Mà nói thẳng thừng ra là ngoài khuôn mặt và cái mũi, những điểm khkác đều chẳng giống nhau.
Tần Nguyễn hấp thụ xong sát khí của nữ quỷ thì hất cô ta ra. Cô muốn hỏi Hoàng Bưu xem cô gái ngcủ cùng gã, với con quỷ xuất hiện trong mơ của gã có phải là con nữ quỷ trước mắt này hay không. Nhưng đã thấy Hoàng Bưu ngất xỉu aở cửa. Lúc Hoàng Bưu nhìn thấy gương mặt be bét máu thịt của nữ quỷ lộ ra ngoài, thì sợ quá ngất đi rồi. “Chậc!” Tần Nguyễn chê Hoàng Bưu lắm. Cô ta chỉ có thể dựa vào trên người “Lâm Hạo” để đứng thẳng. Tần Nguyễn dùng ánh mắt lạnh bằng nhìn chằm chằm vào “Lâm Hạo”: “Anh là ai?!”
“Lâm Hạo” đỡ nữ quỷ áo đỏ, tức giận nhìn lại Tần Nguyễn.
“Cô là một Thiên sư vậy mà lại sỉ nhục chúng tôi, những vong hồn không có cách nào vào luân hồi, chỉ có thể ở trên trần gian này chờ đến lúc mình bị tan thành mây khói như thế. Ỷ vào năng lực của bản thân mà thích đánh thì đánh, giết thì giết à, cô cũng chỉ như thế mà thôi!” Rồi dùng roi vàng biến hóa từ lực Minh Thần quấn lấy cổ “Lâm Hạo”.
Tần Nguyễn dùng sức kéo mạnh, kéo “Lâm Hạo” đến trước mặt.
Sắc mặt của cô âm trầm đến đáng sợ, cô tức giận nói: “Cút khỏi người anh ta cho tôi!” Người này còn nhát gan hơn cả anh hai của cô nữa.
Nữ quỷ mặc áo đỏ lại lao về phía Tần Nguyễn.
“Tao muốn giết mày!”. Giải quyết xong vụ này của Hoàng Bưu, cô nên về nhà.
Nếu không Tam gia lại lo lắng cho cô.
“Lâm Hạo” nhìn cô bằng ánh mất cô coi tôi là đồ đần đấy à, anh ta lạnh giọng cự tuyệt: “Cô chỉ là một Thiên sứ nho nhỏ, cũng không phải là nhân viên biên chế ở nhân gian, muốn lừa gạt hai chúng tôi? Không có cửa đâu!” Theo sau đó là tiếng hét thảm thiết vang lên.
“Tiểu Quang!”
Nữ quỷ áo đỏ xông lên trước, giang tay ôm lấy đám sương đen dày đặc sát khí kia. Phải mất một lúc nữa Lâm Hạo mới tỉnh lại.
Đôi mất tối tăm của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào hai chị em ở phía đối diện, trên người cố tỏa lực uy hiếp kinh người, khiến cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cô nhấc chân bước qua người Lâm Hạo, tới gần hai chị em nhà kia. Tên này có vẻ hiểu rất rõ về Thiên sư.
Nữ quỷ áo đỏ rõ ràng cũng không tin Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn cau mày: “Làm sao anh biết tôi không phải nhân viên trong biên chế?” Loại cảm giác này rất khó chịu.
Lần này Tần Nguyễn thật sự có ý muốn giết chết nữ quỷ, cô bóp cổ đối phương càng ngày càng mạnh. Nữ quỷ áo đỏ đã không thể phát ra được âm thanh nào nữa.
“Chi d'i!” Lấy danh nghĩa của vị thần chí tôn này để thề, là đang lấy chính hồn phách của mình ra làm tiền đặt cược.
Không có bất kỳ người nào có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của vị Đại Đế này.
