Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 560: Hoắc tam gia



Nhà họ Hoắc.

Hoắc Vân Tiêu nằm ở trên giường, đôi mày khí khái nhíu chặt lại.

Cơn ớn lạnh ập đến, mặc dù ktrên người đã đắp chăn kín mít, nhưng anh vẫn cảm thấy lạnh. Giọng anh hơi trầm, mang theo áp lực không thể kháng cự.

Hoắc Khương cầm điện thoại di động đi đến trước mặt Hoắc Vân Tiêu.

Ông ta cúi đầu, cung kính báo lại: “Đại sư Linh Hư Tử đi đến nhà Nam Cung, bên kia xuất hiện hai thứ không sạch sẽ, đại sư đưa ra lời mời muốn phu nhân ra tay ạ.”
Qua thời gian này, chỉ sợ chiếc lồng dệt từ ánh sáng vàng của ông ta không thể giam giữ được đạo trưởng Ô và Lý Mạn Ninh nữa.

Hoắc Khương chuyển nguyên văn lời nói của Linh Hư Tử cho Tam gia nghe.

Tam gia chỉ khép hờ mắt.
Hoắc Vân Tiêu đi đến ban công rồi ngồi xuống ghế sô pha.

“Tôi không ngủ được nên ra ngoài hít thở không khí.”

Anh cau mày, và có chút bực bội trong giọng nói.
Trong lòng Hoắc Khương hơi nghẹn lại.

Lúc này mới chỉ là vừa bắt đầu thôi.

Sau đó chủ nhân sẽ càng ngày càng khó chịu, cơ thể cũng sẽ trở nên ngày càng suy yếu.
Nhìn thấy chủ nhân đang đứng ở cửa phòng, ông ta vội vàng bóp tắt thuốc lá đi.

Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng ngăn lại: “Chú Khương, không cần tắt đâu.”

Hiện tại đã là sau nửa đêm, thời gian này Hoắc Khương còn chưa ngủ, muốn tỉnh táo thì không thể tránh khỏi việc hút một điếu thuốc cho khuây khỏa.
Cơ thể lạnh run khiến Tam gia không thể nào ngủ lại được.

Anh buông Tần Nguyễn ra, cô vì đang ngủ say nên mặc anh xoay người, anh ngồi dậy dựa vào đầu giường.

Nhìn thấy sau khi anh ngồi dậy, chăn của hai người trượt xuống, Tam gia bèn kéo chăn lên cho Tần Nguyễn.
Trong miệng ông ta ngậm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi nhả ra vòng khối lượn lờ.

Có lẽ là quá buồn ngủ, Hoắc Khương dùng sức vuốt vuốt hai mắt.

Nghe thấy bên phòng ngủ truyền đến tiếng động, ông ta quay đầu lại.
Phải điều dưỡng mấy tháng mới có thể trở lại trạng thái như bình thường.

Hoắc Vân Tiêu dựa vào trên ghế sô pha thoải mái, tư thế buông lỏng toát ra một chút khí chất lười biếng.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi lạnh truyền đến từ từng đường gân thớ thịt.
Hoắc Khương không lên tiếng, ông ta kinh ngạc nhìn một bên sườn mặt tuấn tú của chủ nhân.

Ông ta há miệng ra rồi chậm rãi khép lại, cuối cùng cũng không nói gì.

Không nghe thấy câu trả lời của ông ta, không có nghĩa là Tam gia sẽ đổi chủ đề.
Ông ta là người nhìn Hoắc Vân Tiêu lớn lên.

Nhìn anh từ trẻ con trở thành thiếu niên, lại từ thiếu niên lột xác thành người đàn ông có nội tâm mạnh mẽ.

Thân là người cầm quyền tiếp theo của nhà họ Hoắc, với lòng dạ và thủ đoạn của chủ nhân là hoàn toàn xứng đáng.
Hoắc Vân Tiêu thấp giọng đáp lại.

Hoắc Khương tung tấm chăn ra, đắp lên trên đùi cho anh.

Gương mặt bình thường của ông ta lộ ra vẻ cẩn thận và nghiêm nghị, như thể đang làm một chuyện hết sức nghiêm túc vậy.
Gương mặt của anh cũng vô cùng quyến rũ, chỉ là trên mặt lộ ra một chút không kiên nhẫn.

Hoắc Khương nhìn thấy bàn tay của chủ nhân để trên tay vịn của ghế sô pha khẽ nhúc nhích, ánh mắt ông ta lóe lên.

Ông ta quay người ôm lấy chiếc chăn đã được chuẩn bị sẵn từ trước ở trên ghế sô pha đối diện. Sau đó Hoắc Khương đi đến trước mặt Tam gia, ngồi xổm xuống ở trước mặt anh: “Tam gia, có phải ngài thấy lạnh không?”
Hoắc Vân Tiêu dùng đầu ngón tay bóp mi tâm, anh không vui nói: “Hỏi thử đại sư xem ngày mai có được không.”

Giờ này rồi mà còn mời Tần Nguyễn đến nhà Nam Cung, Linh Hư Tử thật đúng là biết tìm phiền toái cho anh.

Có phải ông ta đã quên, cô bé Tần Nguyễn kia còn đang mang thai.
Đáng tiếc, ông trời quá không công bằng.

