Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 75: Ma kiếm.



Chương 74: Ma kiếm.

Giữa cánh đồng tuyết lạnh giá, một khu vực vốn là đường giao thông quan trọng kết nối với tiền tuyến.

Giờ này, cả một con đường đã bị nhuộm đỏ bởi máu, xác c·hết của hàng ngàn người lính phủ kín mặt đất.

"Ta... ta đã nói con đường đi đến đế quốc Phương Đông cho ngài rồi, mau tha cho ta đi."

Tên lãnh chúa mập lúc này chỉ còn một cánh tay, hắn đang ngồi tựa trên bánh của chiếc xe ngựa sang trọng đã b·ị c·hém đôi.

Diệp Hiên lạnh lùng đứng trước mặt hắn, ánh mắt vô cảm như thể đang nhìn một con sâu kiến.

"Ta tha cho ngươi, nhưng lưỡi kiếm trên tay ta có tha cho ngươi không thì ta không biết."

Tên lãnh chúa còn đang mừng thầm, nhưng đột nhiên, hắn lại cảm thấy đau đớn.

Lưỡi kiếm như được rèn đúc từ mạch máu kia đã cắm xuyên vào cơ thể hắn, hút đi sinh mệnh của hắn.

"Ngươi... c·hết không yên lành."

Tên quý tộc thốt ra vài từ ngữ cay độc rồi tắt thở ngay sau đó.

"Xin lỗi."

Diệp Hiên cũng chẳng làm gì được, ánh mắt của hắn lúc này đ·ã c·hết lặng.

Hắn dù có kêu khàn cả cổ chăng nữa, cơ thể hắn vẫn không thuộc về hắn, nó thuộc về thanh ma kiếm mà hắn cầm trong tay.

Nhưng ngay sau đó, khi phát hiện không còn mối nguy hiểm nào gần đây nữa, con mắt dữ tợn của thanh kiếm cũng dần nhắm lại.

Diệp Hiên cảm nhận được cơ thể mình, hắn cuối cùng cũng có thể điều khiển được thân thể mình một lần nữa.

Ngay lúc này, hắn chỉ muốn vứt cái của nợ trên tay đi.

Nhưng không ngờ, hắn còn chưa kịp làm gì, thanh kiếm như làm từ vô số mạch máu kia như giải thể, biến thành các mạch máu rồi chui vào trong cơ thể hắn.

Bây giờ, gã kiếm khách mới nhận ra bản thân mình có gì đó sai sai.

Nhìn bản thân mình đang được phản chiếu trên bộ áo giáp sáng loáng như gương.

Hắn nhìn vào đó và thấy được một con quái vật.

Gương mặt thanh tú giờ đã biến dạng một nửa.

Nửa bên trái gương mặt nhìn giống như loài ác quỷ, làn da đỏ như dung nham kèm theo vô số chiếc gai mọc ra, một chiếc sừng như một thanh đao mọc lên.

Một nửa thân thể của hắn đã dị hóa hoàn toàn, các mảnh da thịt nhìn giống y hệt những con quái vật từ Dị Ma Minh Thổ Hắn đã từng g·iết.

Giống như cảm nhận được tâm tình của hắn, các phần cơ thể bị dị hóa giống như sống lại, chúng nhúc nhích như muốn cắn nuốt tất cả những phần còn là người của Diệp Hiên.

"Không! Đây không phải ta, đây không phải ta, ta là con người, ta là con người.

Ta không phải quái vật.

Đúng vậy, ta là con người."

Diệp Hiên quỳ xuống hít thở thật sâu.

Cuối cùng tâm tình của hắn cũng bình tĩnh lại, cùng với đó, tất cả những phần bị dị hóa một lần nữa được hắn kiểm soát.

"Đúng rồi! Ta còn phải trở về kinh thành, ta cần phải cứu tất cả mọi người!"

Nhớ lại đường mà tên quý tộc xấu số đã chỉ cho mình, Diệp Hiên một đường băng băng chạy.

