Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 89: Làm nhiệm vụ.



Chương 88: Làm nhiệm vụ.

Trần Cương lúc này cảm thấy cực kỳ đau đớn.

Hiện tại, hắn trên người tuy không có bất cứ một v·ết t·hương nào, nhưng hắn cảm nhận được một luồng khí kình đang di chuyển khắp kinh mạch, kích thích tất cả các dây thần kinh đau đớn trong cơ thể.

Có lẽ cảm giác bị lăng trì xử tử cũng tương tự như những gì hắn đang cảm nhận được.

"Trần sư huynh! Huynh không sao chứ?"

Một tên tiểu đệ vừa mới đứng dậy, hắn chạm vào Trần Cương đang nằm bất động.

"Đau!Đau!"

Tiếng kêu như lợn bị chọc tiết vang lên, cơn đau khiến mặt mũi của Trần Cương phải biến dạng.

Lúc này, mấy tên đàn em của hắn chỉ thẳng vào Lâm Lục Dạ, mắng to.

"Ngươi thế mà ra tay nặng như vậy?"

"Không biết là trong tông môn không được phép chiến đấu hay sao, huống hồ ngươi dám động thủ ở ngay trước cửa của Nhiệm Vụ điện!"

"Đúng vậy! Dù cho ngươi có thiên tài như thế nào chăng nữa, dám động thủ ở đây chắc chắn ngươi phải bị phạt!"

Ngay lúc này, có một nhóm đệ tử khác chạy tới.

Những người này đều mặc y phục màu trắng thêu chỉ vàng, y phục đặc trưng của đệ tử nội môn.

Phía sau lưng những người này có ghi rõ chữ "Pháp".

Đây là người của Chấp Pháp điện, một cơ quan an ninh nội bộ của tông môn với tất cả thành viên đều là đệ tử nội môn.

"Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"

"Các ngươi không biết là tông môn quy định, có mâu thuẫn gì thì lên Sinh Tử đài mà giải quyết, không được g·ây r·ối t·rật t·ự tông môn sao!"

Thấy đệ tử của Chấp Pháp điện xuất hiện, đám đàn em của Trần Cương như nhìn thấy cứu tinh, chúng lập tức chỉ tay về phía Lâm Lục Dạ.

"Các vị sư huynh! Chính ả ta đã đánh cho Trần sư huynh trọng thương như thế này!"

"Đúng vậy, vị sư muội kia vi phạm môn quy, dám động thủ đánh người trước Nhiệm Vụ điện."

Tất cả ánh mắt đổ dồn về nơi Lâm Lục Dạ đang đứng.

Các đệ tử Chấp Pháp đường nhìn thẳng vào cô nàng, ra giọng thẩm vấn.

"Vị sư muội này, ngươi muốn giải thích thế nào về hành động của mình."

Phải nói, hiện tại Lâm Lục Dạ đang cảm thấy cực kỳ phiền chán.

Đám người Trần Cương, hay kể cả đám Chấp Pháp đường, một đám người trong cảm nhận của cô đó chính là yếu như sâu kiến.

Ấy vậy mà đám sâu kiến này lại dám ra giọng chất vấn cô, nên Lâm Lục Dạ cũng không cho chúng thái độ tốt chút nào.

"Nhìn cái gì!

Thần thức, thần niệm gì đó của các ngươi là trang trí hay sao?

Thế mà không nhìn ra tên kia đang ăn vạ à?!"

Ngay lúc này, mọi sự chú ý lại đổ dồn vào Trần Cương đang lăn lộn trên mặt đất.

Thần niệm của Trúc Cơ kỳ liên tục đảo qua, xác nhận tất cả những gì mà Lâm Lục Dạ nói là chính xác.

Bọn họ không thể tìm ra bất cứ thương tích nào trên người Trần Cương, đồng thời, họ cũng không tìm thấy bất cứ khí tức nào của Lâm Lục Dạ trên cơ thể hắn.

