Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 78: Ngả bài.



Chương 77: Ngả bài.

Mới một giây trước, "Lâm Lục Dạ" còn đang ở thế yếu, tà giáo chiếm ưu thế hoàn toàn về số lượng.

Nhưng chỉ 1 giây sau.

Ở phía đối diện, "Lâm Lục Dạ" đã gọi ra 5000 người, tất cả đều có khí tức mạnh hơn mấy tên tà giáo đồ.

"Chờ chút đã, chẳng phải tổ chức Hắc Vũ các ngươi cũng có hứng thú với Lâm Lục Dạ hay sao?

Tại sao chúng ta không cùng ngồi xuống và bàn luận một chút?"

Đám tà giáo lúc này người người đều nhận túng, không ai dám thách thức khi đối thủ áp đảo tuyệt đối về số lượng.

5000 người tương đương Hợp Đạo cảnh!

Con số khổng lồ này dù cho tà giáo có lấy ra toàn bộ át chủ bài cũng không đủ, trong tổ chức của chúng nhiều nhất chỉ có thể lấy ra thêm 100 Hợp Đạo cảnh mà thôi.

Nhưng chúng rất nhanh chóng nhận ra vấn đề ở đây.

Khí tức của đám người Hắc Vũ không giống với Hợp Đạo luyện khí sĩ, cũng chẳng phải Thượng Nhân pháp sư.

Thứ khí tức này giống hệt với thần võ đạo mà Lâm Lục Dạ đã phát minh ra.

"Khoan đã, Lâm Lục Dạ, ngươi liên quan gì tới tổ chức Hắc Vũ? Tại sao khí tức của ngươi và đám người kia lại giống hệt nhau?"

"Chẳng lẽ ngươi là thành viên của Hắc Vũ?"

Với sự xuất hiện của Hắc Vũ, tổ chức này đã thể hiện rõ thái độ đứng về phía Lâm Lục Dạ.

Mọi suy đoán về việc Hắc Vũ có m·ưu đ·ồ với lãnh chúa Bắc Địa đã bị lật đổ.

Ngay lúc này, "Lâm Lục Dạ" đứng ra, dựa ưu thế nhiều người, cô nàng tỏ ra ngang ngược.

"Được rồi, hôm nay ta ngả bài, như các ngươi suy đoán, ta vốn là người của Hắc Vũ, và Hắc Vũ thuộc về Lâm Lục Dạ."

Câu nói vừa rồi khiến mọi người không hiểu sao, chẳng lẽ "Lâm Lục Dạ" mà mọi người thấy không phải Lâm Lục Dạ thực sự?

"Không nói nhiều nữa, các ngươi đã tập kích thành viên của Hắc Vũ, nên các ngươi chính là kẻ thù của tổ chức chúng ta.

Vậy nên, chiến thôi."

5000 thành viên của Hắc Vũ lao lên, họ dùng số lượng áp đảo của mình bao bọc quanh đội hình của đám tà giáo, giống như một chiếc lưới lớn đang bao vây bầy cá.

Nhận thấy có chuyện không ổn xảy ra, đám tà giáo chỉ quan tâm tới việc chạy trốn, sự chống cự của chúng là vô cùng yếu ớt.

Chẳng mấy chốc, trận chiến trên bầu trời này đã kết thúc.

Đám tà giáo đồ chỉ 20 người có thể chạy trốn, còn lại tất cả bọn chúng đều bị người của Hắc Vũ nghiền thành tro bụi trên bầu trời.

Hoặc đủ thứ phù văn xiềng xích bao quanh thân thể chúng, phong ấn thực lực, b·ị b·ắt sống tại chỗ.

Trong những kẻ b·ị b·ắt sống ấy, đương nhiên còn có hai kẻ phản bội, Xích Đồng chân quân và Bạch Ngọc chân quân.

Trận chiến này đương nhiên được rất nhiều người chứng kiến, phía dưới phế tích của thành phố, các luyện khí sĩ đi theo bảo hộ Lâm Lục Dạ vẫn còn sống sót.

Bọn họ không ngờ được tình hình lại phức tạp như thế này.

