Cô đkề nghị: “Hay là vừa ăn vừa nói?” Nhánh cây này trông có vẻ bình thường, nhưng Tần Nguyễn lại phát hiện ra một tia sát khí rất nhạt ở bên trong, đây không phải là âm khí sát khí của ma quỷ.
Mà là một loại âm sát làm cho người ta cảm nhận được sự ấm áp, bao dung. Theo thai kỳ phát triển của cô, bên phòng bếp chuẩn bị canh thảo dược đã không là loại đại bổ nữa, mà thay thế bằng những nguyên liệu thông thường hơn.
Hoắc Dịch Dung ngồi đối diện với Tần Nguyễn, nhìn cô ăn lưng lửng bụng rồi, anh ta bắt đầu kể những chuyện kỳ lạ đã xảy ra ở nhà Nam Cung. “Dạ?” Tần Nguyễn không hiểu cho lắm.
Hoắc Dịch Dung ho một tiếng, trên mặt nở nụ cười: “Dạo gần đây em ba tương đối bận, anh đang sợ em ấy vất vả lắm mới bớt được thời gian về thăm em, mà em lại không có nhà.” Mặc dù rất mâu thuẫn, nhưng Tần Nguyễn có thể từ sát khí trong nhảnh cây khô này, phân biệt ra được nó khác biệt với ma quỷ.
Hoắc Dịch Dung đi tới, thấy Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào nhánh cây nhỏ dưới chân thì hỏi: “Em dâu, làm sao vậy, có cái gì không đúng à?” Tần Nguyễn thả khăn ăn đã dùng xong lên trên bàn, cô bình tĩnh nói: “Em vừa nghe Hoắc Xuyên nói rồi, ngày mai em làm xong việc sẽ mau chóng trở về.”
Hoắc Dịch Dung cong môi cười: “Cũng tốt, tránh cho em ba lại tốn công vô ích.” chỗ này, thế nhưng không có, trong phòng không hề có một chút quỷ khỉ nào cả.”
Nhìn dáng vẻ tập trung phân tích của Tần Nguyễn mà Hoắc Dịch Dung phải đưa nắm tay lên môi, che giấu đi nụ cười của mình. Hoắc Dịch Dung gật đầu: “Đúng là như vậy, pháp y được mời tới để tìm hiểu hiện trường cũng nói ynhư vậy.
Nhưng em dâu à, căn cứ vào giám định cuối cùng của pháp y, thì Nam Cung Vân Long đúng là tự bóp chết mình thật.” Lần này, nói thế nào cô cũng phải giữ anh lại một ngày.
Hôm sau. Nếu như trước đó đã có pháp y và Linh Hư Tử tới đây, thì bọn họ không thể nào không chú ý tới thứ này được.
Vì dù sao trong một căn phòng được trang trí xa hoa như thế này, việc xuất hiện một nhánh cây khô là điều rất đột ngột. “Chuyện này không khoa học.” Tần Nguyễn cau mày, liếc nhìn chiếc ghế sô pha trống rỗng kia.
Nam Cung Văn Long muốn tự bóp chết chính mình quá khó khăn, đây là chuyện mà con người không thể làm được. Hoắc Dịch Dung ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được.”
Hai người theo nhau đi vào phòng ăn. Ở nơi đó có một bộ sô pha chất liệu cao cấp và một cái bàn với hoa văn tối màu.
Hoắc Dịch Dung chỉ vào chính giữa ghế sô pha: “Ông ta cứ ngồi đó rồi tự sát, tự bóp chết chính mình.” Nhưng chính vì quá sạch sẽ nên Tần Nguyễn không khỏi nhíu mày.
Cô hỏi: “Nam Cung Vân Long tự sát như thế nào?” Vừa rồi Tần Nguyễn còn đang nói về khoa học, ấy thế mà một giây sau lại chuyển sang cái lý luận này, đúng là để cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Tần Nguyễn không chú ý tới Hoắc Dịch Dung đang có những cảm xúc dị dạng vì sự mâu thuẫn trong lời nói của cô. “Anh Dung, chuyện này khó có thể xảy ra.” Tần Nguyễn phản bác luôn.
“Tay chân của con người dựa vào nguồn cung cấp oxy để hoạt động. Giả sử có một người muốn bóp cổ mình để tự tử, thì khi hắn thao tác sẽ khiến cơ thể rơi vào tình trạng thiếu oxy. Bị thiếu oxy trong thời gian dài sẽ khiến cơ thể con người ta không được cung cấp máu, dẫn đến việc tay không còn sức để bóp cổ, tự nhiên sẽ nới lỏng. Đương nhiên, nó cũng có thể dẫn đến tình trạng hôn mê ngẩn ở người tự tử, nhưng họ vẫn sẽ từ từ thở lại và ngất đi, nhưng không đến mức chết.” Tần Nguyễn đã hơi cúi người, chuẩn bị nhặt nhánh cây trên mặt đất lên.
