Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 571: Rơi vào trong tay tôi, tôi sẽ để bọn họ quỳ xuống gọi tổ tông!



Tiểu Quang nhìn gương mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, hắn hỏi thẳng: “Rốt cuộc thì cô là ai?”

Tần Nguyễn đứng hơi mệt knên đổi tư thế, cô đưa tay xoa cái eo mỏi nhừ.

Cô nhẹ nhàng nói, giọng nghiêm túc: “Tôi không biết vừa rồi anh nóic mấy trăm năm qua đất nước này không có nhân viên biên chế xuất hiện là có ý gì. Nhưng hiện giờ, tôi có thể khẳng định vớia anh rằng, tất cả tà ma ở đất nước này đều thuộc quyền quản lý của tôi.” Trước đó bị Hàn Khả Tâm nhập vào người, suýt làm anh ta buồn nôn chết.

Dáng vẻ kệch cỡm khi đó làm anh ta chỉ muốn tránh xa cái loại sinh vật được gọi là nữ quỷ này.

Tần Nguyễn đưa mắt đánh giá sắc mặt tái nhợt của Lâm Hạo.
Lâm Hạo ngồi dậy, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Anh ta giơ tay day đầu, muốn làm dịu đau đớn.

Lâm Hạo có cảm giác hình như mình bị mất một phần ký ức, anh ta không biết trước khi minh hôn mê đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng chỉ cần nghĩ cũng biết là chuyện này không thích hợp.
Tần Nguyễn bị cô ta chọc cười: “Tôi không dám làm tổ tông của hai người đâu, tôi họ Tân, tên chỉ có một chữ Nguyễn.”

Chị gái của Tiểu Quang vội vàng nói: “Xin cảm ơn cô Tần hôm nay đã ra tay giúp đỡ.”

Nếu không có Tần Nguyễn, thì kết cục của bọn họ chỉ có một là tan thành mây khói, vĩnh viễn biến mất trong lục giới.
Tần Nguyễn ho nhẹ một tiếng, ra vẻ thâm trầm rồi nói: “ông chủ Hoàng hiểu ra như vậy thật sự rất tốt, trong quãng đời còn lại chỉ cần ông không làm chuyện ác nữa thì cũng có thể sống thọ chết già đấy.”

“Thật à?”

Hoàng Bưu ngẩng đầu, gương mặt khóc lóc ngạc nhiên nhìn Tần Nguyễn.
“Xuống Địa Phủ rồi, nếu như muốn tìm tên tóc vàng kia để bảo thù, thì cứ bảo tên của tôi ra là được.”

“Cảm ơn cô Tần!”

Tiểu Quang cùng chị gái khom người hành lễ với Tần Nguyễn.
Thậm chí Tần Nguyễn đi lúc nào anh ta cũng không biết.

Tần Nguyễn bước tới chỗ Hoàng Bưu và thuộc hạ của gã. Ba người này không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại, Tần Nguyễn bèn nhấc chân nghiền xuống cổ tay của Hoàng Bưu.

Mí mắt Hoàng Bưu bất giác giật giật.
“Em trai cô ta.”

Tần Nguyễn vừa nói ra lời này, sắc mặt Lâm Hạo tốt hơn rất nhiều.

Đây không phải là lần đầu tiên anh ta bị quỷ nhập.
Từ trên người cô phóng ra từng sợi lực Minh Thần, tràn về phía anh ta.

Có lực Minh Thần xoa dịu, Lâm Hạo không khỏi phát ra một tiếng ngâm nga thoải mái.

Anh ta khẽ nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra biểu cảm hưởng thụ.
Vẻ mặt cô vừa khinh miệt vừa cao ngạo, tính khí lưu manh ẩn giấu rất sâu cũng vô thức xuất hiện vào lúc này.

Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ hé mở, cô nói bằng giọng rất khí phách bá đạo: “Ngoại trừ thượng cổ yêu thú ra, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào trên thế gian này, hay là đại quỷ đại yêu gì gì đó mà anh nói cũng được, chỉ cần rơi vào trong tay tôi, tôi cũng sẽ khiến bọn chúng quỳ xuống mà gọi tổ tông.”

Tiểu Quang bị choáng váng bởi áp lực đến ngạt thở đập vào mặt.
Tần Nguyên nhận lễ của bọn họ.

Trước khi đưa bọn họ đi, cô hỏi Tiểu Quang: “Tại sao anh lại biết nhiều chuyện của quỷ đạo mấy trăm năm qua như vậy?”

“Cái gã Lâu Hoằng kia lúc nào cũng khoe khoang với chúng tôi rằng hắn có năng lực lớn như thế nào, nghe nhiều quá nên tôi tự nhiên cũng biết thôi.”
Đến ngay cả sự lạnh lẽo u ám trong phòng cũng đã giảm đi rất nhiều, nhiệt độ trong phòng đang từ từ bình thường trở lại.

Sau khi nghe thấy Hoàng Bưu cam đoan như thế, Tần Nguyễn không nói những lời mình đã định nói nữa.

Cô vốn muốn nói cho gã biết là mọi chuyện đều đã được giải quyết.
Tiểu Quang đáp ngay không chút nghĩ ngợi: “Cô là một người phụ nữ, lại còn xinh đẹp như vậy, những con đại quỷ, đại yêu kia mà gặp được cô thì thế nào cũng thèm muốn sắc đẹp của cô, cô cẩn thận có khi lại bị bọn chúng...” “Tiểu Quang, không được nói bậy!”

Chị gái của Tiểu Quang nghe hắn càng nói càng có vấn đề, bèn vội vàng lên tiếng ngăn lại.

