Một phần lớn của cơn thịnh nộ trước đây là do cô ta không thể vào luân hồi, nên chỉ có thcể biến thành công cụ giết chóc để phát tiết sự tức giận. Mà phản ứng của chị Tiểu Quang càng khoa trương hơn. Hồn thể của cô ta không ngừng run rẩy, cô ta khuyên can Tần Nguyễn: “Lâu Hoằng là gã ma quỷ, tôi biết thực lực của cô rất mạnh, nhưng nếu không nắm chắc 100% thì tốt nhất không nên đi trêu chọc hắn!”
Tần Nguyễn lười biếng nở nụ cười, khỏe môi cong lên, không nhìn ra được cô có một tí sợ hãi nào. Trong mất Tần Nguyễn là ý cười.
Cô càng đến gần mục tiêu hơn rồi. Tần Nguyễn trầm giọng hỏi Tiểu Quang: “Những vong hồn đang nằm trong tay Lâu Hoằng đều đến từ Trăn Phẩm Quán à?” Tiểu Quang lắc đầu phủ nhận: “Chỉ có tôi và chị tôi là người của Trăn Phẩm Quán thôi, những người khác không biết là hắn vơ vét từ chỗ nào tới.” Tần Nguyễn: “Có biết số lượng cụ thể không?”
Tiểu Quang: “Không tính tôi và chị tôi, thì đại khái còn khoảng bốn, năm vong hồn nữa, những vong hồn kia còn lợi hại hơn cả chúng tôi.” Người này rắp tâm xấu xa, điều khiển vong hồn để đạt được mục đích tà ác của mình, đã phá hủy trật tự bình thường của thế giới.
Chỉ cần có liên quan đến tà ma, phá hủy trật tự bình thường của thế giới, thì Tần Nguyễn sẽ phải chịu trách nhiệm. Anh ta sắp tỉnh dậy rồi.
Tần Nguyễn quay đầu hỏi lại hai chị em Tiểu Quang: “Chắc chắn là không có lời gì cần nhấn nhủ chứ?” Đúng vậy, dù biết kẻ thù cuối cùng cũng chạy không thoát khỏi cái chết, nhưng làm sao có thể vui sướng được bằng tự tay mình trả thù.
Môi Tần Nguyên nhếch lên thành một nụ cười xinh đẹp: “Gã Lâu Hoằng kia là ai? Tôi muốn biết cụ thể thân phận của hắn.” Cô muốn thu thập đầy đủ sát khí để không phải lo lắng chuyện kéo dài tính mạng trong thời gian sinh nở và ở cữ.
Tần Nguyễn rũ mắt nhìn xuống, vuốt ve phần bụng nổi rõ, động tác rất nhẹ nhàng. Nhưng như thế không có nghĩa là bọn họ vô tội.
Gương mặt lạnh lùng của Tần Nguyễn trở nên lạnh lẽo: “Gã tóc vàng làm nhiều việc ác, xuống Địa Phủ, gã chắc chắn sẽ bị tra tấn trong Luyện Ngục.” Cô chỉ biết đối phương là một đạo SĨ, có thể điều khiển được vong hồn, luyện hóa quỷ thành vũ khí giết chóc.
Loại người như vậy chắc chắn không phải là nhân sĩ chính đạo, Những lúc ở chung lại có thể cảm nhận được một chút dịu dàng từ cô.
Loại khí chất mâu thuẫn này giống như là bẩm sinh đã có vậy. Giọng nói của Tiểu Quang căng lên: “Lâu Hoằng là một người đàn ông trẻ tuổi, chắc hẳn mới xuất hiện ở thủ đô và những gì hắn làm cho tới nay đều là nhầm vào thể lực xã hội đen ở thủ đô. Thủ đoạn của hắn rất tàn nhẫn, tôi không phải là thứ vũ khí giết người duy nhất trong tay hấn, ở cùng với hắn mấy tháng nay tôi đã vì hắn mà xử lý không ít chuyện, mà tất cả đều là giải quyết những người cản đường hắn.”
“Lần này cũng bởi vì Hoàng Bưu cản trở hắn leo lên trên, cho nên phải chị em chúng tôi đến để giải quyết, tốt nhất là làm thần không biết quỷ không hay, để cho người ta không tra ra được bất cứ vấn đề gì.” Tần Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu. Tê!”
Tiếng kêu khàn khàn đau đớn vang lên phía sau lưng cô. Tiểu Quang trầm mặt, oản hận nói: “Như vậy đúng là không thể tốt hơn, chỉ đáng tiếc để gã chết quả lợi cho gã!”