Việc đưa "Lâm Lục Dạ" tới hoàng cung xem như đã thất bại, vì có kẻ phản bội nên hoàng cung b·ị đ·ánh nát.

Giờ này không biết, hoàng thất của đế quốc Phương Đông sống c·hết như thế nào.

Từ đằng xa, xuất hiện khí tức của hàng trăm Hợp Đạo cảnh luyện khí sĩ đang bay tới, sau lưng bọn họ là một đội quân hàng vạn Pháp Tướng cảnh.

Đây là l·ực l·ượng c·hiến đấu trên chiến trường của Tiên Phủ.

Ngay khi nhận được tin báo kinh thành bị tập kích, bọn họ đã lập tức quay trở lại.

"Tình hình chiến trường như thế nào đây? Nghe nói cả hoàng cung đã bị hủy diệt, còn Lâm Lục Dạ cũng bị tập kích, sống c·hết không rõ."



"Nghe nói lần tập kích này, tổ chức thần bí Hắc Vũ đó cũng nhúng tay."

Trong lúc mọi người còn đang bàn bạc, họ đã chứng kiến chiến trường từ phương xa.

"Đám người kia là ai vậy?"

"Áo choàng lông vũ đen, đeo mặt nạ đen, tất cả là nữ tính, đây không phải là đặc trưng của Hắc Vũ sao?"

"Không ổn, chẳng lẽ Hắc Vũ đã nhân cơ hội, lợi dụng loạn lạc lúc tà giáo công kích để thực hiện m·ưu đ·ồ của chúng sao?"

Một sự hiểu lầm không hề nhẹ đang xảy ra.

Và đặc biệt, sự hiểu nhầm này càng được mở rộng nữa, khi bọn họ chứng kiến tình hình phía bên dưới.

"Khoan đã, kia chẳng phải là hai vị trưởng lão Xích Đồng chân quân và Bạch Ngọc chân quân sao?"

"Còn nữa, khí tức kia chính là khí tức của Lâm Lục Dạ, cô ta đang bị bao vây bởi tổ chức Hắc Vũ!"

Ngay lập tức, quân tiếp viện của Tiên Phủ đã nhận định Hắc Vũ chính là kẻ thù.

Lần này quân đoàn của Tiên Phủ được dẫn đầu bởi Thái Cực chân quân, một Hợp Thể cảnh được đánh giá sức mạnh đã đạt tới nửa bước Chân Linh cảnh.

Người này là một đạo sĩ già mặc y phục màu trắng viền vàng, nhìn kiểu gì cũng giống như thần tiên trong truyền thuyết.

Chứng kiến tình hình chiến trường, ông ta thét lớn.

"Hắc Vũ! Các ngươi quá phận!

Bắt trưởng lão của Tiên Phủ chúng ta, đã vậy còn bắt cả thiên mệnh chi tử, rốt cuộc các ngươi muốn cái gì!"

"Lâm Lục Dạ" lúc này cảm thấy đau đầu, đây chắc chắn là một sự hiểu lầm.

Trong lúc cô chuẩn bị đứng ra giải thích, hai tên phản bội là Xích Đồng và Bạch Ngọc lại nhìn nhau, chúng hiểu ý nhau chỉ bằng một ánh mắt.

Dù có c·hết chăng nữa, bọn chúng cũng phải kéo Hắc Vũ đánh với Tiên Phủ một trận, phải khiến cho Lâm Lục Dạ đối nghịch lại với các thế lực khác.

"Đại trưởng lão!

Cẩn thận a!

Đây chính là một cái bẫy của đám Hắc Vũ!

Chính là chúng đã đột phá hệ thống phòng ngự của hoàng cung, g·iết c·hết tất cả mọi người!"

"Hiện tại cả Lâm Lục Dạ cũng bị bọn chúng thao túng, không thể tin lời cô ta được."

Lúc này "Lâm Lục Dạ" phẫn nộ trừng mắt, nhìn về phía hai tên phản bội.

Tất cả các thành viên của Hắc Vũ lúc này đều phẫn nộ, sát khí của Thần Thể cảnh tỏa ra khiến đất trời biến sắc, đã vậy đây còn là sát khí của 5000 Thần Thể cảnh nữa.

