đứa nào đó nhào vào chia ăn, khiến cho thế giới vốn đã trọng thương nay phải chuyển sang thở oxi.
Đến cuối cùng, hi vọng của Xích Phong giới là Trung Châu lại bị tên Lâm Bạch hiến tế mất.
Hành động này chẳng khác nào rút ống thở oxi của cả thế giới, khiến cho Xích Phong giới này đang từ từ sụp đổ.
Ở những phần rìa ngoài cùng của lục địa trung tâm, vô số các vết nứt bắt đầu xuất hiện, một vài vùng bắt đầu tan vỡ, biến cái lục địa khổng lồ không một chút khoa học này một lần nữa về với khoa học ôm ấp.
Cảm nhận được không có tia lôi kiếp nào bổ vào đầu mình nữa, Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ nhìn về phía nhau.
Ánh mắt của Diệp Hiên vô cùng đạm mạc, giống như một làn thu thủy, thêm một chút nữa ánh mắt ấy sẽ hóa thành mắt cá c·hết không coi trọng sự đời.
Còn ánh mắt của đối thủ hắn, ánh mắt của Lâm Lục Dạ lại vô cùng điên cuồng, ánh mắt của một kẻ cuồng chiến điên loạn, chính xác hơn là giống một bệnh nhân vừa trốn viện tâm thần.
Một lần nữa, Lâm Lục Dạ là người chủ động lên trước.
Cô ta bước một bước, khoảng cách cả ngàn dặm bỗng dưng hóa thành ngay trước mắt.
Móng vuốt và cây cung trên Hắc Ám Luân Hồi Vuốt được thu lại, biến cặp găng tay ấy trở lại hình dáng ban đầu, chỉ là một cặp găng tay đen mà thôi.
Dù sao Lâm Lục Dạ là một võ giả, công phu quyền cước mới là sở trường của cô.
Nhìn gương mặt cô ta có vẻ điên như một con dã thú, nhưng tư thế đi tới, ra quyền lại vô cùng tiêu chuẩn.
Hắc ám trên hai nắm đấm ấy giống như thể cắn nuốt mọi tia sáng xung quanh.
Diệp Hiên thấy vậy nheo mắt lại, hắn vẫn không hiểu được đối thủ của mình muốn làm trò gì.
“Muốn cận chiến sao? Được thôi.”
Dùng tay không để đánh với một kẻ dùng kiếm, chỉ nhìn qua thôi cũng thấy được ai là người có ưu thế hơn.
Nhưng ngay lần v·a c·hạm đầu tiên Diệp Hiên đã cảm nhận được áp lực mà đối thủ mang lại.
Có một thế giới mang ngay trong mình có chỗ tốt nhưng cũng có chỗ xấu.
Chỗ xấu là tính bí mật rất kém, đối phương có thể nhìn thấy ngay được điểm yếu của cô.
Nhưng chỗ tốt cũng có.
Đó là lúc này, Lâm Lục Dạ đang dùng lực lượng và trọng lực từ đại thiên thế giới trong người cô, Hắc Ám Thế Giới để nện người.
Sức nặng và lực lượng khủng kh·iếp khiến Diệp Hiên lui về sau liên tục, cổ tay hắn tê dại rồi, máu không ngừng chảy ra từ gang bàn tay.
Đa Nguyên Kiếm trên tay hắn cũng khó có thể cầm vững được, như thể thanh kiếm ấy có thể tuột khỏi tay chủ nhân của nó bất cứ lúc nào.
Sóng xung kích từ vụ v·a c·hạm nghiền nát hòn đảo bên dưới, đồng thời, khiến cho cả một đại dương phải rung chuyển.
Dù cho nơi này có là lục địa trung tâm của Xích Phong giới, nơi có quy tắc vững chắc nhất chăng nữa.
Lúc này Diệp Hiên nhìn thẳng vào mắt Lâm Lục Dạ, đó là một con mắt điên cuồng, đầy vẻ hưng phấn.
Nhưng sâu bên trong con mắt ấy, vẫn có thể thấy được một vẻ băng lãnh, tỉnh táo.
Chỉ sau khi đỡ vài cú đấm nặng như thể một thế giới v·a c·hạm, Diệp Hiên rất nhanh chóng đã mất đi thăng bằng.
