Tên tóc vàng cúi xuống nhìn mặt đất.
Trong phòng có năm người, Hoàng Bưu cùng hai tên thuộc hạ,k Tần Nguyễn và Lâm Hạo, bọn họ đều có cái bóng của mình. Hoàng Bưu đang thấy lạnh hết cả người, tê dại cả da đầu.
Xung quanh dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào gã, loại cảm giác kỳ lạ này khiến trái tim gã đập thình thịch.
Hoàng Bưu co rúm người lại sau lưng thuộc hạ, gã nhắm mắt lại không dám nhìn bóng tối xung quanh. Đúng là chán sống rồi đấy.
Loại khiêu khích này, ở trong mắt Tần Nguyễn chính là muốn chết rồi.
“Tôi nóng quá, thật là khó chịu, ai tới cứu tôi với!” Dưới ánh đèn đường của khu chung cư, Tần Nguyễn nhìn thấy một bóng người mơ hồ đứng dưới một trong những ngọn đèn đường ở tầng một.
Mây đen tản đi, ánh trăng sáng tỏ lộ ra.
Tần Nguyễn nhìn thấy đó là một người phụ nữ mặc váy đỏ. Gã có cảm giác, chỉ có người phụ nữ này mới có thể cứu được gã.
Tần Nguyễn hút sạch sát khí dày đặc trên người tên tóc vàng rồi gọi sứ giả Địa Phủ tới.
“Thập điện Diêm La dạy ta giết quỷ, thần linh bên ta, đuổi đi lục sát, thần nào cũng phục, quỷ nào cũng thu, Diêm La Vương mau chóng nghe lệnh, Tru tà!” Hoàng Bưu vội xua tay: “Không phải tôi!”
Hai tên thuộc hạ cũng bị dọa cho phát sợ, đồng thời lắc đầu.
Bọn họ đều đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Tần Nguyễn đẩy Haoàng Bưu và Lâm Hạo ra, còn mình đứng ở trước mặt tên tóc vàng.
“Anh cố gắng nhớ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì, là ai đã biến anh thành dáng vẻ quỷ quái này?”
Tên tóc vàng nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên gã ôm lấy đầu. Hai tên sứ giả liếc nhìn nhau.
Nhưng Tần Nguyễn không nhìn ra được cái gì từ gương mặt không thay đổi biểu cảm của bọn họ.
Một tên sứ giả chắp tay với Tần Nguyễn, thái độ cung kính, nói: “Gần đây Minh Vương bề bộn công việc, biết Tần tiểu thư muốn gặp ngài ấy, nên ngài ấy bảo chúng tôi chuyển lời cho cô rằng, ngài ấy sẽ mau chóng lên gặp cô.” Mà điều khiển tivi lại đang ở trên mặt bàn cách bọn họ mấy mét.
Còn tên tóc vàng. Gã bây giờ còn chưa lo được cho bản thân, hồn thể càng ngày càng suy yếu.
Khóe môi Tần Nguyễn gợi lên một nụ cười có chút tà ác, khát máu, và háo hức. “XX, tại sao anh không thể bỏ qua cho tôi.”
“Tôi không yêu anh, tôi đã không còn yêu anh nữa rồi!!”
Lời kịch máu cho cô gái khóc lóc cầu xin được buông tha vang lên trong phòng. Nhưng không biết có phải là ảo giác của Tần Nguyễn hay không, mà lúc vừa rồi đối mặt với nhau, cô cảm nhận được sự khiêu khích của con quỷ ở dưới lầu.
Loại cảm giác này không cần bất cứ lời nói nào, chỉ từ hơi thở của đối phương cũng có thể cảm giác được.
Bỗng nhiên! Tên tóc vàng nằm rạp trên mặt đất, hồn thể đã không có năng lực hành động.
Gã cảm nhận được mùi vị của tử vong đang đến gần.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống liếc nhìn tên tóc vàng đang đau đớn không chịu nổi. Hiện tại cô đã xác định được tên ác ma vừa rồi ở dưới lầu quả thực đang khiêu khích cô.
Đúng là thú vị thật.
Lại có tà ma dám khiêu khích cô. “Đáng chết, cô là người phụ nữ của tôi, tôi thích cô như thế, chẳng lẽ cô không cảm giác được à?”
“Cô gái đáng chết này, cô lấy mất trái tim tôi rồi còn muốn rời khỏi tôi, tại sao cô lại ác như vậy?!”
Bên trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng lời kịch nghe phát ngấy của thể loại phim máu chó tổng giám đốc bá đạo trên tivi. Bầu không khí nháy mắt trở nên quỷ dị.
Lâm Hạo đã tránh thoát khỏi Hoàng Bưu, đi tới sau lưng Tần Nguyễn.
Anh ta đưa mắt nhìn Hoàng Bưu và hai tên thuộc hạ bên cạnh gã, Lâm Hạo lạnh giọng chất vấn: “Ai mở tivi đấy?” Đột nhiên, ánh trăng ngoài cửa sổ bị mây đen che khuất.
