Chương 90: Đốt trời nấu biển, máu chảy thành sông.
Chiếc xe mui trần lao thẳng xuống bãi chiến trường trong sự ngỡ ngàng của các tán tu.
Thành chủ và những người đang có mặt trên tường thành cũng hướng ánh mắt về phía họ.
"Đây chẳng lẽ chính là hai người trong lời đồn kia sao? Là hai vị Nguyên Anh lão tổ chuyển thế trùng sinh?"
"Tốc độ vừa rồi thật nhanh, Kim Đan cảnh có nhanh hơn 10 lần cũng chưa chắc có thể đuổi kịp họ,"
"Đây là hai vị Nguyên Anh lão tổ không thể nghi ngờ rồi!"
Tất cả những đệ tử và đám tán tu mờ mịt trước sự xuất hiện của hai người này.
Nhưng những đệ tử đã biết được thông tin về Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ lại mừng không thôi.
"Chờ đã, ta nghe nói chỉ có 2 vị Nguyên Anh lão tổ thôi mà? Còn một người nữa đang ngồi bên trong pháp khí kia là ai?"
Lúc này, ánh mắt hiếu kỳ của mọi người lại đổ dồn lên tên ma tu, khiến La Tinh Thành vốn đang sợ hãi lại cảm thấy như có gai ở sau lưng.
"Ta biết tên đó là ai."
Một đệ tử khác nhận ra khuôn mặt của kẻ đang ngồi co ro trên xe kia, dù sao tu tiên giả có trí nhớ vượt xa người thường, nhớ mặt một người rất dễ dàng.
Các đệ tử khác quay mặt nhìn về phía hắn, ánh mắt tràn đầy sự hiếu kỳ.
"Ta từng thấy qua dung mạo của hắn, đó là tên ma tu La Tinh Thành, một kẻ được truy nã bởi Bạch Vân tông chúng ta."
Mọi người gật đầu đã hiểu, hắn ta không phải bạn bè gì với hai vị Nguyên Anh lão tổ, chỉ đơn giản là một con côn trùng bị hai vị này tiện tay bắt được.
Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ mở cửa, rời khỏi xe.
Khi đi ra, Lâm Bạch ném một tấm bảng ghi chép cho La Tinh Thành.
"Cầm lấy, công việc của ngươi rất đơn giản thôi, đó chính là ghi lại tỉ số của cuộc tỉ thí giữa hai chúng ta là được."
Lâm Lục Dạ nghe vậy, cô quay đầu nhìn về Lâm Bạch với ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Khoan đã, đại ca, chúng ta mang hắn tới đây chẳng phải để làm trọng tài sao? Nhưng cứ để tên đó không thống kê thì làm sao chúng ta biết được thành tích ai tốt ai xấu?"
Nghe vậy, Lâm Bạch chỉ cười nhẹ.
"Hệ thống của chúng ta có giao diện không khác nhau lắm, ở bên dưới cùng của bảng hệ thống, có một cái chức năng có thể ghi chép lại mọi thứ đang diễn ra.
Dù sao, quy mô của cuộc tỉ thí này, một tên Luyện Khí kỳ làm sao có thể bao quát toàn bộ được."
Nghe lời Lâm Bạch, Lâm Lục Dạ nhanh chóng tìm được một ô chức năng bé xíu như dấu x tắt quảng cáo trên mạng.
Ngay sau đó, Lâm Lục Dạ nhìn Lâm Bạch với ánh mắt nghi hoặc.
"Chúng ta đã có hệ thống tính toán giúp rồi, tên ma tu kia còn cần thiết tồn tại hay không?"
Lâm Bạch giữ lại hắn đương nhiên có suy nghĩ của mình.
"Sẽ có những lúc chúng ta cần một người để phân giải, nên giữ lại hắn ta để hắn quyết định xem ai là người chiến thắng."
Cả hai đã chuẩn bị sẵn sàng, và giờ chỉ cần chờ thú triều xuất hiện một lần nữa.
Nhưng hai người không có thời gian rảnh mà chờ đợi.
Lâm Lục Dạ lập tức gằn giọng.
"Tất cả tán tu nghe đây, thú triều sắp kéo tới một lần nữa.
Yêu cầu tất cả mọi người vào trong thành ngay lập tức."
Giọng nói tuy không to nhưng lại có cảm giác như có người đang ở ngay bên tai nói chuyện.
Các tán tu đang thu nhặt xác c·hết của hung thú nghe vậy vội vàng chạy trốn, bỏ lại hàng ngàn bộ t·hi t·hể hung thú đang thu hoạch giang dở.
Nhưng ngay khi đã rút lui xong, các tán tu này lại cảm giác có gì đó không đúng ở đây, không có cảm giác đất rung núi chuyển khi bầy thú đột kích.
