“Bịch bịch!”
Những người lôi kéo Lý Hiểu bị sát khí bộc phát trên người cô ta đẩy ra xa. Nó xuất hiện quá đột ngột, nếu bị ai nhìn thấy thì sẽ có thể sợ quả mà ngất đi.
Tần Nguyễn dùng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao bản thẳng vào nó, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm lại không hài lòng.
Đây là một con anh linh vẫn chưa mở linh trí, không biết nói chuyện, cũng nghe không hiểu người khác nói gì. Nhìn thấy Tần Nguyễn đến gần, Lệ Lệ muốn mở miệng ra cầu cứu, nhưng cô ta không tài nào phát ra được âm thanh.
Đôi mắt cô ta ngấn lệ, trong mắt phát ra tín hiệu cầu cứu, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn.
Tần Nguyễn đứng ở trước mặt Lý Hiểu, cô dùng tốc độ cực nhanh đánh vào huyệt Thiên Linh của đối phương. Lệ Lệ không còn lời nào để nói, bởi vì những gì Tần Nguyễn nói đều là sự thật.
Nhưng ngoại trừ cô ta và Lý Hiểu ra, thì không ai biết về chuyện này.
Bệnh viện chỗ bọn họ đến là bệnh viện chui, làm xong phẫu thuật cũng không cần để lại bất cứ hồ sơ nào. Lệ Lệ chẳng hề nhận lòng tốt của Tần Nguyễn, cô ta tức giận trừng mắt với cô: “Chuyện của hai chúng tôi chẳng liên quan gì đến cô, cút ra xa đi!”
Trên môi Tần Nguyễn nở nụ cười chế giễu: “Tháng trước cô giết một người, còn nhớ rõ không?”
“Nói linh ta linh tinh gì đấy!” Lệ Lệ phủ nhận ngay. Tần Nguyễn hơi cúi người, dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe được chậm rãi nói: “Một đứa trẻ đã thành hình, nó tới tìm cô để báo thù” Đừng nhìn những người này ăn mặc bình thường, nhưng khí thế và vẻ mặt lạnh lẽo của họ nhìn thế nào cũng thấy không phải là kẻ đơn giản,
Bọn họ hoàn toàn không phải là người bình thường, trong họ giống bọn côn đồ hoặc vệ sĩ hơn.
Hoắc Chi đứng ở trước mặt mọi người, nghênh đón vô số ánh mất. Lệ Lệ nằm rạp trên mặt đất, mặt cô ta đột nhiên biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ bối rối hoảng sợ.
Những người đứng xem đều rất hoang mang, không hiểu Tần Nguyễn nói cái gì mà làm Lệ Lệ sợ đến vậy.
Lăng Hiểu Huyên thấy Tần Nguyễn dẫn người rời đi, bèn cầm sách trên bàn đuổi theo. Nét mặt của cô ta rất lạnh, ánh mắt băng giá.
Hoắc Chi nhìn về phía bảy, tám nam sinh đang chuẩn bị rời khỏi thư viện, cô ta cất giọng lạnh lùng: “Không ai được rời khỏi đây!”
“Tại sao?” Bọn họ ngã lăn ra đất kêu lên đ1au đớn, không đứng dậy nổi.
Những người đứng xem xung quanh bước tới đỡ bọn họ lên, nhưng không ai dám lại gần Lý Hiểu và Lệ Lệ.
Tần 2Nguyễn nhìn thấy hết cảnh tượng này, sắc mặt cô trầm xuống đến mức đáng sợ. Một cái bóng mờ mắt thường không nhìn thấy được thoát ra khỏi cơ thể của Lý Hiểu.
“Khụ khụ khụ..” Được giải cứu, Lệ Lệ chật vật nắm rạp trên mặt đất ho khan.
Trên khuôn mặt cô ta có biểu cảm sống sót sau tai nạn, thậm chí miệng còn ho ra máu. Tần Nguyễn rũ mắt xuống, thấy vẻ mặt của Lý Hiểu ở trạng thái thất thần, rõ ràng là có gì đó không ổn.
Cô nhìn xuống con quỷ nhỏ dưới chân Lý Hiểu.
Đó là một con quỷ rất nhỏ với khuôn mặt tái nhợt, nó dùng đôi mắt hung tàn đầy hận thù nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, như muốn xé nát cô ra. Vậy tại sao Tần Nguyễn lại biết.
Chẳng lẽ cô gái này đang theo dõi mình, trong mắt Lệ Lệ hiện lên sự nghi hoặc.
Tần Nguyễn không biết trong đầu cô ta tự tưởng tượng cái gì, cô lấy điện thoại di động ra tìm phần tin nhắn trò chuyện với Hoắc Chi lúc trước. Tần Nguyễn đáp lại rồi rút cánh tay của mình ra, cô sải bước đi về phía Lý Hiểu và cô gái tên Lệ Lệ.
Lệ Lệ bị bóp cổ khá mạnh, sắc mặt đỏ bừng. Lý Hiểu thực sự muốn giết cô ta!
