Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 575: Linh hư tử



Bối Cận Châu làm sao biết được trăm nghìn cảm xúc lúc này trong lòng Tô Tình Thư.

Mười năm tình cảm của cô ta, mười năm theo đuổi, đều bị Hokắc Dịch Dung tự tay đánh nát vào ngày hôm nay.

Tất cả những gì cô ta hy vọng đều chỉ là sự dối trá. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà suốt quãng đường đi, cô luôn cảm thấy có thứ gì đó đang bám theo mình.

Nhưng dùng lực Minh Thần tìm kiếm khắp nơi vẫn không phát hiện ra cái gì.

Cho đến khi xe lái vào bên trong khu nhà của nhà họ Hoắc, loại cảm giác này mới biến mất.
Khuôn mặt trầm tư của Hoắc Dịch Dung bỗng bật cười, anh ta nhẹ nhàng lắc đầu phủ nhận.

Tô Tình Thư sẽ không trở thành em dâu của anh ta.

Tính cách của em ba là lạnh tâm lạnh tình, chuyện em ấy kết hợp với Tần Nguyễn là do giữa họ có thứ khí tràng khó hiểu hút lẫn nhau.
Hoắc Xuyên lắc đầu: “Ngày mai Tam gia mới trở về ạ, hôm nay ngài ấy vẫn bận công việc.”

Ánh sáng yếu ớt trong mắt Tần Nguyễn nhạt dần, cô đáp lại bằng giọng điệu sa sút.

Hoắc Xuyên cúi đầu, thái độ cung kính nói: “Nhị gia vừa tới ạ, nói là tìm cô có việc.”
Thì có phải sự hiểu lầm mười năm này sẽ không xảy ra.

Nam Cung Sưởng sẽ không càng ngày càng kiêu ngạo, không nhìn thấy được vị trí của mình.

Liệu Tô Tinh Thư có thể chuyển phần tình cảm này sang em ba, rồi từ đó trở thành em dâu ba của anh ta, hoặc là vợ của anh ta hay không.
Không, cô ta không thể trách Tam gia.

Nghĩ đến chuyện lúc trước mình dùng đủ loại tính toán nhằm vào Tam gia và nhà họ Hoắc, Tô Tinh Thư cảm thấy đầu vàng mất hoa.

Cô ta nắm chặt lấy cánh tay của Bối Cận Châu, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Tần Nguyễn, cô không nói đùa đấy chứ?”

Trên đường về, anh ta không cảm thấy gì cả. Lời nói của Tần Nguyên khiến anh ta thấy rợn cả tóc gáy. Một luồng khí lạnh từ sau lưng xông lên, thẩm thấu qua từng mạch máu khiến cả người anh ta đều không ổn. Tần Nguyễn biết đêm nay anh ta đã trải qua quá nhiều chuyện, lại bị quỷ nhập vào người lần nữa nên e rằng trong lòng đã sinh ra bóng ma tâm lý rồi.

Cô nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là cảm giác của tôi bị sai.”
Anh ta cố gắng hết sức đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, dưới ánh đèn vàng mờ tối ở hai bên đường, anh ta điều khiển vô lăng lái về phía tòa biệt thự của Tam gia.

Căn biệt thự nơi Tam gia ở đèn đuốc sáng trưng.

Sau khi Tần Nguyễn xuống xe, Hoắc Xuyên đi xuống bậc thềm chào đón cô.
Trong suốt quãng đời còn lại của mình, Tô Tình Thư sẽ phải sống trong đau đớn khổ sở.

Nhưng những điều này vẫn chưa đủ để xoa dịu, Hoắc Dịch Dung vì chuyện năm đó em ba cứu Tô Tình Thư mà cảm thấy không đáng.

Nếu như năm đó em ba không ra nước ngoài, nếu như lúc trước kẻ trông giữ ở bên cạnh Tô Tĩnh Thư là ám vệ nhà họ Hoắc.
“Phu nhân.”

Nhìn thấy anh ta, Tần Nguyễn bèn hướng ánh mắt vào trong nhà.

“Tam gia trở về rồi à?”
Hiện tại, Tần Nguyễn đã là người trong lòng em ba.

Bàn tay Hoắc Dịch Dung siết chặt lan can, rồi lại chậm rãi buông ra. Anh ta không thích em ba gấp rút trải đường cho Tần Nguyễn như thế này.

Em ấy sắp xếp như thế này làm anh ta có cảm giác như đang bàn giao hậu sự.
Ăn ở, mọi chuyện đều nhúng tay vào, có thể nói là chăm sóc Tần Nguyễn từng li từng tí.

Tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc, từ trên xuống dưới đều nhìn thấy một em ba đã giống con người hơn.

Bọn họ bên ngoài thì tỏ ra bình tĩnh đấy, nhưng trong lòng lại cực kỳ rung động. Hành động cấp A lần này nhằm vào nhà Nam Cung, có thể nói là để tuyên cáo với tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong nhà họ Hoắc rằng, Tần Nguyễn chính là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc, và đây là chuyện không thể thay đổi.
Cảm giác lúc trước là thật, không phải do cô suy nghĩ nhiều.

