Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 564: Nguyễn nguyễn nói đầy khí phách



Hoàng Bưu bị mất quá nhiều dương khí.

Người này đã bước một chân vào Quỷ Môn quan rồi, ông ta bất lực. Hoàng Bưu nhìn chằm chằm vào mặt Tần Nguyễn, trên mặt lộ ra chút ý tứ sâu xa.

Tần Nguyễn cũng không nhìn gã, cô thờ ơ hỏi: “Sao không nói tiếp.”
Hoàng Bưu cũng không phải không biết đạo lý đối nhân xử thế, Tống bán tiên có thể nói cho gã biết những thứ này cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Hoàng Bưu gật đầu, vừa định mở miệng nói thì một giọng nói nhẹ nhàng êm tai xen lẫn tiếng cười vang lên ở phía sau.
“Nghe ý của ông thì có vẻ là ông ép buộc đối phương?”

“Không có không có!” Hoàng Bưu vội vàng xua tay: “Lúc Tóc Vàng đưa người tới có nói với tôi là của đối thủ hiếu kính tôi, tôi có hỏi qua Tóc Vàng và cô gái kia, cô gái kia tự nguyện mà. Tôi từng này tuổi rồi cũng không thể bắt ép người ta được, loại chuyện này phải anh tình tôi nguyện chứ.”
Bụng cô lớn giống như sắp sinh tới nơi.

Phải biết là hơn một tháng trước, Tần Nguyễn không phải như thế này.
Tần Nguyễn cười nhạo: “Nếu ông đến đập phá thật thì mạng ông coi như xong rồi.”

Hoàng Bưu liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng, tôi không nên có suy nghĩ như vậy, mong tiểu đại sư cứu tôi!”
Ông ta không xem được quá trình, mà chỉ có thể thông qua gương mặt để nhìn thấy những thứ bên ngoài mà thôi.

Trước ánh mắt khát vọng sống mãnh liệt của Hoàng Bưu, Tống bán tiên nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô khoanh tay, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới đối phương.

Sau một lúc lâu, cô hỏi Hoàng Bưu: “Trong khoảng thời gian này ông có làm chuyện gì mà bình thường không hay làm không, ví dụ như nhận quà không sạch sẽ từ người khác, gặp bất kỳ chuyện kỳ lạ nào, hoặc làm một chút chuyện quá giới hạn với người nào không?”
Xấp tiền giấy màu đỏ đập vào lòng bàn tay của Tần Nguyên phát ra âm thanh giòn rã.

Khóe môi Tần Nguyễn chậm rãi cong lên, gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười hài lòng.
Gã gục xuống ghế, hai mắt đờ đẫn, trông như một đống bùn nhão.

Trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, ngoại trừ tà ma ra thì còn có thể là do nguyên nhân gì khác nữa chứ.
“Quả nhiên!”

Hoàng Bưu cảm thán một tiếng.
Thấy Tần Nguyễn đang ung dung chậm rãi đi tới.

Cô mặc trên người một bộ quần áo rộng rãi, khi cô bước đi, cái bụng được che bằng quần áo hơi lộ ra một chút.
Ánh mắt Tần Nguyễn càng lạnh hơn: “Nghe ý ông thì sau đó đã xảy ra chuyện?”

Hoàng Bưu gật đầu: “Hôm sau cô gái kia nhảy lầu chết.”
Khi đó bụng của cô còn chưa lộ rõ.

Còn bây giờ, dù cô đã mặc bộ quần áo rộng thùng thình thì cũng khó có thể che được phần bụng nhô lên.
Tần Nguyễn bước tới gian hàng của Tống bán tiên, cô lấy ra một xấp tiền từ trong chiếc vali để trên bàn.

“Bốp!”
Hoàng Bưu khẩn trương nói: “Tôi nói, nhưng tiểu đại sư đừng giận nhé.”

Tần Nguyễn bắn ánh mắt sắc bén vào người Hoàng Bưu, cô híp mắt lại: “Ông nói trước đi.”
Tổng bán tiền gật đầu: “Có chút ấn tượng.”

