Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 77: Kinh thành đại chiến.



Chương 76: Kinh thành đại chiến.

"Lâm Lục Dạ" được bảo vệ khá tốt, đang có 16 luyện khí sĩ cuối cùng duy trì trận pháp, bao quanh cô, bảo vệ cô.

Thi thoảng họ vẫn sẽ dùng vài loại thuật pháp để thổi bay đám quái vật đang tiếp cận.

Dù mang danh là anh hùng giải cứu thế giới, nhưng cả giới siêu phàm như Tiên Phủ, hay Pháp Sư Tháp, tất cả đều coi cô sẽ cứu thế giới bằng những nghiên cứu của mình.

Việc cô phát minh ra Tẩy Tủy cảnh, cái cảnh giới giúp tăng khả năng chống lại sự ô nhiễm từ Dị Ma Minh Thổ càng làm mấy người này khẳng định chắc vai trò của cô.

Đối với họ, vai trò phụ trợ của cô lớn hơn là chiến lực chủ yếu trên chiến trường.

Dù cảnh giới Thần Thông cảnh của cô rất mạnh, thậm chí có thể địch lại Hợp Đạo chân quân trong thời gian ngắn, nhưng cô gái này hoàn toàn được bọn họ nuôi nhốt cúng bái.

"Lâm lãnh chúa, ngài cứ yên tâm, chúng ta sẽ bảo hộ tốt cho ngài, chẳng mấy chốc viện quân sẽ đến, chúng ta đều sẽ ổn thôi."

Một tên luyện khí sĩ mặc y phục màu trắng như một công tử văn nhã mỉm cười, hắn muốn dựa vào cô nàng lãnh chúa này, để hắn có thể một bước lên trời, nên hắn nở một nụ cười mà hắn cho rằng anh tuấn nhất.

Nhưng "Lâm Lục Dạ" không mảy may quan tâm, cô thầm cầu nguyện cho đám người này, khi họ có một tên đồng đội nói chuyện như cắm cờ.

Nhìn lại trước mắt, đợt sóng quái vật này quá yếu, yếu như là sâu kiến.

Quả nhiên, đúng như những gì cô đã nghĩ.

Ngay trong lúc tên luyện khí sĩ áo trắng đang nhìn ngắm cô, một cây gai xương bắn xuyên qua trận pháp, thổi bay tay phải của hắn.

Mất đi một tiếp điểm quan trọng, trận pháp nhanh chóng không còn tác dụng.

Bầy quái vật háu đói lao lên như một cơn lũ, cảnh tượng này khiến các luyện khí sĩ phải tuyệt vọng.

Bọn họ đều mới bước vào Ngưng Hồn cảnh, mà trước mặt là một bầy đàn quái vật cấp 3.

Vừa nãy có thể chống cự lâu như vậy là nhờ có trận pháp, nhưng nếu tách riêng ra, mỗi người bọn họ đều phải liều mạng mới có thể chém g·iết một con quái vật.

Nhưng không đợi đám người này nghĩ nhiều, "Lâm Lục Dạ" bước về phía trước, cô vừa bước đi vừa khởi động mặc kệ đám người bên cạnh đang thét lớn để can ngăn.

Một đấm đánh ra, sóng lửa cuồn cuộn, cắn nuốt và đốt cháy tất cả mọi thứ thành tro tàn,

Xung quanh cô bỗng trở nên yên lặng hơn hẳn, cả một khu phố chìm trong biển lửa.

Đám quái vật cấp 3 hóa thành tro ngay lập tức, đám quái vật cấp 4 lúc này đang thoi thóp trước khi c·hết c·háy.

Còn đám quái vật cấp 5 to như những ngọn núi vẫn đứng sừng sững ở đó, ánh mắt của chúng mang theo vẻ điên cuồng.

Tuy đòn vừa rồi không gây tổn thương quá nhiều cho chúng, nhưng cũng đủ khiến đám quái vật này cảm thấy đau đớn.

