Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 79: Lật cái bàn.



Chương 78: Lật cái bàn.

"Lâm Lục Dạ" ném tấm lệnh bài được Tiên Phủ tặng cho về phía các luyện khí sĩ.

Nhìn thấy tấm lệnh bài cấp bậc cao nhất, thứ chuyên phân phát cho khách quý bị ném đi một cách thô bạo như vậy khiến các luyện khí sĩ lại càng phẫn nộ.

"Ý của ngươi là sao đây, Lâm Lục Dạ?"

Thái Cực chân quân cau mày, gương mặt hiền từ bỗng trở nên dữ tợn.

"Ồ, cuối cùng ngươi cũng công nhận ta là Lâm Lục Dạ rồi à?

Ta cứ nghĩ ngươi sẽ coi ta là một quân cờ, hay một đứa vô dụng đang bị người thao túng."

"Lâm Lục Dạ" búng tay nhẹ một cái, một bộ đồng phục của Hắc Vũ bao phủ toàn bộ thân thể cô, mái tóc, da thịt cô dần biến trở về giống như một con người có máu thịt.

Cô lấy ra một huy chương, thứ được Pháp Sư Tháp trao tặng.

Vứt đi lệnh bài của Tiên Phủ, sau đó lại đeo lên huy chương của Pháp Sư tháp, những hành động này giống như xát thêm muối vào v·ết t·hương, khiến đám luyện khí sĩ giống như điên rồ.

"Nếu ngươi hỏi ý của ta muốn là gì?

Rất đơn giản, thỏa thuận giữa ta và Tiên Phủ chấm dứt tại đây.

Các ngươi muốn tuyên chiến với Hắc Vũ, đồng nghĩa tuyên chiến với ta.

Tại sao ta cần phải giữ lại thỏa thuận hợp tác nữa?"

Ném xong tấm lệnh bài, toàn bộ người của Hắc Vũ lui về phía sau, tránh một cuộc xung đột không cần thiết.

"Còn nữa, Tiên Phủ các ngươi nợ ân tình của Hắc Vũ chúng ta.

Xích Đồng và Bạch Ngọc là hai kẻ phản bội Tiên Phủ các ngươi, chúng là những kẻ đã đầu nhập tà giáo.

Nếu các ngươi không tin, có thể hỏi mấy tên luyện khí sĩ còn sống sót.

Suýt nữa thì quên mất, nơi đây còn có mấy trăm tên tà giáo đồ, ta không muốn giữ lại làm gì, tiện thể tặng cho các ngươi luôn."

Sau một hồi bị chặn họng quá nhiều, cuối cùng thì "Lâm Lục Dạ" cũng đã có thể xả toàn bộ sự ức chế từ lúc đám Tiên Phủ xuất hiện cho đến bây giờ.

Cô nàng bỏ đi mà không thèm nhìn sắc mặt mấy lão già đó.

Nhưng cô chỉ vừa mới quay bước.

"Dừng lại."

Chỉ nghe thấy tiếng gằn giọng của Thái Cực chân quân.

"Ngươi không hề có dáng vẻ của một nữ tử nên có chút nào, ngươi không phải Lâm Lục Dạ đúng chứ?"

Ngay lúc này, thái độ của "Lâm Lục Dạ" giống như thay đổi.

Tuy thiết bị cấy vào trong não của người nhân bản đã bị phá hủy khi cô ta đột phá Thần Thể cảnh, nhưng Lâm Lục Dạ chắc chắn để một cửa sau khác, thứ bí mật hơn, được giấu sâu hơn.

Giờ này, Lâm Lục Dạ thực sự là Lâm Lục Dạ.

"Ngươi nói ta không phải là Lâm Lục Dạ sao? Cũng đúng, nhưng cũng sai.

Trên đường tới Bắc Địa, ta đã thức tỉnh kí ức kiếp trước của mình, nên ta của lúc trước sẽ giống như một con người hoàn toàn khác."

Tính cách của cô nàng thật khó để có thể "cẩu".

Đời thứ nhất, Lâm Lục Dạ dẫn đầu một bộ lạc, sống trong một môi trường chém chém g·iết g·iết, khiến cô nuôi ra dã tính giống như một con thú khó thuần.

