Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 574: Vẻ mặt tuyệt vọng của cô nhìn rất đẹp



Đầu ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Dịch Dung gõ vào máy tính bảng.

Trên bức tường bên trái, một màn hình lớn sáng lên1. Giọng nói trầm thấp, tàn nhẫn của Hoắc Dịch Dung vang lên theo.

“Tôi còn chưa có chết đâu, dám động thủ ở địa bàn của tôi, có phải cậu chán sống rồi không hả Bối Cận Châu!”
Tô Tình Thư cho anh ta đội nón xanh cũng không đến mức để anh ta đạp cô ta xuống vũng bùn. Chuyện đáng hận nhất ở người phụ nữ này là, cô ta lại coi Nam Cung Sưởng là ân nhân đã cứu mình ra khỏi bể bơi mười năm trước.

Thậm chí bởi vì cái lý do buồn cười này mà lặng lẽ trả giá mười năm tình cảm.
Hoắc Dịch Dung mỉm cười, chỉ vào mình rồi hỏi lại: “Anh muốn tôi giải thích à?”

“Đúng là mỉa mai thật đấy.”
Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm ngước nhìn Hoắc Dịch Dung đứng ở tầng hai.

Vì đứng ở khoảng cách gần nên Bối Cận Châu thấy ngay dấu giày trên mặt Tô Tình Thư.
“Đại tiểu thư!”

Bối Cận Châu hung hăng trừng mắt với ám vệ nhà họ Hoắc.
Mười năm tình cảm đấy.

Ai có thể chấp nhận được sự châm chọc như vậy chứ.
Hoang đường, quá hoang đường!

Hơi thở tuyệt vọng trên người cô ta khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
Anh ta đưa tay vỗ vỗ mặt của Tô Tình Thư.

“Tô Tĩnh Thư ả, chắc cô không biết, khi trên mặt cô lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhìn rất đẹp.”
Một giọng nói ngả ngớn, trêu tức vang lên từ trên lầu.

Hoắc Dịch Dung đứng trên lan can tầng hai, trên tay cầm giày của Tô Tĩnh Thư. Lúc Bối Cận Châu ngẩng đầu, có một vật gì đó bay về phía mặt hắn.
Thông qua kiểm trắc của những thiết bị này, các dữ liệu khác nhau về cơ thể của đứa trẻ được hiển thị rõ rà7ng trên màn hình của phòng giám sát.

Hoắc Dịch Dung nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Tô Tĩnh Thư thất thần, trong mắt 2hiện lên tia kinh hãi.
Những Hoắc Dịch Dung thì lại không hề biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.

Anh ta nhấc chân, đạp cô nàng đáng thương này ngã xuống đất, rồi dùng chân giẫm vào trên mặt của cô ta.
Tô Tình Thư bị ảm vệ nhà họ Hoắc kéo ra khỏi phòng làm việc.

Trong lúc này, một chiếc giày trên chân Tô Tình Thư bị rơi ra.
Nhìn vừa chân thực lại vừa sống động, khiến trong lòng anh ta có cảm giác thành tựu.

Tâm tình của Hoắc Nhị gia không vui, giọng cũng trầm xuống.
Nhưng cô ta biết rất rõ, với thực lực của nhà họ Hoắc, nếu muốn đối phó với nhà họ Tô thì cần gì phải vòng vèo như thế.

Nhà Nam Cung đã sụp đổ, nhà họ Hoắc càng không cần thiết lừa cô ta chuyện này.
Ngay cả khi trang điểm, vẻ đẹp của Tô Tinh Thư cũng chưa bao giờ bị che lấp hoàn toàn.

Trông cô ta yếu đuối mong manh, làm đàn ông nhìn thấy đều phải thương tiếc, muốn ôm cô ta vào lòng để an ủi.
“Tô Tình Thư, đây là lần thứ hai cô vì Nam Cung Sưởng mà quỳ gối dưới chân tôi, tôi là người từ bi nên để cô mang gã đi, chúc các người hạnh phúc mỹ mãn. Nếu như trước khi gã chết mà các người còn muốn cử hành hôn lễ thì đừng có gửi thiệp mời cho nhà họ Hoắc nhé, tôi ngại bẩn lắm.”

Dứt lời, đôi giày da sang trọng đẹp đẽ của Hoắc Nhị gia chậm rãi rời khỏi mặt của Tô Tình Thư.
Cô ta cứ như vậy bị ám vệ lôi xềnh xệch xuống lầu.

