Một chiếc xe mui trần đang phóng đi trên bầu trời với tốc độ cao.
Phải, ngươi không nghe nhầm, đó là một chiếc xe mui trần.
Lúc trước, Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ đã bắt sống La Tinh Thành, tên tán tu Luyện Khí tầng 8 đang bị truy nã.
Tên tán tu này có thể được xem là người trong ma đạo.
Nghe nói hắn từng chiếm được truyền thừa không trọn vẹn của một vị ma tu nào đó.
Việc đầu tiên hắn làm khi có được ma đạo truyền thừa chính là g·iết cả nhà của mình để tạo ra huyết linh căn, một loại linh căn nhân tạo.
Nhờ vào hành động tàn nhẫn này, hắn mới có thể bước chân vào tu tiên giới thay vì cả đời là người bình thường.
Sau đó, vì tu luyện ma công, hắn gây ra vô số t·hảm k·ịch.
Việc đồ thôn diệt trấn với hắn là chuyện bình thường, hắn đặc biệt thích tổ chức những cuộc thi vô cùng tàn nhẫn và biến thái.
Nơi mà những phàm nhân bị hắn bắt được thường sẽ phải chém g·iết lẫn nhau, hoặc phải làm những việc máu tanh kinh tởm mới có thể sống sót.
Cũng vì thế mà hắn leo lên bảng truy nã của Bạch Vân tông.
Hai người Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ vì cần có người làm trọng tài, nên họ chỉ bắt sống chứ không g·iết hắn.
Nhưng có một điều khá bất tiện.
Đó chính là tốc độ bay của Luyện Khí cảnh bình thường quá chậm, hoàn toàn không thể sánh nổi tốc độ gấp 75 lần tốc độ âm thanh của hai người.
Cả hai người cũng không thể tay nắm tay, dắt theo tên tù binh này bay trên trời đi.
Không còn cách nào khác, Lâm Bạch phải chế ra một loại pháp bảo có thể chở cả 3 người.
Ban đầu hắn muốn tạo ra một chiếc xe tải, nhưng hắn đã lập tức phải dẹp cái ý tưởng ấy sau khi cảm nhận được sát khí của Lâm Lục Dạ bên cạnh.
Lâm Bạch quên mất cô gái này là người đã phải chuyển kiếp 3 lần vì bị xe tải đâm, tới nỗi cô có bóng ma tâm lý với loại phương tiện này.
Sử dụng Hư Ảo Thân: Kim Hệ Chúa Tể, Lâm Bạch dù chưa có bất cứ kinh nghiệm luyện khí nào, hắn cũng có thể dễ dàng nặn ra một pháp khí có hình một chiếc xe mui trần.
Tên ma tu La Tinh Thành nhìn thấy thủ đoạn này sợ hết hồn hết vía.
Cái bóng hư ảo vừa chui ra khỏi cơ thể Lâm Bạch, nhìn kiểu gì cũng rất giống với những miêu tả về Nguyên Anh lão tổ trong truyền thuyết.
Nghĩ tới đây, La Tinh Thành lạnh cả sống lưng.
Trời ạ!
Hắn trêu ai ghẹo ai, thế mà lại chọc phải hai vị Nguyên Anh lão tổ?
Ngay sau đó, hắn lập tức b·ị b·ắt lên món pháp khí kỳ lạ này.
Mà khoan đã, thứ này thiết kế khá thoải mái, hợp với việc đi đường hơn là ngự kiếm phi hành.
Ngay sau đó, Lâm Bạch ném cho hắn một bảng điểm.
Trên đó có ghi rõ cách chấm điểm cho cuộc thi của Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ.
Cách chấm điểm cho hai người này dựa theo, uy lực họ tạo ra, tốc độ chém g·iết, thời gian xử lý xong đối thủ.
Nhìn vào bảng điểm này, La Tinh Thành nhìn hai kẻ đang ngồi hàng ghế trước mà nghi ngờ, chẳng lẽ hai người này cũng là người trong ma đạo?