Đời thứ hai, ở thế giới hiện đại, cô học được cách tư duy, đây cũng là thế giới cô yêu thích nhất, tính cách cô bị ảnh hưởng nhiều từ thế giới này.

Đời thứ ba, một thế giới cao võ, nơi mà cô đã leo l·ên đ·ỉnh cao của thế giới, nơi đây cô đã trở thành một hoàng đế, nuôi ra một phần uy nghiêm, bá đạo.

Kết hợp lại tất cả, ép Lâm Lục Dạ cư xử như một cô gái bình thường của cái thời đại phong kiến, đúng là làm khó cô ta.

Lâm Lục Dạ lúc này không ngần ngại nói ra xuất thân của mình, có gì cần phải giấu nhỉ?

Đằng nào cũng lật bàn rồi.



Nhưng với đám luyện khí sĩ, trong đầu của Lâm Lục Dạ chắc chắn có chứa tri thức về một thế giới khác, một hệ thống tu luyện hoàn toàn mới.

Không biết thực lực sẽ gia tăng như thế nào khi chiếm được những tri thức này.

Thứ khí cơ đang bám vào mi tâm đám luyện khí sĩ này phóng đại mọi dục vọng tăm tối nhất của con người.

Ánh mắt của đám luyện khí sĩ giống như đốt lên một đống lửa, thứ gọi là tham lam.

Thực tế, ánh mắt của đám người này đang thực sự b·ốc c·háy.

Lời nguyền của Lâm Lục Dạ đã phát huy tác dụng của nó, thiêu cháy mọi ánh mắt đã nhìn thấy thân thể cô, đồng thời đốt đến tận linh hồn của chúng.

Ngay lúc này, Lâm Lục Dạ nảy ra một ý tưởng.

Cô đặt nguyền rủa vào chính cái tên của mình, gương mặt của mình.

Giờ thì bất cứ kẻ nào nhắc đến tên cô, nhớ đến dung mạo của cô, miễn là kẻ đó còn sống trên thế giới này, chúng đều sẽ nhận sự phản kích từ nguyền rủa.

Hơn nữa, cái tên, gương mặt của cô còn là hàng dùng chung của 1 vạn thành viên Hắc Vũ.

Nên nếu kẻ nào dám nhắc đến tên cô, nhớ đến dung mạo cô, tất cả những kẻ đó sẽ nhận hơn 10000 loại nguyền rủa khác nhau, đủ loại thuộc tính.

Ngay sau khi hoàn thành kỹ năng mới, đội hình bên phía các luyện khí sĩ bỗng dưng r·ối l·oạn.

"A! Con mắt của ta!"

"Hừm! Chỉ là mấy trò nguyền rủa cỏn con... A! Thế quái nào lại có cả băng giá, lôi điện, kiếm ý thế này!"

"C·hết tiệt! Tại sao nguyền rủa của nha đầu kia lại mạnh lên cả vạn lần chứ?

Cường độ của nguyền rủa tăng lên, đánh cho các luyện khí sĩ bất ngờ không kịp phản ứng.

Trận pháp bọn họ bày ra ở đó lập tức bị tan vỡ.

Mất đi tấm lá chắn bảo hộ, đội quân luyện khí sĩ hoàn toàn yếu thế trước Hắc Vũ.

Đã quyết định đánh một trận rồi thì có lẽ không cần cố kỵ gì nữa.

Hàng ngàn thành viên của Hắc vũ lao lên, chia cắt quân đoàn luyện khí sĩ, ngăn cản không cho chúng có thể bày trận một lần nữa.

"Lâm Lục Dạ" lao lên đầu tiên, đối tượng cô nàng nhắm tới không phải ai khác, kẻ đó chính là Thái Cực chân quân.

Tại sao cô dám lao lên chiến đấu với kẻ mạnh nhất ở phía đối phương?

Đơn giản là vì có một đứa khá liều đang kiểm soát thân thể này, Vĩnh Dạ đang trực tiếp ra tay.

Thái Cực chân quân lúc này đang cố ổn định lại thân hình, việc nguyền rủa bỗng mạnh hơn cả vạn lần khiến cho cả người ông ta khó mà đứng vững.

