Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 294: Tắt máy, rời tàu, lập biên bản.



Chương 293: Tắt máy, rời tàu, lập biên bản.

Đại Uyên Tinh Vực là một khu vực có thời không hỗn loạn khỏi phải nói.

Đến cả một thực thể như Bạch Hồn không cẩn thận cũng có thể đi lạc bên trong vùng không gian ấy tới tận 3 năm trời.

Đừng nói gì tới những người muốn đi qua đi lại giữa Liên Minh Nhân Loại và vùng Tiểu Tu Chân Liên Minh bị ngăn cách từ bấy lâu nay.

Nhưng những chuyện đó có vẻ đã chỉ còn là quá khứ.

Giữa những thời không loạn lưu bên trong vùng không gian hỗn loạn này, có một ngọn hải đăng đang lơ lửng trong không gian, kích thước của nó to lớn giống như một hành tinh lơ lửng trong vũ trụ.

Ánh sáng mà ngọn hải đăng ấy tỏa ra cũng không phải là một nguồn sáng thông thường, mà nó là ánh sáng được phát ra từ Nhân Đạo Đại Trận, ngăn cách mọi khí tức ô nhiễm, thậm chí ngăn cách cả thời không vặn vẹo muốn thâm nhập vào trong vùng không gian ổn định mới được mở ra.

Hiện tại, có hàng ngàn ngọn hải đăng như vậy đã được thắp lên bên trong vùng thời không hỗn loạn này.

Chúng liên kết cùng nhau tạo thành một tuyến đường huyết mạch mới, kết nối vùng Tiểu Tu Chân Liên Minh xa xôi một lần nữa trở về với Liên Minh Nhân Loại.

Dưới chân ngọn hải đăng khổng lồ là một mặt trăng với đầy những hố thiên thạch, và cả những ngôi nhà cao tầng, những khu đô thị đang không ngừng được xây dựng thêm.

Cùng với đó, có một vành đai kim loại khổng lồ được cố định ngay trên hành tinh ấy, trên vành đai, có vô số những con tàu buôn bán với kích thước lớn nhỏ khác nhau đang neo đậu.

Nhìn kiểu gì, nơi này cũng giống như một dịch trạm, hoặc là một trạm tiếp tế trên con đường cao tốc.

Và trong khu vực vành đai nhìn như một bãi đỗ xe kia, có một chiến hạm rất quen thuộc đang đậu ngay ở nơi đó, chiến hạm Spectre của Bạch Hồn.

Nhưng trong lúc những con tàu khác thoải mái thả neo, chiến hạm của Bạch Hồn lại bị vô số những chiến hạm nhỏ hơn bao vây, kèm theo đó là hai tàu hộ tống cỡ nhỏ đang không ngừng không nghỉ giá·m s·át con tàu này.

Thậm chí từng xiềng xích phù văn ma pháp trói chặt, neo định con tàu này lại trong cảng tiếp tế, như thể họ sợ rằng con tàu này có thể chạy lúc nào không hay.

Bên trong đài chỉ huy của tàu Spectre, Bạch Hồn hiện tại đang làm việc với hai cán bộ mặc áo giáp bạc thuộc cảnh sát không gian phía Liên Minh Nhân Loại.

Một khung cảnh khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như khi đi trên đường b·ị b·ắt lại, yêu cầu tắt máy, xuống xe, xuất trình giấy tờ.

Bạch Hồn cũng không ngờ được là đến dị giới rồi mà vẫn bị công an bắt, nhưng hắn nghĩ lại thì vẫn cảm thấy mọi thứ khá bình thường.

Dù sao thì ngoài vùng Tiểu Tu Chân Liên Minh do tách rời quá lâu khỏi phần còn lại của thế giới nên mới hỗn loạn như vậy, thế lực gia tộc bản địa ở các nơi tùy ý làm loạn.

Nhưng những nơi khác trật t·ự v·ẫn luôn rất ổn định, và pháp luật của chính phủ cũng không phải mặt ngoài.

“Ý mấy người là cái vùng không gian mà tôi lỡ đi vào chính là một loại tượng đài đặc biệt, tưởng niệm về trận chiến 5000 năm trước sao?”

Trên bàn làm việc, Bạch Hồn lúc này đang đeo trên tay chiếc còng số 8, gương mặt khá cay cú khi bị người bắt lại như thế này.

Hiện tại, hắn đang phải cố hết sức để ngăn mình không xúc động, lỡ tay xé đôi còng tay đang khóa lại hắn, cảm giác vô cùng khó chịu, giống như thể có ai đó dùng một sợi bún mà đòi trói tay hắn lại.

Trước câu hỏi của Bạch Hồn, hai cán bộ đang ngồi đối diện hắn đang làm biên bản giấy tờ cũng ngẩng đầu lên.

