Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 88: Không thể đột phá Trúc Cơ?



Chương 87: Không thể đột phá Trúc Cơ?

Truyện của mình đã đăng gần một tháng và có được 2k lượt đọc rồi, rất cảm ơn mọi người.

Nên lần này mình vinh danh:

Top 2: zzzzxzzzz.

Top 3: Dạ Thiên Lạc.

Top 4: Hạ Miêu.

Còn ông top 1 không cần vinh danh :).

-------------------------

Một tuần sau.

Trong nhà ăn của ngoại môn, vô số các đệ tử đang ra ra vào vào.

Luyện Khí kỳ người tu tiên vẫn chưa thể đạt tới khả năng ăn gió uống sương, nên họ vẫn cần ăn uống như người thường.

Còn cái việc chỉ cần hít thở cũng có thể sinh tồn, đó là khả năng của tu sĩ Kim Đan trở lên.

Ở mấy cảnh giới thấp, người tu tiên cũng chỉ có thể nhịn đói được vài ngày.

Dù có ăn Tích Cốc đan, họ vẫn chỉ có thể duy trì trong vòng một tháng, mà họ cũng không thể dựa quá nhiều vào loại đan dược này vì bất cứ loại đan dược nào cũng có độc.

Nếu cố chấp đem Tích Cốc đan ăn thay cơm, sớm muộn người tu tiên cũng vì đan độc mà c·hết.

Nên nhà ăn ở ngoại môn chưa bao giờ thiếu người.

Lâm Bạch bước tới nhà ăn, hắn muốn thử xem khả năng mô phỏng vị giác ở cái thế giới giả lập này như thế nào.

Nhưng ngay sau đó, hắn cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.

Nhìn sang bên phải, gương mặt xinh đẹp của Lâm Lục Dạ cũng đang nhìn hắn.

Vì đột phá tới Tẩy Tủy cảnh, khả năng chịu đựng của thân thể cũng đã tăng lên, hai mắt gấu trúc của Lâm Lục Dạ cũng đã biến mất, nhan sắc của cô nàng lập tức thu hút không biết bao nhiêu đệ tử vây xem.

Chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy hơn 20 đệ tử ngoại môn đang theo đuôi nhằm tiếp cận làm quen Lâm Lục Dạ.

Nhưng rất nhanh chóng, ánh mắt của những người này đều sững sờ khi chứng kiến người mình theo đuổi cười cười nói nói với một thằng con trai khác.

Trong phòng ăn.

Lâm Bạch lấy một con gà quay, một đĩa bò xào.

Còn Lâm Lục Dạ mua nguyên một con heo nướng.

Dù sao cũng là người tu tiên rồi, sức ăn lớn là chuyện rất bình thường.

Lúc này, Lâm Bạch mới nhìn ra được một vài thay đổi trên người Lâm Lục Dạ.

Hư Ảo Thân của con bé đã đạt tới hạn mức tối cao, Luyện Khí 9 tầng.

Còn bản thân Lâm Lục Dạ không chỉ đạt tới Tẩy Tủy cảnh, mà còn đột phá Luyện Khí tầng 3.

Trái lại, Lâm Lục Dạ cũng nhìn chằm chằm vào hắn, Lâm Bạch mặc kệ cho thần niệm của cô quét qua quét lại thân thể hắn.

Nhưng khác với Lâm Bạch vẫn ung dung, Lâm Lục Dạ lại lộ vẻ khẩn trương.

"Đại ca, huynh chế tạo ra cảnh giới mới rồi sao?"

Lâm Lục Dạ nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Bạch nghe vậy, hắn ngẩng đầu lên nở một nụ cười như muốn ăn đòn với Lâm Lục Dạ.

"Tiểu muội à, đừng nói đến giờ muội vẫn chưa chế ra được cảnh giới mới, chẳng lẽ chế tạo cảnh giới mới thật khó như vậy sao?

Có cần ta trợ giúp một chút không?"

Nhìn cái nụ cười đắc chí của Lâm Bạch, Lâm Lục Dạ nắm đấm khó mà nhịn nổi, nó muốn được tiếp xúc thân mật với gương mặt đáng ghét kia.

