Lý Mạnh Ca vừa nói vậy, Mạnh Thường Hiếu lúc này cười khổ sau đó nói rằng:
- Bẩm hoàng tử thật ra vấn đề không phải là số tiền chi tiêu. Mà là chúng ta căn bản không có tiền.
- 500 quan tiền kia là dùng xây dựng phủ để cho ngài. Nhưng mà hộ bộ sẽ tiến hành tính toán, đo đạc rồi cấp phát xuống. Nói chung là chúng ta làm đến đâu thì đưa tiền đến đó.
- 10 ngày qua ngoài số tiền mua vật liệu thì còn lại hộ bộ chưa đưa một đồng nào hết. Số tiền thiếu là do hạ quan tự mình bỏ ra.
- Thông thường thì chỉ khi phủ đệ làm xong, lúc này hộ bộ mới thanh toán toàn bộ tiền cho vương gia. Nhưng đó là tính theo phủ đệ xây dựng. Nếu phủ đệ thừa ra tiền, thì số tiền thừa kia sẽ bị xung công nộp vào quốc khố.
Lý Mạnh Ca vừa nghe vậy thì sắc mặt của hắn lúc này vô cùng khó coi. Hắn thật không nghĩ đến Đại Đường lúc này nhìn thì giàu có, mà vị lão cha tiện nghi kia của hắn lại ken xỉn đến vậy. Không những không cho hắn tiền trực tiếp, mà nếu như xây dựng thừa tiền còn tịch thu, thật sự là quá mức.
Có điều 10 năm qua, hắn cũng thật sự không làm gì cả. Nếu như không có hoàng đế bao nuôi e rằng cũng c·hết đói từ lâu. Hiện giờ trong túi hắn một đồng không có. Hắn lấy gì để tiếp tục mua vật tư lương thực cho công tượng ăn.
Ngẫm nghĩ một lúc hắn lúc này cười khổ sau đó nói rằng:
- Việc này ngươi không cần lo lắng. Ta sẽ nghĩ cách giải quyết. Về phần số tiền ngươi bỏ ra thì người yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.
Mạnh Thường Hiếu nghe vậy thì chắp tay cúi chào với Lý Mạnh Ca rồi rời đi. Hắn lại tiếp tục chỉ huy công tượng xây dựng. Thấy cảnh này Lý Mạnh Ca lại gọi Trần Thất Dạ, mang theo mấy chục hộ vệ bắt đầu đi về phía thành Trường An.
Trên đường đi mấy lần Trần Thất Dạ hỏi Lý Mạnh Ca là muốn đi đâu. Nhưng Lý Mạnh Ca đều không nói, chỉ bảo đưa hắn tiến vào trong thành Trường An.
Trong đầu Lý Mạnh Ca lúc này có vô số ý tưởng để kiếm tiền. Nói một cách đơn giản và dễ kiếm nhất chính là thanh lâu. Lý Mạnh Ca cũng chẳng có ý nghĩ muốn mua lại thanh lâu. Hay là sử dụng thanh lâu để mở quán ăn quán hát gì cả.
Trong đầu hắn có một ý nghĩ kiếm tiền cực kỳ nhanh và có thể lấy được ngay lập tức . Đã thế bản thân hắn không phải bỏ ra một chút tiền nào.
Cách này đó chính là cải tạo một chút trang phục cho kỹ nữ thanh lâu mà thôi. Lý Mạnh Ca tin rằng, chỉ cần đám đàn ông của Đại Đường lúc này . Nhìn thấy những bộ trang phục của các mỹ nữ thời hiện đại. Thì có lẽ bọn chúng rãi rớt đã chảy ướt hết cằm rồi.
Nói cách khác Lý Mạnh Ca muốn bán thiết kế quần áo, cho những người đứng đầu thanh lâu . Chẳng mấy chốc tiền sẽ đầy trong túi hắn.
