Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 565: T m trạng phu nh n mà không vui, thì mộ của ông phải mọc xanh cỏ??



Trông dáng vẻ muốn đánh người của Lâm Hạo, Hoàng Bưu cảm thấy khủng hoảng.

Không hiểu vì sao gã lại có cảm giác đã từng quen kbiết với người đàn ông trẻ tuổi này.

Lâm Hạo nhếch môi, để lộ ra hai hàm răng trắng tinh, ánh mắt anh ta đầy thâm thúy và ngcuy hiểm. Hoàng Bưu nhìn khuôn mặt Lâm Hạo còn tái hơn cả gã thì cũng bị dọa cho phát sợ: “Thứ gì cơ, ở đâu?”

Gã bước nhanh đi đến sau lưng Tần Nguyễn, muốn tìm kiếm sự che chở.

Lâm Hạo đưa tay đẩy gã cách xa ra mấy mét.
“Được!” Hoàng Bưu ước gì Tần Nguyễn ra tay.

Nếu cô thật sự giải quyết được chuyện này, nửa đời còn lại của gã nhất định sẽ cai gái gú, và làm việc thiện suốt đời.

Cảm giác sợ hãi khi bước gần đến cái chết như giày vò gã đến phát điên.
“ông muốn biết?”

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm Hoàng Bưu bằng ánh mắt u ám.

Câu hỏi này của cô khiến Hoàng Bưu không biết trả lời như thế nào.
Hai mắt anh ta nhìn chằm chằm vào góc bên trái trong phòng khách.

Nơi đó có một tủ trưng bày các loại đồ cổ, thư pháp và tranh chữ, còn có tất cả các loại mô hình vũ khí.

Chính tại vị trí này, Lâm Hạo nhìn thấy một đám sương mù màu đen.
Gã lau mồ hôi trên đầu và gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, tôi nhất định sẽ khóa kín cái miệng của mình, cậu em đừng để ý.”

Lâm Hạo thấy trên mặt Tần Nguyễn lộ vẻ trầm ngâm.

Anh ta mỉm cười, nhe răng và nhìn Hoàng Bưu bằng ánh mắt âm trầm.
Dù sao, số mệnh của Hoàng Bưu chưa đến lúc phải chết.

Mặc dù gã là người trong giang hồ, nhưng chưa từng làm chuyện tội ác tày trời gì, nên không được tính là một kẻ xấu xa theo đúng nghĩa.

Tần Nguyễn thu tiền của Hoàng Bưu, cô lấy mấy xấp tiền từ trong vali ra, không để ý Tống bán tiền từ chối mà đặt ở trên bàn trước mặt ông ta.
Tần Nguyễn nghiền ngẫm đánh giá Hoàng Bưu đang sợ rúm sợ ró.

Cô cười: “Thú vị đấy, vì để ông không từ chối món quà do đối thủ mang đến tặng, bọn họ cũng nhọc lòng đấy.”

Tần Nguyễn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại âm u lạnh lẽo. Thấy Tần Nguyễn cũng không tức giận vì chuyện này, Hoàng Bưu vội vàng bổ sung thêm một câu: “Hình như từ sau khi ngủ với cô gái kia, tôi liên tục mơ thấy ác mộng.”
Bây giờ mới có tám giờ tối, mà sắc trời tối đen giống như đã về khuya rồi vậy.

Rõ ràng các hộ gia đình khác đều sáng đèn, nhưng bên ngoài lại cho người ta một loại cảm giác đáng sợ, giống như bóng đêm muốn nuốt chửng cả tòa chung cư vậy.

Đột nhiên, có một bóng đen lướt qua cửa sổ.
Gãy xương cần 100 ngày, Lâm Hạo xuống tay vẫn rất có chừng mực.

Anh ta có thể khẳng định, nếu Hoàng Bưu đứng lên đi lại thì chắc chắn dáng đi sẽ tập tễnh.

Hoàng Bưu sợ hãi trước lời đe dọa của Lâm Hạo, cơ thể gã co rúm lại.
Tiếng nói run rẩy, hoảng sợ của Lâm Hạo vang lên.

Anh ta thấy đám sương mù đen ở góc trái di chuyển và trôi về phía bệ cửa sổ.

Tần Nguyễn quay đầu, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Lâm Hạo.
Hoàng Bưu đón hai người vào nhà, ra lệnh cho thuộc hạ đi rót nước.

Tần Nguyễn từ chối: “Không cần đâu, làm việc chính trước đã.”

“Tần... Tần Tiểu Ngũ, có cái gì kìa!”
Cái ví dụ này có vẻ không thỏa đáng, nhưng hiện giờ cả hai thứ này đều đang là thứ mà cô để ý nhất.

Hai mắt của Tần Nguyên đánh giá phòng khách, ánh sáng trong mắt cô còn lạnh hơn cả âm khí trong phòng.

Hoàng Bưu nhận thấy sắc mặt của cô không đúng, mặt mũi gã tái nhợt lộ ra vẻ hoảng sợ: “Tiểu đại sự, sao thế?”
Cô bình tĩnh nói với Lâm Hạo: “Tôi thấy được, trò vặt thôi, không cần sợ.”