Nhận thấy sát khí của các thành viên Hắc Vũ, đại trưởng lão vốn đang nghi ngờ thì nay không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta lựa chọn tin tưởng lời của hai tên phản bội.

Dù sao, với Thái Cực chân quân hiện tại, Xích Đồng chân quân và Bạch Ngọc chân quân chính là người một nhà.

Lâm Lục Dạ chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa, lời nói không có giá trị, với lại theo lời của hai người kia, Thái Cực chân quân chắc chắn càng không tin tưởng những lời Lâm Lục Dạ nói nữa.

Còn Hắc Vũ là thù là bạn bọn họ không biết, nhưng ngay sau những lời vừa rồi, tổ chức này chính là kẻ thù.

"Tất cả mọi người, bày trận!"

Một trận chiến không mong muốn đã diễn ra.

Để tránh cho trận chiến này, từ trong phòng thí nghiệm, Vĩnh Dạ hay Lâm Lục Dạ thực sự ra lệnh cho tất cả thành viên Hắc Vũ bỏ mặt nạ ra.

Tất cả mọi người sững sờ khi chứng kiến hơn 5000 người có gương mặt giống y hệt nhau, giống như đều cùng một mẹ.

"Điều này, không thể nào."



"Tất cả thành viên của Hắc Vũ đều là Lâm Lục Dạ, điều này là sao chứ?"

Trong lúc mọi người còn sững sờ, một vài Hợp Đạo chân quân với ánh mắt giảo hoạt, chúng lập tức đứng ra giải thích.

"Các vị thực sự cho rằng tất cả thành viên của Hắc Vũ là Lâm Lục Dạ chứ?

Nhưng ta nghĩ, đây chắc chắn là âm mưu của tổ chức này."

Trong lúc tên luyện khí sĩ kia bắt đầu trình bày cái nhìn của hắn, không có bất cứ người nào quan tâm tới "Lâm Lục Dạ".

Cô ta đang khoa tay múa chân, la hét đủ kiểu nhằm thu hút sự chú ý.

Nhưng toàn bộ các luyện khí sĩ đều không quan tâm, trong mắt họ, cô hiện tại chỉ là một con rối bị tổ chức Hắc Vũ thao túng, mọi lời nói của cô lúc này đều vô giá trị.

Lâm Lục Dạ và tất cả nhân bản của cô lúc này đều rất ức chế, ánh mắt mà đám luyện khí sĩ của Tiên Phủ nhìn cô khiến cô nàng cực kỳ khó chịu, thứ ánh mắt giống như nhìn một con sâu kiến mà họ có thể bóp c·hết bất cứ lúc nào.

Một loại ánh mắt cao cao tại thượng.

Đối với thành viên cấp cao của Tiên Phủ, Lâm Lục Dạ dù cho có là thiên mệnh chi tử chăng nữa, cô nàng cũng chỉ là một quân cờ để đối phó với Dị Ma Minh Thổ.

Lâm Lục Dạ không nhìn thấy bất cứ sự tôn trọng nào từ phía đối diện.

Đã vậy chúng còn không để người trong cuộc giải thích, thứ chúng muốn nghe, muốn tin chỉ là những thứ giả thuyết của kẻ ngoài cuộc.

Trong mắt của Lâm Lục Dạ và cả tổ chức hắc vũ, có một loại khí cơ nào đó đang bám lên người đám luyện khí sĩ.

Một loại khí cơ màu đen rất khó bị phát hiện dù cho có dùng Vọng Khí Thuật chăng nữa.

Nên có thể nói toàn bộ đám luyện khí sĩ tới tiếp viện này đều đã bị người động tay chân.

"Nếu các vị sử dụng Vọng Khí Thuật, các vị có thể nhìn thấy, vận mệnh của những thành viên Hắc Vũ và Lâm Lục Dạ có sự liên kết mơ hồ với nhau.

Tại hạ cho rằng đây là một loại thủ đoạn nghịch thiên nào đó, thứ có thể tước đoạt khí vận của một thiên mệnh chi tử như Lâm Lục Dạ.

Lý do tất cả những người này có gương mặt giống hệt nhau, có lẽ chính là muốn qua mặt Thiên Đạo, còn tại sao lại phải sử dụng nhiều người như vậy?