Gương mặt của tất cả mọi người lúc này đều trở nên xấu xí, bọn họ cho rằng mình đã bị lừa rồi.
Nhưng hiện tại cổng của Xích Lâm thành đã đóng lại, muốn ra kiếm một chút thu hoạch cũng không được.
Nên đám người này hùng hùng hổ hổ lên trên tường thành, xem ai chơi ác như vậy, thế mà lừa tất cả mọi người.
Chỉ thấy trên chiến trường lúc này, có hai bóng người đang đứng hiên ngang ở đó, ánh mắt họ nhìn thẳng về phía khu rừng đỏ như máu.
Tất cả ánh mắt dồn về hai người họ, hoàn toàn không chú ý tới La Tinh Thành đang run lẩy bẩy trong xe.
Để gọi bầy thú ra, biện pháp thông thường nhất là Linh Hương, một loại hương khi đốt lên sẽ phát ra mùi giống như thiên tài địa bảo đã thành thục.
Một thứ không chỉ dẫn hung thú đến mà còn dẫn cả con người.
Cả hai người đều không có loại thủ đoạn này, nhưng Lâm Lục Dạ còn một cách khác.
Chỉ thấy cô nàng hít thở một hơi thật sâu, ngay sau đó.
Rống!
Một tiếng thét lớn khiến mặt đất rung chuyển, làm cho cả rừng cây phía trước phải náo động.
Đây là kỹ năng Khiêu Khích của các hiệp sĩ ở đời trước, cũng là lần đầu cô nàng sử dụng kỹ năng này.
Có vẻ hiệu quả của nó khá tốt, khi mà đám tu sĩ trên tường thành nghe thấy tiếng thét cũng muốn đi xuống để đánh người, đừng nói gì tới đám hung thú với chỉ số IQ thấp.
Quả nhiên, hàng vạn tiếng thú rống phát ra đáp lại lời khiêu khích này.
Mặt đất rung chuyển, từ trong Xích Huyết sâm lâm, thú triều như một dòng lũ máu xông ra, càn quét mọi thứ.
Bên trong chiếc xe, La Tinh Thành cảm thấy c·ái c·hết đang đến gần hơn bao giờ hết.
Bầy hung thú tiến tới giống như một trận s·óng t·hần máu không thể ngăn cản.
Từ dưới chân của hắn, một ngọn núi mọc lên giống như một hàng rào khổng lồ nhọn hoắt.
Một dãy núi hẹp với chiều rộng lớn nhất cũng chỉ khoảng 15 mét, chiều cao tới tận mây xanh còn kéo dài kéo đến đâu thì không biết, vì chiều dài của dãy núi đã vượt ngoài tầm mắt của một tu sĩ Luyện Khí bình thường.
Tuy không biết kéo dài đến đâu, nhưng chắc chắn, chiến trường hiện tại đã được chia ra thành hai nửa, hai sân khấu cho hai người thể hiện.
Trên tường thành, mọi người đều sững sờ khi một bức tường đất lớn như vậy được dựng lên.
Họ nhìn mãi không hiểu hai người bên dưới đang muốn làm trò con bò gì.
Lâm Lục Dạ nhìn qua chiến trường, cô thấy quái vật phía bên phải nhìn qua tập trung nhiều nhất.
"Ta chiếm bên phải, huynh sang bên trái đi."
Cô nàng nhanh chóng di chuyển tới phía bên phải, tương tự, Lâm Bạch cũng đối diện với đàn hung thú phía bên trái.
Để đối phó với đám hung thú này, Lâm Lục Dạ điều động nguồn năng lượng khổng lồ được tích trữ trong Khí Hải của Hư Ảo Thân.
Nhờ có nguồn năng lượng này, chiêu thức của cô nàng mạnh gấp hàng trăm lần bình thường.
Lâm Lục Dạ chân bám chặt mặt đất, lúc này cô không hề giống một người tu tiên, mà giống một võ giả đang hướng nắm đấm về phía bầy thú khổng lồ.
Không gian xung quanh nắm đấm của cô nàng bắt đầu gợn sóng, một lực lượng khổng lồ đang được tích tụ, sẵn sàng giải phóng bất cứ lúc nào.
Chỉ chờ đàn quái vật tới đủ gần.
Về phía Lâm Bạch, hắn đang lơ lửng trên không, dáng vẻ thong dong của hắn nhìn giống một tu tiên giả hơn Lâm Lục Dạ rất nhiều.
Hắn khởi động một Hư Ảo Thân hệ hỏa của mình, một vầng hào quang đỏ lửa đang bao quanh thân thể hắn.
Lâm Bạch cũng đang chờ, chờ Lâm Lục Dạ ra tay.