“Tôi có sợ lắm đâu.” Lâm Hạo mạnh miệng.

Anh ta đã gặp quỷ nhiều lần rồi nên lá gan lớn hơn trước rất nhiều.
Hoàng Bưu bị đẩy ra sợ đến mức kéo hai tên thuộc hạ che ở trước người mình, toàn thân gã không ngừng run rẩy.

Tần Nguyễn nhìn theo phương hướng mà Lâm Hạo vừa nhìn chăm chú.

Đó là bệ cửa sổ nhà Hoàng Bưu, trên cửa sổ có một khe hở, cửa không được đóng chặt.
Nhà của Hoàng Bưu ở trong khu chung cư cao cấp nào đó.

Gã lăn lộn ở trong giang hồ nhiều năm, nhìn bề ngoài thì có vẻ oai phong đấy, nhưng thực chất vợ con đã ly tán.

Sau khi gã ly hôn với vợ, con trai cũng bị vợ mang đi, gã còn một mẹ già đau ốm, đang ở viện dưỡng lão cao cấp trong nội thành, hàng năm phải tốn một số tiền kếch xù lên đến bảy chữ số.
“Không phải là tôi ngại, mà là nếu phu nhân để ý đến chuyện này, một khi tâm trạng của cô ấy không vui, thì sang năm mộ của ông chủ Hoàng phải mọc xanh cỏ đấy.”

Lâm Hạo nói xong, mồ hôi xuất hiện dày đặc trên mặt Hoàng Bưu.

Bỗng có tiếng cười khẽ vang lên.
Sát khí từ trong nhà tràn ra đập vào mặt khiến Tần Nguyễn suýt nữa bật cười thành tiếng.

Cô không thể nào kháng cự lại sức hấp dẫn của sát khí.

Giống như khi Tam gia đối xử tốt với cô vậy.
Bên trong căn nhà 200 mét vuông vắng tanh, ngoại trừ Hoàng Bưu thì thỉnh thoảng sẽ có người tình của ông ta tới.

Hoàng Bưu đẩy cửa phòng ra, mời Tần Nguyễn và Lâm Hạo vào trong.

Tần Nguyễn đứng ở ngoài cửa, cũng không có động tác gì.
Tần Nguyễn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không có gì.”

Với gương mặt vui tươi, cô bước vào trong nhà Hoàng Bưu, Lâm Hạo theo sát phía sau.

Không ai để ý tới sắc mặt trắng bệch của Lâm Hạo, chẳng thua kém gì so với Hoàng Bưu.
“Ông chủ Hoàng à, tôi khuyên ông một câu, cẩn thận họa từ miệng mà ra đấy.”

Đây là một câu uy hiếp.
Hơn một tháng trước, Hoàng Bưu dám nói năng bất kính với Tần Nguyễn, nên Lâm Hạo đã chẳng hề nương tay mà tẩn cho gã một trận.

Thời gian trôi qua lâu rồi mà trên mặt Hoàng Bưu vẫn còn nhiều chỗ có vết thương.
Động tác vô cùng ghét bỏ.

Anh ta lạnh lùng nói: “Cút xa một chút!”

Cái gã này mấy hôm trước còn dám cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, Lâm Hạo làm sao có thể để gã ta tới gần Tần Nguyễn.
“Lại tới nữa!”

Lâm Hạo đứng bên cạnh Tần Nguyễn, anh ta nhỏ giọng nhắc nhở.

Tần Nguyễn thu tầm mắt lại, bên trong đôi mắt lạnh lẽo lóe lên vẻ khinh thường.
Bên ngoài trời rất tốt, trong khu chung cư không quá yên tĩnh, nhưng đêm nay lại vô cùng u ám.

Gió nổi lên, phát ra những tiếng vi vu.

Cả đám người đứng trong phòng khách có thể nghe thấy rõ ràng tiếng lá cây xào xạc ở bên ngoài.
Trước khi đi, Tần Nguyễn cảm ơn Tống bán tiên.

Vốn dĩ cô chỉ ôm tâm lý may mắn, nhưng không ngờ vừa tới đã nhận được một đơn hàng lớn rồi.

Tống bán tiền khoát tay, thực lực của ông ta có hạn không thể cứu được Hoàng Bưu, nếu Tần Nguyễn có thể cứu được thì cũng là một việc thiện.
Gã muốn biết rốt cuộc là ai hại mình.

Nhưng đối với những thứ không biết, trong lòng gã có nỗi sợ hãi khiến gã muốn trốn tránh.

Tần Nguyễn không cho gã cơ hội mở miệng, hai mắt cô khóa chặt phía cửa sổ, sau đó đưa tay ra làm động tác bắt lấy đồ vật.

Lúc còn chưa vào nhà, cô đã nhìn thấy một con quỷ đứng ở trước tủ trưng bày.

Cô nhìn còn rõ ràng hơn so với Lâm Hạo.

Thứ kia là một con quỷ nam.