Hoàng Bưu khàn giọng nói: “Cậu ta chết rồi.”
Nếu gã có quen biết với người có năng lực cao hơn Tổng bán tiên thì cần gì phải ở đây khổ sở nì nèo.

“Ông chủ Hoàng, ông cần gì phải ép buộc tội như vậy, tôi chỉ là một tay giang hồ thuật sĩ thôi, nếu có năng lực kia thì đã chẳng bày quầy hàng ở cầu vượt rồi. Ở cái đất thủ đô này có các môn phái lớn như phái Ngọc Tinh, phái Mao Sơn, chùa Nam Ấn, đạo quán Thanh Thành, thậm chí cả Pháp sư Trường Sinh Môn. Chỉ cần ông sẵn sàng chi tiền và muốn cứu mạng mình, thì bất kỳ môn phái nào trong số này đều có thể giúp ông thực hiện.”
Cô hờ hững hỏi: “Trong khoảng thời gian ông ở nhà dưỡng thường có xảy ra chuyện gì không được bình thường không?”

Hoàng Bưu lắc đầu: “Không có, ngoại trừ gặp ác mộng ra, tất cả những cái khác đều bình thường.”
Nếu không, cô cũng sẽ không bị sát khí dày đặc ở trước gian hàng của Tống bán tiên hấp dẫn ngay từ xa.

Đây là thứ mà bây giờ cô đang rất cần, sao có thể để nó chạy mất khỏi lòng bàn tay của cô được.
Nhìn thấy Tần Nguyễn đi tới, Tống bản tiên vội vàng đứng dậy.

“Đạo hữu Tần, cô đang thế này sao còn ra ngoài làm gì?!”
Nhưng gã lại không tin, còn ôm tâm lý may mắn.

Gã cứ nghĩ mình chỉ là bị bệnh mà thôi.
Hình như lần trước đúng là có một tên tóc vàng đi cùng Hoàng Bưu.

Tính tình của đối phương khá nóng nảy, không những muốn ra tay đánh Tống bán tiên, mà còn định lật tung cả sạp hàng của ông ta.
Hoàng Bưu ngkhe vậy mà mặt thoắt cái thay đổi.

Sắc mặt vốn tái nhợt giờ càng trở nên trắng bệch hơn.
Giọng điệu của gã rùng rợn, khiến người nghe cảm thấy không thoải mái.

Tổng bán tiên cũng không giấu giếm, ông ta nói thẳng: “Trêu phải thứ không sạch sẽ, sinh khí bị cắn nuốt, một nửa cơ thể đã tiến vào Quỷ Môn quan rồi.”
Tần Nguyễn dựa người vào quầy hàng của Tống bán tiên, cô rũ mắt xuống, mỉm cười nhìn Hoàng Bưu.

Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn Hoàng Bưu cứ như nhìn thấy món ăn gì ngon miệng lắm vậy, làm cho người ta cảm thấy kinh dị.
Hoàng Bưu vốn đã lo lắng, tuyệt vọng và sợ hãi lắm rồi.

Bây giờ lại bắt gặp ánh mắt kinh dị của Tần Nguyễn, làm gã suýt chút nữa đã bỏ chạy trối chết.
Hoàng Bưu liếm đôi môi khô khốc, gã nói: “Từ sau hôm hơn một tháng trước tình cờ gặp được tiểu đại sư ở đây, tôi vẫn luôn ở nhà, cũng không nhúng tay vào mấy chuyện làm ăn nên rất ít khi ra ngoài.”

“Nói thật với tiểu đại sư chứ, tối hôm đó cô nói tôi có họa sát thân, chẳng bao lâu sau thì tôi bị người ta đánh cho một trận. Về sau tôi phải người đi điều tra nhưng không tra ra được cái gì, tôi còn nghi ngờ có phải cô và đại sư Tống giở trò quỷ hay không, nếu không sao đang yên đang lành lại xảy ra chuyện, tôi còn suýt mang các anh em đến đập phá quầy cô.”
Tần Nguyễn không còn che giấu sự lạnh lẽo trong mắt mình nữa: “Nếu như ông còn muốn giấu giếm cái gì, thì tôi cũng không thể nào cứu được ông.”