Bầy hung thú tiếp cận ngày càng gần, một con hung thú với cái đầu giống như cá sấu, nó há to cái miệng rộng đủ để nuốt trọn một ngôi nhà hai tầng, như thể muốn một ngụm nuốt luôn sinh vật hai chân nhỏ bé trước mắt.
Cũng là lúc này, gương mặt Lâm Lục Dạ điên cuồng như một đồ tể khát máu, cô nàng đấm thẳng về phía trước.
Lâm Bạch thấy cô nàng cũng đã hành động, hắn cười mỉm rồi búng tay nhẹ.
Ầm! Oanh!
Nửa bên trái của dãy núi hoàn toàn bị bao phủ bởi ngọn lửa đỏ rực, cả ngàn dặm đang bị thiêu đốt, mặt đất bầu trời đều đang chìm trong ngọn lửa địa ngục.
Với Lâm Bạch, đây chỉ là biến thể của phép thuật hệ hỏa đơn giản nhất, Châm Lửa thuật.
Nhưng khi được Hư Ảo Thân hệ hỏa của hắn tu luyện và cải tiến, phép thuật này chẳng khác nào một loại thần thông có thể đốt trời nấu biển.
Nơi nào tinh thần lực của Lâm Bạch có thể vươn tới, nơi đó sẽ thành địa ngục rực lửa.
Và nhờ có 5 Hư Ảo Thân ngày đêm tu luyện quan tưởng pháp, tinh thần lực của Lâm Bạch lúc này có thể bao trọn phạm vi hơn 5000 dặm.
Có nghĩa là, chỉ với một ý nghĩ, hắn có thể t·hiêu r·ụi cả vạn dặm thành tro tàn.
Ở một bên khác.
Lâm Lục Dạ đánh ra một quyền, một đợt sóng không khí thổi qua bầy thú đông đảo.
Nhìn có vẻ giống sóng xung kích nhưng lại không hề phá hủy bất cứ thứ gì trên đường nó đi qua, hoặc nhìn có vẻ là vậy.
Chỉ thấy đợt sóng kia đi đến đâu, bầy thú đứng yên tới đấy.
Ngay sau đó, đám hung thú lần lượt ngã xuống.
Một cảnh tượng đáng sợ đang diễn ra.
Đám hung thú này đang xẹp xuống như thể chúng chỉ là những con thú được bơm hơi.
Thứ chất lỏng từng là xương cốt, nội tạng, máu thịt của chúng chảy ra từ tất cả các lỗ trên cơ thể.
Toàn bộ đám hung thú đều c·hết không toàn thây, thứ duy nhất nguyên vẹn có lẽ là làn da bên ngoài.
Mặt đất bên dưới không biết từ lúc nào đã bị nghiền thành bột mịn.
Một quyền đấm ra, máu nhuộm đỏ ngàn dặm.
Lâm Lục Dạ hiện tại vẫn lấy tu luyện thần võ đạo là chủ.
Tẩy Tủy cảnh tuy rất mạnh nhưng thủ đoạn vẫn sử dụng lực lượng thuần túy là chủ yếu.
Thứ duy nhất có thể đem ra được chính là võ đạo kình lực, thứ nghiền nát đối thủ từ trong ra ngoài, khiến kẻ địch phải nội thương.
Và đợt sóng vừa rồi chính là kình lực.
Lâm Lục Dạ nhìn về phía Lâm Bạch với ánh mắt u oán.
Tuy thủ đoạn của cô có vẻ rất mạnh nhưng lại không thể sánh được với quy mô Châm Lửa thuật của Lâm Bạch.
Nhìn qua có thể thấy rõ, phạm vi đốt của Lâm Bạch rõ ràng rộng hơn.
Hắn giải quyết cả đàn thú chỉ trong tích tắc, còn sóng kình lực của Lâm Lục Dạ dù có lan tỏa nhanh cũng cần phải mất 5 giây để tiêu diệt toàn bộ đàn hung thú.
Tấm bảng tỉ số trong tay La Tinh Thành hiện tại đang là (2:2) Lâm Lục Dạ gỡ lại được một điểm trong ván này vì cô g·iết nhiều hơn Lâm Bạch một chút.
Trên tường của Xích Lâm thành lúc này, tất cả mọi người sau khi chứng kiến thủ đoạn của hai người kia đều phải nuốt nước bọt vì sợ hãi.
Mỗi người chỉ ra một chiêu nhưng trong nháy mắt đã hủy diệt cả ngàn dặm, dập tắt hoàn toàn thú triều.
Khác với những kẻ còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đám đệ tử xung quanh thành chủ Trịnh Hổ lúc này đang mừng như điên.