“Chính xác là vậy, cái chiến trường mà tàu của anh vừa đi vào làm loạn hết cả lên đúng là một loại tượng đài, một hình chiếu được bố trí trên khắp một hệ sao.

Nên chắc anh cũng hiểu việc chế tạo ra một hình chiếu chân thật như vậy, còn thi công ở trong cái môi trường khắc nghiệt của Đại Uyên Tinh Vực này nó khó khăn như thế nào rồi đi.”

Nghe vậy, Bạch Hồn nhíu mày.



“Nhưng như đã trình báo từ trước đó, tôi là một người đi lạc bên trong cái Đại Uyên Tinh Vực này, không có ý định muốn phá hư tượng đài hay bất cứ công trình văn hóa nào cả.”

Nhưng có vẻ hai cán bộ trước mặt hắn lại không để ý tới những gì Bạch Hồn nói cho lắm, họ chỉ nhẹ nhàng đưa một biên bản phạt hành chính lên trước mặt gã tinh linh.

“Cái đó chúng tôi cũng đã biết và xem xét qua.

Nên từ một tội h·ình s·ự như bôi nhọ, xúc phạm tượng đài, công trình văn hóa của anh đã được hạ thấp xuống chỉ còn là nộp phạt hành chính vì p·há h·oại của công.”

Bạch Hồn nhìn qua thì sắc mặt không được tốt cho lắm.

Nói thẳng, chi phí bồi thường này đối với hắn cũng chỉ là mưa bụi mà thôi, không có gì đáng để nói ở đây.

Nhưng cái khiến hắn cảm thấy khó chịu nhất chính là phải hoạt động công ích liên tục trong vòng 3 năm nữa.

Mà hoạt động công ích ở một cái thế giới chỉ có c·hiến t·ranh, c·hiến t·ranh và c·hiến t·ranh này thì chỉ có đi theo q·uân đ·ội viễn chinh mà thôi.

Điều này có thể khiến cho rất nhiều dự định từ trước đó của hắn sẽ phải ngâm nước nóng.

Hắn còn đang có ý định muốn đi tới vùng trung tâm của Liên Minh Nhân Loại này, muốn nhìn thấy thế giới này đã đạt tới độ cao như thế nào.

Nhưng khi đi theo quân đoàn viễn chinh, những nơi mà người ta điều hắn tới cũng sẽ chỉ là những khu vực biên giới để đối phó với kẻ địch mà thôi.

Nếu như vậy thì chỉ cần đưa một vài hóa thân đến vùng trung tâm của Liên Minh Nhân Loại thu thập thông tin chẳng phải đơn giản hơn sao?

Rất tiếc, càng tới gần vùng trung tâm của Liên Minh Nhân Loại, khí tức áp chế của Nhân Đạo Đại Trận sẽ càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.

Đến hiện tại, hắn đã hoàn toàn mất đi liên lạc với những hóa thân mà hắn đã để lại trên những chiến hạm rời đi Xích Phong giới, mất liên lạc ngay lập tức khi những con tàu ấy đi vào vùng trung tâm của liên minh này.

Còn chưa kể nếu đi theo các binh đoàn viễn chinh, thì trên người hắn sẽ lập tức được đánh một dấu ấn riêng biệt của các quân đoàn viễn chinh.

Dấu ấn này không phải đánh vào trên linh hồn, mà nó được đánh vào những thứ sâu xa hơn như nhân quả, vận mệnh, hoặc thậm chí là sự tồn tại của một người.

Nên bất cứ sự tồn tại kéo dài nào như phân thân, hóa thân, một đạo thần niệm… đều sẽ bị cấm tiệt khi một người đang theo quân viễn chinh.

Chỉ cần bị phát hiện, người kia sẽ lập tức b·ị b·ắt giam lại vì tội đào ngũ, đồng thời cũng sẽ bị người của q·uân đ·ội trọng điểm quản thúc, chú ý.

Đang yên đang lành, ngươi còn có một hóa thân khác đang ở ngoài chiến trường này làm gì? Tính làm gián điệp hay sao?

Ngẫm nghĩ lại một chút, Bạch Hồn cảm thấy chuyện này cũng khá hợp lý, có lẽ Liên Minh Nhân Loại cũng đã phải ăn rất nhiều quả đắng với những kẻ biết sử dụng hóa thân như thế này.

Nhưng với một dân chơi linh hồn, chuyên ném loạn các hệ thống, hóa thân hay thần niệm như Bạch Hồn.

Chính hắn cũng không đếm được mình có bao nhiêu những thứ có thể được gọi là “sự tồn tại kéo dài” mà hắn đã ném loạn ra ngoài thế giới nữa.

Sợ là vài trăm năm sau, hắn vẫn không triệu hồi hết được những hóa thân và quyến tộc trở lại Bạch Sắc Địa Phủ được nữa.