Hắn chạy từ những vùng đồng bằng lạnh giá, chạy đến những thảo nguyên bát ngát.



Trên con đường của mình, hắn bắt gặp hàng chục quân đoàn tiếp viện cho Bắc Địa, tiếp viện cho Lâm Lục Dạ.

Nghe thấy cái tên này, Diệp Hiên lại không thể khống chế nổi tâm tình của mình.

Hắn mất kiểm soát, lập tức rút ra thanh ma kiếm, lao vào đồ sát tất cả những binh lính, quý tộc hắn bắt gặp trên đường.

Dần dần, Diệp Hiên cảm nhận được mình trở nên mạnh mẽ hơn sau mỗi lần chém g·iết.

Hắn cảm nhận được, thanh ma kiếm trên tay hắn đã cắn nuốt không biết bao nhiêu tinh khí từ người sống, nhưng hắn chỉ biết, thực lực của mình đã vượt xa cái gọi là Tiên Thiên võ giả.

Trong quá trình trở về nhà, khi nghỉ ngơi.

Diệp Hiên bị cuốn vào vô số những cơn ác mộng tồi tệ, nhưng đồng thời trong những cơn ác mộng ấy, hắn cảm nhận được vô số truyền thừa xuất hiện trong kí ức của hắn, dù cho hắn chưa bao giờ đọc qua những truyền thừa này.

Trong những giấc mơ đó, Diệp Hiên không chỉ bắt gặp đủ lại truyền thừa gia tăng sức mạnh của hắn.

Hắn còn chứng kiến một vài đoạn tương lai, nơi hắn sẽ bị đuổi g·iết bởi một Nguyên Anh luyện khí sĩ.

Việc Diệp Hiên tiêu diệt quá nhiều viện quân đến Bắc Địa đã khiến nhiều người chú ý, hơn nữa hành động của hắn luôn đi thẳng theo con đường dẫn tới đế quốc Phương Đông, rất dễ đoán.

Quả nhiên, giống hệt như trong giấc mơ, Diệp Hiên đã bị một Nguyên Anh cảnh luyện khí sĩ truy đuổi.

"Hừm! Là sa đọa tu sĩ sao?

Quả nhiên có đầu óc hơn đám quái vật kia một chút, nhưng không nhiều."

Đối mặt với một luyện khí sĩ, điều đầu tiên Diệp Hiên nghĩ tới chính là chạy trốn.

Chuyện võ giả không thể đánh thắng được luyện khí sĩ đã trở thành một chân lý trong tiềm thức của hắn.

Tên kiếm sĩ lập tức bỏ chạy, nhưng đáng tiếc, xung quanh nơi đây đã được bày đủ loại trận pháp.

Chứng kiến trận pháp được dựng lên, Diệp Hiên lập tức dừng lại, hắn vốn chỉ là một võ giả bình thường, tuy có nhìn qua nhưng cũng không hiểu gì nhiều về trận pháp.

Ai biết được trận pháp phía trước là huyễn trận, khốn trận hay sát trận.

Dù cho giác quan của hắn không cảm nhận được bất cứ uy h·iếp nào từ phía trước, nhưng Diệp Hiên không muốn qua loa như vậy, hắn cảm thấy chắc chắn còn có trận pháp ẩn tàng khí tức, đánh lừa cảm giác của hắn.

Nhưng sự thật, Diệp Hiên đã mạnh hơn quá nhiều nhưng tâm trí của hắn vẫn không hề biến đổi, hắn vẫn nghĩ mình chỉ là một Tiên Thiên cảnh yếu đuối.

Quay người lại, phía sau là một Nguyên Anh cảnh luyện khí sĩ, người này mặc một bộ pháp bào màu đen, đủ loại dị tượng vờn quanh người, như thể một kẻ đã trở thành tiên thành thần.

Trên tay hắn là một tòa tháp màu đen tỏa ra khí tức có thể đè sập cả núi cao, khí tức nguy hiểm khiến cho thanh ma kiếm trong người Diệp Hiên thức tỉnh.

