Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 561: Năng lực tài giỏi của phu nh n cũng tương tự như chủ nh n năm đó??



Khu hình phạt của nhà họ Hoắc sẽ chỉ được người cầm quyền của nhà họ Hoắc nắm giữ trong tay.

Nó đại biểu cho uy quyền của gia chủ,k răn đe các nhánh phụ của gia tộc và các trưởng lão của nhà họ Hoắc.

Hoắc Vân Tiêu là người cầm quyền của nhà họ Hoắc, thân phận ccủa anh không cần nội bộ gia tộc đề cử. Anh là con cháu duy nhất của dòng chính, nên danh chính ngôn thuận là người thừa kế đời tiếp theoa. Ký ức tối hôm qua hiện lên trong đầu khiến cô lo lắng cho bệnh tình của Tam gia.

Tần Nguyễn vừa đi ra đã đụng phải Hoắc Vân Tiêu chuẩn bị vào trong phòng.

Tay anh giữ lấy vai của Tần Nguyễn, ổn định lại cơ thể lung lay của cô.
Linh Hư Tử cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoắc Vân Tiêu, ánh mắt ông ta hơi chìm xuống.

Đây là loại thuốc mà ông ta nghiên cứu ra, chẳng lẽ ông ta còn không biết rõ chắc.

Trong dáng vẻ của Tam gia bây giờ, hơi thở yếu ớt tràn ngập khắp cơ thể, khiến ông ta biết rằng Tam gia đã dùng thuốc.
Miệng anh nhếch lên, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ.

Hoắc Vân Tiêu rất có lòng tin đối với Tần Nguyễn.

Lòng can đảm cùng thân thủ của cô, còn cả năng lực đặc biệt đủ để khống chế khu hình phạt.
Ông ta cụp mắt xuống nhìn chăm chú chủ nhân ngồi trước mặt.

May mắn lớn nhất trong cuộc đời này của Tần Nguyễn chính là được chủ nhân coi trọng.

Có một người đàn ông thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ thâm trầm trải đường cho cô, con đường tương lai của cô sẽ thuận buồm xuôi gió.
Tần Nguyễn đã đoán ngay hai con quỷ này chắc hẳn là Lý Mạn Ninh cùng đạo trưởng ô.

Đi vào trong phòng khách của nhà Nam Cung, bọn họ nhìn thấy Linh Hư Tử đã chờ đợi cả một đêm.

Ông lão hơn 80 tuổi này trông chỉ như người đàn ông bốn mươi.
Tần Nguyễn, xuất thân từ khu dân nghèo quay trở về nhà họ Tần, nhưng cô có một bí mật là người của giới Huyền học.

Đến ngay cả đại sư Linh Hư Tử cũng phải kính trọng cô.

Hoắc Vân Tiêu cười rất nhẹ và liếc nhìn Hoắc Khương, anh không lên tiếng nhưng có thể nhìn thấy tất cả những thay đổi trên gương mặt của Hoắc Khương.
Hôm sau.

Lúc Tần Nguyễn tỉnh lại, bên cạnh đã không có bóng dáng của Tam gia.

Cô đứng bật dậy, không kịp rửa mặt mà xông ra ngoài đi tìm anh.
“Chú có đối xử với cô ấy bằng cả tấm lòng giống như lúc trước chú đã làm với tôi không?”

Hoắc Khương gật mạnh đầu: “Được!”

Với thân phận của Tần Nguyễn, muốn ngồi vững vàng ở vị trí nữ chủ nhân nhà họ Hoắc đúng là có chút khó khăn.
Nhưng cô bé kia không chỉ không có hứng thú, mà thậm chí còn có thái độ tránh không kịp.

Trong đôi mắt lành lạnh của Tam gia toát ra ẩn ý sâu xa, để cho người ta không thể nào phỏng đoán được.

Mặc kệ Tần Nguyễn có muốn hay không, nếu muốn có nơi sống yên ổn ở nhà họ Hoắc này, cô nhất định phải tiếp nhận khu hình phạt. “Nếu như phu nhân thật sự tiếp nhận khu hình phạt, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực ủng hộ.”
Trải qua mấy tháng tìm hiểu này, ông ta biết rõ năng lực của Tần Nguyễn, cô tuyệt đối không phải là người bình thường.

Bản thân Tần Nguyễn có năng lực kỳ lạ xuất chúng, trong bụng của cô lại đang mang thai con cháu dòng chính của nhà họ Hoắc, cô còn được Tam gia thiên

vi.
Anh đưa tay chải tóc cho Tần Nguyễn rồi nhẹ giọng, nói: “Có chuyện gì lát nữa hẵng nói, giờ em đánh răng rửa mặt đã, ăn sáng xong anh đưa em đi một no'i.”

Tần Nguyễn thắc mắc: “Đi đâu?”

“Nhà Nam Cung.”
Gương mặt anh dịu dàng lương thiện, trên môi nở nụ cười nhẹ.

Giọng nói êm dịu như rượu chầm chậm vang lên: “Chú Khương, Nguyễn Nguyễn còn rất trẻ, còn rất nhiều không gian để trưởng thành. Qua vài năm nữa, cô ấy nhất định sẽ tỏa sáng khiến mọi người kinh ngạc.”