Đúng lúc, đòn vừa rồi của "Lâm Lục Dạ" cũng chỉ là một đòn tiện tay mà thôi.

Cô gái nhìn mọi thứ xung quanh, như thể một con thú săn mồi đang lựa chọn hôm nay nên ăn con gì.

Bộp! Bộp!

Chợt có tiếng vỗ tay xuất hiện từ trên không.

"Lâm Lục Dạ" ngẩng đầu, cô nhìn thấy tên thủ lĩnh của tà giáo vẫn đứng ở đó, một lá chắn năng lượng đang bao bọc quanh cơ thể hắn, che chắn mọi ngọn lửa.

"Không hổ danh là anh hùng trong lời tiên tri, kẻ sẽ giải cứu thế giới, quả nhiên văn võ song toàn."

Nhưng mặc kệ cho hắn có nói như thế nào, người nhân bản phía bên dưới vẫn không hề để ý hắn.

Những lời ca ngợi của hắn là dành cho Vĩnh Dạ, Lâm Lục Dạ thực sự, liên quan gì tới một thế thân như cô?

"Xem ra, hôm nay ta đã tìm ra được mục tiêu của mình rồi, cũng tiện thể, đột phá luôn tới Thần Thể cảnh."

Nói rồi, khí tức của "Lâm Lục Dạ" như một ngọn núi lửa sắp nổ tung, cô muốn đột phá cảnh giới, từ Thần Thông cảnh đi tới Thần Thể cảnh.



Dù sao Vĩnh Dạ đã trở thành Thần Lực cảnh võ giả rồi, cũng phải để cấp dưới tăng tiến chút thực lực.

Nhiệt độ cao nung chảy bộ giáp sắt, để lộ ra thân thể yêu kiều của cô nàng giống như được làm từ dung nham.

Mái tóc "Lâm Lục Dạ" rực cháy như một ngọn đuốc, một vài phiến đá nham thạch màu đen cứng rắn như những miếng vảy rồng, che khuất đi những nơi riêng tư nhất, dù sao cô nàng vì đột phá cũng đã đốt cháy hết quần áo trên người.

Thế thân mang tên "Lâm Lục Dạ" nở một nụ cười lạnh dù cô ta có đang bốc lửa.

Ánh sáng và nhiệt phát ra, giống như một mặt trời đang mọc trên mặt đất.

"Hừm! Thật kiêu ngạo! Ngươi nghĩ ta thực sự có ý tốt sao? Đột phá cảnh giới ngay trước mặt người khác?

Với cái đầu óc đó, ngươi làm sao sống được đến tận bây giờ?"

Nói rồi, tên thủ lĩnh tà giáo sử dụng thuật pháp, hắn thả ra một con rắn nhỏ màu đỏ dài 1 mét.

Đừng nhìn thứ này có vẻ bé nhỏ, thực tế tốc độ của nó trong nháy mắt có thể đi trăm dặm, lực lượng khổng lồ dễ dàng va sụp cả ngọn núi, còn nọc độc gần như là một loại quy tắc, thứ có thể ăn mòn vạn vật.

Nếu Lâm Lục Dạ chọn đột phá ngay lúc này, đương nhiên cô có dựa vào.

Khác với những hệ thống tu luyện khác.

Mỗi khi đột phá đại cảnh giới, người tu hành phải tắm rửa thắp hương cẩn thận, bày đủ mọi loại trận pháp nhằm tránh có người q·uấy r·ối trong lúc họ đang đột phá.

Nhưng thần võ đạo được Lâm Lục Dạ chế tạo ra lại khác hoàn toàn.

Lúc đột phá cảnh giới chính là lúc người tu luyện thần võ đạo mạnh nhất, lúc này ai đụng vào ai xui xẻo.

Oanh!

Đầu của con rắn giờ đang nằm gọn trong lòng bàn tay nóng bỏng của "Lâm Lục Dạ".

