Anh ta ngồi ở vị trí1 ghế lái, quay đầu nhìn Tần Nguyễn ngồi ở ghế sau. Giọng nói suy yếu của Tam gia thông qua ống nghe của điện thoại truyền vào trong tại Hoắc Dịch Dung.
Dưới ánh đèn trong phòng chiếu xuống, đầu ngón tay có màu sắc không bình thường điểm lên tấm kính của cửa sổ sát đất. Tam gia hỏi: “Đại sư Linh Hư Tử đã đi xem chưa?”
“Xem rồi, không phát hiện vết tích của sinh vật phí tự nhiên nào.” Giọng nói du dương của Hoắc Dịch Dung vang lên: “Em ba, em còn nhớ mười năm trước, lúc gia đình mình tổ chức lễ trưởng thành cho em không?”
Lời nói trong miệng anh ta nghe sặc mùi ác ý, như muốn cười trên nỗi đau khổ của người khác. Phòng làm việc ở trên tầng hai.
Hoắc Dịch Dung đang đứng ở trướ2c ban công rộng rãi, bên tai nghe điện thoại. Bên trong đôi mắt thâm thúy của anh ta có sự hung ác tàn nhẫn, khuôn mặt tuấn tú bị 0bao phủ bởi sự u ám lạnh lẽo. Nhà họ Ho7ắc.
Trong căn biệt thự của Hoắc Dịch Dung. Tam gia ở đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó tiếng nói lành lạnh vang lên: “Với tính cách của Nam Cung Vân Long, ông ta không thể làm được việc này.”
Dã tâm của Nam Cung Vân Long rất lớn, cho dù đã rơi vào bước đường cùng thì với thế lực ông ta để lại, cùng tâm huyết mưu tính nhiều năm, ông ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tự sát. Sắc mặt Hoắc Dịch Dung lạnh lẽo, anh ta nhíu mày: “Căn cứ vào hiện trường, không tìm thấy dấu vết ông ta bị giết.” “Phải.”
Tam gia đã nhận ra cái gì, bên trong giọng nói trầm thấp của anh lộ ra một chút bất đắc dĩ. Giọng Hoắc Dịch Dung khàn khàn, nói với Hoắc Vân Tiêu ở đầu dây bên kia: “Anh biết, chẳng phải là anh đang thông báo trước với em đấy à.”
Không biết Tam gia nói cái gì, Hoắc Dịch Dung lên tiếng. Trên gương mặt đẹp trai của anh ta lộ ra biểu cảm trào phúng, nhưng giọng nói lại có sự ôn hòa với người thân: “Em ba, anh cũng rất muốn giữ Nam Cung Sưởng ở lại, nhưng có người cứ thò đầu đến, nhất quyết phải mang được người đi. Người ta còn nói cái gì mà nhà họ Hoắc chúng ta không thả người, là muốn đuổi tận giết tuyệt nhà Nam Cung gì đó, dùng lý do này để uy hiếp chúng ta thả người.”
Giọng nói của Hoắc Dịch Dung nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, nghe rợn cả người, khiến người ta có cảm giác anh ta đang kìm nén một cái gì đó xấu xa. Hoắc Dịch Dung nhìn đèn đường màu vắng mờ tối ở dưới lầu, anh ta trầm giọng nói vào điện thoại: “Em ba, Nam Cung Vân Long chết rồi.”
“Chết như thế nào?” “Cô ta muốn thì cứ mang đi, để gã bên chỗ cô ta cũng có thể sống lâu hơn mấy ngày.”
Giọng Tam gia khàn khàn, trầm ấm. Người phụ nữ quỳ trên mặt đất, nghe thấy lời nói vô tình của Hoắc Tam gia mà cơ thể khẽ run lên.
Hoắc Dịch Dung nhìn thấy hết biến hóa rất nhỏ này của cô ta. Ngay sau đó anh ta lại chuyển đề tài: “Em ba, Nam Cung Sưởng cũng xảy ra chuyện, chẳng còn sống được mấy ngày nữa.”
Tam gia ở bên kia hỏi cái gì đó, Hoắc Dịch Dung trả lời: “Sau khi Nam Cung Sưởng biết cha gã chết thì bị kích thích rất lớn, gã bị rơi vào hội chứng tự bế.” Một tiếng ho khan kìm nén truyền đến tai Hoặc Dịch Dung.
Anh ta lo lắng hỏi: “Em ba, sức khỏe của em vẫn chưa tốt lên à?” Giọng Tam gia lành lạnh: “Tô Tĩnh Thư?”
Hoắc Dịch Dụng bật cười: “Em ba thông minh thật đấy, vừa mới nói một chút đã hiểu rồi.” Tần Nguyễn sợ cô không trở về nhà sẽ quấy rầy đến Tam7 gia đang bận rộn công việc.
