Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 61: Ta đành phải học xem bói.



Chương 60: Ta đành phải học xem bói.

"Khối rubic này là cái gì vậy?"

Trong tay Lâm Lục Dạ lúc này là một khối lập phương bằng kim loại với rất nhiều hoa văn thần bí lúc sáng lúc tối.

Đây là phần mềm hack mà cô đòi được từ chỗ bộ xương kia, một "kim thủ chỉ" dạng bảo vật.

"Cô có thể hiểu đây là một phòng thí nghiệm bỏ túi, nó có thể cung cấp mọi nhu cầu cho tất cả các cuộc thí nghiệm."

Lâm Lục Dạ nghe theo bộ xương khô hướng dẫn, cô nhấn nhẹ vào cái nút trên khối kim loại lập phương ấy.

Thứ đồ trong tay cô giống như muốn sống lại, nó động đậy và nhảy khỏi tay cô, càng ngày càng lớn giống như một quả bóng được bơm hơi.

Một căn phòng hình hộp xuất hiện ngay trong không gian tăm tối.

Cô gái bước vào bên trong, căn phòng giống như cả một tòa nhà được thu nhỏ.

Lâm Lục Dạ rất hài lòng với món bảo vật được bộ xương tặng cho, có lẽ phòng thí nghiệm này không phải thứ gì đó quá mạnh mẽ nhưng chắc chắn một điều, đây lại là thứ thích hợp với cô nhất.

Dù sao cô cũng nhận mình là một nhà khoa học có chút may mắn khi nghiên cứu.

"Được rồi chuyển ta đến thế giới mới đi, ta muốn đến kiếp thứ 6 càng nhanh càng tốt."

Một cột sáng chiếu rọi không gian tăm tối, cô gái nằm ở trung tâm cột sáng ấy dần cảm nhận được một lực hút như muốn cuốn cô bay đi đâu đó.

"Cầm lấy"

Trước khi rời đi, bộ xương khô ném cho cô một thứ gì đó.

Nhìn kỹ lại đó lại là một chiếc khóa điện tử cho xe tải, với phần đèn ở đuôi hiển thị một màu đỏ.

"Thứ này là gì vậy, một bảo vật khác sao?"

Lâm Lục Dạ nhìn qua nhìn lại, cô vẫn chưa thấy chìa khóa trên tay có gì đặc biệt.

"Để tránh cho một thế giới khác vì cô phải bị hủy diệt, nên bao giờ chiếc chìa khóa hiển thị màu xanh lục, cô có thể bấm nó, sẽ có người đến đón cô."

Cô cay cú nắm chặt chìa khóa điện tử như muốn bóp nát nó, cho người đến đón là giả, gọi xe tải đâm chính mình mới là thật.

Nhưng cô chưa kịp phản ứng, lực kéo của tia sáng nhanh chóng đưa cô đến thế giới mới.

Tuyết bay trắng trời, gió lùa thấu xương.

Đất trời chỉ còn duy nhất một màu trắng, chỉ có một con đường phía dưới được nhuộm đỏ bởi máu.

"Tiểu thư, Lâm tiểu thư, ngài mau tỉnh lại đi."

Lâm Lục Dạ mở mắt, từng cơn gió tuyết lạnh lùng vuốt qua gương mặt, trước mắt cô là xác c·hết của người cô quan tâm nhất, Lâm Bạch.

Nhìn xác c·hết của người này, Lâm Lục Dạ trong lòng có cảm giác đau buồn nhưng cũng nhanh chóng biến mất, đơn giản vì cô đã cảm thấy c·hết lặng rồi, đây đã là lần thứ 3 cô tiễn đưa hắn.

"Tiểu thư, mong người đừng nên quá đau buồn vì c·ái c·hết của thiếu chủ, giờ Lâm gia còn cô là người kế thừa duy nhất mà thôi, chúng ta còn một hành trình rất dài để đi tới Bắc Địa nữa."

Một hầu gái tóc vàng mắt xanh, khoác trên mình chiếc áo choàng đang an ủi cô.

Đây rõ ràng không phải một thế giới nơi văn hóa phương đông làm chủ lưu, hoặc ít nhất ở quốc gia này là vậy.

Một cô gái tóc đen mắt đen, ở giữa một đám người phương tây thì quả thực rất nổi bật.

Lâm Lục Dạ để ý lại cách ăn mặc của mình, cô hiện đang mặc một bộ áo giáp hiệp sĩ kiểu phương tây, trong bộ giáp này được lót một lớp da lông thú để chống lạnh, áo choàng đen tung bay trong gió.



Kí ức của đời này tràn vào đầu cô.

Đây là một thế giới tồn tại đủ yếu tố siêu phàm.

Một hành tinh rộng lớn được cai trị bởi hai đế quốc, một bên là đế quốc Phương Đông với thể hệ siêu phàm chủ yếu là luyện khí sĩ và võ giả.