Nhìn có vẻ dễ dàng, nhưng thực tế, mặt đất nơi cô đang đứng chia năm xẻ bảy, sóng xung kích đẩy lùi mọi thứ, tạo ra một cái hố sâu hàng trăm mét.

Đám luyện khí sĩ và bầy quái vật xung quanh không biết bị thổi bay đến nơi đâu.

"Ồ, ngươi có thể bắt được Huyết Xà Thuật của ta sao?

Thật lợi hại, nhưng đáng tiếc, c·hất đ·ộc tuy tập trung nhiều trên răng nanh, nhưng thực tế, trên làn da của con rắn đó cũng có độc."

Tên thủ lĩnh tà giáo mỉm cười chắc thắng, hắn càng cười to hơn khi chứng kiến thứ c·hất đ·ộc màu đỏ kia đang lan rộng, cánh tay của cô gái dung nham đang dần hóa thành màu đỏ.

Nhưng đáp lại hắn, cô gái với làn da như dung nham nóng chảy kia chỉ cười đầy khinh miệt.

Ngọn lửa dữ dội bùng nổ, đốt sạch mọi thứ, kể cả loại c·hất đ·ộc gần như đã trở thành quy tắc kia.

Con rắn biến mất vì sức nóng trong nháy mắt.

Tên thủ lĩnh tà giáo há hốc mồm kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, "Lâm Lục Dạ" cũng đã biến mất.

Một nắm đấm dung nham đã dễ dàng đâm xuyên qua lá chắn năng lượng của hắn.

"Ngươi nghĩ mình lợi hại lắm sao? Nghĩ mình là cường giả với cái cảnh giới được ban tặng? Thật tội nghiệp."

Không để cho kẻ thù của mình có cơ hội phản đối, bàn tay phải của "Lâm Lục Dạ" lập tức ghìm chặt lấy xương quai hàm tên thủ lĩnh tà giáo.

Hắn muốn kêu gào nhưng không thể, toàn bộ xương hàm của hắn đã tan nát chỉ với một cái chạm nhẹ của Lâm Lục Dạ.

Máu trong cơ thể hắn đang sôi trào, ngay sau đó là b·ốc c·háy.

"Lâm Lục Dạ" ném hắn từ trên trời xuống đất như ném rác rưởi.

Oanh!



Chấn động kinh khủng khiến cho mọi công trình kiến trúc xung quanh bán kính 500 dặm bị san bằng, khoảng một phần tư kinh thành bị phá hủy.

Chỉ thấy ở chính giữa nơi mà chấn động phát ra, xác c·hết của tên thủ lĩnh tà giáo đang cắm đầu xuống đất, máu thịt của hắn vẫn đang tiếp tục thiêu đốt, biến t·hi t·hể hắn trở thành một ngọn đuốc.

"Hộ pháp!"

"Không xong, hộ pháp c·hết rồi!"

Đám tà giáo đang đánh nhau rất hăng thì những chấn động liên tiếp thổi bay chúng ra xa.

Đến khi bình tĩnh lại, chỉ huy lần này, một tên hộ pháp cấp cao trong tà giáo lại bị người g·iết trong một tư thế giống như đang sỉ nhục người.

Sức mạnh mà tên hộ pháp này có được tuy rất mạnh, có thể sánh với Hợp Đạo cảnh luyện khí sĩ, nhưng cảnh giới của hắn không phải do hắn tu luyện ra được, mà là có sinh vật mạnh mẽ nào đó đã truyền sức mạnh cho hắn.

Điều này là một điều thường thấy ở đám tà giáo, khi mà phần lớn sức mạnh của đám người này đều được đám quái vật ban tặng.

Nên ngoài sức mạnh ra, tên hộ pháp này không có khả năng gần như bất tử bất diệt, giống như các Thượng Nhân pháp sư hoặc Hợp Đạo chân quân.

Vì vậy hắn mới có thể bị g·iết c·hết rất dễ dàng.