Vạn vật trên thế gian, ngay cả thần thánh, chỉ cần Đế Quân muốn thì phất tay cũng có thể thu hoạch được. “Lâm Hạo” cười lạnh: “ở đất nước này, đã mấy trăm năm qua không xuất hiện nhân viên biên chế rồi, nếu không thì làm sao thế gian này lại có nhiều yêu ma quỷ quái làm loạn như vậy!”
Tần Nguyễn ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Anh nói có lý.”
“Hừ, đồ lừa đảo giả nhân giả nghĩa!” Tần Nguyễn tức giận đến mức bật cười: “Tôi chẳng có thù oán gì với các người cả, nếu như không phải các người giết hại người vô tội, hôm nay tôi cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Sống không giỏi, nhưng bản lĩnh dẻo mỏ đổ tội cho người khác thì thật sự làm cho người ta phải mở rộng tầm mất đấy!”
“Lâm Hạo” gầm thét: “Chúng tôi không hề!”
Tần Nguyễn nhìn bằng ánh mắt mỉa mai: “Thể tên tóc vàng chết như thế nào? Dương khí của Hoàng Bưu bị ai hút mất? Anh có dám nói những chuyện này không có liên quan gì đến các người không?!” Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị nữ quỷ áo đỏ cắt ngang.
Trên mặt Tần Nguyễn tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Từ lời nói của con quỷ nam nhập vào người Lâm Hạo, cô cũng đoán được chuyện của Hoàng Bưu không đơn giản. “Tôi cho các người một cơ hội nói rõ rằng mọi chuyện, sau đó sẽ đưa các người vào luân hồi, nếu không tôi sẽ để cho các người tan thành mây khói!” Đôi mất Tần Nguyễn lạnh lùng như băng, sắc mặt cô dữ tợn đáng sợ. Khí thế của cô mạnh mẽ cao ngạo, sắc bén. Giờ đã rất muộn rồi. Nữ quỷ áo đỏ nhìn thấy anh ta như thấy vị cứu tinh.
Đôi tay tái nhợt của cô ta nắm chặt lấy cánh tay “Lâm Hạo”: “Chị không sao, không chết được.”
Không có sát khí bảo vệ, lại bị Tần Nguyễn lấy lực Minh Thần trấn áp, vong hồn của nữ quỷ áo đỏ trở nên suy yếu vô cùng. Giọng của cô ta không còn khàn khàn nữa, và có âm sắc trong trẻo của một cô gái trẻ.
Đã hấp thu xong sát khí, Tần Nguyễn cũng chẳng có hứng thú đánh nhau với cô ta.
Lần này, khi nữ quỷ lao đến, Tần Nguyễn túm lấy tóc cô ta, đè lên lưng ghế sô pha bên cạnh. “Muốn tìm đường chết thì để tôi tiễn các người một đoạn đường.”
Cây roi vàng khắc ấn ký hoa Bỉ Ngạn như có ý thức bay ra khỏi tay Tần Nguyễn.
Nó dùng tốc độ cực nhanh, như một luồng tàn ảnh bay về phía hai con quỷ ở phía đối diện. Hồn thể của bọn họ đã bị gắn một ký hiệu nào đó, là một loại ký tự phức tạp.
Có thể là do người đứng ở phía sau lưng bọn họ gây nên.
Gã quỷ nam tên Tiểu Quang nửa tin nửa ngờ lên tiếng: “Tôi chưa từng nghe nói Thiên sư còn thể đưa vong hồn vào luân hồi, cô thật sự không lừa chúng tôi?” Sát khí trên người đã biến mất, gương mặt trắng xanh của hắn thiếu đi một chút hung tàn, thái độ cũng tốt hơn, không còn dày đặc lệ khí như trước đó nữa. “Bum!”
Khi roi vàng tăng tốc và siết chặt, hai con quỷ và vào nhau.
Tần Nguyễn đi tới trước mặt bọn họ, thần sắc trong ánh mất tĩnh lặng, không có một chút gợn sóng nào. Tần Nguyễn đang có tâm trạng tốt nên chuẩn bị cho hai chị em nhà này một cơ hội khác.
