Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 562: Nguyễn nguyễn



GIẢI THÍCH?

Gương mặt lạnh lùng của Hoắc Vân Tiêu tỏ ra thờ ơ.

Trông có vẻ không quan tâm đến tác hại của việc uống thuốc l1ần này. Đầu ngón tay của Tần Nguyễn hạ xuống, bắn tới một phương hướng nào đó.

Một khu vực bỗng tràn ngập một luồng khí u ám và lạnh lẽo, sương mù màu đen từ từ nổi lên.

“Tần tiểu thư?”
Đó mới là nơi thích hợp nhất để chủ nhân dưỡng cơ thể.

Linh Hư Tử cũng vội vàng nói: “Tam gia, tôi điều chế ra loại thuốc kia là để cho ngài dùng lúc khẩn cấp giúp bảo vệ tính mạng. Bên trong thuốc ngoại trừ những thứ thuốc đại bổ ra thì còn có một số vị thuốc dẫn có độc tố, mục đích là để lấy độc trị độc, mỗi lần ăn một viên đều sẽ mang đến tổn thương rất lớn cho cơ thể của ngài. Biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là đi đến biệt thự Hương Tạ dưỡng thương, nếu còn chậm trễ nữa thì hậu quả khó mà lường được!”

Trong lòng Linh Hư Tử bắt đầu hối hận vì sao lúc trước mình lại đưa thuốc cho Hoắc Vân Tiêu.
Với đường sinh mệnh như thế này, Tần Nguyễn sẽ không còn sống lâu nữa.

Tần Nguyễn bình tĩnh thả ống tay áo xuống.

Cô trầm giọng, nói: “Xin anh Bạch hãy chuyển lời cho Minh Vương rằng tôi muốn gặp ông ấy và yêu cầu ông ấy cho tôi một lời giải thích. Dù sao bản thân tôi sau khi trở về đã hấp thu khá nhiều sát khí để kéo dài tính mạng, hiện tại đường chỉ sinh mạng càng hút lại càng ngắn, ông ấy cũng nên cho tôi một lời giải thích chứ nhỉ.”
Đôi mắt u ám của anh quét về phía Linh Hư Tử: “Sống thêm được một ng7ày hay sống ít đi một ngày thì có để làm gì, có thể thay đổi được kết cục tôi sẽ chết sớm à?”

Linh Hư Tử nghẹn lời.

Tất nh2iên là không thể thay đổi được rồi.
“Là cô!”

“Tần Nguyễn, cứu tôi!”

Hai con quỷ cùng đồng thanh.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn hơi nhếch lên, cô nâng cao cái bụng rồi bước nhẹ nhàng tới gần bọn họ.

Cô đưa tay, lực Minh Thần theo đầu ngón tay bắn ra.

Lồng ánh sáng vàng giam cầm Lý Mạn Ninh vỡ tan theo cái búng tay của cô.
Hoắc Vân Tiêu giương mắt nhìn lên lầu.

Sợ Tần Nguyễn sẽ đột nhiên xuất hiện.

Chuyện uống thuốc lần này, anh cũng không muốn để Tần Nguyễn biết, sợ cô bé kia lại tự trách mình.
Lý Mạn Ninh cắn răng, gật mạnh đầu.

Cô ta nhớ lại chuyện trước đó đạo trưởng Ô đã xúc phạm và tấn công mình, là lại muốn giết đối phương cho hả giận.

Sự điên cuồng phẫn nộ này đẩy cô ta đến bờ vực nguy hiểm.
Bạch Vô Thường biết, nếu như ở nhân gian Tần Nguyễn gặp phải phiền phức không cách nào giải quyết được thì tìm đám m sai như bọn họ cũng vô dụng.

Dù sao thì, năng lực hiện giờ của Tần Nguyễn đã ở trên đám lâu là nhỏ như bọn họ rồi.

Bạch Vô Thường hơi khom người với Tần Nguyễn, anh ta trả lời: “Minh Vương ăn ngon ngủ ngon, cuộc sống rất tự do thoải mái.”
Với năng lực cùng thân phận hiện giờ của Tần Nguyễn, cô tuyệt đối sẽ không chết.

