Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 566: Nguyễn nguyễn



THƯƠNG TAO???

Tần Nguyễn cau mày nhìn từ trên xuống dưới con quỷ trong tay. Nhưng chính cái nhìn này đã dọa gã sợ đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, chân tay da đầu đều tê dại, toàn thân toát ra một tầng mồ hôi.

Gã thấy tên tóc vàng ở tư thế cực kỳ quỷ dị, tứ chi chạm đất như động vật. Đôi mắt không có trong trắng nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, thỉnh thoảng gã lại phát ra tiếng rống uy hiếp đầy giận dữ.
Anh ta là một người đàn ông cao lớn mà cũng không thể nhịn được nữa phải quay người nôn ra.

Hình ảnh những con bọ nhỏ lúc nha lúc nhúc bò trong miệng của một người quá sinh động, cảnh tượng này đã không cách nào diễn tả được bằng lời.
Cái miệng gã mở ra, để lộ hình ảnh thịt thối máu me ghê tởm trong miệng.

Dường như Tần Nguyễn còn nhìn thấy cả dòi bọ đang ngọ nguậy bên trong miệng gã.
Dòi màu đỏ còn nhích tới nhích lui ở bên trong!

Hoàng Bưu sợ đến mức nghẹn ngào, gã đứng im tại chỗ không dám động đậy.
Hình ảnh này làm cho thị giác của người ta nhận được cú sốc quá lớn.

Lúc Lâm Hạo nôn ra, Hoàng Bưu trốn sau lưng hai tên thuộc hạ mặt không chút cảm xúc, nhưng thực ra tay chân của họ không ngừng run rẩy.
Ngũ quan vặn vẹo, cơ thể méo mó, và đôi mắt không có trong trắng từ từ trở lại dáng vẻ mà một người bình thường cần phải có.

Chỉ trong nháy mắt, tên tóc vàng đã trở lại trạng thái như lúc còn sống.
Trong mắt cô tản ra tia sáng bằng giá, mang đến cảm giác áp lực vô tận.

Cả Lâm Hạo, Hoàng Bưu lẫn thuộc hạ của gã đều cảm nhận được Tần Nguyễn đang tức giận.
Hoàng Bưu bị sắc mặt âm trầm của Lâm Hạo dọa sợ, gã không ngừng lắc đầu tỏ ý cự tuyệt.

Đáng tiếc, Lâm Hạo đã nhanh chân đi tới.
Lâm Hạo nhìn thấy rõ con quỷ bị Tần Nguyễn cầm tr7ên không, cơ thể anh ta căng thẳng, chẳng dám nhúc nhích.

Còn Hoàng Bưu tuy không nhìn thấy vật thật, nhưng lại nghe thấy âm thanh.2
Hoàng Bưu mím môi, nước mắt giọt lớn giọt bé thi nhau rơi xuống.

Gã muốn tông cửa xông ra ngoài, nhưng tay lại bị Lâm Hạo nắm chặt.
Tiếng hét chói tai của gã tóc vàng 7vang lên trong căn phòng rộng lớn.

Lâm Hạo và Hoàng Bưu lập tức biến sắc.
Cơ thể Hoàng Bưu run như cầy sấy, nếu gã mà đang buồn đi tiểu, thì chưa biết chừng lại bị dọa sợ tè cả ra quần ấy chứ.

Tần Nguyễn lười biếng liếc nhìn gã tóc vàng tứ chi chạm đất, đang sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
“Đại ca, đại ca sao thế?”

Tên tóc vàng luống cuống nhìn Hoàng Bưu, giống như là đang tủi thân vì Hoàng Bưu không để ý tới gã.
Tần Nguyễn bước từng bước vững vàng đến gần tên tóc vàng.

Cô giễu cợt: “Chỉ là một con quỷ nho nhỏ mà còn muốn làm tổn thương tạo, ai cho mày dũng khí đấy?”
Lúc nha lúc nhúc khiến người ta tể cả da đầu.

Cô khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ.
Trông dáng vẻ đáng thương của đối phương, Tần Nguyễn cũng không đành lòng ép gã quá.

Nếu dọa người ta phát điện thì dở rồi.
Cô mới là thiên địch của tất cả yêu ma quỷ quái trên thế gian này.

Tên tóc càng há to miệng phát ra âm thanh uy hiếp với Tần Nguyễn đang đến gần: “Ha!”
Trực giác của Hoàng Bưu thấy không ổn, gã sợ tới mức la hét ầm ĩ.

Lâm Hạo nắm thật chặt tay gã và chỉ vào vị trí mà Tần Nguyễn và tên tóc vàng đang giằng co.
“Đại ca!”

Gã bước nhanh tới.
“A a a!!! Mày không được qua đây!”

Vào thời khắc sinh tử, Hoàng Bưu không thể thoát khỏi tay Lâm Hạo, vì vậy gã chỉ có thể nấp sau lưng anh ta.
Tên tóc vàng trợn to mắt, mờ mịt đánh giá cảnh sắc xung quanh, giống như không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây.