Lâm Hạo nhận được lệnh, lập tức khởi động xe, lái xe rời khỏi khu chung cư. Tam gia không trả lời câu hỏi mà lại nói: “Anh hai, nếu anh muốn Nguyễn Nguyễn đến hiện trường thì có thể đi hỏi ý kiến của cô ấy, bụng của cô ấy được gần năm tháng rồi, anh để ý một chút.”
Hoắc Dịch Dung quay người, cảnh tượng trong phòng làm việc đập vào mắt anh ta. Hoắc Dịch Dung tặc lưỡi: “Em ba, em tốt với đôi uyên ương này vậy?”
Hoắc Tam gia im lặng không lên tiếng. Hoắc Dịch Dung nói xong thì mở loa ngoài ra,
“Nam Cung Vân Long và Nam Cung Sương sống hay chết cũng không có ảnh hưởng quá lớn tới chúng ta. Nhưng bọn họ xảy ra chuyện lúc này sẽ khiến bên ngoài chỉ trích nhà họ Hoắc. Nghĩ biện pháp để Nam Cung Sướng sống lâu hơn mấy ngày, để điều tra rõ về cái chết của Nam Cung Vân Long đã.” giữa phòng làm việc, có một cô gái thân hình mảnh mai đang quỳ trên mặt đất.
Cô ta cúi thấp đầu để cho người ta không nhìn thấy gương mặt của mình. Ngón tay khẽ trượt xuống. Động tác rất chậm chạp, hờ hững.
Hoắc Dịch Dung bình thản nói: “Tự sát.” Tam gia đáp: “Nhớ chứ, sao thế?”
Giọng Hoắc Dịch Dung rất nhẹ: “Anh nhớ lúc đó em phải lên sân khấu phát biểu, nhưng bởi vì một chuyện nên bị lên muộn.” Sau một lúc im lặng, Hoắc Dịch Dung nói tiếp: “Loại bệnh này khá phiền toái, bác sĩ nói là do xuất huyết não cấp tính gây nên. Bệnh này khó điều trị và tỷ lệ tử vong tương đối cao. Đây là một hội chứng có nguy cơ cao về mặt lâm sàng. Bây giờ Nam Cung Sưởng có ý thức tỉnh táo, có thể nghe hiểu người khác nói chuyện, cũng nghe rõ câu hỏi của người khác, có thể dùng hành động nhắm mắt mở mắt hoặc chớp mắt để trả lời. Gã cũng có thể cảm nhận được âm thanh và kích thích đau đớn, thính lực cũng bình thường. Nói trắng ra gã là người thực vật rồi, bây giờ có thể nói là sống không bằng chết.”
Cứ mỗi một lần anh ta nhắc đến Nam Cung Sưởng, là cơ thể của người phụ nữ quỳ trên mặt đất lại lảo đảo. Hoắc Dịch Dung nhìn chăm chú vào Tô đại tiểu thư ở trước mắt, cô ta đã mất đi vẻ đoan trang cao quý trước đây.
Khóe môi anh ta cũng lên thành một nụ cười tà ác, anh ta tiếp tục nói: “Lúc đó em vì nhảy xuống nước cứu người nên phải lên lầu thay bộ quần áo khác, dẫn đến việc lên phát biểu muộn mất nửa tiếng. Thì ra trong phòng không chỉ có một mình Hoắc Dịch Dung.
Xung quanh đứng một loạt ám vệ khí tràng mạnh mẽ. Giọng nói khàn khàn, từ tính vang lên trong phòng làm việc.
Giọng điệu của anh rất hời hợt, âm thanh lạnh như lưỡi dao. Hoắc Dịch Dung bình thản bước đến trước mặt người phụ nữ quỳ trên mặt đất
Anh ta dùng động tác rất đẹp mắt ngồi xổm xuống, cải tay không cầm điện thoại không hề thương tiếc mà nâng cấm của đối phương lên một cách thô lỗ. “Bây giờ chúng ta đi đâu?” Giọng Tấn Nguyễn hơi mệt mỏi, cô hỏi: “Mấy g2iờ rồi?” Lâm Hạo nhìn đồng hồ: “Chín giờ rưỡi.”
“Về nhà đi.” Khóe miệng của Hoắc Dịch Dung cong lên, dường như rất hài lòng với biểu hiện lúc này của Tô Tình Thư.
Anh ta ác liệt nói: “Em ba, em nói xem tại sao người đàn bà này lại tình thâm nghĩa trọng với Nam Cung Sưởng như thế, không tiếc vì gã mà quỳ xuống trước anh, cô ta coi anh là người tốt đấy à? Có một số người ấy à, vĩnh viễn cũng không tìm thấy vị trí của mình.”
Tam gia nói, giọng rất bình thản: “Đừng làm khó dễ cô ta.”