Tần Nguyễn vén tay áo lên, cho anh ta nhìn sợi chỉ đỏ ngắn ngủn trên cánh tay mình.

“Minh Vương đã từng nói đây là đường tuổi thọ của tôi, theo anh Bạch nhìn thì tôi còn sống được mấy ngày nữa?”
Nhưng nếu có thể được sống nhiều hơn một ngày thì sao lại lãng phí chứ.

“Khục khục...”0

Tam gia đột nhiên họ lên.
Giọng cô hơi đanh lại: “Đừng phí sức nữa, tất cả đều đã kết thúc, cô lý trí một chút đi!”

Hai con ngươi đỏ bừng của Lý Mạn Ninh nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.

Sâu trong đáy mắt của cô ta là sự điên cuồng và khát máu.
Bạch Vô Thường chắp tay với Tần Nguyễn: “Ngài đột nhiên triệu hồi làm tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì rồi cơ.”

Đôi mắt Tần Nguyễn cong lên, tạo thành hình trăng lưỡi liềm.

Cô thản nhiên nói: “Nếu không có việc gì thì tôi sẽ không làm phiền các anh, dạo gần đây Minh Vương có khỏe không?”
Trên lầu.

Sau khi tận mắt nhìn thấy đạo trưởng ô và Lý Mạn Ninh bị nhốt trông rất chật vật, sự kinh ngạc trong mắt cô dần biến mất.

Trong hai con quỷ này rất thê thảm, từ trên người họ tràn ra thứ sát khí màu đen ngùn ngụt.
Cuối cùng cũng chạy thoát, Lý Mạn Ninh lại định lao về phía đạo trưởng Ô một lần nữa.

Nhưng cái lồng giam giữ đạo trưởng ô vẫn còn nguyên, không bị bỏ đi.

Tất nhiên có tấn công này của Lý Mạn Ninh chẳng có kết quả gì.
Tần Nguyễn buông Lý Mạn Ninh ra và đứng ở trước mặt đạo trưởng ô đang bị lồng ánh sáng vàng giam cầm.

Cô mỉm cười: “Đạo trưởng Ô, chúng ta lại gặp mặt.”

“Rốt cuộc thì ông đây có thù oán gì với cô mà sao cô lại cứ nhằm vào tối thế!”
Đầu ngón tay ấm áp của Tần Nguyễn điểm ở mi tâm của đối phương.

Màu đỏ trong mắt Lý Mạn Ninh rút đi, đôi mắt đen láy kia cũng dần dần tỉnh táo trở lại.

“Tỉnh chưa?”
Đạo trưởng Ô nhìn thấy Tần Nguyễn thì suy sụp.

Gã tự biết đụng phải người phụ nữ này thì gã chẳng còn đường sống nữa.

“Không thì không oán, chỉ là nhìn ông không vừa mắt thôi.”
Linh Hư Tử thở một cách nặng nhọc, hiển nhiên là tức giận.

Ông ta vội kêu lên: “Sao lại không vấn đề gì, bây giờ ở2 cái đất thủ đô này có ai mà không biết ngài chỉ còn sống được gần 10 năm nữa thôi. Lần này, sau khi ngài dùng thuốc thì tuổi thọ không cò7n được 10 năm nữa đâu!”

Hoắc Vân Tiêu cười nhẹ nhàng.
Giọng nói của cô bình thản, giống như đang nói đến sự sống chết của kẻ râu ria không quan trọng nào đó.

“Không thể nào!”

Trên gương mặt tuấn tú của Bạch Vô Thường lộ ra vẻ ngạc nhiên kiểu chắc cô đang đùa tôi.
m thanh trập trùng dần dần trở nên lớn hơn.

Một lúc sau, sắc mặt Hoắc Vân Tiêu chợt thay đổi.

Gương mặt vốn hồng hào đột nhiên trở nên trắng bệch.
Cô ta lại bị sức mạnh của lồng ánh sáng đánh bật ra.