Đám tà giáo mất đi người chỉ huy, chúng gần như phát cuồng, lao lên giống như "Lâm Lục Dạ" vừa g·iết cha mẹ chúng.

Nhưng "Lâm Lục Dạ" rất nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng trong ánh mắt của đám này, trong mắt của chúng không chỉ có sự hận thù mà còn có cả những thứ dục vọng đang biểu lộ rõ trên mặt chúng.

Giờ này cô nàng mới cảm thấy, mình ăn mặc có hơi bại lộ, chỉ có vài miếng nham thạch che chắn những nơi cần che, chẳng khác nào cô đang mặc một loại áo tắm khá gợi cảm.

Dù có bị nhìn chằm chằm như vậy, cô nàng này vẫn không cảm thấy ngại ngùng.

Cô là một người nhân tạo, cảm xúc cũng không phức tạp như người bình thường, không những vậy, mất đi cơ thể xác thịt thông thường càn khiến cô không hiểu cảm giác ngại là gì.

Nhưng Vĩnh Dạ, Lâm Lục Dạ thực sự nhìn mà muốn mắng cho cô ta một trận, dù sao thì người này cũng giống y hệt cô.

Trong lúc "Lâm Lục Dạ" đang chuẩn bị chiến đấu với đám tà giáo, Vĩnh Dạ có gửi một loại pháp thuật cho cô qua thần niệm, dù sao thì thiết bị liên lạc cũng bị phá hủy khi "Lâm Lục Dạ" đột phá Thần Thể cảnh rồi.

Nhận thấy được pháp thuật mới quá lợi hại, "Lâm Lục Dạ" cảm thấy trò này khá thú vị.

Đây là một loại thuật nguyền rủa, lấy ánh mắt là mô giới.

Bất kỳ kẻ nào nhìn thấy thân thể của cô, ánh mắt đã chứng kiến những hình ảnh đó sẽ bị thiêu đốt.

"A! Mắt ta!"

"Cứu! Cứu mạng a!"

Ngọn lửa thông qua hai mắt thậm chí đã đốt tới tận não bộ của những kẻ xấu số.

Loại nguyền rủa này, kết hợp với vẻ đẹp khiến người khó mà rời mắt của Lâm Lục Dạ, đây đúng là tuyệt sát.

Nhiều tên tà giáo đồ tuy bị lửa nướng cháy não nhưng vẫn lao tới, giờ này, linh hồn nắm giữ thân thể chúng chứ không phải não bộ nữa.

Nhưng loại nguyền rủa này không chỉ có uy lực như vậy.

Lấy kí ức làm mô giới, tất cả những kẻ ghi nhớ thân hình nóng bỏng của cô, kí ức của chúng sẽ bị t·hiêu r·ụi, lửa sẽ cháy lan sang tới tận linh hồn.

Chiến trường lúc này thật kỳ lạ, tất cả mọi người đều tránh đi chỗ khác, tuyệt đối không nhìn về phía "Lâm Lục Dạ".

Đám quái vật và mấy tên tà giáo nhìn thấy cơ thể cô lúc này đều đã cháy não c·hết hết với nhau rồi.

Các luyện khí sĩ đồng minh thì tốt hơn một chút, bọn họ chỉ đau đớn một hồi rồi sau đó quên hết tất cả những gì mình vừa chứng kiến.

Cơn đau tới tận linh hồn đó, chắc chắn chẳng còn kẻ ngu ngốc nào muốn trải nghiệm lại một lần nữa.

Một mình "Lâm Lục Dạ" áp đảo toàn chiến trường, một người thay đổi hoàn toàn thế trận.



"Dừng tay cho ta!"

"Yêu nữ! Còn không mau mặc đồ! Ngươi còn định đốt mắt mọi người đến lúc nào nữa?"

Từ phía hoàng cung, có hai bóng người đạp không mà đến.