Khi lấy lại bình tĩnh, trong tầm mắt của lão lúc này là cả một chiến trường hỗn loạn, với người của Tiên Phủ đang bị vây đánh.

Dù đội hình của Tiên Phủ có mang cả vạn người đến chăng nữa, Hợp Đạo chân quân cũng chỉ có khoảng 500 người.

Trong khi đó, tất cả luyện khí sĩ Pháp Tướng cảnh trở xuống vì nguyền rủa mà bị tổn hại nặng nề.

Nên tình huống này giống y hệt khi Hắc Vũ đánh nhau với tà giáo, đây là một cuộc chiến áp đảo hoàn toàn về số lượng.

Thái Cực chân quân muốn ra tay ngăn cản, nhưng ông ta chợt cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.

Khí tức này, không sai đâu được.

Lâm Lục Dạ, lãnh chúa của vùng Bắc Địa đang lao tới, nắm đấm của cô ta như hóa thành dung nham đánh tới, sức nóng khủng kh·iếp như muốn đốt cháy cả không gian.

"Hừm! Vô tri tiểu bối! Để lão phu dạy cho ngươi một bài học."

Âm Dương Hộ Thể Tráo.

Một tấm lá chắn có thái cực luân chuyển bao quanh người ông ta, thứ có thể đánh bay bất cứ loại công kích pháp thuật nào.

Đối với Thái Cực chân quân, ông ta không tin một đứa nhóc mới bước vào tu luyện được vài tháng thì có uy h·iếp gì chứ?

Với lại, ông ta vẫn chỉ coi Lâm Lục Dạ cùng lắm cũng chỉ ngang cơ với Pháp Tướng cảnh, là một con sâu kiến có thể bị bóp c·hết bất cứ lúc nào.

Vì vậy ông ta thong dong đứng đó, mặc kệ cho nắm đấm kia đánh vào.



Nhưng khi tiếp xúc với nắm đấm của Lâm Lục Dạ, ông ta mới biết mình sai lầm như thế nào.

Thứ duy nhất mà Âm Dương Hộ Thể Tráo có thể làm, chính là phản lại đòn t·ấn c·ông của Lâm Lục Dạ, xé rách tay áo bên phải cô ta, khiến cho đòn t·ấn c·ông hơi lệch một chút.

Từ một cú đấm thẳng vào mặt đã biến chuyển sang đánh xuyên qua lồng ngực.

Âm Dương Hộ Thể Tráo tan vỡ, Thái Cực chân quân cũng bất ngờ trước kết quả này, ông ta đã quá khinh địch rồi.

Kình lực, lực lượng khổng lồ xung kích, lập tức xoắn nát cơ thể vật lý của lão đạo sĩ già thành bọt máu.

Nhưng chỉ vài giây sau đó, một Thái Cực chân quân mới đã xuất hiện ngay trước mặt Lâm Lục Dạ.

Hợp Đạo chân quân khó g·iết hơn đám tà giáo đồ rất nhiều.

Những kẻ này đều không phải là nhân vật tầm thường, chúng gần như là những thực thể bất tử bất diệt.

Chỉ cần đại đạo của những kẻ này vẫn còn tồn tại trong đất trời, chúng có thể hồi sinh dù cho cơ thể vật lý có bị hủy diệt bao nhiêu lần chăng nữa.

Tình hình trên chiến trường cũng không khác biệt mấy.

Các Hợp Đạo chân quân tuy bị áp đảo, bị g·iết c·hết vô số lần, họ vẫn có thể hồi sinh.

Nhưng tinh thần của những người này có vẻ không được ổn định cho lắm.

Cũng phải thôi, dù sao khi họ vừa mới hồi sinh, lại lập tức bị 10 thành viên của Hắc Vũ lao vào xé xác, g·iết c·hết theo những cách tàn bạo nhất.

Dù cho đạo tâm của các tu sĩ này có vững chắc như thế nào chăng nữa thì cũng không thể chối bỏ một sự thật, bọn họ từng là con người, có đủ thứ cảm xúc của con người.