Tần Nguyễn quét mắt về phía Lý Mạn Ninh nằm rạp trên mặt đất, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc bất đắc dĩ. Lý Mạn Ninh rất cố chấp và điên cuồng, thề sống thì chết muốn đồng quy vu tận với đạo trưởng Ô. Cô ta như thế này sẽ chỉ làm mình tăng thêm tốc độ ác hóa, biến thành một con ác quỷ không có lý trí.

Sau khi đứng dậy, Lý Mạn Ninh định một lần nữa lấy trứng chọi với đá, nhưng Tần Nguyễn đưa tay giữ chặt cô ta.
Nụ cười trên môi Tần Nguyễn giảm đi, cô nhẹ giọng nói: “Nhưng tôi sống không được tốt lắm.”

Vẻ mặt của Bạch Vô Thường không thay đổi: “Tần tiểu thư gặp phải phiền toái?”

Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ mấp máy: “Tôi sắp chết rồi.”
Cho dù có lồng ánh sáng vàng che đậy thì Tần Nguyễn cũng có thể từ những sợi sát khí tiết ra ở bên trong mà cảm nhận được sự phẫn nộ và muốn giết đối phương của bọn họ.

Và còn có oán hận điên cuồng muốn sống mái với nhau.

Tần Nguyễn bước vào trong phòng, Lý Mạn Ninh cùng đạo trưởng Ô đều chú ý tới cô.
Hoắc Khương đứng ở một bên vội vàng lấy khăn tay sạch sẽ và đưa cho anh.

Bàn tay thon dài mảnh khảnh nhận khăn và đưa lên miệng lau.

Tiếng ho như bị bóp nghẹt vang lên trong không gian yên tĩnh.
Đôi mắt anh hơi rũ xuống, anh thản nhiên nói: “Chờ một chút, sau khi đưa Nguyễn Nguyễn về nhà, tôi sẽ tìm lý do thích hợp để rời đi.”

Hoắc Khương gật đầu đồng ý.

Ông ta bước tới, nhận lấy chiếc khăn nhuốm máu trên tay chủ nhân rồi tự cầm đi xử lý.
Ông ta không biết tại sao Tam gia lại uống thuốc vào lúc này, nhưng nghĩ cũng biết không phải ở trong hoàn cảnh sống còn.

Trong khoảng thời gian này ngoại trừ việc của nhà Nam Cung ra, thì cũng không còn chuyện gì khác có thể tác động được tới vị này.

Nhưng dù sao đối phương cũng đã uống thuốc, bây giờ có nói gì cũng đã muộn.
Bạch Vô Thường nhíu mày, đôi mắt tràn ngập sương mù sát khí nhìn chăm chú vào đường chỉ đỏ trên cánh tay của Tần Nguyễn.

Khuôn mặt không hề có cảm xúc gì của anh ta để lộ ra thần sắc trang nghiêm: “Cái này... rất khó nói.”

Cho dù Bạch Vô Thường không hiểu gì thì cũng có thể nhìn ra được.
Anh thả cái khăn đang che miệng ra, bên trên dính một ít màu đỏ tươi chướng mắt.

“Tam gia!”

Hoắc Khương và Linh Hư Tử đồng thời kêu lên.
Hiện giờ Hoắc Vân Tiêu đang cảm thấy cơ thể mình rất khó chịu, lúc lạnh lúc nóng, toàn thân không có sức lực.

Anh cũng biết nếu muốn làm dịu đi sự khó chịu trong cơ thể, thì đi đến biệt thự Hương Tạ mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là, hiện tại còn chưa phải là lúc tốt nhất để rời đi.
Bên trong giọng nói của Tần Nguyễn có xen lẫn cả sự tức giận.

Cô có trực giác rằng, chuyện đường chỉ đỏ thay đổi là do bên Minh Vương xảy ra vấn đề.

Cho dù đó không phải là sai lầm của Minh Vương, thì xảy ra một lỗi lớn như thế mà đối phương không nói cho cô biết, cô cũng nên hỏi một chút.

Bạch Vô Thường lại chắp tay: “Tôi sẽ chuyển lại lời của Tần tiểu thư không sót một chữ cho Minh Vương.”