Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 268: Không quá khứ, không tương lai, chỉ hiện tại.



Chương 267: Không quá khứ, không tương lai, chỉ hiện tại.

Hắc Ám Luân Hồi Vuốt, đặc tính thứ ba.

-Đánh Xuyên Quá Khứ: chỉ cần đeo găng tay này, Lâm Lục Dạ có thể t·ấn c·ông vào quá khứ của đối thủ, khiến cho chúng phải chịu tổn thương ngay ở hiện tại, thậm chí xóa sổ kẻ địch.

Bàn tay phải của cô nàng giống như biến mất ở thực tại, nó đánh xuyên qua thời gian, trở lại quá khứ, ngay khi hóa thân của Diệp Hiên vừa mới được hồi sinh vài giây trước.

Gương mặt của Lâm Lục Dạ vẫn rất điên cuồng, nhưng ngay khi mò về quá khứ, thứ duy nhất mà Hắc Ám Luân Hồi Vuốt chạm vào được chỉ có sự trống rỗng.

“Thế quái nào?!”

Nhưng khi Lâm Lục Dạ còn chưa biết chuyện gì đang diễn ra, tiếng nói đầy vẻ lạnh nhạt của Diệp Hiên diễn ra ngay sau lưng cô.

“Trong chiến đấu, đừng quay lưng về phía đối thủ chứ?”

Tiếp theo đó, trên mặt đất lại xuất hiện thêm một cái xác không đầu nữa của Lâm Lục Dạ.

Không cam tâm, Vĩnh Dạ Nữ Đế lại hồi sinh một lần nữa, Vĩnh Dạ Luân Hồi Thể của cô lập tức tạo ra một hóa thân mới, nhảy ra ngoài thực tại.

Hắc Ám Luân Hồi Vuốt lại một lần nữa mò mẫm trong quá khứ, nhưng thật đáng tiếc, dù liên tiếp b·ị c·hém đầu hơn 10 lần, Lâm Lục Dạ vẫn không thể tìm ra được bất cứ dấu vết, nhân quả nào của Diệp Hiên trong quá khứ.

Thấy Lâm Lục Dạ điên cuồng như vậy, hóa thân của Spherias nhìn thấy cũng chỉ đành lắc đầu.

“Đừng tìm nữa, tên Diệp Hiên đó không ở quá khứ, cũng chẳng ở tương lai đâu mà cô có thể bắt được hắn.”

Nghe hóa thân của vị Cổ Thần Bóng Tối nói vậy, Lâm Lục Dạ bình tĩnh lại đôi chút.

“Ý cô là sao chứ?”

Trong lúc Lâm Lục Dạ hóng đáp án từ hóa thân của Spherias, đầu cô lại phải liên tiếp dọn nhà thêm 5 lần nữa.

Cũng không để vật chủ của mình chờ lâu, Spherias lập tức phân tích tình hình.

“Hắn ta không tồn tại ở quá khứ, cũng chẳng tồn tại ở tương lai, hắn là một kẻ chỉ tồn tại ở hiện tại.

Nên tất cả những đòn t·ấn c·ông nhằm vào quá khứ, tương lai đều sẽ vô hiệu với tên đó.”

Lâm Lục Dạ đang không hiểu tại sao Diệp Hiên lại có thể làm được, thì chợt, trong đầu cô lại lóe lên những tri thức về cuốn Thấu Hiện Tại.

Trường hợp tương tự như Diệp Hiên cũng được nhắc tới trong cuốn sách ấy.

Nếu cô, Bạch Hồn hay gần như tất cả các sinh linh khác, mọi người đều là những sinh linh chảy xuôi dọc theo dòng thời gian.

Thì trường hợp của Diệp Hiên giống như một đường kẻ ngang trên dòng thời gian ấy.

Quá khứ, tương lai của hắn, tất cả đều nằm ở hiện tại, và Diệp Hiên ở những mốc thời gian ấy lại được giấu bên trong những thế giới song song.