“Trong khoảng thời gian này phu nhân đến nhà họ Hoắc, cô ấy làm việc rất biết trước biết sau, gặp chuyện không hề hoang mang, bình tĩnh tỉnh táo. Đối với một cô bé ở độ tuổi của cô ấy mà nói, thì cô ấy đã vô cùng nổi bật rồi. Có thể nói là ngang cơ với chủ nhân năm xưa.”
“Không dám không dám.” Linh Hư Tử vội vàng xua tay.

Ông ta ra dầu xin mời với Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn nghiêng đầu nhìn Hoắc Vân Tiêu ở bên cạnh: “Tam gia có muốn đi cùng em không?”
Qua một lúc lâu, Hoắc Khương thấp giọng hỏi: “Tam gia, phu nhân có biết việc này không ạ?”

Hoắc Vân Tiêu lắc đầu, trên môi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Cô ấy không có hứng thú với khu hình phạt.”

Trong khoảng thời gian anh đi nước M, anh cố ý để Lâm Hạo dẫn Tần Nguyễn đến khu hình phạt.
Hoắc Khương cho Tần Nguyên đánh giá rất cao, có thể thấy được là ông ta cũng xem trọng cô.

Hoắc Vân Tiêu nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ tự hào.

Hoắc Khương đứng ở phía sau, một lúc lâu sau không nghe thấy chủ nhân đáp lại.
Linh Hư Tử vừa muốn lên tiếng, Hoắc Vân Tiêu đã dùng ánh mắt thâm thúy của mình ngăn ông ta lại.

Anh thản nhiên nói: “Nguyễn Nguyễn đi đi, Hoắc Xuyên đang ở trên lầu, có chuyện gì em cứ bảo anh ta làm, anh và đại sư Linh Hư Tử nói chuyện mấy câu.”

“Vâng ạ.”
Bọn họ e ngại cái giá phải trả là phải đi vào khu hình phạt đáng sợ và nguy hiểm.

Bây giờ chủ nhân lại muốn giao khu hình phạt cho phu nhân, trong lòng Hoắc Khương cảm thấy bị sốc, đồng thời cũng có sự mong đợi không thể giải thích được đối với phu nhân.

Sau một tháng tiếp xúc với phu nhân, ông ta cũng coi như hiểu rõ cô.
Nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn xuất hiện, ông ta đứng dậy đón.

“Tam gia, Tam thiếu phu nhân.”

Hoắc Vân Tiêu đỡ eo Tần Nguyễn đi tới chỗ Linh Hư Tử.
Nhà Nam Cung.

Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu đến đây lúc 8 giờ 30.

Biết được chuyện tối hôm qua Linh Hư Tử bắt được hai con quỷ ở nhà Nam Cung.
Làm người đứng đầu nhà họ Hoắc, sau khi trưởng thành anh đã dần dần tiếp nhận khu hình phạt rồi.

Bao nhiêu năm qua, mọi chuyện lớn nhỏ của khu hình phạt đều phải thông qua cái gật đầu của anh.

Các trưởng lão của nhà họ Hoắc cũng có một ít tác dụng.
Rất nhiều chuyện lớn đều sẽ được đưa ra thảo luận nội bộ, lấy ví dụ như lần triển khai hành động cấp A với nhà Nam Cung lần này. Cũng là đạt được đa số phiếu đồng ý của các trưởng lão nên mới có thể tiến hành thuận lợi như vậy.

Nhưng những vị trưởng lão này chưa từng dám đối kháng chính diện với người cầm quyền.

Chỉ là vì trong tay gia chủ nắm giữ khu hình phạt.
Tam gia dùng giọng bất đắc dĩ nói: “Em luống ca luống cuống, vội vàng muốn đi đâu vậy?”

Sự thay đổi đột ngột đêm qua của anh khiến cô sợ hãi, làm cô suýt quên mất anh đang phát bệnh.

Tam gia nắm lấy tay Tần Nguyễn, bước những bước đi vững vàng nhưng chậm hơn bình thường một nửa, chậm rãi đi vào trong phòng.
Mỗi một lần dùng thuốc đều sẽ bị giảm bớt tuổi thọ!

Linh Hư Tử hít một hơi thật sâu, ánh mắt của ông ta chuyển qua Tần Nguyễn, ông ta bình tĩnh nói: “Tam thiếu phu nhân, trên tầng có hai con quỷ, một con từ dưới Địa Phủ chạy đến, một con khác hình như có chút liên quan đến phu nhân. Năng lực của tôi không có cách nào khống chế được bọn chúng, nếu thuận tiện, chi bằng phu nhân đưa chúng đến nơi chúng nên đến?”

Tần Nguyễn khẽ gật đầu: “Được, làm phiền đại sư.”
Khu hình phạt là giấy thông hành mà anh cho Tần Nguyễn để chính thức tiếp quản công việc của nhà họ Hoắc.

Vấn đề bây giờ là để Tần Nguyễn từ từ làm quen với khu hình phạt, rồi từ đó tiếp quản.

Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đèn trong vườn phát ra ánh sáng mờ tối.
Tần Nguyễn nhìn ra được anh và Linh Hư Tử hình như có chuyện muốn nói, cô cũng không nghĩ nhiều mà quay người lên lầu giải quyết hai con quỷ.

Sau khi đưa mắt nhìn theo Tần Nguyễn đi lên lầu, Linh Hư Tử cũng không thể nhịn được nữa.