Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 87: Ngoại môn.



Chương 86: Ngoại môn.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi hai người đi tới Bạch Vân tông.

Tạp dịch viện, phòng quản sự.

"Hai vị sư huynh, sư tỉ, hai ngươi nói đã đột phá đến Luyện Khí tầng 3 rồi sao?"

Tên quản sự mập mạp lần trước đón tiếp hai người giờ này đang run rẩy vì sợ hãi.

Tuy dáng người của hai người đã thay đổi, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra họ là ai.

Chàng thanh niên cao lớn, cơ bắp làm tay áo căng phồng, nhưng hai mắt gấu trúc chính là Lâm Bạch.

Còn thiếu nữ trước lồi sau vểnh, gương mặt xinh đẹp chính là Lâm Lục Dạ.

Thật khó tin khi chỉ sau một tháng, một người lại có thay đổi lớn đến như vậy, đặc biệt hai mắt của cô cũng giống như Lâm Bạch, biến thành mắt gấu trúc.

Nhưng khí tức của hai người này phát ra đều đã đạt đến Luyện Khí tầng 3.

Trong đại sảnh lúc này, không chỉ riêng có hai người họ, mà còn có hàng chục đệ tử tạp dịch khác cũng có mặt xin chuyển vào ngoại môn.

"Hai người kia là ai vậy?

Tại sao ta không thấy bọn họ trong các buổi giao lưu của tạp dịch viện, chẳng lẽ hai người đó có con đường riêng để kiếm lấy tài nguyên cho mình sao?"

"Đúng vậy, nghe nói cặp đôi này không biết quy định của tông môn, nên bị hố chỉ còn 1 linh thạch."

Khác với hai người Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ có mặt ở đây vì hai người bật hack.

Những tạp dịch có mặt ở đây không phải là thiên phú không tồi, cũng là người có quan hệ rộng, có thể vay tiền của nhiều người, hoặc thống lĩnh một băng đảng tại tạp dịch viện, chuyên t·rấn l·ột những người mới khác.

"Ngươi nhìn quầng mắt thâm của hai người kia đi, chắc chắn đôi đạo lữ này có song tu công pháp, phải cày ngày cày đêm mới có được thực lực như hiện tại."

Mọi ánh mắt nhìn lên quầng thâm mắt của hai người.

"Người tuổi trẻ đúng là không biết tiết chế a."

Nghe những người xung quanh bàn luận, sắc mặt Lâm Lục Dạ đỏ bừng.

Còn Lâm Bạch thì không quan tâm nhiều như vậy, hắn lạnh lùng nhìn tên quản sự, khí tức của Luyện Khí tầng 3 đè lên khiến một tên chỉ có Luyện Khí cảnh tầng 2 phải bối rối.

Rời khỏi tạp dịch viện, trên tay hai người hiện tại là hai tấm lệnh bài bằng đồng, thứ có ghi rõ hai chữ "ngoại môn".

Phòng thí nghiệm được giấu dưới đất của hai người đã bị phá hủy ngày hôm qua, tất cả mọi dấu vết nghiên cứu cũng bị xóa sạch.

Còn những dụng cụ thí nghiệm và các tài liệu quý giá, tất cả đều được cất giữ trong túi trữ vật mà hai người đeo trên hông.

Trước mặt hai người là một cánh cổng lớn giống như một cổng thành.

Khác với các tông môn khác, quy hoạch của Bạch Vân tông giống như một tòa thành.

Với khu vực gần núi không có tường thành bảo hộ là một thị trấn, nơi có phàm nhân và tán tu thường xuyên đi qua.

Sau bức tường thành thứ nhất, chính là khu tạp dịch viện nằm dưới chân núi, nơi sinh sống của khoảng 5 vạn tạp dịch đệ tử, và cũng là nơi sản xuất rất nhiều vật tư cho tông môn.

Bức tường thứ hai, nơi Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ sắp bước vào, chính là khu ngoại môn.

Một nơi giống như thành phố ở trên núi cao, với nhà cửa, đường đi được lát đá sạch sẽ, gọn gàng.

Quy hoạch giữa cây xanh và gạch đá hợp lý, làm hai người cảm giác như bước vào khu nhà biệt thự cấp cao thời hiện đại.

Ngước nhìn lên vách núi trước mặt.

Có thể thấy vô số những lỗ hổng được đục trên vách núi hiểm trở.

Đó là khu vực nội môn và những lỗ hổng kia là những động phủ, nơi thiên địa linh khí cực kỳ nồng đậm do tiếp xúc trực tiếp với linh mạch trong lòng núi.

Ngước l·ên đ·ỉnh núi, một tòa cung điện hùng vĩ ẩn hiện trong mây mù.

Nhìn kỹ lại, nơi đó giống một pháo đài hơn là một tòa cung điện đơn thuần.