"Quả nhiên là Nguyên Anh tu sĩ có khác, giơ tay nhấc chân có thể hủy diệt ngàn dặm."
"Ta cứ nghĩ tu sĩ dùng một chưởng có thể lau đi một tòa thành chỉ là chuyện do người đời bịa ra, nhưng sau khi chứng kiến hai vị tiền bối này ra tay, ta hiểu mình vô tri như thế nào rồi."
"Haha! May mắn ta đã dùng lưu ảnh thạch ghi lại toàn bộ quá trình ra tay của hai vị tiền bối này, đem thứ này về tông môn, chế thêm vài phiên bản sao chép, các đệ tử khác sẽ phải cống tiền cho ta để được xem Nguyên Anh cảnh ra tay."
Bên dưới tường thành, lúc này Lâm Lục Dạ đang phồng má giận dỗi Lâm Bạch.
Có thể thấy ngọn lửa Lâm Bạch phát ra mạnh như thế nào, khi mà tay áo bên trái của cô nàng dù cách khá xa nhưng cũng bị nhiệt độ khổng lồ thiêu cháy.
"Lần này ta thua, dù sao thần võ đạo Tẩy Tủy cảnh vẫn không có thủ đoạn đặc biệt."
Nhưng Lâm Bạch không để ý tới dáng vẻ ngạo kiều hiện tại của cô, hắn dựa vào đủ loại số hiệu bắt đầu giáo huấn cô.
"Thua là thua, đừng nói nhiều.
Nếu lúc đó muội biết đường sử dụng lực hút từ thiên phú Hắc Ám, cộng với nguồn năng lượng khổng lồ từ Khí Hải tăng cường uy lực, việc gom tất cả đám hung thú vào cùng một chỗ dễ như ăn kẹo, chắc chắn hiệu suất sẽ tăng lên gấp vài lần.
Còn chưa kể, đến tu tiên giới rồi mà không biết dùng pháp thuật bổ sung cho mình..."
Lâm Lục Dạ bị Lâm Bạch mắng cho một trận, cô nàng thấy được những thứ mình còn thiếu sót, đồng thời cũng cay cú lắm, lần sau phải vạch lá tìm sâu, mắng lại tên này mới được.
Sau khi mắng xong cô nàng một trận, Lâm Bạch chuyển ánh mắt về phía La Tinh Thành.
"Ghi thêm một điểm nữa cho ta."
La Tinh Thành cũng chỉ biết gật đầu cầm bút, hiện tại, cái đầu của hắn đã thành đầu mì tôm, dù có cách xa nhưng sức nóng vẫn ảnh hưởng tới.
Tỉ số hiện tại là (3:2) nghiêng về phía Lâm Bạch.
Nhìn vào nụ cười của hắn, Lâm Lục Dạ không nhịn được.
"Đại ca, có ai nói với huynh là nụ cười của huynh nhìn giống nhân vật phản diện lắm không? Nhìn kiểu gì cũng muốn đấm cho mấy cái."
Nhưng ngay lúc này, từ sâu bên trong Xích Huyết sâm lâm, có hai luồng khí tức khổng lồ xuất hiện.
Áp lực mà nó gây ra giống như một ngọn núi đá khổng lồ đè xuống, như muốn nghiền nát tất cả.
Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ nhìn về phương hướng đó với nụ cười hưng phấn.
Khí tức đó rất mạnh nhưng hai người bọn họ cũng không kém, nói chung là đối thủ vẫn có thể đánh được, không phải vấn đề quá lớn gì, vẫn có thể đánh.
Hai người nhìn nhau và cười nhẹ.
"Đại ca, thêm một mục tính điểm nữa không?"
"Được, may mắn là tới một cặp đôi, xem ai là người có thể hạ gục yêu thú nhanh nhất."
Trong lúc hai người bên dưới đang muốn phân chia thế nào, bên trên tường thành, mọi người lại cảm thấy như tận thế sắp đến.
"Không ổn rồi, hai vị tiền bối kia chỉ vừa mới khôi phục thực lực, nhưng chắc chắn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đấu với hai Nguyên Anh yêu thú!"
Ở tu tiên giới, thông thường, tu sĩ nhân loại thường yếu hơn yêu thú.
Muốn có thể chiến thắng đối phương không phải dựa vào tu vi, hay pháp thuật tinh diệu có thể san bằng khoảng cách này, mà dựa vào là pháp khí.
Dù sao, loài người có thể đẩy đủ loài động vật hoang dã vào tuyệt chủng không phải vì người người đều là Võ Tòng, mà là do trong tay có súng.
Nhưng đám người này có nghĩ gì thì cũng đã quá muộn rồi.
Từ trên trời, hai bóng dáng khổng lồ như hai ngọn núi bắt đầu rơi xuống.