Nếu như đi theo quân viễn chinh, tất cả thủ đoạn của hắn đều sẽ trở nên vô cùng bó chân bó tay, sức mạnh phát huy một phần cũng chưa tới.

Bạch Hồn lập tức nhìn vào tương lai.



Không còn Diệp Hiên chắn đường nữa, giờ hắn đã có thể nhìn được tương lai xa hơn và chi tiết hơn.

Hắn cũng đã thử nhìn về một số tương lai khác nhau, khi mà hắn thử “đào ngũ”.

Nhưng lần nào cũng vậy, hắn đều bị phát hiện ngay khi bất cứ một hóa thân nào của hắn rời khỏi phạm vi chiến trường 1000 cây số.

Tiếp theo đó hắn sẽ bị người bắt giam lại và điều tra tới tận 50 năm sau mới được tự do, nhưng án phạt của hắn mới được thi hành đến năm thứ 7, thì không biết từ nơi nào, Lâm Lục Dạ, chính xác là Spherias đã nửa bước siêu thoát xuất hiện.

Cô ta lập tức hóa điên mà đ·ánh c·hết hắn, đem hắn như quân lương cung cấp cho Cổ Thần Bóng Tối khôi phục.

Bạch Hồn cũng từng thử bóp c·hết tất cả nhân viên chấp pháp, sau đó bỏ trốn mất dạng tới những thế giới khác.

Nhưng hắn cũng b·ị b·ắt không lâu sau đó.

Đơn giản là vì hắn đã chạy không đủ xa, các thế giới kết nối với Liên Minh Nhân Loại vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều bởi Nhân Đạo Đại Trận.

Nên hắn vẫn không thể nào thoát được ra khỏi thế giới này.

Và sau đó, 7 năm sau, cả hội chấp pháp và cả Lâm Lục Dạ xuất hiện cùng một lúc.

Lúc này, Bạch Hồn cũng đã hiểu được cảm giác của Diệp Hiên ra sao khi hắn bị cả hai bên đánh hội đồng.

Nhưng sau những lần nhìn vào tương lai này, hắn không phải là không có một chút thu hoạch nào.

Hắn cũng đã đọc được thêm được một vài bộ luật của Liên Minh Nhân Loại này, và hắn cũng tìm được một biện pháp tạm thời để trì hoãn được khốn cảnh hiện tại.

Thấy Bạch Hồn từ nãy tới giờ đều trầm ngâm, hai cán bộ cũng dần mất bình tĩnh.

“Sao vậy?

Anh vẫn còn có thắc mắc, hay có gì không vừa ý về biên bản này hay sao?”

Chợt, trong lòng của hai cán bộ này cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, một cảm giác giống như đại nạn lâm đầu.

“Đương nhiên tôi vẫn có chút vấn đề trước khi ký vào biên bản này rồi, đó là theo luật đồng cấp phán xử của Liên Minh Nhân Loại, hai người không có đủ thẩm quyền để phán xử tôi đi.”

Hai cán bộ cảm thấy hơi gai gai trong lòng, bọn họ đồng thời cùng nở một nụ cười đầy vặn vẹo vì sợ hãi.

“Haha, xin lỗi, chúng tôi không cố ý, nhưng với cấp độ 1 thấp như anh, thì theo luật ai cũng có thể tham gia vào quá trình phán xử của anh.”

Nhưng ngay sau đó, nụ cười của hai người này cũng không đọng lại trên môi được lâu nữa, khi mà một áp lực khủng kh·iếp bắt đầu được người thanh niên trước mặt họ giải phóng.

“Được rồi, nếu như vậy thì hai vị muốn ta phải có cấp độ bao nhiêu đây?”

Trong tầm mắt của hai cán bộ, cấp độ của tên Bạch Hồn này đang không ngừng lên xuống liên tục, biến động còn hơn cả chơi chứng khoán.

Lúc thì hắn cấp 12, lúc hắn lại cấp 211, thậm chí có lần cấp độ của hắn còn nhảy lên đến tận 365, Chủ Thần cấp.

Đương nhiên, đây không phải là cấp độ sức mạnh thực sự của Bạch Hồn, đây chỉ là một thủ đoạn ngụy trang cấp độ từng được hắn và Lâm Lục Dạ sử dụng mà thôi.

Vì kể cả khi đã thu hồi lại được chỗ linh hồn còn lại, chúng cũng đã bị hư hại quá nặng, khiến cho Bạch Hồn dù đã thử đủ mọi cách cũng không thể nào lên cấp được nữa.

Lúc này, sau lưng của hai viên cảnh sát cũng đã ướt đẫm một mảnh vì sợ hãi.