Lệ Lệ vừa dạo qua ranh giới giữa sống và chết, VÌ mạng sống mà bộc phát ra sức mạnh rất lớn nhưng cũng không thể thoát khỏi giam cầm của đối phương. Vẻ mặt cô ta rất dữ tợn, hung hăng trừng mắt với Lý Hiểu, giọng hỏi gay gắt: “Tại sao mày lại bóp cổ tao, mày có biết mày vừa suýt nữa giết chết tao rồi không?”
Lý Hiểu vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, hai mắt không có tiêu cự, mặt ngây ra giống như mất hồn.
Không được đáp lại, Lệ Lệ nổi giận bước tới kéo và lay người Lý Hiểu. “Mày nói chuyện đi chứ! Con khốn này nói chuyện đi!” “Con chó! Tại sao mày muốn hại tạo, uổng cho tao còn đối xử với mày tốt như vậy, lương tâm của mày bị chó ăn mất rồi à.”
Thấy Lý Hiểu sắp bị cô ta đẩy ngã, Tần Nguyễn tiến lên đỡ lấy cơ thể của đối phương, đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn chằm chằm về phía Lệ Lệ.
“Muốn biết nguyên nhân sao?” Cô ấy kéo cánh0 tay Tần Nguyễn: “Tần Nguyễn, lại có quỷ à?”
Giọng cô ấy khẽ run, chưa hết bàng hoàng, cứ như thể người bị anh linh quấn lấy chính là cô ấy vậy.
“Ừ” Ngón tay cô di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã soạn thảo ra một tin nhắn và gửi đi.
Gửi tin nhắn xong, Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn Lệ Lệ: “Nếu muốn giải quyết vấn đề thì đi theo tôi, nếu không sẽ chẳng có ai có thể cứu được mạng của cô đâu!”
Cô đỡ cơ thể Lý Hiển đứng lên, mà Lý Hiển giống như một con rồi theo sự lôi kéo của cô đi về phía cửa thư viện. Lệ Lệ sợ tới mức đồng tử co rút mạnh, gương mặt vừa mới hồng hào được đôi chút lại trở nên tái nhợt. “Cô, cô đang nói bậy bạ gì đấy, tôi không giết người!”
Giọng cô ta run rẩy, pha lẫn cả sự chột dạ.
Tần Nguyễn hừ một tiếng: “Có phải hay không tự cô biết rõ nhất” “Tôi cũng vậy, bà cô kia ăn cái gì mà khỏe vậy chứ?”
“Ai biết, tôi cảm giác Lý Hiểu không hề đụng vào mình, nhưng cơ thể tôi lại bị bay ra ngoài
“Hình như đúng là thể thật” Cuốn sách cô ấy cầm là cuốn mà Tần Nguyễn cần phải dùng cho lớp học buổi chiều.
Khi Tần Nguyễn kéo Lý Hiểu, và Lăng Hiểu Huyên đi theo đằng sau sắp ra tới cửa, cuối cùng Lệ Lệ cũng từ dưới mặt đất đứng lên, lảo đảo đuổi theo.
Anh linh bị gián đoạn hành động áp chặt vào vai Lệ Lệ, nó mở to hai con mắt bướng bỉnh, hung tàn ác độc nhìn chằm chằm vào cô ta. Sau khi cả nhóm rời đi, những người bị sát khí của anh linh gây thương tổn đều vô cùng đau đớn. Những người này bị âm sát gây thương tích, trong thời gian ngắn s7ẽ phải chịu ảnh hưởng.
Nhẹ thì nhìn thấy ma, nặng thì gặp xui xẻo, nếu là người có ngày tháng năm sinh nhẹ thì thậm chí còn nguy hiểm đến cả 7tính mạng.
Anh linh ra tay không biết kiêng kỵ, phần lớn người xung quanh đều là học sinh, bọn họ không nên bị liên lụy vào chuyện này. Lăng 2Hiểu Huyên đã trải qua hai sự kiện linh dị, lại thêm trực giác khá nhạy bén khiến cô ấy cảm thấy hai cô nữ sinh này có vấn đề. Việc nó muốn làm chỉ là báo thù.
Anh linh muốn giết Lệ Lệ, giết cô nữ sinh suýt nữa đã sinh ra nó này.
Tần Nguyễn nhíu chặt mày, cô quay đầu nhìn Lệ Lệ vừa thoát chết. Có người không chịu, không kiềm chế được cơn tức giận vì bị Lý Hiểu đánh bị thương.
Bọn họ đều đang bị thương mà còn không cho rời đi, thế chẳng phải là muốn bọn họ chết vì đau sao.
Hoắc Chi lại không để ý tới những người này, cô ta lùi về phía sau mấy bước, ra lệnh cho thuộc hạ bên dưới không cho những người này được tự ý rời đi.
Cô ta nhận được lệnh của phu nhân, nói là không cho phép bất cứ ai được ra vào thư viện, đặc biệt là những người bị thương, phải luôn theo dõi mọi hành động của họ.