Tần Nguyễn bỗng chuyển giọng: “Nhưng anh cũng không nên lấy đi tính mạng của gã, sinh tử của mỗi người đều có định số cũng có biến số, làm ác là sẽ tổn thọ, cho dù anh không ra tay thì gã cũng khó thoát khỏi cái chết.” Cô giống như vị vương giả thật sự điều khiển sinh tử, thần thái cao ngạo, bao quát chúng sinh. Quanh người cô tỏa ra thứ khí tràng áp lực mạnh mẽ, làm cho người ở trước mặt cô chỉ có thể hèn mọn củi đầu. Sắc mặt Tiểu Quang tỏ vẻ kính sợ, trong lòng hắn không cảm thấy hối hận. “Cho dù như thế thì cũng không thoải mái bằng tự mình báo thù.” Tần Nguyễn gật đầu, giọng nói trầm tĩnh phát ra từ đôi môi đỏ mọng của cô. “Tôi sẽ tự mình đi tìm Lâu Hoằng , hai người muốn vào Địa Phủ ngay lập tức, hay là cùng tôi đi tìm hận?” Tiểu Quang: “Chúng tôi không muốn trở về đó đâu!”. Chị của Tiểu Quang nói: “Nếu hắn biết chúng tôi phản bội hắn, thì tôi và em trai đều khó thoát khỏi cái chết.”
Vẻ hoảng sợ trong mắt Tiểu Quang còn khủng bố hơn lúc trước khi đối mặt với Tần Nguyễn Tần Nguyễn nghe thấy tiếng thì nhìn lại.
Lâm Hạo đang nằm trên mặt đất nhắm mắt ôm đầu, nét mặt vặn vẹo đau đớn. Như thế cũng đã nói lên, Hoàng Bưu biết Lâu Hoằng .
Muốn tìm được gã Lâu Hoằng kia cũng không khó khăn. Tiểu Quang cùng chị gái của hắn vừa nghe đến cái tên Lâu Hoằng thì trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng cùng hoảng sợ.
Hai chị em nhà này có vẻ rất sợ gã Lâu Hoằng kia. Tần Nguyễn nhìn thấy rõ vẻ phẫn nộ, oán hận, không cam lòng trên gương mặt Tiểu Quang.
Trong nháy mắt ấy, đáy lòng cô sinh ra sự đồng cảm. Cô chắc chắn phải diệt Lâu Hoằng rồi.
Và cũng phải xử lý luôn những vong hồn đang ở trong tay hắn. Tốt nhất là sát khí của những vong hồn kia, đủ để trả giá cho việc cô đích thân ra tay. Bốn, năm vong hồn... còn hung ác hơn cả hai chị em Tiểu Quang.
Thế chẳng phải là sát khí sẽ càng nồng đậm hơn cả bọn họ sao. Thần thái ngây thơ quyến rũ của cô như được thả lỏng, toàn thân cô toát ra một phong thái mê hoặc lòng người.
Hai chị em Tiểu Quang cũng không khỏi ấn tượng trước ngoại hình và khí chất của Tần Nguyễn Tiểu Quang thấy chị mình cũng không ngại thì tiếp tục nói với Tần Nguyễn: “Tất cả anhững gì chị tôi phải chịu đựng đều do một tay gã tóc vàng kia tạo thành, chính tôi là người xâm nhập vào trong giấc mơ của gã, hóa trang thành dáng vẻ của chị tôi để dọa gã. Gã tóc vàng bị kích thích, tinh thần trở nên không bình thường, vì trả thù gã mà tôi dùng sức mạnh của quỷ để giết gã.”
“Sau đó tôi ngụy trang hiện trường thành gã nhảy lầu tự sát, chuẩn bị đưa vong hồn của gã đến chỗ Lầu Hoàng, đề gã cũng biến thành công vụ giết chóc giống như chúng tôi. Nếu cô xuất hiện chậm thêm hai ngày nữa, thì gã tóc vàng sẽ biến thành giống như chúng tôi. Còn Hoàng Bưu, là Lâu Hoằng muốn mạng của gã...” Cô hờ hững nói với bọn họ: “Các người còn gì cần nói nữa không?”
Tiểu Quang và chị của hắn lắc đầu: “Không còn nữa.” “Các người càng như vậy, tôi càng tò mò đối với người này, rốt cuộc thì ai càng làm cho người ta sợ hãi hơn so với quý chứ.”
Nụ cười trên mặt và sâu trong đáy mất của cô đều hiện ra sự hung tàn. Trên người Tần Nguyễn tỏa ra thứ khí chất làm cho người ta phải tôn kính với cô. Không chỉ có sức mạnh đày đọa người ta, mà cô còn đầy uy nghiêm và có sự dịu dàng ẩn sâu bên trong con người cô.
Lúc này chị em Tiểu Quang còn không biết rằng, đây là sự thân cận giữa đồng loại với nhau. Tần Nguyễn là bản thân Địa Phủ, nếu cô muốn thân cận với một người thì từ trên người cô sẽ tỏa ra thứ khí tràng làm cho người ta cảm thấy thân thiết. Dưới ánh mất chăm chú của hai chị Tiểu Quang, Tần Nguyễn ngước mất. “Không có.”
Tiểu Quang và chị gái cùng đồng thanh.