Đạo trưởng Ô đứng dậy, tấn công Lý Mạn Ninh. Nghĩ đến chuyện con của mình đã nhận đủ loại tra tấn trong tay tên quỷ này khi gã còn sống, là Lý Mạn Ninh lại chỉ muốn lột da róc xương gã ra.
Mà cô ta cũng làm như vậy thật. Móng tay sơn đỏ của cô ta đang nhanh chóng mọc dài ra.
Móng tay tạo thành trảo vồ về phía trái tim của đạo trưởng Ô. Ông ta hờ hững nói: “Khỉ số của nhà Nam Cung đã hết.” Sắc mặt Nam Cung Vân Long tái mét, ông ta không chấp nhận mà trầm giọng, nói: “Không đến phút cuối cùng thì tất cả đều là ẩn số.”
Ông ta còn chưa chết đâu, làm sao một gia tộc thế gia to lớn như vậy có thể sụp đổ trong một sớm một chiều được. Linh Hư Tử thu tầm mắt lại và nhìn về Nam Cung Vân Long ở bên cạnh.
“Ngài Nam Cung, chưa đến mười ngày nữa, ở thủ đô sẽ không còn gia tộc thế gia Nam Cung, và sẽ có ngôi sao mới thay thế.” Lý Mạn Ninh từ từ lột da đầu của đạo trưởng Ô.
Máu đen nhánh rơi xuống mặt đất. “Sao Tử Vi là Để Tinh được các ngôi sao vây xung quanh, Đế Tinh giáng xuống nhà họ Hoắc đã có sẵn mệnh Tử Vi hạ phàm. Sinh tại gia làm chủ một gia tộc, sinh tại quốc, là người đứng đầu một quốc gia. Ngài Nam Cung, ngài lấy cái gì so được với nhà họ Hoắc, đây chính là cái giá phải trả cho việc ngài lấy trứng chọi với đá đấy à?”
Linh Hư Tử dùng đôi mắt nặng nề nhìn Nam Cung Vân Long. Lý Mạn Ninh không phòng bị nên bị ngã xuống đất.
Các đường nét trên khuôn mặt cô ta vẫn còn ở trong trạng thái vặn vẹo dữ tợn.
Ngay cả như vậy, đạo trưởncg ô vẫn không buông tha cho cô ta.
Đến ngay cả cái thứ xấu xí bị Linh Hư Tử chặt đứt cũng nối liền lại một cách thần kỳ. “A a a a!!!”
Đạo trưởng Ô chịu đủ đau đớn, trong miệng gã phát ra một tiếng gào thấu ruột thấu gan. Nếu không phải bởi vì sự tồn tại của môn phái Linh Sơn hết sức quan trọng đối với mảnh đất này, thì ông ta đã cho người giải quyết Linh Hư Tử từ lâu rồi.
Linh Hư Tử nhìn thấy vẻ ngang ngược tàn bạo trên gương mặt Nam Cung Vân Long. Cô ta muốn chết cùng với gã hung thủ này.
Có lẽ là bị sự điên cuồng của Lý Mạn Ninh làm cho xúc động, bước chân của Linh Hư Tử dừng lại. Gương mặt ông ta lộ vẻ châm chọc, trông rất chán chường: “Trăm năm sau tôi đã là một nắm đất vàng rồi, chuyện tranh đấu hỗn loạn giữa các gia tộc làm gì còn liên quan đến tôi nữa!”
“Cho dù nhà Nam Cung có thắng được ván cờ với nhà họ Hoắc, thì 10 năm, 30 năm, thậm chí sau 50 năm nữa, ngài có thể bảo đảm nhà Nam Cung vĩnh viễn đứng thẳng không ngã không? Nhà họ Hoắc có Để Tinh trấn giữ, lại có quý nhân tương trợ, nhà Nam Cung dù có leo lên được bên trên cũng không thể có được sự quyết đoán như nhà họ Hoắc, trở thành người đứng đầu thiên hạ được. Ngài Nam Cung, tôi nói cho ngài biết những chuyện này là vì mấy chục năm trước nhà Nam Cung từng có ơn cứu giúp ân sự của tôi.” Một luồng ánh sáng vô hình từ trong tay ông ta bắn ra ngoài.