Nhanh như cắt, Lâm Lục Dạ đã dùng một đòn gạt, hất phăng thanh Đa Nguyên Kiếm sang một bên, khiến tên kiếm sĩ hoàn toàn để lộ ra vô số điểm yếu.
Trong ánh mắt khó tin của Diệp Hiên, Lâm Lục Dạ liên tục tung ra một cơn mưa nắm đấm vào thân thể kẻ thù.
Gương mặt của Diệp Hiên chính là đối tượng đầu tiên được cô nàng nhắm tới.
Sức sát thương mạnh mẽ, kình lực khủng kh·iếp và trọng lượng của một thế giới đè xuống, dễ dàng nghiền nát đầu của hóa thân này.
Tiếp theo đó, toàn bộ hóa thân của Diệp Hiên bị những nắm đấm khủng kh·iếp của Lâm Lục Dạ liên tục oanh tạc, kình lực tràn vào, xoắn nát bộ thân thể này từ trong ra ngoài.
Nếu còn gì nguyên vẹn trên thân thể của Diệp Hiên, có lẽ chỉ còn lại thanh Đa Nguyên Kiếm của hắn.
Một đấm cuối cùng, những mảnh thịt vụn còn lại của Diệp Hiên và cả Thần Khí của hắn b·ị đ·ánh bay, va vào và khiến cho cả một vùng biển bốc hơi ngay lập tức.
Trong thời khắc này, từ Kiếm Giới, thế giới nằm trong dòng thời gian của Diệp Hiên.
Tên kiếm sĩ chứng kiến một bóng người màu đen khổng lồ, một bóng hình của một cô gái nhưng có kích thước không hề thua kém Kiếm Giới của hắn.
Trong một khoảng khắc, Lâm Lục Dạ đã đánh xuyên qua được dòng thời gian, tìm tới tận chỗ mà thế giới của Diệp Hiên đang ẩn núp.
Một nắm đấm mang theo hắc ám thuần khiết đánh vào, khiến cho Kiếm Giới của Diệp Hiên phải lung lay.
Bộ áo giáp khổng lồ được cấu tạo từ vô số thanh kiếm cũng phải rạn nứt vì một đòn này.
Nhưng rất nhanh chóng sau đó, bóng hình của Lâm Lục Dạ cũng bị dòng thời gian cuốn đi.
Chuyện vừa rồi giống như chỉ diễn ra chỉ trong một cái nháy mắt, nhanh tới nỗi Lâm Lục Dạ còn cảm tưởng tất cả chỉ là ảo giác của cô nàng.
Nhưng ngẫm lại, khoảng khắc giống như ảo cảnh vừa rồi không thể nào là ảo giác được.
Không nghĩ thêm gì nữa, Lâm Lục Dạ lại lao tới đáy biển, nơi hiện tại chỉ còn là một cái hố to lớn xuất hiện giữa lòng đại dương.
Trong vài giây Lâm Lục Dạ thất thần, Diệp Hiên cũng đã cử một Mô Phỏng Thân mới ra chiến trường.
Lần này, trên gương mặt của tên kiếm sĩ không hề có một vẻ lo lắng hay hoảng sợ nào, chỉ còn lại một gương mặt lạnh lùng đầy sát khí.
Diệp Hiên giống như một nhân vật chính, hoàn toàn không nhìn những đòn công kích từ đối thủ của mình.
Hắn vẫn đứng yên ở nơi đó, không hề có một phản ứng nào, khiến Lâm Lục Dạ nhìn qua cũng cảm nhận được có gì đó không ổn.
Nhưng dù có là cái bẫy chăng nữa, cô cũng phải giẫm vào cái bẫy này.
Nắm đấm của Lâm Lục Dạ đánh xuyên qua không gian, đấm thẳng vào gương mặt của Diệp Hiên còn đang đứng ngốc ở đó, khiến cho cô nàng có cảm giác mình giống như một nhân vật phản diện sắp bị nhân vật chính đánh mặt.
Mấy cái tình huống này trong tiểu thuyết nhìn mãi cũng quen, nhân vật phản diện muốn lao lên, đấm thẳng vào mặt nhân vật chính nhìn không hề có sự phòng bị nào.
Cuối cùng, nhân vật chính lúc nào cũng bắt kịp thời cơ, phản đòn nhân vật phản diện trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh.