Nhìn thấy một thanh ma kiếm chui ra khỏi cơ thể tên kiếm sĩ đã dị biến trước mặt, Nguyên Anh cảnh luyện khí sĩ cười nhẹ.

"Thì ra chỉ là một tên Tiên Thiên cảnh võ tu, nếu là một thần võ tu luyện giả ta còn có thể coi trọng ngươi một chút, nhưng nếu chỉ là một võ giả rác rưởi, nghiền c·hết ngươi là được."

Nguyên Anh luyện khí sĩ lúc này không hề để Diệp Hiên vào mắt, hắn chỉ cho pháp bảo của mình rơi tự do, đè c·hết con sâu kiến trước mắt.

Pháp bảo đón gió mà lớn lên, từ một tòa tháp đủ để nâng trong lòng bàn tay nay đã hóa thành một tòa tháp cao hàng chục dặm.

Chứng kiến thực lực của luyện khí sĩ, Diệp Hiên hoàn toàn đơ người, hắn chỉ trừng mắt ra nhìn tòa tháp rơi xuống.

Nhưng ngay lúc này, cơ thể Diệp Hiên như không còn thuộc về hắn, có thể Diệp Hiên chịu chấp nhận c·ái c·hết, nhưng ma kiếm thì không.

Một ánh kiếm đỏ ngòm lóe lên.

Tòa tháp khổng lồ lập tức b·ị c·hém làm hai nửa, nhát chém bất ngờ còn tách đôi tên luyện khí sĩ đang kiêu ngạo trên trời, khiến hắn c·hết khi còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Sức mạnh này, quá mạnh đi."



Diệp Hiên thất thần trước thực lực của bản thân mình hiện tại.

Chợt bên tai hắn xuất hiện một giọng nói.

"Phế vật.

Ngươi là chủ nhân của chính cơ thể mình mà còn không làm chủ được sức mạnh của bản thân, phải để tới một vật kí sinh như ta ra tay."

Tên kiếm sĩ đang thất thần bỗng dưng giật mình, hắn nhìn thẳng vào thanh kiếm trên tay.

"Ngươi là ma kiếm sao?

Sức mạnh vừa rồi phải là của ngươi chứ, ta làm sao có thể đánh bại một luyện khí sĩ được."

Nhưng đáp lại những nghi vấn của Diệp Hiên, chỉ là một giọng cười đầy ma tính.

"Kiệt kiệt kiệt, đám võ giả các ngươi đúng là bị luyện khí sĩ dạy dỗ thành chó rồi.

Thực chất, võ đạo không có yếu như ngươi nghĩ, nếu võ giả các ngươi tiếp cận được thì thân thể gầy yếu của đám luyện khí sĩ kia có thể chịu được mấy kiếm?

Với lại, ngươi không cảm nhận được sức mạnh của mình đã tăng lên rất nhiều so với trước rồi sao?

Nhưng thật đáng tiếc, ngươi lại quá để tâm vào các chuyện vụn vặt mà không kiểm tra lại thực lực của mình, ngươi phải biết, vừa rồi ta cũng chỉ sử dụng được một nửa sức mạnh bên trong ngươi mà thôi.

Nếu như muốn phát huy ra toàn bộ thực lực, cần phải có cả sự giúp sức của chính bản thân ngươi nữa."

Diệp Hiên nghe vậy trầm ngâm trong chốc lát, hắn không nghĩ mình đã mạnh mẽ đến tầm cỡ như vậy.

"Vậy, nếu ngươi là ma kiếm từ Dị Ma Minh Thổ, tại sao ngươi không chiếm đoạt thể xác của ta?"

Nhưng đáp án của thanh ma kiếm kia khiến Diệp Hiên bất ngờ.

"Ta lười.

Ngươi không thấy ta ngủ suốt ngày sao?"

Diệp Hiên hết chỗ nói rồi, nhưng hắn cũng cảm thấy may mắn.