Và con người nào chịu nổi cảnh cơ thể liên tục bị tàn phá.

"Vô ích thôi, dù cho ngươi có công kích như thế nào chăng nữa, chúng ta vẫn là bất tử bất diệt."

Thái Cực chân quân phẫn nộ quát, rồi ngay sau đó, đầu ông ta lập tức b·ị đ·ánh nổ lần thứ 3.

"Bất tử bất diệt sao? Ta không nghĩ như vậy."

Qua vô số kết quả được người nhân bản phản hồi, trong phòng thí nghiệm, Lâm Lục Dạ cuối cùng cũng nhìn ra nguyên lý các Hợp Đạo chân quân có thể phục hồi.

Hợp Đạo chính là lấy thân mình, tất cả những gì mình tu luyện được trả lại cho quy tắc của thế giới.

Điều này giống như các tu sĩ đang hấp thu bùn đất là linh khí, đúc lên các viên gạch góp thêm một phần xây dựng thế giới, và thế giới trả lương lại cho các tu sĩ này bằng cách ban cho họ tuổi thọ cùng trời cùng đất, gần như bất tử bất diệt.

Đây là một loại tuần hoàn khiến thế giới ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nghĩ lại thì, thế giới này dù có nhiều tài nguyên đến đâu, nếu cứ để luyện khí sĩ ăn sạch linh khí, có lẽ thế giới này đã sụp đổ từ lâu rồi.

Ngọn lửa trong tay Lâm Lục Dạ bùng lên, lấy thân thể vật lý của Thái Cực chân quân làm mô giới, đốt đến toàn bộ khái niệm, pháp tắc mà lão ta đã lạc ấn trong đất trời.

Cùng lúc, đầu của Thái Cực chân quân cũng đã mọc lại, ánh mắt của lão ta không còn một vẻ cao ngạo như lúc trước, giờ đây trong ánh mắt của lão chỉ có sự sợ hãi.

"Không! Không thể nào!

Ngươi đang thiêu đốt tới tận Âm Dương đại đạo!

Ngươi muốn diệt sát ta? Thiên địa này chắc chắn sẽ không tha thứ cho ngươi!"

Ầm ! Ầm!

Lão đạo sĩ vừa nói xong, mây đen che khuất cả bầu trời, lôi điện như thể những con rồng đang du tẩu bên trong tầng mây.

Lâm Lục Dạ và tất cả các người nhân bản rùng mình, lúc này họ cảm thấy một cảm giác ngột ngạt đang bao phủ họ.

Đây là một cảm giác rất quen thuộc, cảm giác thế giới đang bài xích họ.

Một vòng xoáy không gian lúc này xuất hiện giữa trời cao.

"Mọi người dừng tay đi."

Một tiếng khuyên can giống như một tiếng thở dài đầy thất vọng.



Từ trong vòng xoáy không gian, một thanh niên mặc đạo bào màu xám, đầu tóc lôi thôi bước ra.

Chỉ thấy không gian xung quanh hắn giống như không thể chịu tải nổi sự hiện diện của hắn, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Người tới là một Chân Linh cảnh, cảnh giới tối cao của một luyện khí sĩ.

"Lâm Lục Dạ tiểu thư quả nhiên là thiên tài, tuổi còn trẻ như vậy đã có thể sánh vai với chúng ta, có lẽ tại hạ nên gọi là Lâ·m đ·ạo hữu có lẽ sẽ hợp tình lý hơn."

Thanh niên này có thể nói ra hoàn chỉnh tên riêng của Lâm Lục Dạ mà không bị nguyền rủa, thực lực khó mà tính toán.

Chỉ thấy đạo sĩ trẻ này ôm quyền hành lễ, hướng về một phía hư không mà cúi chào.

Rắc! Rắc!

Ngay sau đó, ở một phương trời khác, một vết rách không gian xuất hiện, bóng tối và băng giá lan tràn trong không gian.

Một bóng người giống như được ngưng tụ từ bóng tối thuần khiết nhất bước ra, trên người bóng người này là một bộ áo giáp được tạo ra từ băng giá vĩnh cửu.

"Ngươi muốn dừng lại trận chiến này sao?