Hoàng Bưu cắn răng, nói: “Nửa tháng trước tôi có ngủ với một người phụ nữ.”
Tống bán tiến cau mày, đôi mắt tinh nhanh nặng nề nhìn gã.

Ông ta không nói lời nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm Hoàng Bưu.
Ông ta không cứu được Hoàng Bưu, e là không kiếm được số tiền kia rồi.

Hoàng Bưu đột nhiên nói: “Đại sư, ngài còn nhớ thằng nhóc tóc vàng lần trước đi theo tôi chứ?”
Gã đang ngồi trong tư thế còng người xuống, Xích lại gần cái bàn đối diện Tống bán tiền rồi thì thầm: “Cậu ta bị y hệt như tôi, hay gặp ác mộng vào ban đêm. Chúng tôi ở trong mơ gặp cùng một người, một người mặc bộ đồ màu đỏ, tôi không thấy rõ là nam hay nữ. Nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi, đúng rồi, cặp mắt kia là màu đỏ, màu máu ấy, màu sắc rất kỳ lạ, rất đáng sợ!”.

“Cái thứ không biết là nam hay nữ kia cứ nhìn chằm chằm vào tôi, lúc nào cũng nhìn tôi hết, nó khiến tôi bị ám ảnh ở trong mơ. Lúc cặp mắt màu đỏ kia nhìn chằm chằm vào tôi trông vô cùng đáng sợ, khiến tôi thật sự muốn chết để giải thoát, mỗi lần tôi tỉnh dậy đều có khuynh hướng muốn tự sát.”
“Thực lực của tôi có hạn, ông chủ Hoàng vẫn nên mời các cao nhận khác đi.”

Ánh mắt Hoàng Bưu toát ra sự cầu khẩn: “Đại sư, cầu xin ngài hãy giúp tôi!”
“Có biết nguyên nhân không?”

Hoàng Bưu vẫn lắc đầu: “Cô gái kia do một tập đoàn đối thủ tặng, thằng nhóc kia biết tôi thích phụ nữ xinh đẹp. Nếu không phải thấy cô gái kia có nhan sắc cũng không đến nỗi nào thì tôi đã chẳng đụng vào cô ta, vả lại cô gái kia...”
Trên người Hoàng Bưu bây giờ ngoài sát khí dày đặc ra thì có thể nói là rất sạch sẽ.

Cô tạm thời chưa biết thứ dây dưa với gã là loại tà ma gì, nhưng chắc chắn là có không ít sát khí.
“Khách hàng đã tới cửa thì làm gì có đạo lý đẩy khách ra ngoài, thầy Tống, chú càng sống càng thụt lùi đấy à?”

Tống bán tiên và Hoàng Bưu nhìn theo hướng giọng nói.
Sau khi bình tĩnh lại, Hoàng Bưu cầu xin: “Đại sư, ngài đã có thể nhìn ra tôi bị thứ không sạch sẽ dính vào, vậy thì ngài nhất định có biện pháp giải quyết đúng không? Tiền không thành vấn đề, chỉ cần ngài cứu tôi, tôi sẽ cho ngài toàn bộ tài sản!”

Vừa nãy Hoàng Bưu nói năng lộn xộn thật đấy, nhưng được cái nói chuyện khá rõ ràng nên Tống bán tiên cũng hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Có lẽ là ánh mắt của Tống bán tiên quá kiên định và sáng suốt, khiến Hoàng Bưu dần tỉnh táo trở lại.

Gã lau mặt một cái rồi lại ngả người dựa vào ghế ngồi.
Bàn tay vịn lên bàn của gãc khẽ run, khuôn mặt gã ảm đạm, lộ rõ vẻ lo lắng tuyệt vọng và không cam lòng.

