Một núi thịt cao hàng cây số giống như một con ốc sên đang chậm rãi bò tới.
Đây là một con quái vật được ghép lại bởi vô số cơ thể khác nhau, từ quái vật cấp cao tới cấp thấp, từ tà giáo đồ tới những người tu luyện đã dị hóa hoàn toàn.
Con ốc sên này nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng thực tế, tốc độ của nó khoảng 100 mét mỗi giây, người bình thường và một vài người tu luyện cấp thấp rất khó có thể chạy khỏi nó.
Với lại, con quái vật này là một pháo đài sống.
Vô số cái đầu từ vô số sinh vật trên cơ thể nó há to miệng, đủ thứ công kích như hỏa cầu, băng sương, lôi điện,... được nhả ra từ miệng của những cái đầu ấy.
Nó dễ dàng hủy diệt hàng chục tiền đồn, thứ mà quân viễn chinh đã lập nên nhằm ngăn cản bước tiến của nó.
Đứng trên bức tường nhìn như sắp sụp đổ, "Lâm Lục Dạ" và các thành viên cấp cao của hội đồng quân viễn chinh nuốt nước bọt.
Họ kh·iếp sợ trước kích thước khổng lồ của núi thịt kia.
Nếu con quái vật đó có kích thước như một con người, thì bức tường của thành phố Pháo Đài Phương Bắc chưa cao tới ngón chân của nó.
"Ta tự hỏi mỗi khi kết thúc mấy trận chiến, chiến trường đều được dọn dẹp sạch sẽ tới bất thường, thì ra số t·hi t·hể của đám quái vật và đồng đội của chúng ta được chồng chất cùng một chỗ, tất cả vì đúc nên cái thứ báng bổ này!"
Bầu không khí tuyệt vọng lan tràn, một vài binh lính bắt đầu sụp đổ, tâm lý của họ đã đến giới hạn, c·hiến t·ranh khiến bọn họ muốn gục ngã.
"C·hết! Tất cả chúng ta đều sẽ c·hết!
Đó là một con quái vật cấp 6, thứ mà chỉ có các Pháp Thần mới có thể đẩy lùi, phàm nhân như chúng ta làm sao có cơ hội chiến thắng?"
"Ngươi câm miệng cho ta! Đừng quên pháo đài này còn có các vị Thượng Nhân pháp sư và các Hợp Đạo chân quân!
Họ có thể đánh bại con quái vật trước mắt!"
"Hahaha! Thật nực cười, làm sao những kẻ cao quý như thế sẽ sẵn sàng hi sinh tính mạng vì chúng ta chứ! Tất cả chúng ta đều sẽ bị vứt bỏ!"
Một vài binh lính đã điên mất, một số người xuất hiện tâm lý phản chiến, và những kẻ đó bị kết tội phản bội, đầu của chúng được dọn nhà ngay sau đó.
Bầu không khí kiềm chế giống như một thùng thuốc nổ, kỷ luật đã xuống mức thấp nhất, một cuộc nổi loạn có thể diễn ra bất cứ lúc nào.
Khác với bầu không khí tuyệt vọng tại Pháo Đài Phương Bắc.
Lâm Lục Dạ thực sự, hay Vĩnh Dạ trong bộ trang phục của một thành viên Hắc Vũ thông thường đang quan sát tình hình.
Cô nàng đứng trên một đỉnh núi cao, ngước nhìn con quái vật.
Trong tay Vĩnh Dạ là một chiếc cung, thứ v·ũ k·hí đầu tiên mà cô tiếp xúc, dù kiếp thứ ba cô quen dùng súng chăng nữa, tài năng bắn cung của cô nàng vẫn còn ở đó.
Giương cung, cài tên, nhắm chuẩn mục tiêu.
Chỉ thấy cô gái đeo mặt nạ đồng đen cười nhẹ.
Mũi tên bắn ra như một viên sao băng.
Với ảnh hưởng của thiên phú Bạo Kích, mũi tên bay trên trời giống như pháo hoa nở rộ, số lượng của những mũi tên từ một hóa thành hàng ngàn mũi, hướng thẳng về phía con quái vật.
Từ góc nhìn của những người trên tường thành.
Họ chỉ chứng kiến từ ngọn núi phía bên trái, một viên sao băng tự dưng xuất hiện, nó hóa thành hàng ngàn viên sao băng khác v·a c·hạm vào con quái vật.
Với cái kích thước bé tẹo đó, không ai có thể nghĩ những sao băng bé tí kia có thể có làm nên trò trống gì.
Nhưng mọi người đều không ngờ, chỉ một giây ngắn ngủi sau đó.
Con quái vật to như quả núi kia lại giống như một con muỗi, nó tự dưng nổ thành một bãi máu, nhuộm đỏ hàng chục dặm đất đai.