Cô nàng vừa nói vừa gằn từng chữ.

"Cảm ơn đại ca, nhưng chuyện của ta, ta lo được."

Nói xong rồi, Lâm Lục Dạ không muốn để ý Lâm Bạch nữa.



Cô coi con heo quay trên bàn như là Lâm Bạch, xé nát và nuốt chửng món ăn như thể một con hổ săn mồi.

Chứng kiến nết ăn của cô em gái làm Lâm Bạch cảm thấy buồn cười.

Lâm Bạch chợt nảy ra một ý tưởng.

"Đúng rồi, Lục Dạ."

Lâm Lục Dạ với gương mặt đầy giận dỗi, vụn thịt còn dính bên mép ngóc đầu lên.

"Có chuyện gì!"

Đối diện cô, Lâm Bạch lại nở nụ cười làm cô muốn đấm cho hắn một trận.

"Theo quy định của tông môn, khi đệ tử vào ngoại môn, mỗi tháng đều phải hoàn thành một nhiệm vụ được tông môn giao cho.

Đến lúc đó, chúng ta hãy xem hệ thống tu luyện ai chế tạo ra có tiềm năng lớn hơn."

Nghe Lâm Bạch nói vậy, Lâm Lục Dạ suy nghĩ một lúc.

"Hừm... Cũng được, nhưng phải đợi một tuần sau, lúc đó muội sẽ cho huynh biết sự lợi hại."

Lâm Lục Dạ chấp nhận lời khiêu chiến của Lâm Bạch.

Còn thời gian một tuần chính là khoảng thời gian để Lâm Lục Dạ sáng tạo và đột phá cảnh giới mới.

Trở về căn phòng của mình, cô nàng lấy ra một tấm bảng.

Trên đó tổng hợp tất cả những gì cô đã biết, tất cả những hệ thống tu luyện cô bắt gặp.

Hệ thống đan điền biến dị.

Thần võ đạo.

Luyện khí sĩ.

Pháp sư.

Võ giả.

Hiệp sĩ.

Và hệ thống tu tiên.

Cơ thể chính của cô vẫn lấy thần võ đạo làm chủ, lấy tu tiên làm phụ.

Còn Hư Ảo Thân đương nhiên vẫn tu tiên rồi.

Nhưng hạn mức cao nhất của Hư Ảo Thân vẫn còn ở đó.

Một hệ thống phụ trợ tu luyện tuyệt vời như vậy, Lâm Lục Dạ cảm thấy cực kỳ lãng phí nếu cô từ bỏ nó.

Ngẫm nghĩ lại một chút, Hư Ảo Thân không thể đột phá Trúc Cơ?

Không sao, vậy thì tự chế ra một loại cảnh giới mới rồi đột phá, dù sao đây cũng không phải lần đầu cô nàng chế tạo cảnh giới mới.

Nhưng sau khi suy nghĩ nhiều lần, Lâm Lục Dạ đã ném hàng đống các phương án vào thùng rác.

Với cô những ý tưởng mới nảy lên chẳng có gì sáng tạo, vẫn quanh đi quẩn lại không khác mấy cảnh giới cô từng chế tạo ra là bao.

Giờ này, Lâm Lục Dạ không chế tạo cảnh giới mới để có thể sinh tồn, cô chế tạo cảnh giới mới để ganh đua với Lâm Bạch, cũng là để vượt qua chính bản thân mình.

Không nảy ra được ý tưởng mới, Lâm Lục Dạ giờ mới để ý tới thiên phú Hắc Ám cô đang có.

Dùng thần niệm thăm dò vào cái thiên phú thần bí này, cô cảm nhận được những tác dụng mà thiên phú này mang lại.

Ô nhiễm vật chất và tinh thần, vặn vẹo pháp tắc của thế giới, khả năng hấp thụ năng lượng đáng kinh ngạc, cuối cùng là sức mạnh bóng tối thuần khiết.

