Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 143: Mười hai giờ đã đến, nữ quỷ tìm đến cửa



Lực Minh Thần thuận theo đầu ngón tay Tần Nguyễn tràn vào kinh mạch của Tiêu Vân Sâm, sau đó thấm vào mắt anh ta. Tiếng nói hờ hững của kTần Nguyễn vang lên: “Tôi biết bây giờ anh vẫn còn nghi ngờ, không biết anh có sống được đến ngày mai hay không, vì vậy tôi sẽ cho anh cchứng kiến tận mắt cho yên tâm.”

Người bình thường không nhìn thấy yêu ma quỷ quái, trừ khi có tình huống đặc biệt và ảnh hưởng caủa từ trường. Anh ta không đùa giỡn với tình cảm của người khác nên hoàn toàn không tồn tại món nợ tình cảm.

Vậy tại sao chuyện này lại rơi đúng vào đầu anh ta, Tiêu Vân Sâm tự nhận mình không phải người tốt, nhưng cũng không phải kẻ xấu, anh ta chưa từng làm chuyện gì táng tận lương tâm cả.
Thời gian cứ thế trôi qua.

Trước đây luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, nhưng đêm nay nó lại quá nhanh.
Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn Tiêu Vân Sâm, khóe môi hơi cong lên: “Bây giờ chưa đến mười giờ, nữ quỷ sẽ tìm đến cửa vào lúc âm khí đạt cực đỉnh, lần này anh có thể nhìn rõ dáng vẻ của cô ta, chưa biết chừng còn hoàn thành chuyện tốt ấy chứ.”

Tiêu Vân Sâm nghe vậy thì giật nảy mình.
Anh ta nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, vẻ bình tĩnh trên mặt sắp tan biến đến nơi: “Tại sao lại là tôi?”

Sống ở trong làng giải trí đầy hỗn loạn với vô số các giao dịch bẩn thỉu, Tiêu Vân Sâm luôn giữ mình trong sạch, anh ta chưa từng dây dưa với bất kỳ ngôi sao nữ hay nhà đầu tư nào.
Nếu không tận mắt chứng kiến sự việc, có lẽ cả đời này Tiêu Vân Sâm sẽ không tin.

Rõ ràng là một người phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ, vậy mà bây giờ lại thật sự hiện ra trước mắt anh ta. Tần Nguyễn nhún vai, đôi mắt xinh đẹp của cô nheo lại, lóe lên tia sáng: “Vấn đề này hỏi hay lắm, tôi cũng muốn biết.”
Tần Nguyễn dựa vào ghế sô pha, tư thế lười biếng thản nhiên, nhưng giữa hai đầu lông mày nhíu lại, có vẻ thiếu kiên nhẫn.

Còn hơn hai tiếng nữa.
Có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở của nhau, tiếng gõ cửa vang lên một cách vô cùng kỳ quái. Trước cửa có lắp chuông, người bình thường sẽ bấm chuông, rất hiếm khi có ai gõ cửa như vậy. Tiêu Vân Sâm đang ngồi co ro trên ghế sô pha bỗng ngồi thẳng dậy, anh ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng, lưng lạnh toát, tay chân luống cuống.
Tần Nguyễn hất cẳm nói với Tiêu Vân Sâm: “Anh ra mở cửa.”

“Không đi!” Tiêu Vân Sâm thu mình lại sau ghế sô pha, trước đó nhìn thấy nữ quỷ đã khiến anh ta rất sợ hãi.
“Cộc cộc... Bùm bùm bùm...”

Tiếng gõ cửa trở nên dồn dập, hiển nhiên sinh vật bên ngoài rất sốt ruột.
Đã đến mười hai giờ. Bốn người trong phòng khách đều cảm thấy căng thẳng.

“Cộc cộc...”
Trong thời gian kế tiếp, Tần Nguyễn hy vọng con thượng cổ hung thủ Câu Xà không có hành động gì.

Nếu nữ quỷ và Câu Xà cùng ra tay, cho dù Tần Nguyễn có lực Minh Thần cũng không thể gánh nổi.