Trong lúc hắn còn đang thất thần, lúc này Hoa Nương trưởng quỹ của Bách Hoa lâu. Lại lôi kéo hắn vào một chiếc bàn, sau đó mời hắn ngồi xuống lên tiếng nói rằng:
- Vị thiếu gia này chắc lần đầu tiên đến đây.
Lý Mạnh Ca nghe vậy thì mỉm cười gật đầu. Thấy vậy Hoa Nương càng vui vẻ tiếp tục lên tiếng.
- Thiếu gia có lẽ chưa hiểu hết các quy củ tại đây. Nhưng ta có thể nói rõ cho thiếu gia rằng nơi này, cũng không phải t·ục t·ĩu như những gì người từng nghĩ.
- Đầu tiên các cô nương của chúng ta có hai loại. Một là bán nghệ không b·án t·hân. Hai chính là các cô nương hầu rượu cho các vị.
- Đối với loại thứ hai các cô nương hầu rượu. Vấn đề này ta tin rằng công tử cũng hiểu, không cần giải thích quá nhiều . Chỉ cần công tử cho đủ tiền, các cô nương có thể giúp công tử thoải mái đầu óc bất kỳ lúc nào.
- Đối với loại thứ nhất các cô nương bán nghệ không b·án t·hân. Đây phần lớn là tiểu thư nhà quan quý. Chẳng qua gia thế sa sút hoặc trong nhà có người bị tội. Cho nên họ bắt buộc phải đến thanh lâu kỹ viện để bán nghệ, kiếm tiền nuôi gia đình.
- Đối với những cô nương này, nếu như công tử ưng ý. Thì ta có thể giúp công tử làm mối. Tuy rằng không đưa họ trở thành chính thất. Nhưng làm một tiểu th·iếp có danh phận thì họ sẽ sẵn sàng đi theo công tử.
Nghe Hoa Nương nói vậy, Lý Mạnh Ca lúc này cũng gật đầu sau đó nói rằng:
- Hoa trưởng quỹ, không biết các vị kinh doanh như thế này một ngày được bao nhiêu tiền.
Hoa nương nghe vậy đầu tiên sửng sốt một chút . Bà ta không nghĩ rằng người thanh niên trước mặt lại hỏi vấn đề này. Dù sao một ngày tiếp vô số vị khách. Nhưng chả có ai đi hỏi bọn họ thu nhập một ngày bao nhiêu . Bởi vì nơi này rõ ràng là một nơi tiêu tiền, chỉ có tầng lớp quý tộc mới vào được.
Có điều với phương châm ai đến cũng là khách . Chỉ cần tiền cho đủ, cho dù bà ta làm chó cũng được. Nên Hoa Nương vẫn vui vẻ mỉm cười nói rằng:
- Công tử cũng biết tại những nơi ăn chơi như thế này. Chỉ có lực lượng con em quyền quý mới có thể có đủ tài lực mà thôi. Hệ thống những gia đình nghèo khổ thì không bao giờ có thể đặt chân được đến đây.
- Chính vì vậy mối làm ăn của chúng ta, chỉ có thể dựa vào từng ngày mà kiếm. Khó có thể khẳng định rằng ngày nào cũng như ngày nào.
Lý Mạnh Ca nghe vậy thì gật đầu. Nhìn ngắm về nơi này một chút, sau đó hắn lại tiếp tục lên tiếng nói rằng:
- Bách Hoa Lâu này là sản nghiệp của gia tộc nào. Hay có quan hệ với vị đại quan nào trong triều.
Hoa Nương nghe vậy thì lúc này bà ta đã rơi vào trầm tư. Nhìn người thiếu niên đeo mặt nạ trước mặt. Lại không ngừng đánh mắt nhìn hơn chục tên hộ vệ phía sau, một thân tràn đầy sát khí.
Từ điệu bộ của thiếu niên, lẫn người hầu. Rõ ràng đây là một đại công tử của một gia tộc nào đó. Nhưng những lời hắn nói lại khiến Hoa Nương cảnh giác. Dù sao thân làm nghề này không có thế lực chống lưng là làm không nổi.
Nhưng để người khác biết quá rõ về thế lực chống lưng của mình thì lại là một rắc rối rất lớn. Kẻ này là ai Hoa Nương cũng không biết . Hắn đến đây đã dò hỏi quá nhiều thứ, mà một văn tiền cũng chưa từng tiêu. Khiến bà ta hơi nhíu mày. Nhìn về phía Lý Mạnh Ca một chút bà ta lên tiếng nói rằng:
- Xin lỗi công tử, th·iếp thân không thể nói vấn đề này được. Dù sao công tử cũng biết làm nghề của chúng ta . Đôi lúc nói quá nhiều sẽ khiến cho các vị chủ nhân phật ý.
Nghe Hoa Nương nói vậy, Trần Thất Dạ đứng phía sau nhìn về phía bà ta hừ lạnh nói rằng:
- Công tử nhà ta là vừa hỏi. Ngươi nên trả lời thành thật . Tại thành Trường An này, công tử ta còn chưa sợ bất kỳ ai đâu.
Trần Thất Dạ vừa lên tiếng, Lý Mạnh Ca lúc này lườm hắn một chút . Nhưng cũng không phản bác. Nói đùa hắn là con trai thứ bảy của Lý Thế Dân. Cho dù mẫu thân của hắn thân phận không được. Thì hắn vẫn là người của hoàng tộc. Chỉ cần hắn không làm phản cho dù ngày mai hắn đi đánh thái tử Lý Thừa Càn một trận. Thì cũng chỉ bị Lý Thế Dân cho ăn một trận đòn là cùng.