Lâm Lục Dạ muốn nhìn sâu hơn nữa, cô muốn thăm dò xem số năng lượng khổng lồ mà thiên phú Hắc Ám đã hấp thụ được cất giấu ở đâu, nhưng thần niệm của cô nàng lại đang bị chính thiên phú Hắc Ám nhuộm đen.

Lâm Lục Dạ giật mình, cô vội rời khỏi trạng thái quan sát.

Tinh thần lực của cô hiện tại đã biến đổi sau khi tiếp xúc với thiên phú Hắc Ám.

Thần niệm hóa thành những sợi tóc màu đen, có khả năng hấp thu năng lượng.

Toàn bộ chỗ năng lượng của cô giống như được cất chứa vào một không gian riêng biệt, không thuộc về thế giới này.



Khác với thiên phú Hắc Ám, chỉ có nuốt vào không có nhả ra.

Lâm Lục Dạ lại có thể giải phóng chỗ năng lượng cô đã cắn nuốt một cách thoải mái.

Ánh mắt cô nàng sáng lên, một ý tưởng nảy lên trong lòng.

Lấy Hư Ảo Thân làm gốc, thay thế những sợi tinh thần lực bình thường đã cấu tạo nên nó bằng những sợi tinh thần lực đã bị nhuộm đen.

Hư Ảo Thân vốn là một bóng người mờ ảo màu trắng nay hoàn toàn đổi một màu da.

Ngay khi Hư Ảo Thân được thay thế hoàn tất, cả khu vực ngoại viện lại một lần nữa bị rút cạn linh khí, vô số đệ tử ngoại môn oán giận không thôi.

Nhìn vào Hư Ảo Thân đang được cất giấu bên trong đan điền của mình, Lâm Lục Dạ cảm thấy khá kỳ lạ.

Giống như cô có một bộ thân thể thứ 2, nhưng bộ thân thể này lại bị trói chặt với thân thể máu thịt.

Bên trong Hư Ảo Thân, linh khí quá nhiều đã tạo thành trạng thái dịch, giống như một biển nước đang tĩnh lặng.

Hiện tại, Lâm Lục Dạ cũng không biết phải đổ bao nhiêu linh khí mới có thể làm đầy đại dương này, hoặc đại dương linh khí này có thể mở rộng tới vô hạn.

Cô gọi đại dương linh khí bên trong Hư Ảo Thân này là Khí Hải, cũng là tên một cảnh giới mới.

Còn Khí Hải cảnh có thể tăng thực lực như thế nào?

Lâm Lục Dạ cũng rất mong chờ 7 ngày sau, khi cô đi ra ngoài làm nhiệm vụ với Lâm Bạch.

Thời gian qua nhanh, thoáng chốc đã đến hai người ước hẹn.

Trước cửa Nhiệm Vụ Điện, hai người nhìn nhau với ánh mắt đầy khiêu khích.

Lâm Bạch do thường xuyên làm việc quá độ, nên hai vành mắt của hắn có xu hướng càng ngày càng đen hơn.

Không ai chú ý tới một tên nhìn thận hư như vậy.

Còn Lâm Lục Dạ lại khác, gương mặt của cô càng ngày càng xinh đẹp, nếu so sánh với lúc còn là một phàm nhân, chắc chắn sẽ không ai gộp hai người đó làm một.

Cô nàng phát hiện, nếu thân thể máu thịt quá mệt mỏi, vậy thì chuyển ý thức vào trong Hư Ảo Thân để tiếp tục nghiên cứu.

Vì vậy khí chất của cô nàng càng ngày càng tốt.

Đâu như ai đó, nghiền ép Hư Ảo Thân, đồng thời cũng nghiền ép chính bản thân mình.

"Ha ha, nhìn ai đó không biết khai thác Hư Ảo Thân để nghỉ ngơi kìa, người chế tạo ra công pháp mà lại không biết đến tính năng này đúng là thật thất vọng a."

Hai người đang truyền âm trao đổi lẫn nhau.

Lâm Bạch thừa nhận sự thất bại của mình trong việc khai thác đặc tính công pháp mà chính hắn tạo ra.