Tần Nguyễn ngồi ở băng ghế sau, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nghiêm lại, bên trong đáy mát lạnh lùng băng giá.

Lâm Hạo nhận thấy bầu không khí trong xe không đúng, liền liếc nhìn phía sau qua gương chiếu hậu. Thấy sắc mặt Tần Nguyễn căng cứng, anh ta hỏi: “Sao thế?” Giọng Tần Nguyễn nghiêm nghị, cô khẳng định: “Có cái gì đó theo chúng ta suốt dọc đường đi.”
Một người có bao nhiêu cái mười năm.

Anh ta đã tự tay đánh nát tín ngưỡng mười năm của Tô Tình Thư.

Đánh nát nơi Thiên Đường thoải mái mà cô ta tự cho là đúng, đánh nát vách tường chưa vững chắc kia, để lộ ra vực sâu vô tận.
Tâm tình của anh ta vô cùng vi diệu, có phẫn nộ, tức giận, bất đắc dĩ, cũng có một chút khó chịu và cảm thấy thương hại cho Tô Tình Thư.

Người phụ nữ này chỉ vì một lời nói dối mà đau khổ theo đuổi sau lưng Nam Cung Sưởng mười năm.

Cô ta giấu giếm tất cả mọi người là mình si mê Nam Cung sướng.
Tô Tĩnh Thư đã chẳng còn sức lực để bước đi nữa rồi, cô ta nghẹn ngào cầu khẩn người đàn ông bên cạnh mình: “Bối Cận Châu, dẫn tôi đi đi.”

Nghe giọng nói nghẹn ngào của chủ nhân, Bối Cận Châu ôm Tô Tĩnh Thư vào trong ngực rồi nhanh chân đi ra ngoài.

Đảm thuộc hạ hắn mang tới cũng lập tức cất vũ khí, quay người đi theo sau.
Lời này chẳng qua là để an ủi Lâm Hạo mà thôi.

Khoảnh khắc bước vào cổng lớn của nhà họ Hoắc, cô đã xác định được rằng chắc chắn có thứ gì đó bám theo bọn họ.

Nhưng cho dù cô nói như vậy thì cảm xúc của Lâm Hạo cũng không có cách nào buông lỏng.
Linh Hư Tử không quá chắc chắn, nhưng Hoắc Dịch Dung lại cảm thấy đây chính là sự thật.

Mấy tháng nay, anh ta nhìn thấy rõ cách em ba và Tần Nguyễn ở chung với nhau.

Anh ta tận mắt chứng kiến em ba sống 28 năm như nhà sư khổ hạnh, sinh hoạt không thú vị và rất buồn tẻ, thế mà lại luôn đặt cô lên hàng đầu, vĩnh viễn xếp cô ở vị trí thứ nhất.
“Nhị gia, Tam thiếu phu nhân trở về ạ.”

Có một tên thuộc hạ đi tới sau lưng Hoắc Dịch Dung và thấp giọng bẩm báo. Giọng nói của Hoắc Dịch Dung hơi khàn khàn: “Đến đâu rồi?” Thuộc hạ: “Vừa mới tiến vào cổng lớn ạ.”

“Chuẩn bị xe, đi gặp nữ chủ nhân tương lai của các người.”
Khu nhà họ Hoặc có kết giới ngăn trở các loại tà ma quỷ quái bước vào.

Mà cảm giác bị theo dõi biến mất, là ngay sau khi xe lái vào trong công lớn.

Tất cả những điều này đủ để chứng minh rằng trên đường trở về, bọn họ đã bị thứ không thể nhìn thấy được đi theo.
Tay cầm vô lăng của Lâm Hạo không vững, thân xe bị đảo hai lần.

Tần Nguyễn vững vàng ngồi ở phía sau, cô ngước ánh mất kinh ngạc nhìn về phía Lâm Hạo.

Lâm Hạo vội vàng ổn định tay lái, anh ta cắn chặt hàm răng, cơ mặt căng cứng.
Hoắc Dịch Dung nhìn theo bóng lưng đoàn người của Tô Tinh Thư rời đi, mà trong mắt thoáng hiện ra sự nguy hiểm.

Đôi môi mỏng của anh ta mím lại thành một đường thẳng, về tức giận trên gương mặt điển trai chẳng hề giảm đi chút nào.

Sau khi biết được chuyện, bao nhiêu năm qua Tô Tình Thư trăm cay nghìn đắng leo lên vị trí người cầm quyền của nhà họ Tô, chỉ là vì một mình Nam Cung Sưởng.
“Ro!”

Thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị.

Sau khi tiến vào cổng lớn của nhà họ Hoắc, sắc mặt của Tần Nguyễn ngày càng không dễ nhìn.
Phải biết là lúc ở khách sạn Hoàng Đình, em ba không hề uống say.

Nhưng em ấy vẫn lựa chọn lên giường với Tần Nguyễn.

Đại sư Linh Hư Tử đã từng nói, có lẽ Tần Nguyễn chính là người vợ định mệnh của em ba.
Tư thế vô cùng tự do thoải mái, trông hơi có một chút du côn.

“Anh hai tim em có việc à?”

Trên mặt Tần Nguyễn nở nụ cười nhẹ, cô đi về phía Hoắc Dịch Dung.