Để tránh kịch bản ấy rơi vào đầu mình, Lâm Lục Dạ đã đề phòng sẵn một tay.
Tay trái cô đấm vào mặt hắn, tay phải cô sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào, không thể để đối phương đánh mặt mình được.
Nhưng cái kịch bản mà cô nghĩ đã không xảy ra, nắm đấm của Lâm Lục Dạ đã đấm trúng mặt Diệp Hiên, và chẳng có bất cứ thứ gì ở đó.
Giống như Lâm Lục Dạ vừa đấm qua không khí.
Diệp Hiên giống như không hề nhìn thẳng vào cô, hắn chỉ bình tĩnh đi qua như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.
“Hư hóa? Hay là lẩn vào không gian khác?
Không đúng, khí tức của ngươi vẫn tồn tại ở chiều không gian này.”
Lâm Lục Dạ vẫn bất ngờ, khó mà tin nổi, giống như một nhân vật phản diện b·ị đ·ánh mặt.
Khi cô nàng còn đang ngoảnh đầu lại nhìn Diệp Hiên, trên cổ của cô đã xuất hiện một sợi tơ máu.
Sợi tơ ấy ngày càng được mở rộng ra.
Cuối cùng, đến khi Diệp Hiên hoàn toàn lướt qua người Lâm Lục Dạ, đầu của Vĩnh Dạ Nữ Đế bỗng dưng đã chuyển nhà từ lúc nào không hay.
Một vết cắt sắc bén, ngăn chặn mọi loại khả năng khôi phục, tiêu diệt đối thủ ngay lập tức.
Nhưng ngay tại nơi mà Lâm Lục Dạ vừa c·hết, một Lâm Lục Dạ khác đã xuất hiện, gương mặt, dáng người vẫn như vậy, chỉ là quần áo, trang thiết bị trên người có khác biệt một chút xíu.
Một Luân Hồi Thân mới đã nhảy ra thay thế cho người vừa bị g·iết.
Tuy đã ở trong một thân thể mới, nhưng vẫn là ý thức của Lâm Lục Dạ ngay tại khoảng khắc trước.
Cô ta thở gấp, ánh mắt đầy vẻ ngưng trọng nhìn về phía Diệp Hiên.
Sợ hãi lúc nào cũng đến từ không biết.
Lâm Lục Dạ có thể hồi sinh liên tục, cô ta không s·ợ c·hết, nhưng cô lại không muốn c·hết vô ích.
Cảm nhận được cảm xúc của Lâm Lục Dạ, hóa thân của Spherias lại một lần nữa xuất hiện trong không gian ý thức của cô.
Không cần Lâm Lục Dạ phải hỏi, vị Cổ Thần Bóng Tối nhìn vào trạng thái hiện tại của Diệp Hiên và giảng giải cho cô.
“Ta thấy ngươi gặp phiền phức lớn rồi.
Tên kiếm sĩ kia còn nguy hiểm hơn ta nghĩ rất nhiều lần.
Thực lực của một kẻ chưa đạt tới nửa bước siêu thoát ấy vậy mà đã có thể can thiệp vào thời gian, giấu bản thân mình trong dòng thời gian.”
“Cái mà cô đang chứng kiến thậm chí không phải là một hóa thân, mà chỉ đơn giản là một hình chiếu mà thôi.
Còn hóa thân của tên đó có thể vẫn là người ở một giây trước, nhưng cũng có thể đã là người ở một giây sau, thời gian trên người hắn rất hỗn loạn và khó có thể xác định.
Chúng ta và hắn hoàn toàn không ở trên một trục thời gian.
Nếu ta không bị suy yếu, ta vẫn có thể chứng kiến được tên ấy giúp ngươi và nhắc nhở ngươi, nhưng giờ thì ta chịu.”
Nghe được đối phương khó chơi đến như vậy Lâm Lục Dạ chỉ có thể trầm mặc.
Nhưng Lâm Lục Dạ vẫn cảm thấy Diệp Hiên có vẻ không quá đáng sợ.
Làm như cô không sở hữu sức mạnh thời gian vậy.
Không nhìn thẳng Diệp Hiên ở ngay trước mắt.
Lâm Lục Dạ quay người lại, năm chiếc móng vuốt trên Hắc Ám Luân Hồi Vuốt bật tung ra, đánh vào vị trí mà Diệp Hiên vừa mới tồn tại vài giây trước.