Hoắc Dịch Dung đứng lên, giọng nói của anh ta trầm thấp, nguy hiểm.
Anh ta hít sâu một hơi, giọng cũng ôn hòa hơn: “kEm nghỉ ngơi sớm đi, việc còn lại cứ giao cho anh, chăm sóc cơ thể cho thật tốt.” Thái độ khoe khoang này làm Hoắc Dịch Dung tức đến mức phải bật cười: “Em ba này, em có nghĩ cho tâm tình của người cô đơn như anh không thế?”
Tam gia cũng cười, anh chuyên đề tài: “Hôm qua em có gọi điện thoại cho ông nội, ông đang ở bên chủ hai rất tốt, nhưng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện cưới vợ của anh đấy.”
Chủ đề đột nhiên chuyển sang người mình làm Hoắc Dịch Dung trợn trắng mất. Cô ta đã nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai anh em nhà họ Hoắc.
Đây chắc chắn là một quả bom nổ dưới nước, thổi bay cô ta thành từng mảnh.
Hoắc Dịch Dung tiến lên một bước, nắm thật mạnh tóc của Tô Tình Thư và kéo người đến trước mặt anh ta. Con gái nhà họ Phó lại có thể làm cho ông cụ Hoặc thấy vừa mất, xem ra cũng không thể khinh thường.
Tứ tiểu thư nhà họ Phó ?
Không biết cô gái này có cái gì khác biệt với những danh viện thể gia tính cách trong ngoài không đồng nhất như Tô Tình Thư, Tiêu Văn Nhu? Bỗng nhiên cơn ho xông tới làm anh không nhịn được ho khan vài tiếng.
Hoắc Dịch Dung nghe thấy tiếng ho thì hoảng hốt, anh ta cau mày khuyên nhủ: “Thôi được rồi, em đi nghỉ sớm một chút đi, không cần quan tâm đến chuyện của anh đâu.”
“Ừm.” Anh thấp giọng cảnh cáo: “Anh hai vừa vừa phai phải thôi, đừng dọa người ta sợ. Tứ tiểu thư nhà họ Phó không thể so với danh viện ở thủ đô chúng ta đâu, cô ta được nhà họ Phó giáo dục theo kiểu truyền thống.”
Hoắc Dịch Dung tỏ vẻ khinh thường: “Chẳng lẽ anh còn có thể ăn thịt cô ta chắc.”
Hoắc Tam gia cười nhẹ. Trong miệng anh ta phát ra tiếng cười rất nhẹ: “Nhà họ Phó cũng sắp đến thủ đô rồi.”
Tam gia nghiêm túc nói: “Anh có thể đi gặp người ta đã rồi hẵng quyết định, ông nội muốn ở bên cạnh anh có một người hiểu biết tri kỷ.”
Hoắc Dịch Dung rất thản nhiên, thái độ của anh ta kiểu có cũng được mà không có cũng không sao, anh ta nói: “Được thôi, chờ nhà họ Phó đến đây rồi, anh sẽ đích thân đi gặp cô Tứ tiểu thư kia.” Gương mặt được trang điểm xinh đẹp kia dần dần sụp đổ.
Cô ta không thể tin được sự thật này.
Tô Tình Thư rơi vào cảm xúc của chính mình, tất cả nhận thức của cô ta đều bị đánh nát, hoàn toàn không có cách nào chắp vá lại được với nhau. “Đúng vậy đấy, sức khỏe của em ba nhà tôi không tốt, nhưng chính em ấy ở trong bữa tiệc trưởng thành đó, bởi vì cứu cô mà phát bệnh, không thể không ra nước ngoài dưỡng bệnh. Năm đó em ba nhà tôi vội vàng ra nước ngoài, rất lâu sau đó mới trở về, chắc cô sẽ không quên việc này chứ?”
Động tác của Hoắc Dịch Dung thô bạo, giống như đối xử với phạm nhân vậy.
Sắc mặt anh ta âm trầm đến dọa người, trên thân tỏa ra cảm giác áp lực làm cho người ta không thể thở nổi. Hoắc Dịch Dung lại đi đến trước mặt Tô Tình Thư.
Anh ta dùng vẻ mặt trào phúng từ trên cao nhìn xuống đối phương: “Tô Tình Thư, cô có nghe được cuộc đối thoại vừa rồi của tôi và em ba không?”
Sắc mặt Tô Tĩnh Thư tái nhợt, ngơ ngẩn lắc đầu. “Không thể nào, năm đó không thể là Tam gia được, sức khỏe của anh ta yếu như vậy, làm sao có thể nhảy xuống nước cứu người được.” Đều xuất thân từ các gia tộc lớn, chắc không phải loại tính tình nhu nhược gì.
Anh ta cũng có chút mong chờ được cùng đối phương so chiêu. Hoắc Tam gia hiểu rất rõ Hoắc Dịch Dung.
Nghe Hoắc Dịch Dung nói lời này là anh biết anh ta muốn làm gì. Giọng nói của anh ta cũng lạnh đến thấu xương: “Cô yêu say đắm Nam Cung Sưởng mấy năm nay, chẳng lẽ là vì ơn cứu mạng năm đó à?”