Giọng cô dịu đi một chút: “Chỉ cần các người kể rõ mọi chuyện, tôi có thể đưa các người vào luân hồi, các người xác định không thử suy nghĩ một chút à?”
Tần Nguyễn cẩn thận quan sát vong hồn của hai chị em này. Khi đối phương vươn bàn tay đầy máu của mình ra muốn nắm lấy khuôn mặt của Tần Nguyễn, thì bị ánh sáng vàng trên người Tần Nguyễn đập thẳng vào mặt, hạn chế hành động của nữ quỷ.
Tần Nguyễn nấm mái tóc dài của nữ quỷ, khiến cô ta ngửa ra sau.
Cô nói bằng giọng không kiên nhẫn: “Đừng đi tìm chết, việc giết cô, khiến cô tan thành tro bụi quá dễ đối với tôi!” Ngoài miệng “Lâm Hạo” nói không tin Tần Nguyễn, nhưng khi anh ta nhìn thấy Tần Nguyễn gật đầu thì gương mặt tái nhợt vẫn thoáng hiện lên vẻ thất vọng.
Trong mắt Tần Nguyễn lóe lên tia sáng, khí tràng quanh người cô đột ngột biến đổi.
“Xem ra các người rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.” Vừa dứt lời, cô dịch chuyển đến trước mặt nữ quỷ áo đỏ và “Lâm Hạo”. Gương mặt trắng xanh của nữ quỷ nhăn nhó, tràn đầy thù hận: “Sớm muộn gì thì tao cũng tan thành tro bụi thôi, trước khi chết tao muốn kéo mày chết cùng!”
Thái độ kiên quyết của cô ta khiển Tần Nguyễn cảm thấy nghi ngờ.
Thân là quỷ mà lại không sợ bị tan thành tro bụi. “Tôi xin thề với Đại Đế của Bắc m Phong Đô, rằng tôi tuyệt đối không lừa các người.”
Ngay khi Tần Nguyễn nói ra những lời này, sắc mặt của hai chị em Tiểu Quang biển đổi.
Vẻ mặt của họ vừa sốc vừa sợ hãi. “Thế còn Hoàng Bưu thì sao? Có phải chị của anh tự nguyện không? Vậy tại sao lại muốn giết ông ta?”
“Lâm Hạo” tức giận nói: “Là lão ta đắc tội với người ta, chúng tôi cũng...”
“Tiểu Quang!” Cảm nhận được áp lực khủng khiếp đến từ roi vàng, hai con quỷ chạy về hai hướng khác nhau,
Nhưng dù có nhanh đến đâu, họ cũng không thể chạy thoát khỏi tốc độ của lực Minh Thần.
Phần đầu và chuôi của roi vàng quấn quanh hồn thể của bọn họ. Nếu như vừa rồi hai chị em Tiểu Quang còn nửa tin nửa ngờ với Tần Nguyễn, thì giờ phút này họ đã hoàn toàn tin tưởng.
Sẽ không có ai lấy chính hồn phách của mình ra để nói đùa.
Mà bản thân chị em bọn họ cũng không phải là đối thủ của Tần Nguyễn. Chính là “Lâm Hạo” vội vàng chạy tới chỗ nữ quỷ áo đỏ.
Anh ta đứng ở trước mặt nữ quỷ, trên gương mặt lạnh lùng cương nghệ hiện ra vẻ lo lắng và đau lòng.
“Chị, chị không sao chứ?!” Thiên tử của Bắc Ám Phong Đô là vị thần tối cao của Địa Phủ, còn được gọi là Đại Đế Bắc Ám Phong Đô, Bắc Thái Đế Quân.
Ngài ấy là cấp trên của ngũ phương Quỷ đế, cùng thập điện Diêm La trong Đạo giáo.
Chức trách của Bắc Thái Đế Quân là quản lý lục thiên La Phong của Phong Đô, là hóa thân của Bắc Cực Tử Vi Đại Đế ở U Minh giới. Tần Nguyên buông cổ của nữ quỷ ra, cũng thu lại lực Minh Thần đang giam cầm đối phương.