Khí vận của thiên mệnh chi tử há là thứ bình thường, mệnh của một người chắc chắn không thể chịu tải nổi, vì vậy kẻ đứng sau màn đã dùng mệnh của hàng ngàn người để chịu tải thiên mệnh.

Thủ đoạn đoạt vận cao minh như vậy, chắc chắn phải có một lão quái sống lâu năm đứng sau màn."

Tên luyện khí sĩ giải thích có tình có lý, những kẻ xung quanh gật gù khen hay.

Nhưng sắc mặt của tất cả người nhân bản, và cả Lâm Lục Dạ phía sau cùng một lúc thâm trầm lại.

Tên luyện khí sĩ kia vừa nhắc tới cái gì nhỉ?

Phải rồi, là "một lão quái sống lâu năm".

Lâm Lục Dạ, hay hiện tại là Vĩnh Dạ không muốn nhắc đến cái tuổi thật của cô cho lắm.

Người sống 4 kiếp rồi, tổng số tuổi gộp lại đã gần 70, nhưng nếu so với cái tuổi thọ dài dằng dặc của đám luyện khí sĩ, cô cảm thấy mình vẫn còn trẻ chán.

Ấy vậy mà có tên nào đó vừa chê cô là "già".

Một kẻ xấu số đã chạm vào vảy ngược của một con rồng đang ngủ say.

Ai có thể nhịn nhưng Lâm Lục Dạ thì không.

Một người nhân bản lấy ra một con bài chưa lật, đó là mũi tên đã được Vĩnh Dạ phụ ma 10 lần thiên phú Cộng Dồn Ấn Ký.

Và người được giao trách nghiệm sử dụng mũi tên này, đó là một thành viên đã luyện thành Phong Lôi Tiễn thể.

Một loại thể chất được tổng hợp từ Phong linh khí, Lôi linh khí, và một loại nhân khí, thứ linh khí của các cung thủ.

Nói chung với loại thể chất này, người nhân bản trời sinh là một xạ thủ, bắn vừa chuẩn vừa nhanh.

Thao tác cài tên, giương cung, bắn cung, thu cung chỉ diễn ra trong tích tắc.



Mũi tên bất ngờ này khiến không ai kịp phản ứng, chỉ trừ Thái Cực chân quân.

Nhưng những gì ông ta có thể làm chỉ là tạo ra một thái cực đồ, cố gắng ngăn cản mũi tên đang bay tới.

Đáng tiếc, sức sát thương của mũi tên đã được Vĩnh Dạ phụ ma 10 lần quá khủng kh·iếp, khuếch đại sức sát thương lên gấp 1024 lần bình thường.

Đây không phải là thứ mà một thái cực trận đồ có thể ngăn cản, kể cả cho Thái Cực chân quân có dùng hết sức chăng nữa.

Kết quả là mũi tên chuẩn xác bay tới, phong lôi linh khí tàn phá bừa bãi, biến tên luyện khí sĩ lắm mồm thành tro bụi trong tích tắc, phá hủy luôn cả pháp tướng đang ẩn hiện sau lưng, khiến cho tên này không thể hồi sinh.

Việc g·iết một luyện khí sĩ của Tiên Phủ ngay lúc này chẳng khác nào một lời tuyên chiến.

"Kết trận."

Đủ loại hào quang phát ra từ người các luyện khí sĩ, chúng nhanh chóng đan lại với nhau thành một loại trận đồ huyền ảo.

Một trận pháp được ngưng tụ giữa hư không, ở trong trận pháp này, các luyện khí sĩ chẳng khác nào đang ở trong một pháo đài vững chắc, có thể công có thể thủ tùy ý.

Trận chiến này có lẽ là thứ không thể tránh nổi, nhưng trước khi trận chiến bắt đầu, Lâm Lục Dạ cần phải thanh lý rác rưởi trước đã.

"Giết hai tên phản bội đi, vốn ta còn muốn dùng hai tên này để cùng Tiên Phủ đối chất, nhưng mọi chuyện đã đi đến nước này...

Giết tất cả những kẻ dám cản đường chúng ta!"