Để một đứa trẻ khiêm tốn điềm tĩnh, tài giỏi như thế lại bị ốm đau triền miên.

“Chú Khương, chú cảm thấy Tần Nguyễn thế nào?”
Hoắc Khương báo cho ám vệ đang ở bên nhà Nam Cung ý của Tam gia.

Khoảng một lúc sau, ông ta nhận được câu trả lời từ bên kia.

Linh Hư Tử cho thời hạn muộn nhất là 9 giờ sáng ngày mai.
Tần Nguyễn giống như một cái lò sưởi, dù đã ôm chặtc cô vào trong lòng cũng không giúp anh cảm nhận được sự ấm áp.

Hoắc Vân Tiêu biết đây là di chứng sau khi dùng tahuốc.

Cơ thể của anh trong mấy ngày tiếp theo sẽ càng lúc càng suy yếu.
Hoắc Vân Tiêu thản nhiên nói: “Chú Khương, chú nói thử xem.”

Biết hôm nay không trốn được rồi.

Hoắc Khương nói, giọng điệu trần thuật: “Từ xưa đến nay, chủ mẫu chính là cách gọi của mẹ vua, sau này người ta dùng danh xưng này cho người phụ nữ có thân phận cao quý. Nhà họ Hoắc tuy không thể so sánh với bậc Đế Vương, nhưng cũng là quý tộc mấy trăm năm, nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc không phải là vị trí mà người bình thường có thể ngồi ổn, bên cửa ải của trưởng lão nhà họ Hoắc sẽ không dễ dàng đâu ạ.”
Anh khoanh tay khoác lên phần bụng.

“Cô ấy tốt như vậy, ngồi lên vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc sẽ không có người phản đối nhỉ?”

Câu nói này của Tam gia không biết là hỏi mình hay là đang hỏi Hoắc Khương đứng ở bên cạnh.
Bàn tay đang ấn chặt huyệt Thái Dương nhẹ nhàng hất hất, biểu thị mình đã biết.

Hoắc Khương cất điện thoại đi, đứng ở một bên và dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn chủ nhân nhà mình.

Cho dù ông ta đang đứng, còn chủ nhân ngồi, nhưng trên người chủ nhân vẫn toát ra thứ khí tràng làm cho ông ta không thể kìm lòng được mà sinh ra ngưỡng mộ.
Hoắc Khương nghe ra chủ nhân rõ ràng đang không vui.

Hoắc Vân Tiêu lười biếng dựa vào trên sô pha.

Tư thế ngồi của anh mang khí chất nhẹ nhàng tao nhã, chuẩn công tử nhà thế gia, không có gì để bắt bẻ.
Sau một lúc, ông ta đề nghị: “Hỏi đại sư Linh Hư Tử xem để ngày mai được không, phu nhân đã ngủ rồi.”

Nghe thấy nói đến Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu mở mắt ra nhìn Hoắc Khương bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Đã xảy ra chuyện gì?”
Cho dù có chăn cũng không thể làm dịu đi cái lạnh này.

Hoắc Khương đứng ở phía sau bảo vệ.

Một chủ một tớ đều giữ yên lặng.
Hoắc Khương đứng tại chỗ, nhìn chủ nhân đi tới.

“Tam gia, sao ngài dậy giờ này? Có phải cơ thể không được thoải mái không?”

Giọng của ông ta đầy lo lắng, pha chút hoảng sợ.
Tam gia đang nhắm mắt đột nhiên lên tiếng.

Hoắc Khương đang than thở tiếc xót cho chủ nhân, nghe thấy thế lập tức trả lời lại: “Phu nhân rất tốt ạ.”

“Đúng vậy, cô ấy rất tốt.” Hoắc Vân Tiêu mở cặp mắt lạnh lẽo không có chút tình cảm nào của mình ra.
Làm xong những việc này, anh xuống giường, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Cửa phòng đóng lại phát ra tiếng động rất nhỏ, hoàn toàn không làm kinh động đến Tần Nguyễn đang ngủ say trên giường.

Hoắc Vân Tiêu ra khỏi phòng, đụng phải Hoắc Khương đang đứng trước cửa sổ sát đất ở ngoài hành lang.
Hoắc Khương nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Không biết bên kia nói cái gì mà đôi mày thô rậm rạp của Hoắc Khương chau lại.

Ông ta tỏ ra khó xử: “Vào giờ này à?”
Lời này thiếu chút nói thẳng, Tần Nguyễn không thể ngồi vững ở vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc.

Hoắc Vân Tiêu nghe thấy vậy không chỉ không tức giận, mà còn vui vẻ bật cười thành tiếng.

Trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy ý cười, anh đột nhiên quay đầu, ánh mắt đảo qua Hoắc Khương.

“Nếu phu nhân không ngồi vững được thì phải nghĩ biện pháp để cô ấy ngồi vững thôi, để những âm thanh phản bác kia phải ngậm miệng lại hết.”

Trên gương mặt tuấn tú nhẹ nhàng của Tam gia, giờ phút này lại lạnh dần xuống.

Rõ ràng giọng anh vẫn dịu dàng, nhưng trong lời nói lại lộ ra sát khí sát phạt làm người ta sợ hãi.