Nhìn kiểu gì thì tên to xác này cũng giống một kẻ đang nằm ăn vạ hơn là một n·ạn n·hân.

"Ngươi còn giả bộ đến bao giờ nữa, còn muốn tiếp tục gây rối sao?"



Người của Chấp Pháp điện gằn giọng quát, nhưng Trần Cương không thể trả lời, cơn đau như lăng trì này khiến hắn như muốn c·hết đi sống lại.

"Được thôi, kéo lê hắn từ Nhiệm Vụ Điện đến Chấp Pháp điện, ta không tin cái mặt dày của hắn không bị mài mỏng!"

Nhưng ngay lúc thành viên của Chấp Pháp điện đang kéo một chân của Trần Cương.

Đột nhiên cơn đau của hắn biến mất, tên to xác này cũng ngừng la hét.

"Ể, ta hết đau rồi."

Tất cả mọi người đều nghi hoặc, chẳng lẽ Trần Cương, một đệ tử ngoại môn uy tín lâu năm, ấy vậy mà lại chơi trò ăn vạ, vu khống một đệ tử mới nhập môn?

"Đúng rồi!

Có kẻ dám ra tay ngay trong tông môn!"

Nhưng mọi thứ đều im lặng, những tiếng hô của đám đàn em đáng ra phải xuất hiện cũng không có.

Vừa rồi, trong cơn đau, hắn chẳng thể nào quan tâm nổi tới những gì đang diễn ra bên ngoài thế giới.

Hắn lúc này nhìn xung quanh, tất cả những con mắt đều nhìn hắn với một vẻ ngờ vực, khinh bỉ, thất vọng.

Thể diện, uy tín của hắn xem như quét rác.

Cơn đau của hắn chấm dứt đúng lúc như vậy, chính là do Lâm Lục Dạ đã hóa giải kình khí, triệt để đổ mọi lỗi lầm lên đầu Trần Cương, dán chặt cái danh hiệu ăn vạ cho hắn.

Lâm Bạch bên cạnh không nhịn được mà giơ ngón tay cái cho cô em gái.

Nhìn biểu hiện của con bé có vẻ khá nóng tính, nhưng ai biết đâu được, vẻ nóng tính đó có lẽ chỉ là ngụy trang cho một thiên tài có cái đầu lạnh.

Lâm Lục Dạ và Lâm Bạch rời khỏi quảng trường khi Trần Cương và đám đàn em của hắn bị Chấp Pháp điện bắt đi.

Nhưng có vô số ánh mắt đang dõi theo hai người, tất cả đều là những ánh mắt chứa đầy sự tham lam.

Có đệ tử, có chấp sự, có cả người của Chấp Pháp điện nữa, thậm chí hai người cũng cảm nhận được thần niệm của Kim Đan cảnh đang cố gắng soi mói bí mật của họ.

Nhưng tất cả chúng đều không nhìn ra hai người có bất kỳ biểu hiện kỳ lạ nào cả.

Nhìn kiểu gì hai người bọn họ cũng giống như bao người bình thường khác, bởi vì thân phận tu tiên giả bên ngoài chỉ là một cái vỏ bọc do Hư Ảo Thân tạo ra để đánh lừa mọi người.

"Lục Dạ, giờ bước chân ra ngoài tông môn, có thể có rất nhiều kẻ muốn xử chúng ta để c·ướp cơ duyên đấy.

Có hối hận khi đã bại lộ thực lực không?"

Nghe vậy, Lâm Lục Dạ dùng thần thức đảo qua cả Bạch Vân tông một lượt, tất cả mọi người đều cảm giác sợ hãi, như có gai ở sau lưng.

"Khí tức đám người này quá yếu, công pháp tu luyện của chúng giống như không trọn vẹn nữa.

Một tông môn hàng trăm Kim Đan cảnh nhưng lại không xuất hiện một Nguyên Anh cảnh, không có gì đáng sợ cả."

Lâm Lục Dạ nói thẳng ra, tất cả mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.