Hai thành viên của Hắc Vũ xuất hiện sau lưng hai tên phản bội.

Hai bàn tay đặt lên trên đỉnh đầu chúng.

Tiếng gió rít gào, một cơn gió cực mạnh xé nát, phá hủy từng phân tử trên cơ thể Bạch Ngọc chân quân.

Xích Đồng chân quân bên cạnh cũng không khá hơn là bao, hắn được một thành viên đã luyện ra Thiên Lôi thần thể phục vụ, được cọ rửa dưới thiên kiếp.

Nhưng thật đáng tiếc, Hợp Đạo chân quân không dễ g·iết như vậy, chúng lại lần nữa hồi phục sau vài giây ngắn ngủi.

Dù sao Pháp Tướng cảnh chỉ cần chịu chi trả một lượng bản nguyên tinh khí cũng có thể đắp nặn thân thể một lần nữa, đừng nói gì tới Hợp Đạo cảnh.

Không thể làm gì hơn, hai giọt thần lực mang theo bóng tối và băng giá quy tắc của Vĩnh Dạ đột nhiên xuất hiện, lập tức đóng băng hai tên phản bội.

Sự việc đã không thể vãn hồi, dù sao mối quan hệ giữa Lâm Lục Dạ với Tiên Phủ và Pháp Sư Tháp không phải mối quan hệ thượng hạ cấp, mà là một mối quan hệ hợp tác đơn thuần.

Hai thế lực kia đưa ra thù lao là tri thức, Lâm Lục Dạ hồi báo chúng bằng cách trở thành anh hùng gì đó.

Nhưng trong mắt mấy lão già thuộc Tiên Phủ, việc Lâm Lục Dạ học tập tri thức từ Tiên Phủ cũng được tính là nửa cái đệ tử của thế lực này.

Thành ra mấy lão vẫn không nhận ra vấn đề, đối xử với "Lâm Lục Dạ" chẳng khác một đệ tử, có thể tùy ý sai bảo.

"Hắc Vũ! Các ngươi dám!"

Bên phía luyện khí sĩ, liên tục bị khiêu khích khiến đám người này không thể nhịn được, đủ loại thuật pháp sáng lên, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Lúc này, "Lâm Lục Dạ" đứng ra, cô lấy một tấm lệnh bài.

Đây chính là tín vật mà Tiên Phủ đã trao tặng cho cô, là lời hứa hẹn sẽ giúp cô mọi mặt, chỉ cần cô trở thành người hùng giải cứu thế giới.

Ban đầu mọi chuyện có vẻ rất ổn, quả thực Lâm Lục Dạ đã nhận được rất nhiều tri thức từ lệnh bài này.

Nhưng ngay khi vết nứt ở Bắc Địa gần như bị phong ấn, những thứ được xem là nguy cơ hủy diệt thế giới bị đẩy lùi.

Tất cả những gì Lâm Lục Dạ nhận được từ tấm lệnh bài này chỉ là sự im lặng, hoặc vài lời nhắn "người tuổi trẻ không nên quá tham lam, học nhiều không tinh không thể thành đại đạo".

Có lẽ tiếp viên tổng đài đã đổi người, kẻ đó không biết Lâm Lục Dạ đang tu luyện thần võ đạo do chính cô sáng tạo, không phải là một luyện khí sĩ.

Kể ra thì, người tu luyện ở đế quốc Phương Đông cực kỳ coi trọng truyền thừa, cái gì của mình mình quý chứ không chịu truyền thụ hạch tâm ra ngoài.

Lâm Lục Dạ biết, Tiên Phủ đã truyền cho cô tất cả những gì họ có thể cho, những thứ cơ bản mà bất cứ luyện khí sĩ nào cũng biết, những truyền thừa của những tán tu, gia tộc đã bị hủy diệt.

Họ dùng những thứ không trọn vẹn, thiếu sót để qua loa cho xong.

Nhưng họ không biết, Lâm Lục Dạ có thể nhìn ra những thứ này chỉ là hàng đồng nát.

Có lẽ tấm lệnh bài này đã không còn chút giá trị nào, đối với Lâm Lục Dạ.

Cũng như vai trò của cô với Tiên Phủ.