Nếu không phải hắn bị ma kiếm nhìn có vẻ tốt tính này kí sinh, có lẽ giờ này hắn đã trở thành một cái xác đông cứng nơi bắc địa, hoặc trở thành một con quái vật trong quân đoàn của Dị Ma Minh Thổ.

Cậy vào có sức khôi phục kinh người do ma kiếm cung cấp, Diệp Hiên muốn thử nghiệm những lý luận võ đạo từng bị coi là điên rồ, hắn muốn tìm ra một con đường võ đạo tiếp theo cho bản thân mình.

Dù sao Diệp Hiên cũng từng là con nuôi trong một gia đình quyền quý, việc tiếp xúc với nhiều tri thức của các luyện khí sĩ cũng chẳng có gì lạ.

Hắn chợt nhận ra thứ năng lượng mà ma kiếm hấp thu sau đó lại tích trữ trong cơ thể hắn là gì.

Đây chính là tinh khí của những kẻ đ·ã c·hết.

Do mất đi một phần nhân tính, Diệp Hiên không ngần ngại sử dụng tinh khí hấp thu của người khác để tu luyện, một hành vi có thể coi là tà ma ngoại đạo.

Có lẽ, đến chính hắn không biết, hắn đang dần hành động như những ma đầu mà hắn từng truy nã, tam quan của hắn càng ngày càng lệch so với một con người.

Diệp Hiên giống như quên mất trong thiên địa linh khí lúc này có độc, càng tu luyện sẽ càng bị ô nhiễm.

Nhưng mọi loại khí tức ô nhiễm khi tiến vào trong cơ thể Diệp Hiên đều bị ma kiếm hấp thu, đây chính là đồ ăn ưa thích của nó.

Còn thiên địa linh khí thuần khiết kết hợp với vô số tinh khí trong cơ thể Diệp Hiên, kết hợp với cả Tiên Thiên cương khí trong cơ thể hắn.

Giờ này, Diệp Hiên đã luyện ra thứ có thể gọi là Tiên Thiên Kiếm Khí.

Do có tinh khí của hàng vạn người, cộng với việc không dùng bất cứ công pháp tu luyện nào, hắn chỉ làm một việc đơn giản nhất, đó chính là hấp thu tất cả những loại linh khí hắn bắt gặp trên đường.

Và giờ, Tiên Thiên kiếm khí của Diệp Hiên tuy nhìn như một, nhưng có thể hóa thành hàng vạn loại kiếm khí khác nhau, nếu lấy các kiếm khí này là căn cơ, chỉ cần phối hợp với nhau một chút, hắn có thể sáng tạo ra thêm vô số kiếm khí mới.

Tuy ban đầu có hơi trẻ trâu, nhưng phải nói, ngộ tính của Diệp Hiên cực tốt.



Nếu không tại sao hắn có thể tu luyện tới Tiên Thiên cảnh khi còn trẻ như vậy.

Gã kiếm sĩ đặt tên cho cảnh giới mới của mình là Kiếm Khí cảnh.

Vừa đi đường, tên kiếm sĩ vừa tổng hợp lại kiến thức của mình, vừa sáng tạo thêm nhiều thủ đoạn mới.

Dựa vào ma kiếm, Diệp Hiên lại thu gặt thêm hàng vạn tinh khí của hàng vạn quân tiếp viện cho chiến trường, khiến nội bộ lãnh địa của đế quốc Phương Tây chó gà không yên.

Dù cho có cử bao nhiêu quân lính đến cũng không đủ cho tên kiếm sĩ g·iết.

Đã thế, càng g·iết tên kiếm sĩ này càng mạnh, hắn đã trở thành ma đầu nổi tiếng khắp nơi.

Tiếp theo đó, Diệp Hiên nhận được sự trợ giúp của Lâm Bạch... nhầm là ma kiếm.

Cảnh giới của hắn tăng lên như có thần trợ, chẳng mấy chốc hắn đã tự chế ra hai cảnh giới mới.