Bên còn lại là đế quốc Phương Tây họ cũng có thể hệ siêu phàm tương tự là ma pháp sư và hiệp sĩ.

Còn tại sao một thế gia ở đế quốc Phương Đông như Lâm gia lại phải di chuyển tới vùng Bắc Địa lạnh lẽo?

Tất cả phải nói về t·hảm h·ọa 20 năm trước.

Một vùng thế giới được gọi là Dị Ma Minh Thổ xâm lấn, khí tức của vùng đất đáng nguyền rủa này tràn ra từ các khe nứt, kết hợp với tất cả các nguồn năng lượng siêu phàm trong tự nhiên.

Thứ năng lượng pha tạp này đã đầu độc mọi pháp sư hay cả các luyện khí sĩ, khiến cho lực lượng cao tầng của cả thế giới bị thiệt hại cực nặng.

Tất cả những người sử dụng năng lượng siêu phàm trong tự nhiên đều bị dị hóa, nhẹ thì chỉ mọc ra vài u nhọt nhỏ hay da xuất hiện vài miếng vảy.

Nặng thì trực tiếp dị hóa thành quái vật, hủy diệt mọi thứ trước mắt.

Để ứng đối lại, Phương Đông đế quốc thành lập Tiên Phủ ẩn sâu trong núi rừng, nghiên cứu cách chống lại dị hóa.

Phương Tây đế quốc thành lập Pháp Sư Tháp, giam lỏng tất cả các pháp sư cùng một chỗ cho tới khi tìm ra cách biến mọi thứ trở lại bình thường.

Nhưng người tu luyện trên thế giới này sao mà nhiều, làm sao có thể gom góp được toàn bộ người trong thiên hạ.

Lâm gia chính là một trong những kẻ bị bỏ sót ấy.

Cả gia tộc từ ngày Dị Ma Minh Thổ xâm lấn cũng đã ngừng truyền thụ lại công pháp của luyện khí sĩ, chuyển sang tu luyện võ đạo.

Nhưng cho đến 2 năm trước.

Các khe nứt dẫn đến Dị Ma Minh Thổ mở rộng, vô số các loại quái vật tràn ra ô nhiễm thế giới.

Đám quái vật tiên phong chỉ là một đám pháo hôi, chỉ cần binh lính bình thường cũng đã đủ để đối phó chúng, nhưng thứ ô nhiễm môi trường mà đám pháo hôi này mang tới đúng là một t·hảm h·ọa.

Lúc này, trừ Tiên Phủ và Pháp Sư Tháp ra, toàn bộ pháp sư và luyện khí sĩ đồng loạt hóa thành quái vật, gây ra hỗn loạn và thiệt hại cực nặng.

Rất nhiều nơi trên thế giới vì các pháp sư và luyện khí sĩ hoang dại mà hóa thành cấm địa.

Lâm gia lão tổ là một đệ tứ cảnh luyện khí sĩ, sau khi dị hóa đã gần như hủy diệt toàn bộ Lâm gia.

May mắn cho loài người là tà ma từ các pháp sư và luyện khí sĩ dị hóa sẽ ở yên một chỗ, nên dù có mất 50% lãnh thổ chăng nữa, họ vẫn khá an toàn.

Trong lãnh thổ còn sót lại của nhân loại, một phong trào săn g·iết người tu hành đang nổi lên, dẫn đầu là Hội Hiệp Sĩ và Trấn Vũ Lâu.

Những người còn lại của Lâm gia chính là mục tiêu săn bắn của những hội nhóm này, đơn giản vì họ là hậu duệ của luyện khí sĩ gia tộc, nắm giữ tri thức bị cấm đoán.

Không thể sống sót nổi ở đế quốc Phương Đông, Lâm gia dựa vào một vài quan hệ với một vị pháp sư trong Pháp Sư Tháp nên thành công tiến vào đế quốc Phương Tây, và mua được một tước vị nam tước.

Trong hành trình đi tới lãnh địa của mình ở Bắc Địa, Lâm gia bắt gặp một đạo quân Dị Ma Minh Thổ đang xâm lấn.

Đây là một nhánh q·uân đ·ội gồm 5000 tiểu quỷ, một loại sinh vật thấp bé giống như goblin nhưng có làn da đỏ rực như dung nham, có hai khối u nhỏ như sừng ở trên đầu, và đặc biệt cực kỳ hiếu chiến.

Dù có đệ nhị cảnh võ giả đi theo bảo hộ nhưng kiến nhiều cắn c·hết voi, một đội ngũ 500 người của Lâm gia giờ chỉ còn lại 200 người.

Tất cả các thành viên còn lại trong Lâm gia đều đ·ã c·hết, chỉ còn lại duy nhất Lâm Lục Dạ bơ vơ nơi đất khách.