Nghĩa là ở một thế giới song song khác, có một Diệp Hiên hiện tại vẫn là đứa trẻ 10 tuổi, ở một thế giới khác, Diệp Hiên đã bước đến tuổi già.

Nghĩ tới đây, Lâm Lục Dạ cũng bó tay.

Cô chỉ thiết kế Hắc Ám Luân Hồi Vuốt của mình đánh xuyên qua dòng thời gian, còn Thần Khí ấy lại không có tác dụng đánh xuyên qua những thế giới song song.

Ánh mắt Lâm Lục Dạ nhìn chằm chằm vào Đa Nguyên Kiếm trên tay Diệp Hiên.

Theo dự đoán của cô nàng, việc tên kiếm sĩ có thể quay ngang dòng thời gian, tạo ra được vô số các thế giới song song để quá khứ, tương lai của hắn có thể lẩn trốn có lẽ liên quan mật thiết tới Thần Khí của hắn.

Nhưng không nghĩ nhiều nữa, Lâm Lục Dạ cũng đã nghĩ ra được cách đối phó với Diệp Hiên.



Lâm Lục Dạ bật thiên phú SSS cấp Hắc Ám của mình lên mức tối đa.

Biến cả một vùng không gian xung quanh cô trở thành một màn đêm đen.

Đứng trong màn đêm này, tất cả năng lượng, vật chất đều sẽ bị ăn mòn.

Ánh mắt của Diệp Hiên quả nhiên đã xuất hiện một vẻ kiêng kỵ.

Với trạng thái của hắn, có thể né qua được những chiêu thức tiến công chớp nhoáng là quá đơn giản.

Nhưng với những chiêu thức diện rộng, thời gian kéo dài lâu.

Khả năng né tránh ở một mốc thời gian khác của Diệp Hiên sẽ bị khắc chế đến gắt gao.

Ngay lập tức, trên người Diệp Hiên đã xuất hiện khói đen, dù cho phạm vi của màn đêm do Lâm Lục Dạ thả ra vẫn chưa lan tỏa tới chỗ hắn.

Chứng tỏ, tọa độ thời gian của Diệp Hiên là ở tương lai, có thể chênh lệch từ 3 đến 5 giây so với hiện tại.

Với khả năng của mình, Diệp Hiên hoàn toàn có khả năng vặn mốc tồn tại của mình quay trở lại thời gian 1, 2 giây trước, khi Lâm Lục Dạ chưa sử dụng đòn t·ấn c·ông diện rộng kia.

Diệp Hiên đúng là không có quá khứ, tương lai, hắn chỉ có hiện tại, nhưng hắn chỉ xoay ngang sự tồn tại của mình trong dòng thời gian, không phải là siêu thoát hoàn toàn khỏi các quy luật thời gian.

Hắn chỉ là một hóa thân, không phải là bản thể, hắn đúng là có thể vặn mốc thời gian của mình trở lại quá khứ, nhưng khoảng thời gian ấy cùng lắm cũng chỉ có thể lấy đi một hai mạng Luân Hồi Thân, ảnh hưởng không lớn tới Lâm Lục Dạ.

Cách tốt nhất để đối phó với Vĩnh Dạ Nữ Đế lúc này không phải là cứng đối cứng, mà là né tránh, chờ cô ta kiệt lực khi cố sử dụng đòn t·ấn c·ông diện rộng kia.

Giờ Diệp Hiên chỉ có thể lấy né tránh làm chủ, đồng thời, hắn cũng liên tục mô phỏng, muốn tìm ra được một biện pháp phá cục.

Nhưng ngay lúc này, những kết quả mô phỏng của hắn lại bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ.

Diệp Hiên ban đầu cũng không chú ý tới chuyện này cho lắm.