Bố cục của Bạch Vân tông khiến hai người có cảm giác, giống như người thiết kế kiến trúc cho tông môn này là một tướng lĩnh thay vì người tu tiên.

"Đại ca, vào ngoại môn rồi, chúng ta nên tách riêng ra thôi."

Lâm Bạch cũng không hề xoắn xuýt, hắn cũng gật đầu đồng ý ngay sau đó.

Một tháng qua, hai người ở với nhau.

Tuy ở cùng một chỗ nhưng cả hai lại cảm thấy bó tay bó chân, hai người cùng là một loại người nhưng lại có những lý tưởng khác nhau, thậm chí còn xung đột với nhau.

Trao đổi kinh nghiệm tu luyện với nhau là một chuyện tốt, có thể xúc tiến cả hai cùng tiến bộ.

Nhưng nếu thâm nhập quá sâu sẽ ảnh hưởng đến con đường của nhau, gây bất lợi lẫn nhau.

Vì vậy, cả hai quyết định tách ra khi đã vào ngoại môn.

"Đại ca, khi ngoại môn quyết đấu nhớ tham gia đấy, ta sẽ cho huynh biết tu tiên khi kết hợp với đủ thể loại võ đạo nó sẽ mạnh như thế nào."

Nghe lời khiêu khích của cô em gái, Lâm Bạch chỉ gật đầu cười nhẹ.

"Đến lúc đó b·ị đ·ánh thì đừng có khóc đấy."

Ánh mắt hai người nhìn nhau, như có một ngọn lửa mang tên gọi là tranh đấu đang bùng cháy.

Hai người cầm theo lệnh bài, tách ra hai hướng khác nhau.

Đến cửa ngoại môn không chỉ có Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ, mà còn có những tạp dịch khác vừa được thăng lên làm ngoại môn đệ tử.

"Huynh đệ, chờ một chút được không."

Những người này hiện tại đang rất tò mò, không hiểu tại sao hai người vốn là đạo lữ ở cùng nhau hơn một tháng, ấy vậy mà hôm nay lại tách ra.

"Ta rất tò mò, chẳng phải huynh đệ và đạo lữ của mình song tu tiến cảnh rất nhanh hay sao? Nếu hai người náo ra thì tu luyện kiểu gì đây?"

Nghe tới đây Lâm Bạch chỉ cười nhạt, hắn không quan tâm những người này nghĩ quan hệ giữa hắn và Lâm Lục Dạ là gì.

Kể ra thì, ở thế giới thực, hắn gọi Lâm Lục Dạ là em gái cũng chỉ vì cô nàng được cha mẹ nguyên chủ thân thể này tạo ra mà thôi, nhưng nếu xét về di truyền, hai người chẳng có chút liên quan nào cả.

Bị người hiểu lầm quan hệ cũng chẳng có vấn đề gì to tát.

"À, giữa hai chúng ta không có vấn đề gì cả, chúng ta chỉ tạm thời tách ra vì lý niệm không hợp mà thôi, một thời gian nữa có lẽ chúng ta sẽ lại họp mặt."

Nói rồi, Lâm Bạch biến mất như một cơn gió trước bao người.

Nhưng những người xung quanh chẳng hề thấy ngạc nhiên chút nào, tất cả đều cho rằng Lâm Bạch tu luyện một môn thân pháp nào đó thôi.

Dọn đồ tới biệt viện của mình, Lâm Bạch mở cửa ra, hắn phát hiện một bóng hình quen thuộc đang ở biệt viện đối diện.

Lâm Lục Dạ cũng sững sờ khi nhìn thấy Lâm Bạch.

Hai người tách ra hai hướng khác nhau, nhưng thật không ngờ biệt viện của hai người lại gần nhau như vậy.

Cả hai nhìn nhau một lúc rồi đóng cửa ngay sau đó.

Vào mật thất chuyên dùng để bế quan.

Lâm Bạch lấy ra hàng tá tài liệu có trong túi trữ vật.

Rất nhanh chóng, căn phòng được thiết kế cho tu tiên giả bế quan này đã trở thành một phòng thí nghiệm.

Đủ loại tài liệu, bản vẽ được dán đầy trên tường.

Có thể thấy, Lâm Bạch khá hưng phấn khi tận hưởng trò chơi này.

Hắn tự tin mình sẽ không thua cô em gái mình, mặc cho Lâm Lục Dạ có thiên tài như thế nào chăng nữa.

Hiện tại, cảnh giới của Lâm Bạch là Luyện Khí 9 tầng, chỉ thêm một bước nữa có thể đột phá đến Trúc Cơ cảnh.

Đương nhiên để có thể kéo dài trò chơi này lâu hơn, hắn phải che giấu thực lực của mình.