Nhìn thấy cấp độ của đối phương cực kỳ hỗn loạn như thế kia, bọn họ biết được người này đã không thuộc thẩm quyền phán xử của hai người họ.

Liên Minh Nhân Loại dù nhìn qua có là một thế giới hiện đại đến mấy, vẫn không thể nào phủ nhận được một sự thật, nó bản chất vẫn là một thế giới mạnh được yếu thua, dù cho tất cả mọi người đều rất kiềm chế và tuân thủ theo luật pháp nhiều nhất có thể.

Nên một vài trường hợp k·iện c·áo, bị cáo vì phẫn nộ một tát đánh cho kẻ dám tố cáo tan thành sương máu cũng không hiếm gặp.

Vì vậy, hệ thống đồng cấp phán xử như vậy được sinh ra, vừa tránh cho kẻ mạnh bị những kẻ yếu hơn liên tục làm phiền, vừa bảo vệ cho những người yếu hơn không bị một cái tát đập c·hết ngay tại chỗ.

Ngay khi dự luật này được thông qua, những vụ k·iện t·ụng kỳ hoa như Hắc Thiết 10 cấp đi kiện Thánh Giả 243 cấp về tội ă·n t·rộm ă·n c·ắp đã không còn tồn tại nữa.

Và để vớt vát lại một chút công bằng trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, tất cả mọi đơn k·iện c·áo đề sẽ phải thông qua một hội đồng tố tụng liên minh xem xét, qua đó mới có thể bắt đầu quá trình điều tra phá án.

Bầu không khí bên trong đài chỉ huy lúc này vô cùng kiềm chế.

Nếu như không có một bộ giáp bạc đang không ngừng cộng minh với Nhân Đạo Đại Trận bảo hộ, có lẽ giờ này hai viên cảnh sát đã bị áp lực linh hồn khủng kh·iếp đè bẹp họ xuống dưới sàn.

Đương nhiên Bạch Hồn cũng sẽ không làm đến mức đó, hắn chỉ dọa cho hai người kia biết sợ là được.

Còn người hắn đang chờ lại là một người hoàn toàn khác.

Trong khi hai cán bộ còn đang chật vật vì bị đè nén, chợt một cặp găng tay kim loại đen vỗ lên lưng vai hai người họ.

Áp lực linh hồn khổng lồ cứ như vậy mà biến mất.

Cả hai viên sĩ quan đều thở dài một hơi, ánh mắt đầy vẻ cảm kích nhìn về phía sau lưng họ.

Nhưng còn không đợi hai người họ nói lời cảm ơn, người mặc áo giáp đen phía sau lưng hai người đã lên tiếng trước.

“Vị đại nhân này nói rất đúng đấy, hai người hoàn toàn không có thẩm quyền phán xét trong chuyện lần này, nên hai người lui lại đi.”

Dù không biết người này là ai, nhưng chỉ cần nhìn vào bộ áo giáp đen kia, hai cán bộ cũng có thể đoán được thân phận của người mới tới.

Áo giáp đen, đây chính là tiêu chí dễ nhận biết nhất của Sở Thẩm Phán.

Những người chuyên xử lý những việc cực kỳ nghiêm trọng, thường liên quan đến những nhân vật tai to mặt lớn trong Liên Minh Nhân Loại này.

Nếu như những sĩ quan áo giáp trắng như bọn họ chỉ là những sĩ quan thông thường, cấp độ cũng chỉ quanh quẩn ở khoảng Kim Cương cấp đến Thánh Giả cấp.

Còn người trong Sở Thẩm Phán, mỗi một người đều có sức mạnh từ Thánh Giả cấp trở lên.

Bạch Hồn nhìn vào người đang tới này mà cảm nhận được nhàn nhạt áp lực mà hắn tỏa ra.

Người mặc áo giáp đen này rõ ràng là một kẻ đã đạt tới nửa bước siêu thoát, rõ ràng không phải là một nhân vật tầm thường.

Hai người kia vội vã cúi người, lui lại về phía sau, nhường chỗ cho người này làm việc với Bạch Hồn.

Ngay khi ngồi vào bàn, người này đã chằm chằm vào chiếc còng tay ở ngay trên tay Bạch Hồn.

“Ta đoán, những gì mà ta đã thấy hiện tại chỉ là ảo ảnh mà thôi, vị đại nhân này không ngại lộ mặt chứ?”

Quả đúng như lời người này nói, từ trước tới giờ, tất cả những gì mà người khác thấy về Bạch Hồn chỉ đơn giản là ảo giác.

Khung cảnh thực sự của căn phòng giờ này mới được lộ ra, Bạch Hồn không hề bị còng tay, cái sợi bún đó đã bị trường lực vặn vẹo của tên này biến đổi cấu trúc vật chất rồi hóa thành một đống bùn lầy ngay từ đầu rồi.