Vĩnh Dạ, Lâm Lục Dạ thực sự nhìn thành quả của mình cũng chỉ cười nhạt.
"Ta cứ nghĩ quái vật cấp độ 6 có thể trâu bò đến đâu, không ngờ cũng chỉ một bắn là xong."
Từ ngày cô nhận được thiên phú Cộng Dồn Ấn Ký từ con gấu khổng lồ kia thì việc vượt cấp chiến đấu đối với cô nàng chỉ có thể nói là vô cùng nhạt nhẽo.
Cảm giác như người tu luyện trên khắp thế giới và cô là hai loại sinh vật nằm ở hai chiều không gian khác nhau.
Cô nàng đeo chiếc mặt nạ đen rời khỏi đỉnh núi, mặc kệ đám người ở Pháo Đài Phương Bắc đang sững sờ.
Không chỉ con quái vật đã bị tiêu diệt, thậm chí một góc của màn sương mù cũng bị lực lượng khổng lồ bắn thủng một cái lỗ to tướng.
Màn sương đen bao vây Bắc Địa không thể tiếp tục duy trì, nó cứ như vậy mà tan biến trong bất lực.
Những tia sáng từ đường chân trời đem tới hi vọng cho vùng đất này.
Rất nhiều người bắt đầu chảy nước mắt, bị nhốt trong một cái lồng tăm tối quá lâu rồi, họ cũng không nhớ được lần cuối mình chứng kiến ánh sáng mặt trời là lúc nào nữa.
Một hồi nguy cơ sinh tử cứ như vậy mà kết thúc, mọi người chỉ cảm thấy chuyện này giống như đầu voi đuôi chuột.
Không còn màn sương đen cản trở, trận pháp dịch chuyển bên trong thành phố bắt đầu sáng lên.
Hàng ngàn quân tiếp viện xuất hiện, mang theo đủ loại tiếp tế.
Đối với những người lính đã bị t·ra t·ấn bởi c·hiến t·ranh, sự xuất hiện của những người này giống như thiên sứ giáng trần.
Cuối cùng cũng có người ở đây thay thế bọn họ, họ giờ có thể về nhà.
Cả thành phố Pháo Đài Phương Bắc ngập tràn trong những tiếng hoan hô vang dội...
Ở một nơi khác.
Nơi màn sương đen chia cắt Bắc Địa với phần còn lại của đế quốc.
Đôi mắt đỏ ngòm được mở ra, Diệp Hiên tỉnh lại giữa một đ·ống đ·ổ n·át.
Chỉ thấy những thanh gỗ của chiếc xe tù đã nát vụn đè lên cơ thể hắn, xung quanh là xác c·hết đã đông cứng của những võ giả thuộc Trấn Vũ Lâu, những người được lệnh áp giải hắn trở về kinh thành của đế quốc Phương Đông.
Dù trên cơ thể đang được găm một thanh kiếm, Diệp Hiên vẫn không hề cảm thấy bất cứ đau đớn nào.
"Ta c·hết rồi sao? Không đúng, tại sao ta lại không cảm nhận được bất cứ cảm giác nào?"
Tên tử tù lúc này như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng dài.
Oanh!
Một bóng người đứng thẳng ngay dưới trời tuyết, đủ thứ tạp vật đè lên người hắn bị hất bay trên không trung một cách dễ dàng.
"Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, huynh đệ,... Ta phải trở lại!
Không thể để bọn họ bị hành quyết oan uổng như vậy được!"
Diệp Hiên men theo con đường mà chạy nhanh về phía trước, tốc độ của hắn lúc này rõ ràng đã không phải là tốc độ của một Tiên Thiên cảnh võ giả bình thường.
Hắn không còn đau đớn nên cũng không để ý tới cơ thể của hắn đã dị hóa đến mức nào.
Thậm chí hắn cũng không để ý, hơn phân nửa thân thể mình đã dị hóa, thậm chí còn có một thanh kiếm kỳ lạ đang cắm xuyên qua cơ thể hắn.
Với tốc độ nhanh như một quả t·ên l·ửa đang bay sát mặt đất, Diệp Hiên chạy đến đâu là nơi ấy giống như xảy ra tuyết lở.
Chạy khắp cả ngàn dặm, cuối cùng Diệp Hiên cũng bắt gặp một đoàn người.
Một quân đoàn với những binh lính được trang bị giáp trụ đầy đủ, gươm giáo sáng loáng.
Cả ngàn người đi theo đang bảo vệ chiếc xe ngựa ở chính giữa.
Từ trên chiếc xe ngựa, một quý tộc mập mạp mặc trang phục hoa lệ đang thò đầu ra, hắn lớn giọng quát.
