Gương mặt trắng xanh tuấn tú thoát tục luôn không thay đổi biểu cảm của anh ta đột nhiên để lộ ra 1vẻ mặt xem trò vui, trông quá buồn cười.
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn hiện ra nụ cười thản nhiên. Cô ta hỏi: “Tôi còn có thể gặp lại cô không?”
Tần Nguyễn quan sát gương mặt của Lý Mạn Ninh, sau đó nói với giọng chắc chắn: “Tôi cảm thấy chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Thời gian trôi qua rất nhanh. Một người khi gầy xuống, theo lý thuyết hẳn phải rất nhẹ nhàng tinh thần phấn chấn mới đúng. Nhưng Hoàng Bưu lại vô cùng suy yếu giống như bị thứ gì đó móc sạch cơ thể vậy.
Tống bản tiên thu tầm mắt lại, thái độ lạnh nhạt quay trở về ngồi ở quầy hàng của mình.
Ông ta thờ ơ nói: “Thì ra là ông chủ Hoàng à, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới chỗ tôi thế này?” Tống bán tiên dọn dẹp đồ đạc trong gian hàng của mình, thái độ nhạt nhẽo không buồn để ý tới Hoàng Bưu.
“Ông chủ Hoàng là người có bản lĩnh rất lớn, một tay giang hồ thuật sĩ như tôi chỉ sợ không giúp được cho ngài.”
Ông ta không thèm nhìn Hoàng Bưu lấy một cái, thái độ cự tuyệt đã rất rõ ràng. Nói đúng hơn là, từ nửa tháng trước, sau khi cô tiễn Lý Mạn Ninh và đạo trưởng Ô đi xong, Tam gia liền biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Thỉnh thoảng bọn họ cũng có gặp nhau một lần, nhưng thời gian ở chung đều rất ngắn.
Lần nào Tần Nguyễn tỉnh lại lúc nửa đêm, vị trí ở bên cạnh cũng đều trống không. Cầu vượt.
Tống bán tiện vẫn đang bày quầy hàng như thường ngày.
Đột nhiên ông ta nhận được một cuộc điện thoại, biết Tần Nguyễn muốn tới đây. Hơn một tháng trước, Hoàng Bưu đến chỗ ông ta coi bói.
Người này đến tuổi nghỉ hưu rồi, không muốn lăn lộn trong giang hồ nữa mà định rửa tay gác kiếm, nhưng lại bị người mới muốn leo lên trên đặt bẫy.
Vì uất ức trong lòng nên lại tìm đến Tống bán tiên để xem bói. “Gần đây Tam gia bận việc, cả ngày chẳng gặp được người, chúng ta qua bên cầu vượt tìm Tống bán tiên.”
Cô định đi thử xem có thể gặp phải người nào mang theo sát khí hay không.
Thịt muỗi dù ít thì cũng là thịt. Đột nhiên, cô chớp chớp mắt.
Tần Nguyễn nhìn về phía Lâm Hạo đang tập trung lái xe, cô nói: “Anh Hạo, chúng ta đi đến chỗ cầu vượt.”
Giọng Lâm Hạo hơi kinh ngạc: “Không trở về nhà à?” Cách đó không xa, đạo trưởng 0 và Lý Mạn Ninh trợn tròn mắt nhìn.
Đây chính là Bạch7 Thất gia, Bạch Vô Thường quản lý ngàn vạn vong hồn dưới Địa Phủ, khiến vô số vong hồn sợ hãi đấy à.
Bạch Vô Thường đứng thẳng người, đ2ôi mắt hung tợn quét về phía vong hồn của đạo trưởng Ô và Lý Mạn Ninh. Hoàng Bưu mang theo hai tên thuộc hạ, gã ngồi xuống quầy hàng của Tống bán tiên.
Gã sợ hãi nhìn xung quanh một lượt rồi mới như phát điên nói với Tống bán tiên: “Đại sư ơi, ngài cứu tôi với! Nửa tháng nay không biết tôi trêu chọc phải thứ gì mà ngày nào cũng mơ thấy ác mộng.”
Ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, trong khoảng thời gian này tôi gầy rộc hẳn đi, tới bệnh viện cũng không tra ra được nguyên nhân, tôi luôn có cảm giác là mình sắp phải chết.” Người nói là một người đàn ông gầy gò, xanh xao, có quầng thâm ở mắt, quanh người tràn ngập thứ khí tràng làm cho người ta không thoải mái.
Tống bán tiền còn nhớ rõ người này, là Hoàng Bưu.
Một gã chuyên kinh doanh bẩn. Hại địa phương này đều là hơi được Linh Hư Tử tốn rất nhiều công sức bày trận pháp, mở ra nơi có phong thủy tốt cho Tam gia.
Hai nơi đó linh khí sung túc, dung hợp với thể chất hiện tại của Tam gia, thường xuyên sống ở hai nơi này có thể giúp kéo dài tuổi thọ cho anh.
Lúc này, Tần Nguyễn không hề biết Tam gia đã gặp phải chuyện gì. Đi học được nửa tháng đủ để Tần Nguyễn sắp xếp tốt mọi việc ở trường học, và trở lại cuộc sống bình thường ở khuôn viên trường.
Do đang mang thai và thân phận đặc biệt, cô không thể sống ở trong trường, mỗi ngày đều có xe của nhà họ Hoắc đưa đón cô đi học.