Hoàng Bưu nhìn chằm chằm vào Tống bán tiên baằng ánh mắt kỳ quái: “Đại sư, ngài có biết tôi đang gặp phải chuyện gì không?”
Hoàng Bưu tiếp tục: “Cậu tóc vàng kia nhảy lầu chết, cậu ta lúc ban đầu cũng là bị hiện tượng cân nặng giảm xuống nhanh chóng, ban ngày không ngủ được, ban đêm liên tục mơ thấy ác mộng. Có một hôm cậu ta tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, không ai chú ý, cậu ta bèn đứng ở tầng 20 và nhảy xuống.”

Nhắc đến nguyên nhân cái chết của tên tóc vàng, vẻ mặt Hoàng Bưu như sắp suy sụp.
Tổng bản tiến cau mày: “Chết như thế nào?”

Cơ thể của Hoàng Bưu khẽ đảo một cái, giống như là nhớ tới một chuyện gì đó rất đáng sợ.
Ánh mắt Tần Nguyễn hơi tối xuống: “Ông chắc chắn?”

Gương mặt của Hoàng Bưu hơi do dự, ánh mắt trốn tránh.
Có khả năng rất lớn là Hoàng Bưu bị người ta làm hại.

Loại chuyện đột nhiên mơ thấy ác mộng như thế này thường là do phía sau có người động tay động chân.
Tống bán tiên nhìn ra được trên người Hoàng Bưu có một loại cảm giác không hài hòa.

Người này có chút tâm thần không được bình thường, nói năng cũng lộn xộn.
Ngữ điệu của gã đáng sợ, bên trong tuyệt vọng có cả sự điên cuồng.

Tống bán tiên cố nhớ lại.
“Ông chủ Hoàng, với nhân mạch của ông, chuyện liên hệ với mấy môn phái lớn chỉ là vấn đề thời gian, thừa dịp còn có thời gian, ông hãy trở về hành động luôn đi.”

Ông ta nói lời này rất chân thành.
Có trời mới biết, gã đã phải chịu bao nhiêu áp lực khi nói ra những lời này.

Tần Nguyễn cười rất nhẹ, nhìn đối phương: “Vừa rồi tôi chưa nghe được nhiều lắm, bây giờ ông lặp lại một lần nữa thật ngắn gọn đi.”
Khóa vali rồi ném cho Lâm Hạo đang theo sát bên cạnh mình.

Cô nói rất khí phách: “Tiền này, tôi thu!”
Những môn phái mà Tổng bán tiên nói đến đều là những nơi có thành tựu cực cao trong giới Huyền học ở đất thủ đô này.

Vẻ mặt tuyệt vọng của Hoàng Bưu lộ ra hy vọng, gã vội vàng nói: “Đại sư có cách liên hệ với họ sao?”
Hoàng Bưu rất ngoan ngoãn gật đầu, gã nhìn thấy Tần Nguyễn như tìm được người đáng tin cậy vậy, gã kể rõ ràng chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Sau khi Hoàng Bưu kể xong, Tần Nguyễn rơi vào im lặng.
Nếu gã thật sự dẫn người đến đập phá quầy hàng thì hôm nay gã làm gì có cơ hội được ngồi ở chỗ này.

Tần Nguyễn xoa nắn đầu ngón tay, vuốt nhẹ từng ngón.
Nếu chuyện có thể dùng tiền để giải quyết được thì gã thấy đó không phải là vấn đề nữa.

Tổng bán tiền lắc đầu, với địa vị của ông ta còn chưa đủ trình độ để có thể liên hệ được với những môn phái lớn này.
Cô khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói: “Tiền ấy à, không có ai là không thích cả, tôi là người bình thường nên cũng rất thích.”

Tần Nguyễn ném lại tiền vào trong vali.
“Bốp!”

Cô đóng mạnh cái vali lại.
“Cô bé kia có dáng dấp hao hao giống cô.”