Cho một cái giá hợp lý để chuộc người đi, nếu không dù cho có bị thế giới bài xích, ta cũng phải xử bằng được đám Tiên Phủ này."

Thái độ của Lâm Lục Dạ rất cứng rắn.

Vị Chân Linh cảnh cảm nhận được, cô nàng này hoàn toàn có thể nói được làm được.

Không một chút chần chờ nào, vị Chân Linh cảnh luyện khí sĩ móc ra từ hư không vô số bí tịch bất truyền.

Nhìn thấy những bí tịch này, đám người của Tiên Phủ trong lòng giống như đang chảy máu, chúng nhìn ra được, những thứ được vị Chân Linh luyện khí sĩ lấy ra bồi thường không phải thứ gì khác.

Đây chính là truyền thừa bí mật nhất của những người này.

Lâm Lục Dạ rất nhanh chóng đã nhận ra nét mặt của đám người kia, cô lập tức ra lệnh cho người nhân bản của mình thả đi đám người của Tiên Phủ.

Ngay sau đó, cô nàng một lần nữa trở lại phòng thí nghiệm, để cho người nhân bản ở lại giao tiếp.

"May mắn là ta đến kịp, nếu không đạo hữu đã bị thế giới này trục xuất rồi."

Lâm Lục Dạ nhíu mày, cô cũng bắt chước cách giao tiếp của luyện khí sĩ.

"Ý của đạo hữu là sao chứ?"

Lúc này, Chân Linh cảnh luyện khí sĩ trước mặt thảnh thơi giải đáp mọi nghi hoặc của cô.

"Người tu luyện chưa đạt tới Hợp Đạo cảnh hay Thượng Nhân cảnh, dù có c·hết bao nhiêu, thiên địa cũng sẽ không quan tâm.

Nhưng một khi đã đạt tới Hợp Đạo cảnh, ngươi sẽ trở thành nhân viên làm công cho thế giới.

Việc động vào nhân viên của thế giới chính là khiêu khích với thế giới.

Quyền lợi đi đôi với trách nhiệm, tuy ngươi sẽ nhận được sự bất tử bất diệt, nhưng đồng thời chân linh của ngươi cũng sẽ bị thế giới nắm giữ.

Ngươi sẽ tiếp tục làm việc cho thế giới tới vô cùng vô tận, trừ khi ngươi trả sạch mọi món nợ cho thế giới.

Lúc đó công đức viên mãn, thế giới sẽ trả lại chân linh cho ngươi, luyện khí sĩ sẽ đột phá tới cảnh giới cuối cùng chính là Chân Linh cảnh."

Khi nói xong, Chân Linh cảnh luyện khí sĩ lấy ra một bầu rượu, uống tiêu sái, uống đến thoải mái.

Ngay sau đó, người này chỉ phất nhẹ tay áo, Thái Cực chân nhân đã bị thu nhỏ lại và chui vào trong tay áo người này.

Khi được lấy ra khỏi tay áo, lão đạo sĩ đã nhỏ chỉ như một con chuột.

"Muốn xử lý một Hợp Đạo cảnh đơn giản hơn đạo hữu nghĩ rất nhiều."

Chỉ thấy người này điểm nhẹ vào đầu lão đạo sĩ, ngay lập tức, Thái Cực chân quân đã hóa thành hai luồng khí đen trắng, biến mất giữa không gian.

"Vừa rồi tại hạ chỉ đẩy linh hồn của hắn để nó hợp nhất với chân linh đang nằm trong Âm Dương đại đạo, khiến cho linh hồn của hắn trở thành một phần của đại đạo."

"Dù hắn còn sống cũng không khác đ·ã c·hết là bao."

"Kết quả như vậy, đạo hữu có hài lòng?"

Lâm Lục Dạ gật đầu đồng ý.

Nói rồi cô quay lại nhìn Xích Đồng chân quân và Bạch Ngọc chân quân vẫn còn đang bị đóng băng.

Học phải đi đôi với hành, cô lập tức thí nghiệm ngay trên người hai tên phản bội này.

Sau khi nhìn chúng biến mất trong không gian, cô cùng với đội quân Hắc Vũ của mình quay người rời đi.