Giờ này, mọi tâm tư muốn c·ướp đoạt cơ duyên bị ném vào sọt rác, nếu cảm nhận được thần niệm của cô nàng kia mà còn muốn ra tay, chỉ có thể nói kẻ đó chán sống rồi.

Cô nàng cảm nhận được, trong tông môn này không có bất cứ ai có khả năng uy h·iếp cô, trừ Lâm Bạch đang đứng ngay bên cạnh.

Khác với Lâm Lục Dạ xác định đối thủ bằng trực giác, Lâm Bạch làm chủ cả thế giới giả lập này, hắn có cả một kho dữ liệu, trên đó hiển thị rõ ràng chiến lực của cả hai.

Lâm Bạch sức chiến đấu tương đương Nguyên Anh trung kỳ.

Lâm Lục Dạ có thể sánh ngang với Nguyên Anh sơ kỳ.

Còn tại sao hai người này có thể gia tăng thực lực nhanh như vậy?

Đơn giản hai người này tu luyện nhưng không cần phải chú ý cái gọi là "căn cơ không vững vàng" vì ngay từ đầu, họ đã đi trên con đường phù hợp nhất với bản thân mình.

Hai người đều không hề bước vào Trúc Cơ cảnh.



Trúc Cơ là quá trình người tu tiên chế tạo đại đạo căn cơ cho mình, nói đơn giản hơn là dựa theo công pháp, cải tiến thân thể cho ngày càng phù hợp hơn để hấp thu linh khí, cảm nhận đại đạo.

Nhưng Lâm Lục Dạ đã tu luyện thân thể của mình thành Tẩy Tủy cảnh thần võ đạo, có thể xem là dị loại Trúc Cơ, không còn phù hợp với bất kỳ loại tu tiên công pháp nào khác.

Thân thể cô ta không ngừng tiến hóa, không phải để Lâm Lục Dạ thích nghi với linh khí, mà là linh khí muốn chen chúc để chui vào thân thể Lâm Lục Dạ.

Đây chính là sự khác biệt, một bên là cầu xin quỳ lạy linh khí, một bên là linh khí có chen vỡ cả đầu cũng khó mà vào được.

Chưa kể Hư Ảo Thân của cô còn chứa đựng một đại dương linh khí, thứ đang có mức năng lượng gấp 30 lần tu sĩ Kim Đan bình thường.

Còn với Lâm Bạch.

Hắn chỉ cần có được số liệu thân thể của Kim Đan cảnh, hắn hoàn toàn có thể phân tích, ngay sau đó dùng Chuyển Đổi Vật Chất, biến đổi thân thể của mình.

Cũng giống như Lâm Lục Dạ, vì đã cải tạo lại ngũ tạng, nên thân thể Lâm Bạch hiện tại cũng không phù hợp với việc Trúc Cơ.

Nhưng không vì thế hắn yếu đi.

Đổi một thân thể không thể Trúc Cơ, lấy được 5 Hư Ảo Thân đã treo máy tới tận Kim Đan cảnh đỉnh phong.

Hư Ảo Thân của hắn bỏ qua Trúc Cơ, chúng chỉ cần tích lũy năng lượng khổng lồ là có thể đột phá Kim Đan rồi, với lại, ngay từ đầu Hư Ảo Thân có thể coi là dị loại nguyên anh.

Bạch Vân tông nằm ở nơi gọi là Xích Thương sơn mạch, một khu vực rộng hàng trăm ngàn dặm, với 40 Kim Đan tông môn.

Nghe có vẻ rộng, nhưng khu vực này chỉ có thể xem như một khu vực hẻo lánh ở tu tiên giới, sức chiến đấu cao nhất có lẽ là mấy Nguyên Anh lão quái đang ẩn nấp lánh đời.

Cả tông môn cứ như vậy mà nhìn hai người nghênh ngang đi ra khỏi cửa.

Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ nhìn nhau, hai người gật đầu.