Cô muốn hỏi cho rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi lấy lại được sự tự do, nữ quỷ lại tấn công Tần Nguyễn Lần này Tần Nguyễn dùng tốc độ cực nhanh bóp cổ cô ta. Cô đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, giọng lạnh bằng: “Nhìn cô là nữ quỷ nên tôi đã rất nương tay rồi, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!” Tần Nguyễn đanh mặt nhìn nữ quỷ, trong mắt cô hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, trên người phóng ra sát khí còn đậm hơn mấy lần so với nữ quỷ. Cô không thích bị khiêu khích hết lần này đến lần khác. Chỉ một lát sau, sương đen biến thành một vong hồn.
Là một tay quỷ nam trông khá đẹp trai, đối phương khá giống nữ quỷ áo đỏ. Tần Nguyễn thu hồi roi vàng, Lâm Hạo đã hôn mê ngã xuống đất.
Lúc cơ thể anh ta va chạm với mặt đất, Tần Nguyễn giơ chân ra chèn vào thắt lưng anh ta để làm giảm bớt cảm giác đau khi ngã xuống đất. Khi cô nhìn chăm chú vào nữ quỷ áo đỏ và quỷ nam, trong mắt cô không có một tia cảm xúc nào, giống như đang nhìn một vật chết.
Sát khí trên người quỷ nam còn nồng đậm hơn so với nữ quỷ áo đỏ.
Chuyện này làm Tần Nguyễn cảm thấy vui mừng. Khóe môi cô hơi cong nhẹ, như thể đang chế giễu sự vô tri của anh ta.
Vẻ mặt “Lâm Hạo” rất dữ tợn, anh ta hung ác nói: “Là bọn họ chết chưa hết tội, cái gã tóc vàng kia làm nhục chị của tôi!”
Hai mất Tần Nguyễn tối đen, bên trong đáy mắt chợt lóe lên tia nhìn sắc bén. Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ.
Tần Nguyên phát giác ở phía sau có nguy hiểm đánh tới, lông tóc toàn thân cô dựng đứng, cô lập tức che chắn bụng và lách mình rời khỏi chỗ đó.
Một dự ảnh lóe lên trước mắt cô. Đầu ngón tay xinh đẹp chạm vào giữa hai đầu lông mày của “Lâm Hạo”.
Một đám sương mù đen từ trên người anh ta tuôn ra.
“A a a!!!” Muốn giết bọn họ dễ như trở bàn tay, Tần Nguyễn hoàn toàn không cần thiết vì bọn họ mà trả cái giá lớn như thế.
Chị em họ vẫn tự biết mình là ai.
Đã có hy vọng vào luân hồi, mặt mũi Tiểu Quang tràn đầy kích động. Chỉ nháy mắt sau, sát khí trên người đối phương bị Tần Nguyễn hấp thu hầu như không còn. Dường như cô cảm nhận được đường chỉ đỏ bên trong cánh tay mình đang nóng dần lên.
Cảm giác đột ngột này khiến sắc mặt Tần Nguyễn vui vẻ hơn.
Đường chỉ sinh mệnh của cô đã được kéo dài rồi! “Lúc hai chị em tôi còn sống là người của Trần Phẩm Quán.”
“Trần Phẩm Quản?”
Tần Nguyễn kinh ngạc.
Trăn Phẩm Quán chẳng phải là sản nghiệp của nhà Nam Cung à.
Nơi đó không phải là một chỗ tốt đẹp gì. Người ở đó đều là những người đã từng đắc tội với nhà Nam Cung, và bị giam giữ ở bên trong.
Lần trước cô đã đến đó một lần, những người đàn ông và phụ nữ có sắc đẹp trong Trần Phẩm Quán, trước khi họ bị đưa vào đấy thì đều là con em của những gia đình giàu có.
Tiểu Quang thấy Tần Nguyễn giống như biết nơi này thì bắt đầu chậm rãi kể.