"Mau lên cho ta, đám lười biếng! Chúng ta cần phải tới Bắc Địa trong một tuần nữa!
Chỉ cần đến nơi đó, đủ thứ chiến công sẽ được tính lên đầu chúng ta!"
Đây là một trong những quân đoàn chi viện đầu tiên, và chắc chắn không phải là cuối cùng tiến về Pháo Đài Phương Bắc.
Kể từ lúc màn sương đen tan biến, rất nhiều quý tộc nhận được tin tức về Bắc Địa.
Phần lớn các quái vật cấp cao đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại vài con quái vật cấp thấp du đãng, một vài con được sinh ra từ những vùng đất đã bị ô nhiễm.
Bầy đàn quái vật lúc này quá thưa thớt, không thể tạo thành những đợt sóng quái vật nên không còn là uy h·iếp quá lớn.
Trong giới quyền quý của cả hai quốc gia lúc này, việc đi xung quân đến Bắc Địa được định nghĩa ngang với đi nhặt chiến công.
Nhưng trong lúc tên quý tộc còn đang mơ màng, nghĩ tới việc thăng tiến chức tước, tiếng ồn ào của binh lính lại kéo hắn về hiện thực.
"Cái gì mà ồn ào như vậy! Còn gì là kỷ luật q·uân đ·ội nữa!"
Nhưng tên quý tộc vừa ngẩng đầu lên, hắn đã chứng kiến một cảnh tượng đáng kinh ngạc.
Con đường phía trước đang xuất hiện tuyết lở.
Thật sao?
Chúng ta đang hành quân trên một đồng bằng đấy.
Có một tiếng rít đang vang lên, tên quý tộc cảm thấy âm thanh này giống như đã nghe được ở đâu đó.
Phải rồi, chính là âm thanh khi mũi tên rời cung, chỉ khác là âm thanh này to hơn rất nhiều.
Có thứ gì đó đang lao nhanh về phía quân đoàn bọn họ.
"Tất cả cẩn thận!"
Thứ lao tới chỗ bọn họ chính là Diệp Hiên, hắn đang di chuyển với tốc độ gấp 4 lần âm thanh.
Ầm!
Một v·ụ n·ổ siêu âm xảy ra ngay sau đó.
Kèm theo đó là tiếng la thất thanh của một vài binh lính hàng phía trước, những binh sĩ mặc giáp trụ nặng nề bị sóng xung kích thổi bay lên trời như những món đồ chơi.
Ngay sau đó, tuyết lở cũng đã kéo tới, nhấn chìm cả quân đoàn trong tuyết giá.
Vài giây sau đó, khi mọi thứ mịt mờ có thể nhìn thấy rõ hơn một chút, Diệp Hiên bước đi những bước đi bình tĩnh, hắn cúi người nhẹ nhàng chào hỏi binh sĩ phía trước đang ngã lăn ra đất.
"Xin hỏi, đường đi tới đế quốc Phương Đông là hướng nào?"
Nhưng đáp lại hắn, chỉ thấy binh sĩ kia đang liên tục lùi nhanh về phía sau, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, như thể hắn ta đang gặp phải thứ gì đó rất kinh khủng.
Là một kẻ chỉ còn một nửa là con người, Diệp Hiên thực sự cảm thấy rất khó hiểu về tình hình trước mặt.
Chẳng phải mỗi khi hắn hỏi đường, dù cho có là ở đế quốc Phương Tây, hắn chưa bao giờ nhìn thấy thái độ như vậy.
"Quái! Quái vật!"
"Có quái vật đột kích!"
Đội quân vốn đang chưa hiểu chuyện gì, nhưng ngay khi nghe thấy hai chữ đột kích.
Lập tức, cả đội quân ngóc đầu lên từ đất tuyết, họ lập tức sát cánh lại với nhau tạo thành một trận hình nghiêm chỉnh.
Với những binh sĩ này, thứ họ được dạy nhiều nhất chính là bỏ chạy khi bị mai phục đồng nghĩa với c·ái c·hết, chỉ có kết thành đội hình mới có thể tìm được một con đường sống.
Và trước mắt họ lúc này, một sinh vật hình người với vóc dáng, khuôn mặt, y phục giống như là người của đế quốc Phương Đông.
Nhưng làm gì có con người nào mà một nửa người đỏ lừ, mọc lên đủ thứ vảy gai góc, làm gì có con người nào lại để một thanh kiếm đỏ lừ cắm xuyên qua cơ thể như vậy.
Sau tất cả, Diệp Hiên vẫn biểu hiện như thể tất cả những gì đang diễn ra chỉ là sự thật hiển nhiên.
Chứng kiến thái độ của tất cả những người trước mặt, hắn vẫn ngơ ngơ ngác ngác, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao tất cả mọi người lại trở nên b·ạo l·ực như vậy?