Biết được tình hình hiện tại của mình, Lâm Lục Dạ cũng đành thở dài.

Cô ra lệnh cho những người còn lại tổ chức lại đội ngũ, dọn dẹp chiến trường, nhanh chóng an táng cho những người đ·ã c·hết.

Ban đầu đám lính được Lâm gia mua lại muốn bỏ đi, chúng không muốn nghe lời của một bình hoa vô dụng.

Nhưng ngay sau khi chứng kiến khả năng quản lý của Lâm tiểu thư, đám người này đã rút lại ý khinh thường.

Đặc biệt, sau khi chứng kiến cô gái dùng một tay có thể nhấc lên một cây gỗ cần ba người mới ôm được, cả đám lính đánh thuê lại không có tâm tư khác.

Thời đại loạn lạc này, cơ hội sống sót sẽ cao hơn hẳn nếu đi theo kẻ mạnh.

Ở thế giới này, không có loại đan điền biến dị kia, nên võ đạo tuy có chút siêu phàm nhưng không thể sánh nổi giang hồ cao võ thế giới.

Võ đạo cũng chỉ có ba cảnh giới: Thối Thể, Khí Huyết, Tiên Thiên.

Lâm Lục Dạ ở thế giới này cũng là một thiên tài, năm 18 tuổi đã đạt tới Thối Thể cảnh đỉnh phong, chỉ cần một bước nhỏ nữa là đạt tới Khí Huyết cảnh.

Thối Thể cảnh đỉnh phong lực có thể ngang voi chiến, một tay có thể đạt 10 tấn, nhưng đó là chưa đủ để Lâm tiểu thư có thể nhấc lên khúc gỗ lớn như vậy.

Thiên phú Bạo Kích vẫn còn ở đó, cô cảm nhận được chỉ cần cô muốn, lực lượng của cô có thể dễ dàng bộc phát lên hàng ngàn lần, việc nhấc một thanh gỗ lớn cũng chẳng khác gì nhấc một món đồ chơi là bao.

Dưới trời tuyết bay, hàng trăm đống lửa nổi lên, hỏa táng tiễn đưa tất cả những n·gười đ·ã k·huất.

Lâm Lục Dạ cẩn thận đặt tro cốt của những người thân mình lên trên cùng một chiếc xe ngựa, tro cốt của bọn họ sẽ được an táng khi tới Bắc Địa.

Cả đoàn xe cứ như vậy tiếp tục đi về phía trước, còn một chặng đường dài nữa phải đi.

Căn cứ bí mật của Lâm gia.

Lâm Bạch thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tạm thời giải quyết xong chuyện của Lâm Lục Dạ.

Hắn điều khiển xe lăn đi vào căn phòng sát vách, nơi mà Số 5 với 10 ngón tay múa trên bàn phím điêu luyện như hồ điệp xuyên hoa, nhanh khó mà nhìn thấy tàn ảnh.

Có thể thấy bên cạnh bàn làm việc của hắn đã có hơn 10 bàn phím bị hỏng được vứt sang một bên, đủ để thấy Số 5 đã phải chạy deadline khổ như thế nào.

Đến khi xe lăn của Lâm Bạch đến gần, Số 5 cuối cùng đã gõ xong code, hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, chủ thể."

Lâm Bạch nhìn qua hắn cũng cho chạy thử một vài chỗ, tất cả đều không có vấn đề.

"Được rồi, nếu ngươi đã lập trình xong thế giới thứ 4 rồi, vậy bắt đầu quay sang lập trình thế giới thứ 5 đi, giờ ta còn phải đi bổ sung thêm dữ liệu cho thế giới mới của Lục Dạ nữa."

Nhìn Lâm Bạch lái xe lăn bỏ đi, Số 5 ngơ ngác.

"Khoan đã chủ thể!

Cho ta nghỉ ngơi một chút được không?

Dù gì thì ta cũng là phân thân của ngươi mà, ngươi nghiền ép chính mình như thế có quá đáng quá không!"

Nhưng người cưỡi xe lăn kia biến mất ở phía cuối hành lang.

Trong mấy ngày này, chỉ còn hai chỉ huy là Số 2 và Số 5 ở lại trong căn cứ.

Số 1 du tẩu khắp các phó bản mới đang được khai phá, hắn tìm kiếm và khiêu chiến những con boss mạnh nhất.

Số 2 chủ động xin đi q·uấy r·ối Diệp Hiên.

Hắn dùng đủ mọi loại mưu hèn kế bẩn để khiến Diệp Hiên lộ ra một số nhược điểm, nhưng tất cả những gì hắn đang làm ngoài khiến người buồn nôn ra cũng chẳng thể làm gì hơn.