Ở bên trong chiếc lồng, Lý Mạn Ninh bị ép phải tách khỏi đạo trưởng Ô. Đôi mắt đỏ bừng của Lý Mạn Ninh tràn ngập sự điên cuồng, cô ta đứng dậy, lại lao đến chỗ đạo trưởng Ô một lần nữa.
Hồn thể của cô ta va phải vào một tấm chắn vô hình, bị bắn ra. Nhưng Lý Mạn Ninh làm sao mà dùng tay được.
Bây giờ cô ta mới là người làm chủ cuộc chơi, sinh tử của đạo trưởng ô đều nằm trong tay cô ta. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, đạo trưởng Ô đã khôi phục như lúc ban đầu.
Da đầu bị lột ra khép lại với tốc độ cực nhanh. Mỗi lần tay cô ta dùng sức đều sẽ có thứ nước màu đen bẩn thỉu chảy từ da đầu của đạo trưởng Ô rơi xuống đất như một dòng suối.
Thấy mình khuyên can mà Lý Mạn Ninh không nghe, Linh Hư Tử thở dài, vung tay lên. “Con đ* thối tha, cút mau! Cút!!!”
Quỷ cũng sợ đau, đạo trưởng Ô đau quá lăn lộn trên mặt đất. Ông ta bình tĩnh nói: “Năm năm trước tôi đã từng khuyên ngài hãy kịp thời thu tay lại, có lẽ nhà Nam Cung vẫn còn một cơ hội sống.”
Làm sao Nam Cung Vân Long không nhớ rõ chứ. Trên mặt Nam Cung Vân Long thể hiện sự ngạo mạn: “Tôi mà chấp nhận số phận thì chỉ có một con đường chết!”
Chấp nhận thì chẳng khác nào chịu chết. Linh Hư Tử dùng ánh mắt thương hại nhìn ông ta: “Trăm năm sau mới có hy vọng quay trở lại.”
Vẻ kích động trên mặt Nam Cung Vân Long biến mất, ông ta đột nhiên cười phá lên như điên: “Trăm năm, trăm năm ha ha ha ha...” Lý Mạn Ninh cũng là ác quỷ, nhưng trên người cô ta có thứ gì đó rất quen thuộc.
Từ trên người cô ta, Linh Hư Tử cảm nhận được hơi thở đặc biệt thuộc về Hoắc Tam phu nhân. Lý Mạn Ninh đột nhiên bị bắn ra, hai tay cô ta bê bết máu đen, trông rất chật vật.
Khoái cảm sắp báo được thì khiến cô ta đánh mất chính mình, trong lòng chỉ còn lại chuyện báo thù rửa hận. Linh Hư Tử đứng trước mặt ông ta, nói: “Ngài Nam Cung, ông nên chấp nhận số phận đi.”
“Chấp nhận số phận?” Gương mặt xấu xí không chịu nổi của đạo trưởng Ô cũng khôi phục lại sắc xanh xám vốn có.
Gã nhìn chằm chằm vào Lý Mạn Ninh bằng ánh mắt còn hung tàn đáng sợ hơn đối phương. Hồn thể của cô ta không mảnh vải che thân, đang bị đạo trưởng Ô làm nhục một cách cực kỳ tàn ác.
Khi sắp đột phá phòng tuyến cuối cùng, đôi mắt đỏ hoe của Lý Mạn Ninh lộ ra vẻ điên cuồng. Linh Hư Tử vươn tay chỉ lên bầu trời bên ngoài cửa sổ.
“Ông nhìn xem, ngôi sao bên cạnh sao Tử Vi có ánh sáng quá mờ nhạt, nó sắp biến mất rồi, đây chính là số mệnh của nhà Nam Cung. Năm năm qua, nó vẫn luôn xoay tròn xung quanh sao Tử Vi, mỗi một lần hành động đều sẽ tiêu hao độ sáng của chính nó, trở nên tối tăm ảm đạm. Và bây giờ nó giống như một cái phễu, đã hoàn toàn tiêu hao năng lượng của chính bản thân mình, nên nó không thể thoát khỏi số mệnh bị diệt vong.” Đạo trưởng Ô đang đánh nhau với Lý Mạn Ninh.