Ngay sau đó, mọi nghi ngờ của hắn được chứng thực.
Chính đạo tu sĩ nào lại đi đọc công pháp ma đạo, bình thường chẳng phải đám người của chính đạo sẽ tiêu hủy bất cứ công pháp ma đạo nào họ nhìn thấy hay sao?
Chiếc xe mui trần này dù sao cũng không phải là xe thật, nó là một loại linh khí, nên Lâm Bạch không cần điều khiển nó.
Hắn buông tay lái, tùy tiện gác chân lên vô lăng, xem xét ma đạo truyền thừa vừa tịch thu được từ La Tinh Thành.
Một môn ma công được gọi là Huyết Mạch Linh Chủng Pháp.
"Ngưng tụ huyết mạch để tạo ra linh căn?
Phương pháp này quả thực rất sáng tạo, nhưng đáng tiếc, ta đã có biện pháp tốt hơn.
Với lại, ta còn quá nhiều thứ phải nghiên cứu, giá trị nghiên cứu của phương pháp này chỉ có thể nói là chỉ xứng vứt xó."
Xem xét xong, hắn lập tức đưa bí tịch cho Lâm Lục Dạ ngồi bên cạnh hóng từ nãy tới giờ.
Khác với Lâm Bạch, hai mắt của cô nàng sáng lên khi xem qua Huyết Mạch Linh Chủng Pháp.
Thứ này nếu đem đi bổ sung cho thần võ đạo, thực lực của Lâm Lục Dạ sau khi đột phá có thể mạnh ít nhất là gấp 3 lần ở thế giới trước đó.
Ngay lập tức, Lâm Lục Dạ thử nghiệm phương án này ngay trên ghế xe.
Thay vì huyết mạch của người thân, Lâm Lục Dạ lấy ra tinh huyết của mình.
Tinh huyết của cô nàng tuôn ra như dòng suối, khiến cho tên ma tu La Tinh Thành ở phía sau cảm thấy khó mà tin nổi.
Chẳng phải tinh huyết với người tu luyện là rất trọng yếu hay sao?
Người tu luyện bình thường, ép ra một giọt tinh huyết là ép ra một phần mạng sống.
Rất ít tình huống có người sẽ lấy ra tinh huyết của mình, huống chi là một lượng lớn như vậy.
Tên ma tu nhìn quả cầu máu to như quả bóng rổ, hắn cũng chẳng biết nói gì hơn.
Chẳng lẽ với các Nguyên Anh lão tổ, tinh huyết là thứ không đáng tiền như vậy hay sao?
Đối với Lâm Lục Dạ, khi bước vào Tẩy Tủy cảnh hậu kỳ, toàn bộ máu trong thân thể cô đều được thay thế bằng tinh huyết, lượng máu của kiếp này cô ngưng tụ ra còn nhiều hơn cả kiếp trước.
Nếu chảy hết, máu của cô có thể lấp đầy một hồ chứa nước lớn.
Việc lấy ra một lượng máu bằng quả bóng rổ cũng chẳng khác lượng máu bị một con muỗi hút là bao.
La Tinh Thành cảm thấy thao tác của Lâm Lục Dạ sao nhìn quen mắt như vậy?
Phải rồi, nó khá giống như lúc hắn sử dụng Huyết Mạch Linh Chủng Pháp, dùng máu tươi của cha mẹ mình chế tạo ra linh căn.
Đương nhiên Lâm Lục Dạ sẽ không mù quáng mà tu luyện theo những gì cô thấy được trên bí tịch ma đạo ấy.
Cô nàng sử dụng theo ý hiểu của chính mình, nên một vài thao tác sẽ khiến tên ma tu phía sau cảm thấy vừa quen vừa lạ.
Rất nhanh chóng, quả cầu tinh huyết đang lơ lửng trên không co cụm lại, hóa thành một thứ giống như rễ cây có màu đỏ.