Dù sao hắn cũng đang mô phỏng đối đầu với một kẻ sở hữu Thần Khí có thể che lấp thiên cơ, xóa đi sự tồn tại.

Chợt, Diệp Hiên nheo mắt lại, hắn đã nhận ra được điều gì đó.

Lần này, những kết quả mô phỏng nhiễu đến mức gần như không thể đọc được nội dung.

Chứng tỏ, ở gần đây có một kẻ khác cũng đang sử dụng khả năng dự đoán tương lai, q·uấy n·hiễu quá trình mô phỏng của hắn.

Thần Thông: Phong Tỏa Thời Không.

Quả nhiên, một bóng trắng cũng đã xuất hiện trở lại trên chiến trường, sau khi phải chạy ngược chạy xuôi, chạy từ trên mặt đất đến không gian, rồi lại đuổi theo một đường từ không gian xuống mặt đất.

Ánh mắt Diệp Hiên cứng lại khi nhìn thấy thân ảnh ấy.

Đơn giản vì khi liếc mắt nhìn Bạch Hồn, Thần Thông cũng đã có tác dụng, khiến Diệp Hiên bị đóng băng ngay lập tức, dù cho hắn có thể điều chỉnh trạng thái của mình đến tương lai, khi Thần Thông của Bạch Hồn hết hiệu lực.

Cây Phủ Định Trường Mâu được Bạch Hồn ném ra, dễ dàng xuyên thấu qua người tên kiếm sĩ đang bị thời không đóng băng.

Mô Phỏng Thân của Diệp Hiên dễ dàng bị đục một cái lỗ lớn, sức mạnh từ Thần Khí của Bạch Hồn phủ định mọi sinh cơ của hóa thân này.

Thần Thông được giải trừ, một cái xác của Diệp Hiên rơi từ trên cao xuống.

Bạch Hồn vừa nhìn theo xác đối thủ mình rơi xuống, miệng hắn vừa không ngừng lẩm bẩm.

“Xem ra khả năng né tránh trên tuyến thời gian của tên Diệp Hiên này chỉ quanh quẩn đâu đó khoảng dưới 30 giây.”

Trong quá trình tiến tới chi viện, Lâm Lục Dạ cũng đã chia sẻ thông tin về tất cả những khả năng của Diệp Hiên mà cô biết cho Bạch Hồn.



Nên Bạch Hồn mới sử dụng Thần Thông, thử xem giới hạn của tên Diệp Hiên này có thể hư hóa được trong bao lâu.

Một lần nữa, Mô Phỏng Thân được Diệp Hiên thả ra hiện thực.

Nhưng chào đón hóa thân này lại là một chiêu Thần Thông tương tự như khi nãy.

Lần này, Bạch Hồn điều chỉnh Phong Tỏa Thời Không chỉ có hiệu lực trong khoảng 20 giây.

Và Diệp Hiên vẫn dễ dàng bị Thần Thông ấy khống chế cứng, rồi bị Phủ Định Trường Mâu xuyên thủng người ngay sau đó.

Tiếp theo đó, Bạch Hồn lại tiếp tục thử nghiệm với các mốc 15 giây, 10 giây.

Đến mốc 5 giây, Diệp Hiên hoàn toàn không bị Thần Thông của Bạch Hồn khống chế nữa, Phủ Định Trường Mâu bay xuyên qua thân thể hắn giống như xuyên qua một bóng ma.

Giờ Diệp Hiên có ngu đi nữa cũng đoán được, tên Bạch Hồn kia rõ ràng đang thử giới hạn khả năng né tránh ở cấp độ thời gian của hắn.

Lại một lần nữa, Bạch Hồn sử dụng Thần Thông: Thời Không Phong Tỏa.

Lần này nếu mọi thứ vẫn đúng như dự đoán, hắn có thể khống chế Diệp Hiên trong suốt 30 giây liên tục.

Nhưng Diệp Hiên nào có dễ chơi như vậy.