“Không, không thể, không có khả năng!”
Tô Tĩnh Thư lắc đầu phủ nhận. “Thật còn hơn cả vàng.” Tam gia nhẹ nhàng nói: “Hình như ông nội chọn trúng Tử tiểu thư nhà họ Phó.”
Vẻ mặt của Hoắc Dịch Dung hơi khựng lại: “Nhà họ Phó ở phía nam?”. “Ừm.” Tam gia lên tiếng.
Hoắc Dịch Dung ngước mắt nhìn ra sắc trời tối đen bên ngoài. Tô Tinh Thư lấy tay bịt tai mình, cự tuyệt nghe Hoắc Dịch Dung hé mở chân tướng sự thật mười năm trước.
Hoắc Dịch Dung nháy mắt ra dầu cho thuộc hạ đứng hai bên, bọn họ tiến lên kéo tay che lỗ tai của Tô Tình Thư ra.
Hoắc Dịch Dung dùng giọng điệu vô tình và ác liệt nhất, tiết lộ ra sự thật: “Sau khi phát biểu ở lễ trưởng thành xong, em ba của tôi vì nhảy xuống nước cứu cô mà bị cảm lạnh, ngay trong đêm đó em ấy được đưa ra nước ngoài dưỡng bệnh. Nam Cung Sưởng chẳng qua chỉ là con chim sẻ nhặt nhạnh chỗ tốt thôi. Tôi đã nói tại sao cô lại cố chấp đi theo Nam Cung Sưởng nhiều năm như vậy? Hóa ra là vì ơn cứu mạng mười năm trước, ôi thật là tình sâu nghĩa nặng! Thật là ngu xuẩn vô tri!” Sau khi Hoắc Tam gia cúp điện thoại, Hoắc Dịch Dung đứng yên tại chỗ.
Anh ta nhìn xuống màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, trên gương mặt đẹp trai xuất hiện vẻ nặng nề.
Qua mấy phút sau, anh ta chậm rãi quay người, cảm xúc trên khuôn mặt đã được thu lại hoàn toàn. Tam gia: “Em biết rồi, ngày mai em sẽ trở về.”
Tam gia thở dài: “Mấy ngày Nguyễn Nguyễn không thấy em rồi.”
Nghe giọng điệu giống như bất đắc dĩ, nhưng Hoắc Dịch Dung vẫn từ đó nghe ra được những thứ khác.
Bị ép sát từng bước, gương mặt sụp đổ của Tô Tinh Thư hiện lên biểu cảm điên cuồng, cô ta đã hoàn toàn mất đi lý trí.
“Đúng thế. Năm đó chính Nam Cung Sưởng đã cứu tôi!” Nên trong lúc rảnh rỗi, ông nội và cha anh ta quan tâm đến chuyện lấy vợ của anh ta cũng là quá bình thường.
Hoắc Dịch Dung tỏ ra không quan trọng: “Chỉ cần nhìn thuận mất, gia đình trong sạch, còn lại anh cũng không có yêu cầu gì khác.”
Tam gia không tin: “Thật?” Khóe môi anh ta hơi giật giật, anh ta nói: “Em ba này, em bây giờ vì em dâu mà có cảm giác con người hơn, làm cho anh thấy không chân thật tí nào.”
“Nói thế nào thì em cũng là người đã có gia đình, qua mấy tháng nữa, cháu trai cháu gái của anh cũng sắp ra đời rồi đấy.”
Giọng nói của Tam gia rất vui vẻ, mang theo sự chờ mong đối với những đứa con sấp ra đời. “Ha!” Hoắc Dịch Dụng cười chế nhạo, ném Tô Tinh Thư không còn lý trị xuống mặt đất.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mười năm trước, trong lễ trưởng thành của em ba nhà tôi, là chính em ấy đã bất chấp tính mạng nhảy xuống bể bơi cứu cô lên. Khi ám vệ của nhà họ Hoắc phát hiện có chuyện không ổn, bèn vội vàng đưa ngay em ấy lên lầu thay quần áo, Khỉ đỏ gã Nam Cung Sưởng kia xuất hiện thế nào tôi không rõ, tôi chỉ biết có đúng là đồ ngu!”
“Tôi không tin, anh đang lừa tôi, chắc chắn là anh đang lừa tôi, không muốn tôi mang A Sưởng đi” Tô Tình Thư hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta ngồi phịch xuống đất, mặt mày hung hăng ngẩng đầu nhìn Hoắc Dịch Dung.
“Anh lừa tôi, anh lừa tôi!”
Cô ta điên cuồng kêu gào, phủ nhận, cự tuyệt sự thật này.
“Tôi có lừa có hay không, trong lòng cô biết rõ nhất!”
Khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Hoắc Dịch Dung tràn đầy vẻ trào phúng.
Anh ta đưa tay ra với thuộc hạ bên cạnh, người kia lập tức đặt máy tính bảng đang cầm vào trong tay anh ta.