Mặc kệ việc tại sao con quái vật hình người trước mặt vẫn đứng yên ở đó, q·uân đ·ội của vị lãnh chúa vẫn sắp xếp đội hình, bao vây xung quanh Diệp Hiên.
"Tất cả, lên cho ta!"
Vị kỵ sĩ trưởng quát lớn, ra lệnh cho bộ binh xung kích về phía trước.
Đây không phải là binh lính bình thường, tất cả đều là những hiệp sĩ đã tốt nghiệp.
Từng mũi thương của họ đều xuất hiện những luồng khí xoáy, thứ có thể giúp những người này đâm xuyên qua sắt thép dễ dàng.
Cảm nhận được ác ý mà q·uân đ·ội của loài người phát ra, thanh kiếm đang đâm xuyên qua ngực Diệp Hiên giống như thức tỉnh.
Từ trên lưỡi kiếm, một con mắt đỏ lừ được mở ra, trừng mắt đầy sát ý nhìn về thế giới này.
Diệp Hiên giống như một con rối, tay hắn cầm lấy chuôi kiếm và rút ra trong tích tắc.
Một thanh ma kiếm đỏ lừ như thể do vô số các mạch máu đan lại với nhau tạo thành.
Một tác phẩm nghệ thuật khiến người phải rùng mình.
Máu của Diệp Hiên phun ra như mưa từ v·ết t·hương, nhưng nhanh chóng, máu của hắn đã ngưng lại giữa không trung.
Chúng hóa thành vô số những lưỡi kiếm máu nhỏ bé nhưng sắc bén lạ thường.
Chỉ một cái vung nhẹ, vô số lưỡi kiếm nhỏ đâm xuyên qua lớp áo giáp dày cộp của các hiệp sĩ, như thể thứ bọn họ đang mặc trên người chỉ là giấy.
Tên kiếm sĩ múa kiếm, vô số lưỡi kiếm nhỏ chuyển động theo như một cây roi dài hàng chục mét.
Đội tiên phong lập tức bị cắt thành vô số khối thịt nhỏ trộn lẫn với các mảnh vụn kim loại của áo giáp.
Thanh kiếm không cắm vào trong cơ thể nữa, một vài phần nhân tính của Diệp Hiên cũng đã trở về.
Hắn đầu tiên sững sờ, ngay sau đó là hoảng loạn, hắn không muốn chém g·iết thêm bất cứ ai nữa, nhưng cơ thể lại giống như một con rối, nó không nghe hắn sai bảo.
"Dừng lại! Mau dừng lại cho ta!"
Mặc kệ cho cái miệng có hét to đến nhường nào chăng nữa, cuộc đồ sát này vẫn không hề kết thúc.
Trong nháy mắt, đã có hàng trăm hiệp sĩ bị nghiền nát, máu bắn tung tóe cả một vùng.
"Quái vật! Dừng lại cho ta!"
Một tiếng thét vang lên từ phía sau của những hiệp sĩ.
Cả đội quân lập tức tách sang hai bên, nhường đường cho một đại hiệp sĩ xung trận.
Diệp Hiên quay người lại, hắn chứng kiến một bóng người đang lao nhanh tới, tốc độ và uy thế cũng không hề kém so với hắn khi xuất hiện.
Oanh!
Hai bóng người v·a c·hạm vào nhau.
Khói bụi mịt mù, chỉ thấy một bóng người gầy gò bị hất bay ra, miệng phun máu tươi, người này chính là Diệp Hiên.
Nhưng đối thủ của hắn cũng không khá hơn chút nào.
Chỉ thấy trên người của vị đại hiệp sĩ, hàng chục thanh kiếm máu đã xuyên qua bộ giáp, găm chặt thân thể ông ta với mặt đất.
"Đại hiệp sĩ Borneo!"
Các hiệp sĩ không ngờ được, mọi chuyện lại đảo ngược nhanh như vậy.
Đại hiệp sĩ mà bọn họ luôn ngưỡng mộ tuy có thể đánh bay con quái vật kia, nhưng ông ta cũng bị hạ gục chỉ 1 giây sau đó.
Diệp Hiên cách đó trăm mét cũng bắt đầu đứng dậy, hắn cầm trong tay thanh ma kiếm bình tĩnh tiếp cận quân đoàn phía trước.
Một cảm giác lạnh cả gáy bao phủ tất cả mọi người, dưới áp lực này, cơ bắp tất cả mọi người giống như bị thắt chặt, bọn họ đang bị cầm tù bởi chính cơ thể mình.
"Ta hỏi một lần nữa, đường đi tới đế quốc Phương Đông ở hướng nào? Ta muốn về nhà."