Cuộc so tài ngầm giữa hai người thực tế đã bắt đầu ngay từ lúc này, tỉ số là (1:0) nghiêng về Lâm Lục Dạ.

Bước vào bên trong nhiệm vụ điện, hàng ngàn nhiệm vụ dán đầy tường đủ để cho mỗi đệ tử đều có thể có chuyện mà làm.

Nhưng phần lớn nhiệm vụ được treo trên đây cũng chỉ là nhiệm vụ thu thập thảo dược, linh vật.

Các nhiệm vụ thường ngày này biến đổi liên tục.

Mấy nhiệm vụ trinh thám, điều tra thì bị phủi bụi nhiều nhất, vì tỉ lệ thành công của các nhiệm vụ này rất thấp.

Nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ có đâu đó khoảng vài trăm nhiệm vụ liên quan đến chiến đấu.

Dù sao phạm vi 4000 dặm xung quanh là lãnh thổ của Bạch Vân tông, rất ít người dám làm loạn trên lãnh thổ của một Kim Đan tông môn.

Tại Nhiệm Vụ Điện này, mỗi đệ tử chỉ có thể lựa chọn nhiều nhất là 3 nhiệm vụ.

Lâm Lục Dạ và Lâm Bạch gộp lại có thể lựa chọn nhiều nhất là 6 nhiệm vụ.

"Một tên tán tu Luyện Khí 8 tầng, sở thích là tổ chức các cuộc thi chém g·iết đẫm máu, do tính cách giảo hoạt nên thường xuyên chạy trốn thành công.

Lục Dạ, muội thấy để tên này làm giám khảo cho cuộc thi của chúng ta như thế nào?"

Thấy nhiệm vụ được Lâm Bạch chỉ lên, Lâm Lục Dạ gật đầu đồng ý, quả thực, hai người họ cần một giám khảo, để cuộc so tài lần này có tính khách quan.

Ngay sau đó, trong lúc tất cả mọi người đang đau đầu nhức óc, nên chọn nhiệm vụ nào để vừa ít nguy hiểm, vừa có lợi tức cao.

Bỗng xuất hiện hai kẻ điên, chỉ Luyện Khí 3, 4 tầng ấy vậy mà lựa chọn những nhiệm vụ sát phạt nguy hiểm nhất như lựa chọn hàng hóa.

"Xem nào, nhiệm vụ đi vào Hung Thú sơn mạch, dọn dẹp hung thú này cũng không tệ, có thể chém g·iết không hạn mức cao nhất, nhiệm vụ này để sau đi."



"Dọn dẹp quỷ trấn, cũng là một nhiệm vụ chém g·iết không giới hạn, nhận nốt."

"Tiêu diệt Nghi Sơn 72 trại, có Luyện Khí 6 tầng trấn giữ, nhận nốt."

"Xích Lâm thành đang có thú triều gây họa, cần lực lượng tiếp viện khẩn cấp, có lẽ chúng ta nên xử lý cái nhiệm vụ này đầu tiên."

"Để đổi gió một chút, có lẽ chúng ta nhận một nhiệm vụ trinh thám để tráng miệng, điều tra Ngưu Đầu thôn biến mất không một dấu vết, cái này nghe có vẻ hay này."

Cả hai người câu được câu không, nhanh chóng nhận xong 5 nhiệm vụ còn lại trong ánh mắt kinh ngạc của bao nhiêu người.

Nhưng ngay khi cả hai vừa ra khỏi Nhiệm Vụ Điện, Lâm Lục Dạ và Lâm Bạch bị chặn đường bởi một nhóm người.

Tất cả những người này đều là Luyện Khí 7 tầng trở lên, hoặc có thể gọi là Luyện Khí hậu kỳ.

Đây là một nhóm đệ tử ngoại môn lâu năm, một đoàn thể có tiếng xấu bên trong Bạch Vân tông.

Tất cả các đệ tử khi mới nhận nhiệm vụ hàng tháng đều sẽ bị đám người này ép buộc.