Khi nhìn đến chỗ Hoàng Bưu, trên mặt gã lộ ra vẻ ân cần và hèn mọn như lúc còn sống.
Lần này, tiếng hét thảm thiết từ miệng tên tóc vàng còn tuyệt vọng hơn trước.

Hồn thể của gã đang dần phát sinh biến hóa dưới sự giam cầm của lực Minh Thần.
Lúc này, tên tóc vàng giống như ma quỷ trong bóng tối, có thể nuốt chửng gã bất cứ lúc nào.

Lâm Hạo vốn chỉ định thử một lần, nhìn xem lấy anh ta làm môi giới thì Hoàng Bưu có thể nhìn thấy cảnh tượng mà anh ta thấy hay không.
Tần Nguyễn hơi2 híp mắt, dùng đầu ngón tay bắn lực Minh Thần vào hồn thể của gã tóc vàng.

“A a a a!!!”
Thì ra tên tóc vàng đã chạy đến trước mặt Hoàng Bưu rồi.

Thấy Lâm Hạo định để một mình mình ở lại đây, gã dùng hết sức bình sinh tóm chặt lấy tay của Lâm Hạo.
Thừa dịp Tần Nguyễn đang nói chuyện với Hoàng Bưu, gã tóc vàng nhảy lên.

Tốc độ của gã cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Tần Nguyễn.
“A a a a!!!”

“A aa a a!!!”
Con quỷ này lại là tên tóc vàng đi theo bên cạnh1 Hoàng Bưu.

Đúng lúc này, gã tóc vàng đột nhiên há to cái miệng đỏ lòm định cắn xuống cổ tay của Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng vung tay lên, dừng ở giữa khoảng không.

Lực Minh Thần mạnh mẽ trong tay cô nháy mắt bao phủ lấy hồn thể của tên tóc vàng.
Anh ta thô lỗ lồi Hoàng Bưu đang núp đằng sau thuộc hạ ra ngoài.

“Cậu buông ra, mau buông tôi ra, tôi không nhìn đầu, không muốn!!”
“Ông nhìn đằng kia, có thấy thứ gì không?”

Hoàng Bưu vẫn còn đang giãy giụa kịch liệt, nghe được lời nói của Lâm Hạo thì tò mò nhìn.
Chỉ dựa vào tiếng hét thảm thiết có vẻ giống của con người này mà trong đầu Hoàng Bưu đã tưởng tượng ra một hình ảnh khinh khủng, 0khiến hai chân gã run bần bật.

Bàn tay gã đang nắm chặt lấy hai tên thuộc hạ bên cạnh, vì run rẩy quá mạnh mà gần như không thể nắm chắc được.
Nghe thấy tiếng nôn khan của Lâm Hạo, gã tò mò thò đầu ra hỏi.

“Này người anh em, cậu sao vậy?”
Không ngờ Hoàng Bưu lại có thể nhìn thấy thật.

Chuyện này khiến Lâm Hạo như được mở khóa, anh ta đã có phát hiện mới về năng lực của mình ngoài khả năng nhìn thấy ma quỷ.
Làm sao một người đàn ông vừa rồi còn oai phong lẫm liệt uy hiếp gã, mà giờ lại biến thành em gái Lâm yếu đuối thế này, trong lá gan còn nhỏ hơn cả gã.

Lâm Hạo vuốt khóe miệng, anh ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Bưu bằng ánh mắt âm u.
Tần Nguyễn cười trào phúng, hỏi Hoàng Bưu: “Ông nói tên tóc vàng này nhảy lầu chết, nhưng ông nhìn hắn ta xem, dáng vẻ này trông giống như nhảy lầu à?”

Trên người tên tóc vàng không hề có một vết tích nhảy lầu chết nào.
“Ông muốn biết?”

“Không, tôi không muốn!”
Gã muốn lên tiếng, nhưng cổ họng cứ như bị thứ gì đó chặn lại, không phát ra nổi một từ.

Gã quá sợ hãi!!!
Nhưng dù lúc này trông gã giống một con người thì cũng đã chết.

Tôi mắt thâm thúy của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào tên tóc vàng, cô lạnh giọng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Tần Nguyễn chú ý tới biến cố bên phía Lâm Hạo.

Cô nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, lại thấy Hoàng Bưu vô cùng sợ hãi, đồng tử trong mắt co rút lại, trong dáng vẻ đáng thương muốn trốn không được, muốn khóc cũng không xong, là cô hiểu ngay.
Toàn thân Hoàng Bưu run rẩy dữ dội, gã tóm chặt tay của Lâm Hạo, chẳng thốt nổi nên lời.

“Anh đã chết rồi.”
Đối phương há miệng to bằng cái bát, để lộ ra cảnh tượng bên trong khiến da đầu người ta tê dại.

Quá nhiều... quá nhiều dòi bọ!
Như thế này khiến cho một mình Lâm Hạo đối mặt với tên tóc vàng đang đi nhanh tới.

Lâm Hạo cắn răng, lôi Hoàng Bưu từ phía sau ra, ngăn ở trước người mình.
Tần Nguyễn nhìn thấy cảnh này, thì Lâm Hạo cũng nhìn thấy.

“Qe!”