Một thứ giống như xen lẫn giữa thực và ảo.
So sánh nó với linh căn của mình, Lâm Lục Dạ nhận ra thứ này và linh căn thông thường cũng có sự khác biệt rất lớn.
Nếu tu sĩ dùng loại linh căn này tu hành, tuy tốc độ tu luyện cực cao nhưng khả năng có thể Trúc Cơ chỉ bằng một nửa so với tạp linh căn.
Không những vậy, kẻ đó cả đời sẽ không thể nào đột phá Kim Đan.
Thứ được ngưng tụ ra này chỉ có thể xem như ngụy linh căn, không thể nào so sánh được với linh căn chân chính.
Nhưng đây lại là thứ Lâm Lục Dạ cần thiết.
Cô nàng dung nhập linh căn này vào trong kinh mạch của mình, ngay sau đó thử nghiệm cho linh khí, khí huyết, hay bất cứ loại năng lượng nào cô có chảy qua đoạn kinh mạch ấy.
Lâm Lục Dạ mỉm cười, quả nhiên giống như cô nghĩ, tốc độ năng lượng chảy qua nhanh gấp 900 lần bình thường.
Nhìn vào La Tinh Thành, tên ma tu này sử dụng huyết mạch của người thân làm linh căn, chất lượng kém gấp đôi tạp linh căn, nhưng hắn lại có thể đạt tới Luyện Khí 8 tầng sau 4 năm, thứ mà một tu sĩ tạp linh căn bình thường phải khổ tu 40 năm trở lên mới có thể đạt được.
Có thể thấy tốc độ tu luyện của linh căn do Huyết Mạch Linh Chủng Pháp tạo ra nhanh như thế nào.
Tốc độ của linh căn do huyết mạch của phàm nhân ngưng luyện thành đã nhanh như vậy, đừng nói gì tới Lâm Lục Dạ dùng lượng lớn tinh huyết ngưng tụ ra linh căn.
Nhận thấy được cơ hội tăng cường thực lực của mình, vô số những quả cầu máu bắt đầu chảy ra khỏi người Lâm Lục Dạ.
Rất nhanh chóng, hàng ngàn linh căn được dung hợp trong thân thể cô.
Tuy cảnh giới của Lâm Lục Dạ đã rơi xuống Tẩy Tủy cảnh trung kỳ, nhưng thể chất của cô hiện tại có thể tu luyện nhanh gấp hàng ngàn lần so với trước.
Cảm nhận được tốc độ lưu chuyển của năng lượng bên trong thân thể, cô nàng tự tin mình có thể vượt qua Lâm Bạch đang ngồi bên cạnh.
Ánh mắt đầy khiêu khích của cô như muốn thách thức hắn.
Lâm Bạch thấy vậy cũng không nói gì nhiều, hắn nhanh chóng gia tăng tốc độ của chiếc xe mui trần.
Nhanh tới nỗi mà sóng xung kích do chiếc xe phát ra nghiền nát một đỉnh núi nó bay qua.
Hai người vẫn bình tĩnh trước tốc độ khủng kh·iếp này.
Nhưng tên ma tu đang ngồi ghế sau cực kỳ sợ hãi, hắn hiện tại chỉ muốn nôn hết nội tạng của mình ra ngoài mà thôi.
Chiếc xe lao nhanh về phía Xích Lâm thành.
Xích Lâm thành là một tòa thành nằm ở phía nam của Bạch Vân tông, nơi thường xuyên xảy ra c·hiến t·ranh với yêu thú bên trong Xích Huyết sâm lâm.
Xích Huyết sâm lâm có cái tên như vậy là do quanh năm thực vật của khu rừng này luôn chỉ có một màu đỏ như máu.
Vì môi trường của nơi đây, các loài động vật cũng tiến hóa màu sắc bên ngoài của chúng, khiến chúng nhìn từ xa giống như những con thú đã bị lột da.