Lâm Lục Dạ dùng vài phép thuật phi hành bằng tinh thần lực của các pháp sư, kết hợp thêm với các thủ đoạn của luyện khí sĩ, cô nàng lơ lửng trên không trung như thể cá bơi trong nước.

Lâm Bạch bên cạnh cũng không kém, tinh thần lực của hắn hiện tại cực kỳ kinh khủng, là cộng dồn của hắn và 5 Hư Ảo Thân khác.

Với tinh thần lực của 5 thần linh nhân tạo, không gian xung quanh Lâm Bạch như được bao phủ bởi 5 loại sắc màu khác nhau, khiến hắn như một vị thần tiên hạ phàm.

Nhìn có vẻ lòe loẹt, nhưng đây đơn giản chỉ là dùng niệm lực để phi hành mà thôi.

Có vài kẻ còn tâm lý may mắn, chúng hi vọng hai người kia chỉ đơn giản là sử dụng bảo vật ngụy trang là một tu sĩ cấp cao.

Nhưng hi vọng của chúng nhanh chóng bị hủy diệt.

Bị bóp tắt ngay khi chứng kiến người chúng coi là con mồi đang bay lên mà không cần dùng bất cứ loại pháp bảo phụ trợ nào.

Khi một tu tiên giả Luyện Khí kỳ muốn có thể bay được, người đó cần đạt tới ít nhất Luyện khí tầng 7, và còn cần thêm một thanh phi kiếm hoặc một loại pháp khí hỗ trợ mới có thể bay trên trời.

Với Trúc Cơ tu sĩ, họ đã có thể lơ lửng trên không trung và bay mà không cần pháp khí hỗ trợ.

Nhưng ở trạng thái này, năng lượng trong cơ thể họ sẽ tiêu hao cực nhanh, không những vậy, tốc độ khi bay còn không bằng ngự kiếm phi hành, nên các tu sĩ cảnh giới này vẫn thường sử dụng pháp khí khi đi đường.

Nhưng từ Kim Đan cảnh trở lên, tốc độ phi hành của những tu sĩ này không còn phụ thuộc quá nhiều vào pháp khí như hai cảnh giới trước.

Ở tu tiên giới, cách nhận ra một tu sĩ Kim Đan trở lên khá dễ dàng.

Cách nhận ra đơn giản nhất chính là bọn họ có thể tự do bay lượn mà không cần mượn bất kỳ ngoại vật nào.

Nhìn tốc độ bay và cách hai người bay, tất cả mọi người trong tông môn đều tin tưởng, hai người này đều là Kim Đan cảnh trở lên.

Ai còn dám mơ tưởng đến cơ duyên của hai người họ chứ.

"Tra, tra cho ta!

Ta muốn biết tất cả thông tin về hai đệ tử kia!"

"Không biết hai vị tiền bối kia là ai vậy, rõ ràng cảnh giới cao như vậy mà họ vẫn mặc y phục của đệ tử ngoại môn."

"Tê... Ta tra được, hai người này mới bái nhập Bạch Vân tông chúng ta trong chưa đầy hai tháng, ấy vậy mà từ phàm nhân tu luyện tới cảnh giới cao như vậy cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này."



"Đây chẳng lẽ là hai vị đại năng nào đó đang chuyển thế trùng sinh!"

"Rất có thể chuyện là như vậy, đợi hai người này trở lại, Bạch Vân tông chúng ta phải cúng bái hai vị này!

Tông môn có thể phát triển được hay không chính là xem khả năng ôm chân của chúng ta như thế nào!"

Cả tông môn bàn luận sôi sùng sục.

Bình thường, nếu có ai đó phát hiện ra một vị đại năng chuyển thế trùng sinh, chắc chắn người đó sẽ ngay lập tức b·ị b·ắt lại tra hỏi bí mật, công pháp, truyền thừa.

Nhưng nếu một đại năng trùng sinh đã trưởng thành đến một cấp độ nhất định, chắc chắn thế lực nhỏ xung quanh người đó sẽ phải cúng bái, lấy lòng.