Tên kiếm sĩ chỉ cần thay đổi một chút về khả năng né tránh thời không.

Thay vì trốn tới một tương lai khi Thần Thông của Bạch Hồn hết tác dụng, hắn chỉ việc trốn về 1 giây trước, khi mà Thần Thông còn chưa phát huy ra tác dụng.

Rồi Diệp Hiên nhanh chóng rời đi, tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng của Thần Thông ấy.

Hắn đột ngột biến mất, chính xác hơn là tạm thời nhảy ra khỏi dòng thời gian, làm sự tồn tại của mình ở thế giới này hoàn toàn biến mất.

Và khi xuất hiện một lần nữa, Diệp Hiên đã ở ngay sau lưng Bạch Hồn.

Tên tinh linh trắng còn chưa kịp quay đầu nhìn lại phía sau, thân thể Bạch Hồn đã bị Diệp Hiên băm thành hàng ngàn mảnh.

Quá trình này diễn ra quá nhanh, khiến Lâm Lục Dạ muốn tới cứu viện cũng không kịp nữa.

Diệp Hiên không dừng lại ở đó, hắn lại dùng bước nhảy thời gian, tạm thời nhảy ra khỏi dòng thời gian, lại một lần nữa biến mất như chưa từng tồn tại.

Lại trôi qua 10 giây, trong 10 giây này, đầu của Bạch Hồn lẫn Lâm Lục Dạ không biết đã phải chuyển nhà bao nhiêu lần.

Những đường kiếm khí cứ vô duyên vô cớ xuất hiện, lấy đi hàng chục mạng của hai người, khiến họ giống như muốn phát điên.

Ở ngoài thời không của Xích Phong giới, Diệp Hiên đang không ngừng vung kiếm, chém nát tương lai của hai đối thủ.

Đến khi Diệp Hiên xuất hiện một lần nữa, hắn chỉ từ từ tra Đa Nguyên Kiếm vào trong vỏ.

Còn hai đối thủ sau lưng hắn lại hoàn toàn bất lực.

Hai người họ dù có liên tục hồi sinh, nhưng hóa thân mới còn chưa kịp động một ngón tay đã b·ị c·hém đầu ngay lập tức, khiến cho bầu trời giống như xuất hiện một cơn mưa xác c·hết.

Hàng loạt t·hi t·hể không đầu của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ rơi xuống, tạo thành một ngọn đồi xác c·hết nhỏ.

Trong Hắc Ám Thế Giới và Bạch Sắc Địa Phủ, từng đạo kiếm khí thông qua hóa thân, men theo nhân quả, đánh thẳng vào thế giới, gây ra vô số thiệt hại.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ có vẻ thảm, nhưng để có thể hành hai đứa kia ra bã, Diệp Hiên cũng đa phải trả một cái giá khá đắt.



Thế giới lực lượng của hắn đã gần như cạn kiệt, năng lượng thiếu thốn đến mức, khiến cho hóa thân của hắn ở Xích Phong giới phải ở trong tư thế nửa quỳ giữa không trung.

Không phải Diệp Hiên làm vậy là để cho ngầu, mà là do năng lượng quá thiếu thốn khiến hóa thân này không thể di chuyển.

Khi Diệp Hiên có thể đứng dậy, cũng là lúc mà đống kiếm khí đang không ngừng không nghỉ lấy đầu hai vợ chồng kia kết thúc.

Cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này nhìn chật vật hơn hẳn.

Bản thể là thế giới bị tổn thương, dẫn tới hóa thân ở bên ngoài thế giới thực của họ cũng bị hình chiếu những v·ết t·hương ấy ảnh hưởng, làm cho trên người hai người lúc này xuất hiện vô số các vết kiếm.

Diệp Hiên cau mày lại, có gì đó không đúng thì phải.

Rõ ràng hắn đã tính toán rõ thời gian để liên tục c·hặt đ·ầu hai đứa kia là 1 phút, nhưng thế quái nào chỉ có thể kéo dài đến giây thứ 59 thế này?