Cứ 5 năm, yêu thú bên trong khu rừng này lại phát triển quá mức, đám yêu thú yếu đuối không thể t·ranh c·hấp địa bàn sẽ bị đuổi ra ngoài, v·a c·hạm với nhân loại.
Từ trong khu rừng với những cái cây đỏ như máu, hàng chục triệu con yêu thú màu đỏ lao lên như một dòng lũ.
Giao chiến với đám hung thú với màu sắc như bước ra từ địa ngục này đúng là một loại áp lực, cứ như đang phải giao chiến với một biển máu kéo dài vô cùng vô tận.
Đợt bùng nổ thú triều này đã bắt đầu xuất hiện được 5 ngày.
Các tu sĩ và đám hung thú đánh nhau có tới có về.
Đám hung thú giống như bị điên, chúng liên tục công kích vào tường thành không ngừng nghỉ, liên tục t·ấn c·ông như thể từng cơn sóng biển kéo dài tới vô cùng vô tận.
Không biết đám hung thú có mệt hay không, nhưng tình trạng của tu sĩ nhân loại càng ngày càng kém.
Đánh trận chính là đánh hậu cần.
Chỉ qua 5 ngày ngắn ngủi, Xích Lâm thành đã phải tiêu tốn hơn 10 triệu hạ phẩm linh thạch để có thể duy trì trận pháp.
Không những vậy, một con số khổng lồ đan dược chữa thương, chi phí bảo dưỡng pháp khí, tiền chi trả cho các tu sĩ tham gia c·hiến t·ranh chưa hề được nhắc đến.
Nhưng dù có tốn kém đến mấy, lợi ích khổng lồ khi khai thác khu rừng này là thứ mà Bạch Vân tông chắc chắn không muốn buông bỏ.
Chỉ riêng việc thu thập xác hung thú cũng là một khoản thu nhập khổng lồ, đủ để bù đắp mọi tiêu hao.
Hiện tại, chính là lúc thú triều tạm thời rút lui, đám hung thú quay trở lại khu rừng, chờ thời cơ để có thể tiến công một lần nữa.
Nhân cơ hội này, các tu sĩ bắt đầu tràn ra dọn dẹp chiến trường, thu hoạch lại xác c·hết của đám hung thú đang nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Tất cả những người nhận việc này đều là những tán tu, dù sao, việc cực việc nhọc luôn dành cho đám người này.
Xác của đám hung thú được kéo vội vào trong thành, ai cũng không biết khi nào đám hung thú có thể t·ấn c·ông một lần nữa.
Có lẽ là một giờ sau, nhưng cũng có thể chỉ là vài giây ngay sau đó.
Nhìn khung cảnh náo nhiệt ngay bên dưới, một người đàn ông trung niên để ria mép, đầu tóc gọn gàng, mặc y phục màu lửa đỏ, hai con mắt thâm thúy bình tĩnh.
Người này là Trịnh Hổ, thành chủ của Xích Lâm thành, đang cùng với các đệ tử khác của Bạch Vân tông bàn luận.
"Ta làm thành chủ hơn 50 năm rồi, nhưng ta chưa bao giờ thấy thú triều đông như thế này, nếu như tông môn không cử một Kim Đan cảnh tới tiếp viện thì có lẽ Xích Lâm thành này sẽ khó có thể đứng vững."
Thành chủ của Xích Lâm thành cũng là một Kim Đan cảnh, là một vị trưởng lão của Bạch Vân tông.
Lời nói của ông ta cũng là suy nghĩ của tất cả đệ tử Bạch Vân tông ngay lúc này.
Thú triều lần này quá dữ dội.
Người của Xích Lâm thành phát hiện ra xen lẫn bên trong bầy hung thú này, có tới tận 6 con Kim Đan yêu thú.
Ở tu tiên giới, hung thú tu luyện tới cấp 3, tương tự với nhân loại Kim Đan cảnh, chúng có thể sinh ra linh trí, cực kỳ thông minh, trí tuệ không hề thua kém người trưởng thành.