Về phần đám người thanh lâu này. Có dám mặc những bộ trang phục, theo như quan niệm của Đại Đường lúc này là l·ẳng l·ơ hay không. Thì hắn chả quan tâm. Dù sao đã làm cái nghề này, lẽ nào bọn chúng còn quan trọng hay chữ danh tiết . Hay tiếng nói bàn luận của người khác hay sao.
Có điều cách làm này một khi mà bị hoàng đế lão cha của hắn phát hiện. Vậy thì hắn rất sợ cái mông của mình sẽ nở hoa. Dù sao tuy rằng không biết lịch sử Trung Quốc diễn ra như nào . Cũng không hiểu triều đại thời Đường phương hướng phát triển.
Nhưng Lý Mạnh Ca dám tin tưởng, uy danh của hoàng đế thanh danh của hoàng tộc . Sẽ không cho phép bất kỳ hoàng tử nào dám ngang nhiên dạo chơi thanh lâu . Đã vậy còn bán quần áo thì càng mất mặt.
Nhưng vấn đề khiến Lý Mạnh Ca quấn quýt, đó là ngoài cách kiếm tiền này một cách nhanh chóng. Những cách khác đều có rủi do. Đã vậy hắn cũng không muốn đụng đến quá nhiều lợi ích của các thế lực. Nói đúng hơn là hắn không muốn bản thân mình thể hiện ra quá nhiều tài hoa. Khiến cho vô số thế lực nhìn chằm chằm . Dù sao hắn chỉ có 10 tuổi mà thôi.
Thở dài một hơi, vì một phủ đệ đẹp đẽ của mình. Vì đánh chắc một phần căn cơ cho tương lai . Hắn quyết định giả trang tiến vào thanh lâu buôn bán một lần.
Vậy là rất nhanh dưới ý chí sắt đá của hắn. Trần Thất Dạ cùng đám hộ vệ như cha c·hết mẹ c·hết, không biết kiếm về đâu một đống quần áo để cho hắn thay. Cũng như đám này bỏ đi lớp áo giáp trên người . Cùng với hắn liều c·hết chui vào trong thanh lâu.
Nhìn điệu bộ của đám này như muốn liều c·hết can gián. Khiến cho Lý Mạnh Ca cũng phải phá lên cười. Có điều khi nghĩ đến thân phận của hắn là hoàng tử. Lý Thế Dân cho dù biết đánh hắn một trận là cùng. Nhưng đám thuộc hạ này rất có thể sẽ bị Lý Thế Dân đ·ánh c·hết. Dù sao tại triều đại này mà nói, mạng sống con người khác gì kiến cỏ đâu.
Thở dài một hơi vứt bỏ những suy nghĩ trong lòng. Hắn lúc này không thể nghĩ quá nhiều, bởi vì nghĩ quá nhiều sẽ không phù hợp với độ tuổi của hắn. Nếu như làm việc gì cũng tính toán từng li từng tí. Thì càng khiến hắn trở nên lộ diện trước thế gian một cách trắng trợn.
Bởi vì Lý Mạnh Ca càng hiểu, thân là một hoàng tử . Hắn chắc chắn sẽ bị Lý Thế Dân theo dõi . Mà hắn lúc này vây cánh không có, thuộc hạ cũng không. Cho nên càng tính toán quá nhiều thì càng để lộ ra sơ hở.
Vậy nên hắn quyết định lấy việc tiến vào thanh lâu kiếm tiền này . Để dò xét xem trong đám thuộc hạ đi cùng hắn. Rốt cuộc có bao nhiêu là gian tế của lão cha hắn cài cắm vào đây.
Thời gian khi vào đầu buổi tối, tại một khu chợ phía tây nội thành Trường An cực kỳ sầm uất. Một tòa lầu các hoa lệ, với các nữ tử ăn mặc mát mẻ . Không ngừng mời chào các vị khách nhân vào đây uống rượu.