Một là để người của chúng gia nhập vào nhiệm vụ này, sau đó chúng sẽ lấy đi 90% thu nhập của nhiệm vụ.

Hoặc là từ chối, sau đó ở ngoại môn này nhận đủ mọi loại chèn ép, nửa bước khó đi.

Đương nhiên nhóm người này không đủ để bao trọn toàn bộ đệ tử trong tông môn, chúng biết cách lựa chọn con mồi cho riêng mình.

Hoặc đệ tử đó là một đệ tử không có bối cảnh, hoặc là có mỹ nữ.

Và nhóm hai người của Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ đủ yêu cầu làm con mồi của chúng.

Một tên đệ tử dáng người cao hơn 2 mét đứng ra, gương mặt có một vết sẹo dài dữ tợn, khí thế khiến người bình thường phải nghẹt thở, cộng thêm với uy thế của một Luyện Khí tầng 9, rất nhiều đệ tử mới vào tông đều sợ hãi tránh đường.

Thậm chí có đệ tử không chịu nổi khí thế mà lập tức ngã ngửa.

Hắn đứng trước mặt Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ, toàn bộ khí thế được giải phóng, không khí xung quanh như vặn vẹo trước khí tức hắn thả ra.

Hắn là Trần Cương, một trong những đệ tử ngoại môn lâu năm của Bạch Vân tông.

"Hai vị sư muội, sư đệ.

Người mới gia nhập tông khó khăn nhường nào chắc hai người cũng hiểu, nên để san sẻ bớt khó khăn này, thân là các sư huynh, chúng ta sẵn sàng giang tay giúp đỡ.

Chỉ cần hai vị để chúng ta gia nhập, chắc chắn có thể vượt qua nhiệm vụ hàng tháng tông môn giao cho."

Nhưng trước khí thế hắn thả ra, cặp đôi trước mặt hắn lại không hề có bất cứ biểu lộ gì khác ngoài sự hững hờ.

Nghĩ rằng bản thân phát huy không đủ khí thế, tên đệ tử ngoại môn vận chuyển công pháp.

Vì là người chủ tu hỏa linh căn, khi vận công, Trần Cương sẽ phát ra những luồng khí nóng đủ để thiêu cháy da thịt.

Tất cả đệ tử xung quanh thấy cảnh này đều vội tránh ra, chỉ sợ Trần Cương phát điên ra tay sẽ lan gần đến họ.

"Ta hỏi một lần nữa!

Hai vị, nghĩ như thế nào!"

Gương mặt của Trần Cương lúc này cực kỳ dữ tợn, những thớ cơ bắp to lớn phồng lên, da thịt sáng loáng như kim loại.

Đây là một tên pháp thể song tu, vừa luyện khí vừa luyện thể.

Trước sự uy h·iếp trắng trợn này, Lâm Bạch nhíu mày nhưng rất nhanh chóng lại giãn ra, hắn không quan tâm cho lắm.

Vì bên cạnh, Lâm Lục Dạ đang cảm thấy khó chịu.

Che giấu thực lực?

Không có ý nghĩa.

Với người đã sống qua 4 kiếp, mỗi kiếp đều không quá 25 tuổi, đã mất niềm tin vào cái gọi là trường sinh.

Cô nàng không cầu an ổn, mà cầu thống khoái.

Lâm Lục Dạ nhẹ nhàng đưa bàn tay cô về phía trước, gần chạm vào thân thể của Trần Cương.

"Haha, tiểu nương tử, tính làm gì đây."

Ánh mắt chứa đầy sự dâm tà soi mói khắp thân thể của Lâm Lục Dạ.

Nhưng đáp lại, cô nàng chỉ cười lạnh, cả bàn tay biến chưởng thành quyền, bóp nát không khí.

Một cú đấm bất ngờ đánh vào không khí, một áp lực cực lớn xuất hiện, đánh bay Trần Cương về phía sau, va thẳng vào đám đàn em của hắn.

Không khí chấn động khiến màng nhĩ của những người xung quanh phải đau đớn.

Tất cả mọi người đều sợ hãi khi chứng kiến cô gái đang đứng giữa đám người.