Để tránh căn cứ sẽ bị Diệp Hiên tìm tới trong một tương lai nào đó, Số 3 đã được phân công đi khắp nơi trên hành tinh để dựng căn cứ, chuẩn bị cho việc phải bỏ trốn bất cứ lúc nào.

Về việc khai thác 4 bí cảnh mới, tất cả đều được giao cho Số 4, nghe nói hắn đang chuẩn bị kế hoạch tạo ra thần linh gì đó, nhưng trong mắt Lâm Bạch, tên này rõ ràng muốn tạo ra các chiến binh có thể sánh ngang Số 1.

Lúc này Lâm Bạch tiến vào phòng làm việc của Số 2.

Trong căn phòng này được dán vô số các tờ giấy ghi nhớ, đủ mọi loại kế hoạch đang được dựng lên nhằm có thể xác định được giới hạn hệ thống của Diệp Hiên.

"A, chủ thể, ngươi tới rồi à."

Số 2 lúc này đang phải đeo kính, hắn đã làm việc nhiều đến mờ cả mắt đúng nghĩa đen, dáng vẻ của một quân sư làm gì chắc đấy đã không còn nữa.

Nhìn dáng vẻ của hắn lúc này, Lâm Bạch cảm thấy mình nên ném hắn vào một bệnh viện tâm thần nào đó.

Nhìn lên đống giấy ghi nhớ dán trên tường, tất cả đều là những kế hoạch được Số 2 lập ra nhằm vào Diệp Hiên.

Đáng tiếc là hơn một nửa số giấy này đều đã có hai gạch chéo đỏ lừ, biểu thị kế hoạch đã thất bại, còn chỗ giấy còn lại chính là những kế hoạch chưa được hoàn tất.

Bao nhiêu công sức đổ xuống sông xuống biển, việc Số 2 có vấn đề thần kinh cũng chẳng có gì lạ.

"Số 2, dừng lại đi, đối thủ của ngươi là một kẻ có thể nhìn thấy tương lai, ngươi định đánh thắng hắn kiểu gì đây."

Nhưng những lời khuyên giải của Lâm Bạch không khiến cho vị quân sư này bình tĩnh lại, thậm chí dáng vẻ của hắn còn trở nên điên cuồng hơn.

"Chủ thể, ngươi không thể hiểu được, kế hoạch của ta tuy thất bại rất nhiều, nhưng ta cũng đã tìm ra được một vài bí mật, hơn nữa ta cũng đã xác định được bước đi tiếp theo của Diệp Hiên.

Thuật bói toán ta buộc phải học đã không hề vô ích, ta cũng có thể thấy một góc tương lai, dù không thể chứng kiến rõ ràng nhưng ta đã đủ điều kiện để đấu với hắn!"

Nghe tới đây, Lâm Bạch cảm thấy khá hứng thú.

"Được rồi, trình bày phát hiện của ngươi đi."

Số 2 lúc này giống như biến thành một con người khác, dáng vẻ điên cuồng đã được rút đi, để lộ ra hai con mắt tràn đầy ánh sáng trí tuệ.

Hắn lấy ra một tấm bảng đen lớn, một thứ với dày đặc những vết phấn, những sơ đồ liên kết làm người nhìn vào cũng phải hoa mắt.

"Nói chung quá trình đánh cờ giữa chúng ta và Diệp Hiên là một quá trình rất dài, nên ta sẽ chỉ tóm tắt những sự kiện gần đây thôi."

Số 2 bắt đầu giảng giải.

"Hệ thống của Diệp Hiên cho hắn thấy một phần tương lai, nhưng không cho hắn thấy toàn bộ.

Vì vậy ta có một vài bố trí nhắm vào điểm mù trong hệ thống của hắn.

Nói chung ta đã dùng một vài mưu kế nhắm vào Triệu gia tiểu thư, một thành viên trong dàn hậu cung của Diệp Hiên.

Thường mỗi một thành viên trong mấy gia tộc này sẽ mang theo gia tộc ngọc bài, một loại thủ đoạn cho phép các gia tộc này xác định vị trí của các thành viên quan trọng.

Ta đã hack vào hệ thống máy tính của Triệu gia, và tìm ra nơi cuối cùng ngọc bài này biến mất,.

Để tránh Diệp Hiên chơi khăm, ta cũng làm điều tương tự với tất cả những thành viên còn lại trong dàn hậu cung.

Thậm chí là cả lệnh bài của thống đốc hành tinh nữa.

Tuy mỗi lệnh bài lại cho ra một kết quả khác nhau, nhưng phần lớn chúng lại ở xung quanh một khe nứt.

Qua đó xác định được bí cảnh Diệp Hiên và dàn hậu cung đang chinh phạt."

Số 2 lúc này nở một nụ cười.

"Quả nhiên ta đã đúng, Diệp Hiên đã bị ta bắt được cái đuôi."