Nhưng Tần Nguyễn lại mỉm cười tỏ ra thờ ơ.
Lúc gã mở mắt ra, đập vào mắt gã là khuôn mặt lạnh lùng của Tần Nguyễn.

Cô đang dùng tư thế ở trên cao nhìn xuống gã.

Ký ức trước khi bị hôn mê thoáng chốc ùa về trong đầu Hoàng Bưu. Ga chống tay ngồi dậy, há miệng kêu to: “Có quỷ, có quỷ! Con nữ quỷ áo đỏ kia chính là kẻ đã xuất hiện ở trong giấc mơ của tôi đấy!” Hoàng Bưu vừa hô vừa bò đến bên chân Tần Nguyễn.
Anh ta lên tiếng hỏi, giọng khàn khàn: “Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao tôi lại ngất xỉu?”

Tần Nguyễn đi đến trước mặt Lâm Hạo, cô bình tĩnh nói: “Anh bị quỷ nhập vào người.”

Lâm Hạo nghe thấy vậy thì sắc mặt thoáng nhăn nhó, giống như nghĩ đến một ký ức không tốt vậy. Anh ta nhếch môi, trầm giọng hỏi: “Là con nữ quỷ áo đỏ kia à?!”
Tiểu Quang gật đầu: “Đúng vậy.”

“Trách nhiệm của sư phụ Chung không phải ở đây, Bạch Thất gia và Hắc Bát gia là sứ giả câu hồn, đúng là họ đang quản lý linh hồn của cõi âm. Nhưng tôi nói chính là nhân gian, mọi yêu ma quỷ quái của nhân gian đều nằm dưới sự kiểm soát của tôi.”

Tiểu Quang vẫn không thể tin được: “Cái này sao có thể...” Tần Nguyễn cười: “Vì sao lại không thể?”
Hai tay của gã bắt lấy ống quần của cô, gã sợ hãi nói: “Tiểu đại sự cứu tôi với! Tôi không muốn chết, cầu xin cô mau cứu tôi đi, sau này tôi sẽ làm người tốt, sẽ không bao giờ ham sắc đẹp nữa! Sau này tôi sẽ không quan tâm đến chuyện làm ăn nữa, tôi nhất định sẽ làm nhiều việc thiện, cầu xin tiểu đại sư cứu tôi! Cô mau cứu tôi với!”

Hoàng Bưu vừa mở miệng ra là kêu cứu om sòm.

Gã không hề phát hiện ra sát khí trong phòng đã biến mất, bị Tần Nguyễn hấp thu hết sạch rồi.
“Không thể nào!” Tiểu Quang phản bác ngay lập tức: “Từ khi tổ sư gia trảm yêu trừ ma rời đi từ mấy trăm năm trước đến nay, không còn ai kiểm soát trật tự của ma quỷ trên trần gian. Và bây giờ những ma quỷ ở lại nhân gian chẳng phải đều thuộc quyền quản thúc của Thất gia Bát gia dưới Địa Phủ sao?”

Đuôi lông mày của Tần Nguyễn chau lên, cô cảm thấy tò mò vì sao Tiểu Quang lại biết được những việc này.

Cô khẽ bảo: “Tổ sư gia trảm yêu trừ ma mà anh nói là sư phụ Chung?”
Lúc gã dập đầu, Tần Nguyễn nhấc chân tránh đi.

Cô lên tiếng hỏi Hoàng Bưu vẫn còn đang đắm chìm trong vui mừng: “ông có biết người tên Lâu Hoảng không?” “Biết chứ!” Hoàng Bưu thay đổi sắc mặt ngay, trong lời nói của gã lộ ra sự thù hận: “Cô gái kia là do hắn tặng cho tôi, trước đó thắng bắt đẩy còn chơi tôi một vố.”

“Ông có biết nhà hắn ở đâu, hay nơi hổn thường đến không?”
Hắn có cảm giác không thể nào thở nổi,

Trên người Tần Nguyên phóng ra thứ khí thế tự nhiên, cùng vẻ quyến rũ như có như không.

Cô có khí tràng mạnh mẽ, như một vị vương giả bễ nghễ thiên hạ, không ai bì nồi.
Tần Nguyễn gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Cô còn tưởng rằng hai chị em Tiểu Quang là người của giới Huyền học cơ.

Đầu ngón tay xinh đẹp trắng muốt như ngọc của Tần Nguyễn điểm vào một nơi nào đó trong phòng khách, gọi sứ giả Địa Phủ tới.
Gương mặt kia của gã nhìn rất buồn cười.

Khóe môi Tần Nguyễn hơi cong lên, nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, cô nghiêm túc gật đầu.

Hoàng Bưu vội vàng dập đầu: “Xin đội ơn tiểu đại sư, sau này tôi nhất định làm nhiều việc thiện, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện làm ăn nữa!”
“Biết chứ!”.

Hoàng Bưu đứng lên, nói cho Tần Nguyễn biết tất cả các tin tức có liên quan đến Lâu Hoằng .

Cái gã Lâu Hoằng này bất ngờ xuất hiện cách đây vài tháng.

Hắn ở trong cùng một tập đoàn với Hoàng Bưu.

Việc kinh doanh mà bọn họ làm là vi phạm pháp luật của đất nước này. Vì thủ đoạn quả tàn nhẫn và thâm độc mà Lâu Hoắng nhanh chóng được thủ lĩnh tin tưởng, hiện giờ hắn đã được ngồi ngang hàng với Hoàng Bưu rồi.

Hoàng Bưu nghiến răng, nói: “Thằng nhóc kia chuyên đi một mình, con người âm u lầm là rất quái gở.”

Gã coi Lâu Hoằng là đối thủ một mất một còn của mình, nên biết rất nhiều tin tức về tay này.