Vì chúng đã thông minh hơn, không hành động vô não như những con thú cấp thấp nữa, nên nhân loại gọi chúng là yêu thú.
Chuyện có yêu thú xuất hiện ở ngoài thành, chứng tỏ có gì đó đã xuất hiện bên trong Xích Huyết sâm lâm.
Mạnh tới nỗi xua đuổi tất cả Kim Đan yêu thú khác ra khỏi lãnh địa.
Nghĩ tới đây, đám người Bạch Vân tông sợ hãi không nói lên lời.
Nếu thực sự có yêu thú đột phá tới cấp 4, đó cũng là lúc Bạch Vân tông có thể chuyển nhà rồi.
Một con hung thú có sức mạnh sánh ngang với Nguyên Anh cảnh, dù cho có đến bao nhiêu Kim Đan cũng vô nghĩa.
Nhưng ngay lúc này, ngọc bài bên hông của Trịnh Hổ sáng lên.
Đây là lệnh bài truyền tin, thông thường chỉ có thông tin từ những người quan trọng gửi tới mới khiến lệnh bài của hắn mới có thể rung mạnh như vậy.
Cầm trong tay ngọc bài màu trắng, một luồng tin tức được truyền thẳng vào trong đầu Trịnh Hổ.
Hai mắt của hắn từ nghi hoặc bỗng dưng sáng lên, giống như một người nhìn thấy hào quang hy vọng.
Các đệ tử xung quanh nhìn thấy biểu lộ này, chúng biết có vẻ thành chủ nhận được một chuyện tốt nào đó.
Cả đám nhìn nhau một chút, sau đó có một đệ tử đánh bạo tới để dò hỏi thông tin.
"Thành chủ, có chuyện gì quan trọng sao?"
Trịnh Hổ nghe vậy, hắn trầm ngâm một lát rồi quyết định nói tất cả những chuyện đã xảy ra ở tông môn vài giờ trước.
Nói cả chuyện rất có thể hai người kia sẽ tới Xích Lâm thành tiêu diệt hung thú.
Tin tức này dù sao muốn giấu cũng giấu không được, cả tông môn đã đồn ầm hết cả lên rồi.
Tất cả những đệ tử nghe thấy tin tức này cũng lộ vẻ khó tin.
Rất nhanh chóng, cả đám đệ tử đã đoán già đoán non, bắt đầu bàn luận với nhau.
"Nếu chuyện này là thật, Xích Lâm thành có thể được cứu rồi."
"Đúng vậy, nếu đến cả các Kim Đan trưởng lão còn cảm thấy sợ hãi, có lẽ hai vị kia đã khôi phục tu vi đến Nguyên Anh cảnh."
"Nếu vậy, Bạch Vân tông chúng ta có thể trở thành tông môn mạnh nhất ở Xích Thương sơn mạch này!"
Ngay lúc mọi người đang vui mừng vì có lẽ sẽ được hai vị Nguyên Anh tiền bối tới chi viện, có một vài người lại có suy nghĩ khác.
Họ nói như tạt vào đầu tất cả mọi người một gáo nước lạnh.
"Các ngươi đừng vui mừng quá sớm, cũng không chừa khả năng trên người hai kẻ này có trọng bảo, khiến cho khí tức của chúng mạnh ngang với Nguyên Anh cảnh."
"Nếu như ngươi nói, rất có thể hai kẻ đó đã cầm lấy trọng bảo rồi cao chạy xa bay, sẽ chẳng có tiếp viện nào tới đây cả."
Mọi người nghe vậy trầm mặc lại.
Nhưng ngay lúc tất cả mọi người còn đang hoài nghi về tính chân thực từ tin đồn, có một vật thể nào đó đang từ trên trời rơi xuống, tốc độ nhanh hơn bất cứ Kim Đan cảnh nào phi hành.