Ở tạp dịch viện, hắn cũng chỉ biểu hiện mình là Luyện Khí tầng 3, không khiến quá nhiều người chú ý.

Và công pháp hắn tu luyện vẫn là Nạp Khí Pháp, cái công pháp người luyện đến Luyện Khí tầng 4 sẽ tự động nổ tung.

Dựa vào Chuyển Đổi Vật Chất, Lâm Bạch dễ dàng chế tạo ra một bộ thân thể cực mạnh, có thể chịu đựng được đủ loại linh khí phản ứng với nhau.

Nhưng Lâm Bạch chắc chắn không dừng ở đây, hắn biết cảnh giới tu tiên cao cũng chẳng có gì đặc biệt.

Lâm Lục Dạ sẽ cười vào mặt hắn nếu hắn không chế ra được thứ gì mới để đấu với con bé.

Trên bảng kế hoạch, Lâm Bạch ghi lên trên những gì hắn hiểu biết nhất.

Thần Mộc Quan Tưởng Pháp.

Các thủ đoạn của Luyện Hồn Sư.

Tạo Thần Thuật.

Và đủ các thể loại hệ thống tu luyện hắn sao chép được từ Lâm Lục Dạ, những thứ đã chiếm phân nửa bảng kế hoạch.

Nhìn vào tấm bảng này, Lâm Bạch mới chợt hiểu ra.

Thì ra hắn kém hiểu biết đến vậy, còn không bằng Lâm Lục Dạ còn chưa xuất thế.

Lâm Bạch có thể nói rất mạnh, tuy hắn đã chế tạo ra rất nhiều con bài chưa lật mạnh mẽ, nhưng hắn lại chưa bao giờ đi ra một con đường thuộc về mình.

Nếu so đấu về tinh thần lực đơn thuần, hắn có thể dễ dàng bóp c·hết Diệp Hiên, nhưng chiến lực của hắn lại quá yếu.

Chiến lực mạnh nhất hiện tại của Lâm Bạch là Số 1 có lẽ sẽ bị Diệp Hiên chém c·hết ngay khi ló đầu ra, đừng nói gì tới việc đấu tay đôi với kẻ có thể thấy tương lai này.

Nhưng cũng không thể trách Lâm Bạch được, thân thể ngoài đời thật của hắn yếu chẳng còn gì để nói.

Tinh thần lực và đủ loại thủ đoạn của hắn chỉ thích hợp đi theo hướng quần thể, không thể chơi kiểu vĩ lực quy về một thân như Lâm Lục Dạ hay Diệp Hiên được.

"Có lẽ, ta nên thử một con đường khác, dù sao đây cũng chỉ là một thế giới giả lập."

Cuối cùng, Lâm Bạch cũng đã nghĩ ra phương án tu luyện dành riêng cho mình.

Trước tiên, hắn lấy ngũ tạng trong cơ thể là tim, gan, phổi, dạ dày, thận, làm căn cơ.

Sử dụng Chuyển Đổi Vật Chất, làm cho ngũ tạng này cũng sở hữu linh căn.

Ngay sau đó, hắn sử dụng Hư Ảo Thân, biến ngũ tạng của mình thành một loại phân thân đặc biệt.

Hạn mức cao nhất của Hư Ảo Thân chỉ là Luyện Khí cảnh, không có tiềm lực?

Không sao cả, sử dụng thêm Tạo Thần Thuật.

Giờ này, 5 phân thân đặc biệt kia chính là 5 vị thần linh mới được tạo ra.

Lấy tu vi thay cho hương hỏa, tín ngưỡng.

Chỉ cần cung cấp đủ tu vi cho chúng, 5 vị thần linh này có thể vô hạn trưởng thành.

Ngay sau khi ngưng tụ ra 5 phân thân thần linh Hư Ảo Thân, Lâm Bạch lập tức ném cho đám phân thân này luyện tập 8 loại pháp thuật cơ sở, cộng thêm với việc dùng Thần Mộc Quan Tưởng Pháp 24 trên 24.

Dù sao đám phân thân này tu luyện không biết mệt, nghiền ép chúng cũng không vấn đề gì.

Lâm Bạch đã sáng tạo ra một cảnh giới mới, Thần Tàng cảnh.

Cảnh giới mà người tu luyện ẩn giấu thần linh bên trong cơ thể.

Nhưng ngay sau khi tạo ra cảnh giới mới.

Lâm Bạch cứ cảm thấy chuyện này sao mà quen thuộc như vậy?

Phải rồi, ở ngoài đời hắn cũng làm y như vậy.

Có thời gian rảnh rỗi, Lâm Bạch bắt đầu nghiên cứu Chuyển Hóa Vật Chất.



Tìm cách để biến "bàn tay vàng" này thành một kỹ năng có thể sử dụng ở thế giới thực.