Nhìn vào trạng thái như thực như ảo của hai người kia, Diệp Hiên cảm nhận được một cảm giác vô cùng quen thuộc.

“Hai ngươi cũng có khả năng né tránh đến một mốc thời gian khác giống như ta sao?

Nếu hai ngươi đã có khả năng như vậy, tại sao các ngươi lại không sử dụng nó ngay từ đầu chứ?”

Trước câu hỏi của đối thủ mình, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ chỉ nhìn nhau rồi cười.

“Đừng nói như vậy chứ, cái khả năng làm thời gian của bản thân liên tục điệp gia không thể xác định này, nó chỉ là thứ mà chúng ta vừa mới hợp tác nghiên cứu ra thôi.

Với lại, nếu ngươi sở hữu khả năng này ngay từ đầu, tại sao ngươi lại không dùng nó ngay lập tức mà phải chờ bị Lục Dạ đánh cho trọng thương mới sử dụng?

Ta đoán, cái khả năng này ngươi cũng vừa mới phát triển không lâu đi.”

Bạch Hồn nhìn chằm chằm vào Diệp Hiên, chỉ nhìn qua thái độ của tên kiếm sĩ cũng đã xác nhận được giả thuyết mà Bạch Hồn đưa ra là chính xác.

Trong lúc Diệp Hiên còn đang muốn câu giờ để có thể khôi phục.

Đòn phản công của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng đã bắt đầu rồi.

Bước được vào trạng thái thời gian điệp gia không thể xác định này, cả hai người giờ cũng có được khả năng khá giống với Diệp Hiên, họ cũng có thể để bản thân mình đi tới tương lai hoặc quá khứ, né tránh đi những đòn t·ấn c·ông ở hiện tại.

Điều đó cũng có nghĩa, cả hai người họ cũng đã tạm thời nhảy ra được khỏi dòng thời gian.

Diệp Hiên càng nhìn, hắn càng cảm thấy hai người kia có gì đó rất không đúng.

Hai kẻ đang nói chuyện với hắn từ nãy đến giờ có vẻ không phải là hai hóa thân của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, hai thứ đó chỉ là hai hình chiếu của hai người họ mà thôi.

“Khoan đã, hai ngươi…”

Diệp Hiên còn chưa kịp nói xong, trên người hắn bỗng dưng xuất hiện vô số các v·ết t·hương.

Một điều tương tự như khi Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ bị tập kích cũng diễn ra với Diệp Hiên.

Các Mô Phỏng Thân của tên kiếm sĩ cứ liên tục được cử ra ngoài rồi liên tục bị người chém g·iết.

Có c·hết do một mảng lớn thân thể giống như bị phủ nhận sự tồn tại mà biến mất.

Có hóa thân bị móng vuốt xé xác, trên v·ết t·hương không ngừng phát ra khói đen.

Nhưng Diệp Hiên chỉ bị g·iết liên tục trong 30 giây, dù sao hắn cũng là một kẻ có tương thích với thời gian mạnh hơn hẳn hai người còn lại.

Hai hình chiếu của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ tan biến, còn hóa thân của hai người lại xuất hiện ở một phương hướng khác.

Diệp Hiên lúc này lại tỏ ra vô cùng mệt mỏi, trên thân thể Mô Phỏng Thân của hắn cũng xuất hiện vô số các v·ết t·hương khác biệt.

Chứng tỏ Kiếm Giới của hắn cũng đã nhận tổn thương không hề nhẹ từ những cuộc đột kích của đối thủ.

Cả ba người lúc này đều thở dốc theo bản năng hồi còn là con người, nhưng thực tế, họ hiện tại đang cố gắng tích súc lực lượng.

Tiếp theo đó, cả ba người đồng loạt biến mất, vì chiến trường của bọn họ không ở nơi đây.