Bối Cận Châu đang chờ ở dưới phòng khách nhìn thấy Đại tiểu thư nhà mình lôi thôi lếch thếch, bị kéo xuống giống như gia súc.
Hắn đưa tay ra bất.

Cúi mắt nhìn xuống thì thấy đây là một chiếc giày.
“Mong Nhị gia cho một lời giải thích.”

Bối Cận Châu vừa dứt lời, ám vệ nhà họ Hoắc đang kéo Tô Tinh Thư chữa ngay súng vào hắn.
Hoắc Dịch Dung cũng lười nhìn cô ta, anh ta phất tay với thuộc hạ: “Ném cô ta ra ngoài, thật chưởng mắt.”

“Vâng, Nhị gia.”
Sở dĩ nhà Nam Cung càng ngày càng rêu rao, còn chẳng phải là vì họ tin rằng nhà họ Tô sẽ không bao giờ phản bội mình sao.

Trong những năm qua, nhà họ Tô đã âm thầm hy sinh biết bao nhiêu thứ để hỗ trợ cho nhà Nam Cung!
“Lúc trước cô mang thai hơn ba tháng, những người biết chuyện đều tưởng rằng đó là con của 0gã vệ sĩ bên cạnh cô, ai có thể ngờ được rằng đứa bé này lại là của Nam Cung Sưởng chứ. Cô lặng im không một tiếng động lấy đứa trẻ từ trong bụng ra, để người ngoài tưởng là cô nạo thai, nhưng thật ra cái thai đến tháng này dù có bị lấy ra thì tỉ lệ sống sót cũng tương đối cao. Mấy tháng nay, cô hao phí rất nhiều tiền bạc và vật lực chăm sóc cho đứa bé, trông nó trắng trẻo mập mạp cũng khá dễ thương đấy.”

Hoắc Dịch Dung bước đến màn hình cao cấp trước mặt.
Giờ phút này hắn không lo được cái gì nữa, vội văng xông lên đoạt lại Tô Tình Thư từ trong tay ám vệ nhà họ Hoắc.

“Đại tiểu thư, cô sao rồi?”
Hoắc Dịch Dung hờ hững nhìn xuống Tô Tình Thư, khỏe môi khẽ cong lên, giống như đang giễu cợt cho sự ngu xuẩn của cô ta.

Đôi môi mỏng của anh ta khẽ mở, lời nói tàn nhẫn chậm rãi được thốt ra: “Tô Tĩnh Thư, cô sinh ra đã mang trong mình một vết nhơ rồi. Bao nhiêu năm qua cô dùng thủ đoạn độc ác phể bỏ đám con cháu ưu tú của nhà họ Tô, mới có thể giành lấy quyền điều khiển nhà họ Tô như bây giờ. Nắm nhà họ Tô trong tay, cô muốn gió được gió, muốn mua được mưa, sống tốt hơn gấp bao nhiêu lần so với các danh viện thế gia khác. Đáng tiếc, cô quả kiêu ngạo tự cao tự đại, ánh mất thiển cận, nhìn thì có vẻ mỗi bước đi đều rất ổn, nhưng tất cả lại đều chỉ là để lãng phí vào nhà Nam Cung mà thôi.”
Thậm chí đảm thuộc hạ sau lưng hắn còn móc vũ khí ra, chĩa thẳng vào người tay ám vệ đang lôi kéo Tô Tĩnh Thư.

Ám vệ nhà họ Hoắc cũng không phải để trưng cho đẹp, gần như đồng thời anh ta cũng rút vũ khí từ bên hông ra.
“Tôi... Không sao.”

Giọng của Tô Tinh Thư như tắc trong cổ họng, cô ta vịn vào cánh tay của Bối Cận Châu và bảo: “Chúng ta đi.”
Phía trên phát ra hình ảnh là một phòng theo dõi y tế tư nhân, được trang bị nhiều thiết bị theo dõi cao cấp.
Tất cả các thiết bị này đều được kết nối với lồng ấp ở trung tâm.

Trong lồng ấp là một đứa trẻ trắng trẻo mậ7p mạp.
Tô Tình Thư nằm trên mặt đất, không có bất kỳ hành động gì cả.

Cô ta cứ quay nửa khuôn mặt của mình sang ngang, để lộ dấu giày đáng xấu hổ trên khuôn mặt
Làm sao cô ta có thể chấp nhận được chuyện này.