Kiếm Ý cảnh, hàng vạn kiếm ý gia thân, lấy kiếm ý thay thế thân thể phàm trần.

Giờ đây, mỗi một tế bào của Diệp Hiên đều giống như một thanh thần kiếm, một giọt máu cũng có thể chém ra một khe nứt hàng ngàn dặm nếu hắn muốn.

Kiếm Vực cảnh, giờ này Diệp Hiên không còn là một sinh vật máu thịt đơn thuần nữa, cả người hắn đều được tạo thành từ kiếm ý, chỉ cần kiếm ý của hắn vẫn còn lưu lại trên thế giới này, hắn chính là bất tử bất diệt.

Đủ loại kiếm ý trong cơ thể hắn giao hòa, tự tạo thành một thế giới mới ngay bên trong thân thể hắn, và trong thế giới ấy đã tự động sản sinh ra sinh linh, đủ loại động vật sinh ra giống như vì kiếm mà sinh.

Không cần hấp thu các loại linh khí để tạo thành kiếm ý mới, cũng không cần lấy tinh khí của kẻ khác để chịu tải kiếm ý mới.

Ngay bây giờ, mỗi giây trôi qua, các sinh linh bên trong thế giới của hắn đều sẽ ngộ ra một loại kiếm ý.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Diệp Hiên đã gần như trở thành một trong những kẻ mạnh nhất trên thế giới này.

Điều mà vô số người tu luyện khác tốn cả đời cũng chưa chắc có thể đạt tới.

Một tuần sau đó, chỉ thấy một tên kiếm khách gương mặt soái khí, ánh mắt như kiếm xuất hiện.

Thật khó tin khi chỉ một tuần trước, bề ngoài của người này còn xấu xí như một con quái vật.

Kể từ lúc bước vào Kiếm Ý cảnh, Diệp Hiên đã trở thành một sinh vật được cấu tạo từ kiếm ý chứ không phải vật chất, hắn có thể tự do đắp nặn lại thân thể của mình.

Nhờ thay đổi hình dạng, giờ này hắn đã bước vào địa phận kinh thành của đế quốc Phương Đông.

Lúc này cũng là mùa đông lạnh giá, tuyết trắng đầy đường, tuy không có kinh khủng như ở Bắc Địa của đế quốc Phương Tây, nhưng tuyết ngập đến đầu gối cũng khiến người cảm thấy khó chịu.

Tuy vậy, dòng người ra ra vào vào hoàng thành vẫn đông đúc như thể mùa đông không tồn tại.

Đứng trên một gò đất, gã kiếm khách lúc này giống như muốn sụp đổ.

Diệp Hiên đã trở về quá muộn, cả nhà phó chỉ huy của Trấn Vũ Lâu đã b·ị c·hém đầu vào tháng trước.

Người ta nhận định rằng hắn đ·ã c·hết, nên không đợi chờ, toàn bộ người nhà của hắn đã b·ị c·hém đầu thị chúng.

Giờ này, đầu của bọn họ còn đang được treo lên ở cổng thành.

Dù cho đã một tháng trôi qua, dưới thời tiết lạnh giá, gương mặt tuyệt vọng trước khi c·hết của bọn họ vẫn được bảo quản nguyên vẹn.

Lúc này, sự phẫn nộ của Diệp Hiên đã tăng cao tới đỉnh điểm.

Năng lượng cuồng bạo kết hợp với ma kiếm.

Một kiếm chém ra, bầu trời như tan vỡ.

Cánh cổng không gian dẫn tới Dị Ma Minh Thổ xuất hiện, một cánh cổng lớn chưa từng có hàng lâm thế giới này, ngay tại phía bên trên của đế đô.

Ánh mắt Diệp Hiên đã không còn chút cảm xúc, hắn mặc kệ tiếng la hét điên loạn của những người xung quanh.

Hắn lạnh lùng bước đi cùng với đầu của người thân hắn và biến mất trong cơn mưa tuyết lạnh giá.