Vậy nên Trần Thất Dạ nói trong thành Trường An này. Hắn có thể đi xuyên là điều tất nhiên . Lẽ nào có kẻ nào dám g·iết một vị hoàng tử hay sao. Đây chính là chu di cửu tộc.
Có điều Trần Thất Dạ hiểu về thân phận của Lý Mạnh Ca nhưng Hoa Nương thì không. Bà ta làm cái nghề này được mấy chục năm. Vừa nhìn là hiểu người thiếu niên trước mặt này, thân phận không đơn giản.
Nhưng không đơn giản lại có thể làm gì được bà ta đây . Phía sau bà ta chính là Trưởng Tôn gia tộc. Hiện nay hoàng hậu của Đại Đường chính là Trưởng Tôn Vô Cấu. Mà gia chủ nhà họ Trưởng Tôn lúc này chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, một vị khai quốc công thần được Lý Thế Dân trọng dụng.
Chính vì vậy lời nói của Trần Thất Dạ, cũng như hành động của Lý Mạnh Ca . Hoa Nương lại chỉ có chút kiêng kỵ mà không phải sợ hãi. Nhìn về phía bọn họ một chút, bà ta lúc này thay đổi sắc mặt lên tiếng nói rằng.
- Vị công tử này, chúng ta chỉ làm ăn nhỏ, không thể để cho công tử hài lòng là lỗi của chúng ta. Nhưng mà nơi này cũng không phải nơi công tử có thể làm loạn . Phía sau ta không nói là mạnh như nào. Nhưng ta tin tại thành Trường An này, công tử mà đắc tội với họ, thì một bước khó đi.
Hoa Nương vừa nói vậy, Trần Thất Dạ lúc này nhìn về bà ta như nhìn một xác c·hết. Mặc dù chỉ đi theo Trần Mạnh Ca một thời gian rất ngắn . Nhưng Trần Thất Dạ hiểu rằng đứa trẻ mà hắn đang trông chừng này có tính tự lập rất cao.
Đã thế với việc là độ úy của cấm quân, tiếp xúc với vô số quan viên quyền quý . Trần Thất Dạ chỉ quan sát mấy hôm, đã hiểu được người thiếu niên trước mặt này. Cũng không phải là loại hiền lành. Đã vậy hắn đặc biệt lại chán ghét sự uy h·iếp của kẻ khác.
Có điều lúc Trần Thất Dạ định lên tiếng, thì Lý Mạnh Ca lúc này lại bình tĩnh nhìn về phía Hoa Nương nói rằng:
- Được rồi ta đến đây cũng không phải gây sự. Chẳng qua muốn hỏi thăm một chút mà thôi. Ta vốn là có một cuộc làm ăn, muốn cùng các ngươi thương lượng . Nhưng mà thái độ của người lúc này, khiến ta không vui . Vậy nên cuộc thương lượng này cũng kết thúc tại đây.
- Hiện giờ chúng ta cần phải trở về. Nhưng mà ngươi làm phí phạm thời gian của ta mất nửa buổi. Vậy nên giao ra 500 lượng bạc, để bồi thường. Chắc ngươi không cảm thấy ta quá đáng chứ.
Lý Mạnh Ca vừa nói vậy, Hoa Nương đầu tiên sửng sốt một chút. Bà ta lần đầu tiên gặp được có người đến nơi này đòi tiền . Nhưng nhìn thấy thái độ của thiếu niên và sắc mặt bình tĩnh của đám hộ vệ bên cạnh. Bà ta chắc chắn người này thân phận không đơn giản.
Suy nghĩ một lúc bà ta lúc này cũng không mạnh miệng chửi bới . Hay thể hiện ra một bộ mặt ngạo mạn. Mà là dùng một thái độ nhún nhường nói rằng:
- Vị công tử này yêu cầu của ngài hơi quá sức. Ta sẽ cử người thông báo với bề trên. Nếu như họ đồng ý, vậy thì chuyện 500 lượng bạc tiện th·iếp nguyện hai tay dâng lên.
Lý Mạnh Ca nghe vậy thì gật đầu . Trong lòng hắn lúc này thực sự đang cảm thấy thời thế biến đổi quá nhanh. Vốn dĩ hắn muốn đến đây lấy mẫu y phục của các cô gái hiện đại, để bán cho kỹ viện này.
Nhưng chả biết đàm phán qua đi. Hàng hóa hắn còn chưa đưa ra đâu. Lại chuyển sang thành hắn t·rấn l·ột 500 lượng của Bách Hoa Lâu. Trong lòng hắn lúc này tự nhiên lại xuất hiện hình tượng một đám côn đồ đi đến thu bảo kê.
Thở dài một hơi Lý Mạnh Ca ngồi yên tại chỗ nhâm nhi ly rượu trên bàn. Rượu Đại Đường có thể nói là khá nhẹ. Chủ yếu là ngâm một số loại trái cây với rượu, độ của rượu có lẽ từ 20 đến 23 độ là cùng.
Vậy nên hắn tuy chỉ có 10 tuổi. Nhưng trong mắt Lý Mạnh Ca loại rượu này đúng thật nước lã không khác là bao.