Cô ta cũng muốn coi tất cả những điều này là một cái bẫy mà nhà họ Hoắc giăng ra cho mình.
“Sao lại là tối ép cô?”

Hoắc Dịch Dung chậm rãi đi về phía cô ta.
Nụ cười trên mặt Hoặc Dịch Dung là sự vui vẻ phát ra từ nội tâm.

Nói anh ta tỉnh khỉ hay thay đổi cũng được, biến thái cũng không sao,
Mặt hắn biến sắc, vội vàng chạy đi lên.

Đám thuộc hạ sau lưng hắn cũng chạy tới theo.
Mười năm, mười năm theo đuổi.

Người ân nhân mà lúc trước cô ta coi là đã cho mình sinh mệnh thứ hai, bây giờ lại bảo với cô ta là nhầm người rồi.
Tô Tĩnh Thư không phản kháng, hai mất trống rỗng, cô ta đang ở trong trạng thái để mặc Hoắc Dịch Dung chà đạp mình. Nhìn cái dáng vẻ không còn sức sống này của cô ta, Hoắc Dịch Dung đột nhiên cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Anh ta vẫn thích vẻ mặt tuyệt vọng, như trời sắp sập, như thế giới sấp bị hủy diệt vừa rồi của Tô Tình Thư hơn.
Anh ta đưa tay chạm vào đứa trẻ đang nằm trong lồng ấp: “Cô nhìn xem, mặt mũi của nó giờ đã nảy nở, trông có phải như một cái khuôn đúc ra với Nam Cung Sưởng không?”

Tô Tình Thư đã sớm sụp đổ.
“Đừng nói nữa, cầu xin anh đừng nói nữa!”

Tô Tình Thư giơ tay che lỗ tai, cả thể xác lẫn tinh thần của cô ta đều trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Hoắc Dịch Dung tựa người vào lan can, anh ta nói, giọng ngạo mạn khinh thường: “Vậy phải hỏi cái cô ngu ngốc này đã làm cái gì chứ.”

Bối Cận Châu là con chó trung thành nhất của nhà họ Tô, bây giờ nhìn dáng vẻ chủ nhân như bị làm nhục thế này, hắn làm sao có thể nuốt trôi cục tức ấy được.
Hoắc Dịch Dụng rất tức giận, anh ta cảm thấy không đáng thay cho em ba năm đó vì cứu người mà bị bệnh nặng một trận.

Tô Tĩnh Thư càng trốn tránh, anh ta càng muốn đâm dao vào tim cô ta.
Anh ta nhìn Bối Cận Châu một cách đầy ngạo nghễ, như thể nhìn một người đã chết.

Bối Cận Châu nắm chặt chiếc giày trong tay, hắn trầm giọng hỏi: “Nhị gia, tại sao Đại tiểu thư nhà tôi lại biến thành như thế này?”
Không thể phủ nhận rằng, anh ta thích hưởng thụ cảm giác giẫm một vài kẻ ngu xuẩn tự cho mình là đúng ở dưới chân.

Tô Tinh Thư phản bội anh ta, không đáng trách.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Tĩnh Thư đang như một con chó chết: “Tô đại tiểu thư à, hay là cô tự mình nói cho chủ nhà cô biết đi, tôi có phải cho cô một lời giải thích không?”

Tô Tinh Thư đang rũ đầu xuống, cơ thể cô ta run nhẹ.
Tô Tình Thư ngồi trên mặt đất, che tại, không muốn nghe Hoắc Dịch Dung nói ra sự thật như con dao đâm vào tim cô ta.

Cô ta đắm chìm ở trong thế giới riêng của mình, vừa chật vật vừa đáng thương.
Bị đả kích liên tiếp khiến lớp trang điểm xinh đẹp trên gương mặt cô ta đã biến dạng, chật vật không chịu nổi.

Cô ta ngẩng đầu nhìn lên Hoắc Dịch Dung đang đứng trước màn hình, khẩn cầu nói: “Hoắc Dịch Dung, đừng ép tôi!”
“Đại tiểu thư...”

“Tôi nói đi!”

Dù chỉ là một phút, Tô Tĩnh Thư cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa. “Đừng quên mang cả Nam Cung Sưởng đi nữa nhé, dù sao Tô đại tiểu thư cũng vì gã đàn ông này mà quỳ gối trước tôi hai lần, bị tôi sỉ nhục như thế, cuối cùng thì cô cũng đạt được ước muốn rồi đấy.”