Chập tối ngày hôm đó, Tần Nguyễn ngồi trên chiếc xe nhà họ Hoắc đến đón cô. Giọng điệu của anh ta quay trở lại rét lạnh: “Tần tiểu thư, tôi 0xin mang hai con quỷ này đi trước.”
“Chờ một lát.”
Tần Nguyễn muốn trước khi Bạch Vô Thường mang Lý Mạn Ninh và đạo trưởng Ô đi thì hút sạch sát khí trên người bọn họ. Tần Nguyễn đã bắt đầu đi học được nửa tháng.
Từ nửa tháng trước cô hấp thu sát khí trên người Lý Mạn Ninh và đạo trưởng Ô.
Đường chỉ đỏ trên cánh tay cô không còn hiện tượng tiếp tục ngắn xuống nữa. Sát khí trên hồn thể của hai con quỷ biến mất, khiến họ trông hiền lành hơn nhiều.
Bọn họ giống như đám ma quỷ phổ thông, yếu ớt vô hại.
Trước khi Lý Mạn Ninh đi cùng Bạch Vô Thường, trông cô ta có vẻ lưu luyến Tần Nguyễn. Hôm nay tài xế tới đón cô là Lâm Hạo.
Sau khi lên xe, Tần Nguyễn đặt sách xuống ghế trống bên cạnh.
Cô ngẩn người nhìn cảnh vật bên ngoài. Hoàng Bưu ở trước mắt lúc này và Hoàng Bưu lúc đùa bỡn với Tần Nguyễn, tựa như hai người khác nhau vậy.
Thái độ kiêu ngạo đắc ý trên người gã bị hao mòn, hai tròng mắt trở nên vẩn đục, cả người không còn sức sống.
Rõ ràng là dương khí bị thâm hụt, trêu chọc phải thứ không sạch sẽ rồi. Thế là ông ta vội vàng chuẩn bị một quầy hàng mới ở sát ngay bên cạnh.
Ông ta vừa dọn ra xong thì nhìn thấy có người đi tới chỗ mình.
“Đại sư, đại sư, ngài nhất định phải cứu tôi!” Chỉ cần có thể kéo dài tính mạng, cho dù là một ngày thôi, cô cũng sẽ không ngại ít.
Lâm Hạo tỏ vẻ do dự: “Chúng ta có cần thông báo với Tam gia một tiếng không?”
“Không cần đâu, trước 10 giờ chúng ta trở về là được.” Sản nghiệp ở các ngành nghề của nhà Nam Cung đều bị các gia tộc và các thế gia khác phân chia hết.
Sự sụp đổ của một thế gia bắt nguồn từ nhà họ Hoắc, thì cuối cùng phải do người nhà bọn họ ra mặt dọn dẹp tàn cuộc thôi.
Gần đây, vì chuyện này mà Tam gia rất bận rộn. Tần Nguyễn biết rõ, cho dù cô không báo cáo về, thì chỉ cần Tam gia muốn biết là sẽ biết ngay cô đang ở đâu.
Mà một chút chuyện như thế này cũng không cần thiết quấy rầy anh làm gì.
Từ khi khai giảng đến giờ, số lần cô gặp được Tam gia rất ít. Cô từng liên lạc với Hoắc Xuyên, hỏi anh ta xem dạo này Tam gia không ở nhà thì qua đêm ở đâu.
Anh ta trả lời là ở trong biệt thự nghỉ dưỡng Hương Tạ.
Tần Nguyễn biết nơi này, đây là nơi Tam gia dùng để điều dưỡng cơ thể. Cô vì không nhìn thấy Tam gia nên tâm trạng không được vui lắm, sau khi nghe thấy câu trả lời này cũng đỡ hơn nhiều.
Tam gia thường xuyên bận rộn, chắc chắn cơ thể không chịu đựng nổi, có một nơi có thể giúp điều dưỡng cơ thể, khiến anh bớt mỏi mệt cũng tốt.
Biệt thự Hương Tạ và bệnh viện Walton ở nước M. Nửa tháng trước, Tần Nguyễn nói với Bạch Vô Thường là mình muốn gặp Minh Vương.
Nhưng qua lâu như vậy rồi mà bên phía Minh Vương chẳng có động tĩnh gì cả.
Không biết là đối phương đang trì hoãn thời gian, hay là không định để ý đến cô. Cô gật đầu với Bạch Vô Th2ường: “Làm phiền anh Bạch.”
“Tần tiểu thư khách sáo rồi.” Bạch Vô Thường vội vàng chắp tay.
Bạch Thất gia khiến thể nhân sợ hãi7, ở trước mặt Tần Nguyễn lại rất cung kính. Hoàng Bưu tự biết hơn một tháng trước mình đã đắc tội với người ta.
Lúc trước gã không nghe lời khuyên của đại sư, đi trêu chọc cô gái nhỏ bên cạnh ông ấy.
Vì muốn giữ được mạng sống, Hoàng Bưu bèn liếc mắt ra hiệu cho tên thuộc hạ đi cùng. Một tên trong số đó cầm chiếc vali bằng da, đặt ở trên bàn của Tổng bán tiên.
Tên thuộc hạ lưu loát mở vali mật mã, để lộ ra những xấp tiền đó được sắp xếp gọn gàng bên trong.
Số tiền này ít cũng phải mấy trăm nghìn.
Bàn tay đang dọn dẹp quầy hàng của Tổng bản tiên hơi ngừng lại, mắt ông ta sáng rực lên.
Đây là ông chủ lớn rồi!