Đây chính là Xích Đồng chân quân và Bạch Ngọc chân quân, hai kẻ đã phản bội lại Tiên Phủ.

Trận chiến tại hoàng cung đã kết thúc, tuy hai tên phản bội đã chiến thắng, nhưng cái giá chúng phải trả cũng không hề rẻ, nhìn bộ dáng của hai kẻ này cũng không được tốt cho lắm.

Dáng vẻ cao cao tại thượng nhưng nhìn qua người ta lại tưởng là hai tên ăn mày.

Quần áo rách tả tơi, đầu bù tóc rối, hàng loạt vết cháy trên cơ thể, máu tươi chảy ròng.

Đặc biệt, hai mắt chúng rực cháy khi nhìn về phía "Lâm Lục Dạ" rực cháy đúng nghĩa đen.

Ngọn l·ửa b·ùng l·ên từ hai mắt, nhìn có vẻ giống như đặc hiệu.

Nhưng thực tế cũng không khác đặc hiệu là bao.

Đối với Hợp Đạo chân quân, trò nguyền rủa của Lâm Lục Dạ không ảnh hưởng quá nhiều tới họ.

Sự xuất hiện của hai tên phản bội này khiến người như muốn nghẹt thở.

Cảm nhận được khí tức của hai kẻ đang tới, "Lâm Lục Dạ" cảm thấy đối thủ không quá mạnh, vẫn có thể đánh.

Cô nàng lao nhanh như một ngôi sao băng, mang theo khí tức hủy diệt khiến hai lão già nhìn cũng phải phát kh·iếp.

Oanh!

Chỉ với một nắm đấm, Xích Đồng chân quân biến mất trong nháy mắt.

Một khu vực rộng 5 cây số, kéo dài 500 cây số bị cày nát khi một Hợp Đạo chân quân b·ị đ·ánh bay.

Nhân cơ hội đánh bất ngờ, "Lâm Lục Dạ" lao lên, muốn xử lý nhanh Bạch Ngọc chân quân.

Nhưng lão già này trốn nhanh hơn cô tưởng, thứ duy nhất cô bắt được lại là tàn ảnh của kẻ này.

"Đây chính là cơ hội! Các ngươi còn không mau ra đây!"

Bạch Ngọc chân quân thét lớn tiếng, ngay lập tức, bầu trời xuất hiện thêm 300 vết nứt không gian.

Tất cả đều là những tên tà giáo đồ đã đạt tới cấp 6, tương đương với các Hợp Đạo cảnh luyện khí sĩ.

"Lâm Lục Dạ" há to mồm, cô sợ ngây người trước chiến trận này, nếu bật hết hỏa lực, có lẽ cô chỉ có thể cùng lúc đánh với 10 người là cùng.

Nhưng 300 người cùng lao lên đánh hội đồng như thế này.

Cô nàng tự hỏi bản thân, cô có tài đức gì mà khiến đám tà giáo phải cho ra đãi ngộ đặc biệt như vậy?

Gọi người!

Nhất định phải gọi người!

Dù sao cô cũng không phải chiến đấu một mình.

Trong lúc chiến trường đang cháy bỏng, trên nóc của những tòa nhà phía xa, một đoàn người khoác áo lông vũ màu đen xuất hiện.

Họ không có bất cứ hành động nào, mà chỉ ở đó lặng lẽ quan sát.

Nhưng ngay khi "Lâm Lục Dạ" đã không còn ai có thể bảo hộ, bọn họ mới bắt đầu tiến vào chiến trường.

Cả chiến trường phải kh·iếp sợ, hàng ngàn khí tức không hề thua kém Hợp Đạo cảnh đang dùng tốc độ khủng kh·iếp tiến vào.

"Áo choàng lông vũ? Chẳng lẽ đó là đám Hắc Vũ đó sao?"

"Khoảng 5000 người có khí tức ngang ngửa các Hợp Đạo chân quân? Tổ chức này kinh khủng như vậy!"