Lâm Bạch đang sát cánh cùng với Lâm Lục Dạ bay trên trời, hắn quay đầu nhìn lại Bạch Vân tông.

"Nhàm chán, thật không giống trong tiểu thuyết gì cả.

Giờ cái tông môn đó nghĩ chúng ta là đại năng chuyển thế trùng sinh, không có thằng ngu nào nhảy ra đòi chặn đường cả.

Ta còn muốn thử cái cảm giác của mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết đâu."

Tinh thần lực của Lâm Bạch thả ra bao quát phạm vi hàng ngàn dặm, những gì diễn ra trong tông môn làm sao có thể giấu được hắn?

Nghe hắn nói như vậy, Lâm Lục Dạ bên cạnh mỉm cười.

"Hì hì, không ngờ được đại ca nhìn là người trong "cẩu" đạo, thế mà lại hiếu chiến như vậy."

Lâm Bạch lắc đầu nhẹ.

Với Lâm Bạch, thế giới này chính là một trò chơi, ở ngoài đời hắn "cẩu" đã quá khổ rồi, nếu ở trong game còn phải trốn trốn tránh tránh nữa thì đúng là hết nói.

"Nhìn người vừa đánh người khác nói cái gì kìa."

Nghe vậy, Lâm Lục Dạ giận dỗi, hai má của cô phồng lên như một con sóc.

Cô nàng cố ý động vào Lâm Bạch đang bay với tốc độ cao, khiến đường bay của hắn chệch sang một bên.

Lâm Bạch rất nhanh đã lấy lại thăng bằng, hắn cũng nhanh chóng đáp trả lại.

Cứ như vậy, hai bóng người như hai ngôi sao băng bay qua bầu trời cứ liên tục v·a c·hạm vào nhau.

Vì vừa đi vừa trêu đùa nhau, hai người đến muộn so với dự đoán khoảng 1 giờ đồng hồ.

Nhờ thần thức bao trọn bán kính hơn 5000 dặm, hai người nhanh chóng xác định được vị trí của mục tiêu đầu tiên.

"Để bắt đầu cuộc thi lần này, chúng ta cần một trọng tài trước đã."

Ánh mắt của hai người nhìn thẳng về phía một thôn làng nhỏ nằm sâu trong núi.

Ở nơi đó ngoại trừ một tu sĩ và một tên phàm nhân ra, không hề có bất kỳ một người sống nào khác.

Vì tất cả những người còn lại đều đ·ã c·hết trong vũng máu.

"Xin chúc mừng, phàm nhân, ngươi là nhà vô địch trong cuộc thi lần này, ngươi có vinh dự trở thành một vật lưu niệm trong bộ sưu tập người chiến thắng của ta."

Nói rồi, tên tu sĩ lập tức dùng một loại ma đạo pháp khí hình cây quạt, Chiêu Hồn Phiên.

Chỉ thấy một cơn gió đen thoáng qua, linh hồn của phàm nhân xấu số kia đã bị hút vào trong pháp khí ấy, và trở thành một trong hàng trăm linh hồn đang kêu rên bên trong Chiêu Hồn Phiên.

Nhưng ngay lúc tên tán tu đang đắc ý.

Hai bàn tay, một nam một nữ từ hai bên vỗ lên vai của hắn.

Khí tức khủng kh·iếp bao phủ khiến hắn khó mà động một cái ngón tay.

Hai bên của hắn lúc này là gương mặt của Lâm Lục Dạ và Lâm Bạch đang mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo khiến người sởn gai ốc.

"Nghe nói ngươi rất có kinh nghiệm tổ chức các cuộc thi?"

Tên tán tu ma đạo không thể suy nghĩ gì khác, hắn chỉ có thể gật đầu theo bản năng.

"Nếu vậy thì ngươi có thể trở thành trọng tài, đi theo chúng ta một chút."