Ở căn nhà phía đối diện, tình huống tương tự cũng đang diễn ra với Lâm Lục Dạ.

Nhưng khác với Lâm Bạch có thể thuận lợi đột phá.

Lâm Lục Dạ đang gặp phải khó khăn.

Cô nàng trầm ngâm khi chứng kiến cảnh giới của Hư Ảo Thân từ Luyện Khí 4 tầng rơi xuống Luyện Khí 3 tầng.

Dù sao cảnh giới của Lâm Lục Dạ quá thấp, không thể để cho linh hồn rời khỏi thể xác.

Nên Hư Ảo Thân, một thân thể vô hình đang ở trong người cô vẫn bị ảnh hưởng bởi thiên phú Hắc Ám.

Chỉ cần năng lượng của Hư Ảo Thân vượt qua Luyện Khí 4 tầng sẽ lập tức bị cắn nuốt.

Nhưng may mắn, đặc trưng của Luyện Khí 4 tầng vẫn còn ở đó.

Khác với Luyện Khí 3 tầng, Luyện Khí 4 tầng không chỉ pháp lực dồi dào hơn, đồng thời tinh thần lực cũng lột xác, trở thành thần niệm.

Tu tiên giả lúc này có thể quan sát mọi thứ trong phạm vi 10 mét xung quanh.

Nhưng Lâm Lục Dạ không thích thần niệm cho lắm.

Khác với tinh thần lực của các pháp sư, sức quan sát của thần niệm là có thừa nhưng sức sát thương lại không đủ.

Nghĩ lại thì, khác với các pháp sư ở giai đoạn đầu, là người phàm nhưng có tinh thần lực mạnh mẽ.

Các tu tiên giả lại chiến đấu bằng nguồn năng lượng khổng lồ trong cơ thể, nên tinh thần lực hóa thành một cái radar quan sát thế giới bên ngoài.

Nhưng với một tu tiên giả năng lượng khó mà tăng lên như Lâm Lục Dạ, thứ thần thức này không thích hợp cho lắm.

Cô nàng quyết định sửa lại thần niệm của mình, trong đầu cô có cả đống kiến thức của đám pháp sư, những kẻ đã chơi tinh thần lực chuyên nghiệp.

Giờ này, thần niệm của cô quét hình thân thể là được, phần còn lại đã được chuyển thành tinh thần lực tương tự như các pháp sư.

Lâm Lục Dạ nhìn lại bản thân mình lúc này.

Thân thể chính của cô vẫn chủ tu luyện thần võ đạo, cảnh giới của cô sau một tháng đã là Tẩy Tủy cảnh.

Do khả năng thích nghi liên tục với môi trường của cảnh giới này, Lâm Lục Dạ cảm nhận được cô đang dần quen với lực hút của thiên phú Hắc Ám, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ làm chủ được nó.

Đồng thời, Tẩy Tủy cảnh khiến Lâm Lục Dạ chỉ cần dùng thân thể cũng có thể cảm nhận được linh khí, không cần phải vất vả dựa vào linh căn mới có thể tìm được khí cảm như bao tu sĩ khác.

Ánh mắt cô sáng lên.

Cô bắt đầu ngồi xuống, thay vì dùng Hư Ảo Thân, cô trực tiếp dùng thân thể của mình để tu luyện.

Lượng linh khí khổng lồ từ toàn bộ ngoại môn nhanh chóng được tập hợp lại, hóa thành một con sông, nhưng lại bị thân thể nhỏ bé của Lâm Lục Dạ cắn nuốt.

Động tĩnh lớn như vậy kinh động rất nhiều người.

Chỉ trong nháy mắt, linh khí của cả ngoại môn đã suy giảm đến mức không khác ở phàm trần là bao.

Vô số đệ tử, trưởng lão, chạy ra ngoài dò xét.

Tất cả đều suy đoán có một bảo vật nào đó xuất hiện ở ngoại môn.

Nhưng khi họ tới nơi, lại chẳng thể nhìn ra một chút manh mối nào.

Bình thường, khi có chí bảo xuất thế, sẽ có một cột sáng khổng lồ bắn lên trời.

Nhưng ở ngoại môn, ngoài linh khí đã xuống mức cực thấp ra, chẳng có bất cứ dị tượng nào.

Mặc kệ thế giới bên ngoài có đang loạn như thế nào.

Trong mật thất bế quan của Lâm Lục Dạ.

Cô nàng mở mắt ra và cười mỉm.

Lâm Lục Dạ đã dùng chính thân thể của mình đột phá tới Luyện Khí tầng 1.

Đây là lần đầu tiên cảnh giới của cô nàng có thể đột phá mà không cần dựa vào hóa thân Hư Ảo Thân trong người mình.