Tần Nguyễn cảm thấy một luồng hơi lạnh xuyên thấu qua cửa sổ đánh tới.
Cô bước nhanh đến bên cửa sổ, ánh trăng treo cao trên bầu trời thấp thoáng qua những đám mây đen đang trôi chầm chậm. Tóc vàng lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ.”
Tần Nguyễn ngạc nhiên, cô nhận ra có gì đó không ổn.
Dưới tình huống bình thường, một người sẽ không thể quên được mình đã chết như thế nào. Biểu cảm vốn đã kỳ quặc của gã trở nên khát máu và đáng sợ.
Đôi mắt đen của tên tóc vàng toát ra một màu đỏ tươi đầy kinh dị, giống như gã đang nhớ lại một chuyện gì đó rất đáng sợ, như thể chỉ một giây sau là nổ tung
Đôi mắt sâu thẳm của Tần Nguyễn lặng lẽ nhìn tên tóc vàng: “Anh thấy rõ gương mặt của đối phương không?” Không, không đúng!
Đối phương không thể gọi là một người được.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Tần Nguyễn, bóng dáng quỷ dị mặc áo đỏ biến mất tại chỗ. Khi Tần Nguyễn nói đến từ Thập điện Diêm La.
Căn phòng trong nháy mắt rơi vào bóng tối.
Sứ giả Địa Phủ tới rất nhanh, lúc bọn họ mang tên tóc vàng đi, Tần Nguyễn lên tiếng hỏi: “Dạo gần đây Minh Vương thế nào rồi?” Cô hỏi: “Vậy anh nhớ được cái gì?”
“Tôi không biết, tôi chẳng biết gì cả, đầu tôi đau quá, cơ thể cũng đau!!”
Tên tóc vàng ngã xuống đất bắt đầu lăn lộn, trông gã như phải chịu đủ giày vò tra tấn, đau đớn rất khủng khiếp vậy. Trước khi người kia biến mất, Tần Nguyễn đã thấy cô ta ngẩng đầu lên, để lộ ra một khuôn mặt bị sương mù đen bao phủ.
Cô không nhìn thấy rõ gương mặt của người kia.
Váy dài, tóc dài, đủ để phán đoán đối phương là nữ. Chỉ có dưới chân tên tóc vàng là không có cái gì cả.
Hơn ncữa, gã còn phát hiện hai chân của mình đang cách mặt đất.
Nhưng rõ ràng là gã vừa mới chạy tới mà. Gương mặt trắng xanh của gã lộ ra vẻ đau khổ: “Tôi không biết, tôi không biết cái gì hết!”
“Anh còn nhớ rõ mình chết như thế nào không?”
Vẻ mặt Tần Nguyễn lạnh lùng, nghiêm túc, giọng nói không có một chút tình cảm nào. Hồn thể của gã dần trở nên yếu đi, dùng tốc độ của mắt thường cũng có thể nhìn thấy được gã đang dần trong suốt.
Tần Nguyễn không ép hỏi nữa.
Cô đã hiểu, tên tóc vàng này chỉ là một tên lâu la nhỏ. Gã bị người ta thay đổi ký ức, chậm chí vong hồn cũng bị động tay động chân.
Nếu còn tiếp tục ở lại trần gian thì chẳng mấy chốc sẽ tan thành mây khói.
Kẻ thật sự muốn đưa Hoàng Bưu vào chỗ chết không phải là tên tóc vàng, mà là thứ ẩn giấu ở phía sau. Hai tên sứ giả biến mất bên trong màn sương đen.
Trong bóng tối, Hoàng Bưu chẳng nhìn thấy cái gì ở trước mắt.
Rõ ràng là trong phòng sáng đèn, nhưng đột nhiên lại tối om, nếu không phải tự mình trải qua chuyện này, gã sẽ không tin. Tên tóc vàng vẫn lắc đầu.
“Thời gian trước anh cũng giống ông Hoàng Bưu, ngày nào cũng gặp ác mộng à?”
Lần này tóc vàng trả lời: “Áo đỏ, là một người mặc áo đỏ!” Gã quá sợ hãi, đến ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đột nhiên, cánh tay của gã bị thứ gì đó kéo nhẹ.
Hoàng Bưu lập tức nhảy dựng lên, gã kêu gào: “A a a!!! Đừng ăn thịt tôi, đừng mà! Ăn tôi không ngon đâu!!”
Hoàng Bưu nắm chặt góc áo của hai tên thuộc hạ, gã không dám mở mắt vì sợ nhìn thấy tên tóc vàng trông vô cùng đáng sợ và rùng rợn kia.
Gã lẩm bẩm trong mồm: “Ngọc Hoàng đại đế, Quan Thế m Bồ Tát, Diêm Vương lão gia, cầu xin các vị thần linh phù hộ độ trì!!!”
Tiếng cười nhạo quen thuộc vang lên bên tai gã.