Hoắc Dịch Dung thấy vậy vội vàng cản lại, rồi đưa tay ra định giúp cô nhặt nhánh cây lên. “Đừng động vào!” Tần Nguyễn nghiêm nghị ngăn lại. Tay của Hoắc Dịch Dung đã sắp chạm phải nhánh cây, lại bị tiếng quát của Tần Nguyễn ngăn lại. Hoắc Dịch Dung nghĩ đến chuyện vừa rồi mình gọi điện thoại cho em ba, Hoắc Vân Tiêu nói ngày mai sẽ từ biệt thự Hương Tạ trở về, chính là vì Tần Nguyễn.
Anh ta hỏi: “Ngày mai em ba trở về đấy, em có biết không?” Hoắc Dịch Dung cũng hiểu ra điều gì đó, sắc mặt anh ta không thay đổi.
Anh ta trầm giọng hỏi ảm về canh ngoài cửa: “Có ai vào phòng này từ hôm qua đến khi chúng tôi đến không?” Ám vệ quay người, cúi đầu cung kính bẩm bảo: “Thưa Nhị gia, không có ai đi vào cả, chúng tôi vẫn luôn canh giữ ở đây 24 giờ, chưa từng gián đoạn.” Tần Nguyễn ăn sáng xong thì cùng Hoắc Dịch Dung chạy tới nhà Nam Cung.
Gia tộc Nam Cung hơn nửa tháng trước còn vô cùng náo nhiệt, bây giờ lại vắng lặng quạnh quẽ. Bên ngoài, ngoại trừ ám vệ của nhà họ Hoắc đứng canh giữ thì không nhìn thấy bất kỳ ai khác. Hoắc Dịch Dung đỡ cánh tay Tần Nguyễn, đưa cô lên tầng, đi vào căn phòng mà Nam Cung Vân Long đã tự sát. Trong phòng rất sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết của tà ma nào để lại. Hoắc Dịch Dung lắc đầu: “Không vội, mai là ngày nghỉ, anh sẽ tự mình đưa em đi.”
Tần Nguyễn nghĩ đến chuyện ngày mai muốn đi tìm Lâu Hoằng , cô gật đầu: “Cũng được, vừa hay ngày mai em cũng có chuyện khác muốn làm.” Hoắc Dịch Dung buông cánh tay Tần Nguyễn ra, đôi mắt sâu thẳm của anh ta liếc nhìn chiếc ghế sô pha cách đây không xa.
Tần Nguyễn nhìn theo ánh mắt của anh ta. Cô cũng muốn biết sức khỏe của anh mấy ngày gần đây thế nào rồi.
Theo lý mà nói, với tình hình hiện tại của cơ thể anh, cần phải tiến hành chải vuốt mỗi ngày, Trên mặt Hoắc Dịch Dung lộ ra vẻ kỳ quái: “Ngày mai em không ở nhà?”
“Em có một số việc cần phải xử lý, chắc có lẽ ban ngày sẽ không ở nhà.” Cô nhấc chân đi đến chỗ ghế sô pha mà Nam Cung Vân Long đã ngồi tự sát.
Đột nhiên, dưới chân đã phải thứ gì đó. Bêcn trong phòng ăn. Tần Nguyễn uống canh thảo dược được phòng bếp chuẩn bị cho bữa tối nay.
Hôm nay là canh gà hầm thuốc bổ máu, bên trong nấau với một số vị thuốc thông thường. Anh và em ba đều nhất trí cho rằng, Nam Cung Vân Long không thể nào tự sát được, với tính cách của ông ta sẽ không làm như vậy. Linh Hư Tử đã đến xem qua hiện trường và không phát hiện ra vết tích gây án của thử phi tự nhiên nào. Cho nên anh mới muốn mời em dâu đi xem một chút. Dù sao Nam Cung Vân Long cũng là gia chủ của nhà Nam Cung, nên nhà họ Hoắc không có ý định lấy mạng của ông ta, chuyện này cũng nên có một lời giải thích hợp lý.”
“Em biết rồi.” Tần Nguyễn lau miệng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Dịch Dung: “Em lúc nào cũng có thời gian, bây giờ đi luôn cũng được. Nhưng đã mấy ngày rồi cô không gặp được anh, mà mỗi lần gặp mặt, Tam gia cũng có vẻ xa cách với cô.
Có thể là anh làm việc ở bên ngoài quá mệt mỏi, không có hơi sức đấu thân mật với cô như trước đây. Tần Nguyễn ngước mắt lên liếc anh ta một cái, tay chỉ vào nhánh cây dưới chân.
“Thứ này xuất hiện lúc nào?” “Sẽ không đâu.” Tần Nguyễn lắc đầu, giọng kiên định.
Ngày mai Tam gia trở về, cô nhất định sẽ về nhà ngay khi giải quyết xong việc. Tay anh ta chỉ còn cách nhanh cây khô vài phân.