Phía trên là các cô nương xinh đẹp, không ngừng mời chào mọi người. Phía dưới là các vị cô nương đã sẵn sàng trong tình trạng chỉ cần có nam nhân đi qua . Có ý định dừng lại ngó vào một chút, là tiến đến lôi hắn kéo vào trong.
Lý Mạnh Ca cùng với Trần Thất Dạ và hơn chục tên thuộc hạ vừa đến đây. Thì bị tấm biển ở nơi này cuốn hút. Nó không phải bằng vàng cũng chả phải bằng bạc. Chỉ là một tấm biển gỗ. Nhưng phía trên biển chữ viết đúng thật là rất đẹp.
Nhìn thấy điệu bộ của đám người Lý Mạnh Ca. Lúc này một người phụ nữ trung niên, tướng mạo đầy đặn . Cười như nở hoa chạy đến.
- Vị thiếu gia này, tấm bảng hiệu Bách Hoa Lâu của chúng ta . Là do một vị đại học sĩ viết tặng đó.
Lý Mạnh Ca nghe vậy thì ồ lên sau đó nói rằng:
- Thật không nghĩ đến Bách Hoa Lâu còn có tầng quan hệ này. Lôi kéo cả một vị đại học sĩ vì các người điểm tên bảng hiệu.
Vị t·ú b·à này nghe vậy thì mỉm cười, sau đó nói rằng:
- Vị thiếu gia này nói đùa rồi. Chúng ta chỉ làm ăn nhỏ, có điều nơi này toàn các văn nhân thi sĩ ghé qua uống rượu . Trong lúc vui mừng họ điểm cho chúng ta một cái bảng hiệu thật tốt mà thôi.
Lý Mạnh Ca nghe vậy thì gật đầu. Hắn lúc này tuy rằng mới 10 tuổi, thân hình thật sự quá nhỏ con. Nhưng khi đến đây hắn cũng trang điểm cho mình một chút. Đầu tiên là kiếm một đôi hài độn lên 5 đến 6 phân. Sau đó là trên mặt mình kiếm một cái mặt nạ đeo vào.
Từ đây một thằng nhóc 10 tuổi, trở thành một thiếu niên 13 14 tuổi xuất hiện. Mà ở đại đường thời đại này 13, 14 tuổi là có thể xây dựng gia đình. Thậm chí lên ngựa chinh chiến cũng có thể.
Chính vì vậy Hoa Nương trưởng quỹ của tòa Bách Hoa Lâu này. Nhìn thấy hắn cộng với một đám hộ vệ đi quanh, thì đã biết hắn không phải phú cũng là quý. Cho nên nhiệt tình mời hắn vào trong.
Vừa tiến vào Bách Hoa Lâu, không khí lúc này đã hoàn toàn thay đổi. Lý Mạnh Ca nghĩ nơi này là thế giới cổ đại. Vào những nơi ăn chơi như này thì chắc chắn vô cùng t·ục t·ĩu.
Nhưng không, hắn đã sai rồi . Vào nơi này đầu tiên là hắn ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhẹ. Có lẽ là do hương liệu được đốt hoặc ngâm ở đâu đó. Rồi Lúc này có âm thanh của đàn tranh không ngừng văng vẳng vang trong tai hắn.
Chính giữa đại sảnh có một tốp 3 đến 4 vũ nữ. Đang múa lấy ngẫu hứng, cho một đám đàn ông ngồi xung quanh uống rượu ngâm thơ với nhau.
Tiếp theo cũng không có khung cảnh t·ục t·ĩu gì cả. Những vị khách nam thì ngồi uống rượu . Phía bên cạnh phụ nữ vót rượu cho họ, cũng không có chuyện đi quá giới hạn.
Về phần những ai muốn vui vẻ hơn thì ở trên lầu 2 lầu 3 đã có những phòng riêng biệt. Họ có thể lên đó nghỉ ngơi và tâm sự thêm với các vị cô nương.