Lý Mạn Ninh không trốn thoát được nên đã bị đối phương áp chế. Hình ảnh vô cùng đẫm máu, tàn nhẫn và khó coi.
Linh Hư Tử nhìn xuống, ông ta lên tiếng khuyên can: “Nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, tất cả những gì hôm nay cô làm với cậu ta, thì khi xuống Địa Phủ đều sẽ phải trả lại.” Trong năm năm, để nhà Nam Cung đạt đến độ cao như ngày hôm nay, ông ta đã phải bỏ ra quá nhiều tâm huyết.
Bây giờ bị mất hết dễ dàng như vậy, ông ta làm sao mà chấp nhận được! Ông ta nhíu mày, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm đạo trưởng Ô.
Khi gã để lộ ra thứ xấu xí kia, ông ta nhanh chóng vung tay lên. Tiếng gào thảm thiết gần như vang vọng khắp căn phòng.
Lý Mạn Ninh thừa cơ thoát thân, hồn thể biến hóa ra quần áo. Cho dù đã thành quỷ, thì ngoại trừ m sai của Địa Phủ ra, đạo trưởng ô cũng chưa từng nhận phải tổn thương như vậy từ ai.
Lúc Lý Mạn Ninh lao tới, đạo trưởng Ô cũng có hành động. “Con chó cái này, đều tại mày, ông phải thịt mày ngay bây giờ.”
Gã tahô lỗ lôi kéo quần áo rách nát trên hồn thể của Lý Mạn Ninh. Nam Cung Vân Long mắng: “Cái cứt ấy! Ông đây không tin những thứ này!”
Miệng ông ta nói không tin, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng. Linh Hư Tử vỗ vỗ áo đạo sĩ trên người, ông ta nói, giọng không có cảm xúc gì: “Cũng có thể.”
Nam Cung Vân Long nhíu mày: “Đại sư có ý gì?” Một trái tim đen nhánh bẩn thỉu bị Lý Mạn Ninh móc sống ra ngoài.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, móng tay nhuốm máu của cô ta lại từ từ trọc vào cặp mắt của đạo trưởng Ô. Linh Hư Tử làm như không nhìn thấy chuyện này, ông ta đi về phía Nam Cung Vân Long đang tuyệt vọng.
Nhìn thấy ám vệ nhà họ Hoắc và Linh Hư Tử đến đây là ông ta biết cơ hội của mình đã biến mất. Chính ánh mắt đầy ẩn ý này của ông ta đã cho Nam Cung Vân Long một chút hy vọng.
Ông ta tiến lên hai bước, vẻ mặt cầu khẩn: “Đại sư, nhà Nam Cung chúng tôi vẫn còn cơ hội đúng không?” Chẳng lẽ là con trai ông ta ở bên ngoài có con với những người đàn bà khác.
Nam Cung Vân Long vội vàng hỏi: “Ý của đại sự là, đứa bé kia chính là hy vọng của nhà Nam Cung?” Đôi mắt này nhìn thấy những thứ không nên thấy, cô ta phải móc nó ra.
“A a a a!!!” Linh Hư Tử nói xong thì dứt khoát quay người rời đi luôn.
Bên trong lồng giam bằng ánh sáng vàng. Nam Cung Vân Long bị sốc đến mức giọng nói cũng thay đổi.
Ông ta chỉ có một mình Nam Cung Sưởng, bao nhiêu năm qua chưa hề có thêm một đứa con nào khác. Ông ta kết luận, nữ quỷ này hẳn là có chút liên quan đến Hoắc Tam phu nhân.
Lý Mạn Ninh căn bản không nghe vào tai, cô ta dùng hai tay xé rách da đầu của đạo trưởng Ô. Linh Hư Tử vuốt vuốt tay áo của mình, nhẹ nhàng nói: “Nhà Nam Cung có dòng dõi còn sót lại ở bên ngoài.”
“A Sưởng có con?!” Hai con quỷ đều hận nhau đến tình trạng điên cuồng.