Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 577: Hoắc tam gia được người ta gọi là mỹ nam số một đất thủ đô



Tần Nguyễn chỉ vào nhánh cây khô rồi nói với Lâm Hạo đang đứng ở cửa: “Anh, đi nhặt nó lên.”

Hoắc Dịch Dung có ấn tượng với L1âm Hạo và cũng biết rõ lai lịch của anh ta. Nói xong, cô ta đóng cửa lại.

Bối Cận Châu đứng tại chỗ vài giây, sau đó quay người đi xuống dưới sắp xếp công việc đón tiếp Hoắc Nhị gia và Hoắc Tam thiểu phu nhân.
Trong mười năm truy đuổi theo bước chân của Nam Cung Sưởng, cô ta cùng nhà họ Tô từ lâu đã đứng ở tình thế đối lập, giằng co với nhà họ Hoắc.

Tô Tinh Thư đi vào phòng tắm, cô ta mở nước, nhắm mắt lại để mặc cho dòng nước xối lên người mình.
Tô Tinh Thư với sắc mặt tiều tụy, đôi mắt vần tia máu, quầng mắt thâm đen xuất hiện ở trước mặt Bối Cận Châu.

Trên mặt hắn nổi lên một chút cảm xúc, hắn khẽ gọi: “Tiểu thư?”
“Tiểu thư, cô có ở đó không? Cô có nghe thấy lời tôi nói không?”

Bối Cận Châu xác định, Tô Tinh Thư ở trong phòng không ngủ.
“Cạch.”

Cửa phòng được mở từ bên trong.
Tô Tình Thư cởi quần áo trên người trải qua một ngày một đêm đã bắt đầu có mùi.

Động tác của cô ta cứng ngắc, rất không nhịp nhàng.
Anh có khí chất ôn hòa nhã nhặn, biết tiến lùi vừa phải, có phong cách của một quý ông khiêm tốn.

Nhưng anh cũng là người quyết đoán, tàn nhẫn, tính cách đôi khi thất thường và có một trái tim lạnh lùng, anh tuyệt đối không phải là loại người hiền lành tốt bụng.
Tô Tình Thư rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Gặp, anh bảo người hầu tiếp đãi họ cho tốt, tôi chuẩn bị xong sẽ xuống lầu.”

“Cô, không sao chứ?”
Cô tủm tỉm, ấm giọng nói với Lâm Hạo: “Thể chất của anh hai không giống anh, anh ấy đụng phải thứ này sẽ có ảnh hưởng không tốt. Thể chất của anh và tôi dù có chạm vào những thứ này cũng không bị ảnh hưởng nhiều, không cần sợ, cứ nhặt nó lên cho tôi là được.”

Nếu không phải bụng quá lớn, cô cũng sẽ không làm phiền Lâm Hạo giúp mình.
Đột nhiên, Tần Nguyễn cất tiếng hỏi: “Sau khi biết Nam Cung Vân Long xảy ra chuyện, Nam Cung Sưởng mới bị phát bệnh à?”

Đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn thẳng vào Hoắc Dịch Dung.
Tần Nguyễn lên tiếng: “Chờ một chút.”

Hoắc Dịch Dung cùng Lâm Hạo đ0ồng thời nhìn về phía cô,
“Tiểu thư, Hoắc Nhị gia vừa gọi điện thoại tới nói là đang trên đường đưa Hoắc Tam thiếu phu nhân đến đây, bọn họ muốn gặp Nam Cung sướng.”

Người vừa lên tiếng ở ngoài cửa là Bối Cận Châu. Vì không yên lòng Tổ Tĩnh Thư, hắn bỏ công việc trong tay xuống, canh giữ ở nhà họ Tô cả một đêm.
Lâm Hạo bị nhìn thấu suy nghĩ trong lòng thì không khỏi ngượng ngùng. Nhưng nghe Tần Nguyễn nói không có việc gì, anh ta bên nhanh chóng cầm lấy nhánh cây, đứng lên đưa đến trước mặt cô. Tần Nguyễn cầm lấy nhánh cây, trong đôi mắt cười có chút kinh ngạc.

Từ nhánh cây khô này, cô cảm nhận được luồng hơi thở âm sát quen thuộc.
Tần Nguyễn vuốt nhánh cây trong tay, trên mặt nổi lên trầm tư.

Trong lúc này, một chút âm sát ở trong nhánh cây đã bị Tần Nguyễn hút sạch.
Tâm trí cô ta giống như một bụi dây gai, không thể nào hình dung ra được.

“Thùng thùng thùng!” Tiếng đập cửa dồn dập hơn.
Tần Nguyễn cũng biết Tô Tinh Thư có mối quan hệ dây dưa với Nam Cung Sưởng, và tình yêu sâu sắc của cô ta dành cho gã.

Người phụ nữ này, cuối cùng vẫn còn vướng bận với Nam Cung Sưởng.
Hẳn không biết tối hôm qua Tô Tĩnh Thư đã gặp phải chuyện gì ở nhà họ Hoắc.

Nhưng hắn nghĩ đó chắc hẳn là một biến cố vô cùng lớn trong quá khứ khiến tiểu thư không thể vượt qua được. Lúc này mới dẫn đến việc Nam Cung Sương, người luôn ở trong trái tim tiểu thư được đưa về đây mà cô ấy chẳng hề đi nhìn lấy một lần, và tự nhốt mình ở trong phòng cả đêm.
Nhà họ Tô.

Từ tối hôm qua trở về đến giờ, Tô Tình Thư vẫn tự nhốt mình ở trong phòng.
“Được, anh sẽ sắp xếp cho người nói một tiếng với bên nhà họ Tô.”

Hoắc Dịch Dung ung dung đi ra ngoài cửa.
Trong đầu cô ta hiện lên gương mặt tuấn tú quyến rũ, có khí phách và phong thái hào hoa tao nhã đỏ.

Người được công nhận là mỹ nam số một ở đất thủ đô, Hoắc Tam gia.
Cả đêm cô ta không hề nhắm mất.

“Cốc cốc cốc.”
Bối Cận Châu chưa bao giờ thấy Tô Tĩnh Thư có dáng vẻ chật vật như thế này.

Lớp trang điểm nhạt đi, quần áo mặc trên người vẫn là bộ của ngày hôm qua, hoàn toàn mất đi vẻ xinh đẹp dịu dàng trước đây.
Lâm Hạo đi đến 7trước mặt Tần Nguyễn, khom người đi nhặt nhánh cây khô kia.

Tần Nguyễn nhìn thấy tay của anh ta đang run rẩy thì trong đôi m2ắt đẹp hiện lên một tia kinh ngạc, cô hiểu ngay.
Cô còn chưa biết Hoắc Dịch Dung đã vô tình bóc trần ra chân tướng sự thật đầm đìa màu tươi mười năm trước ở trước mặt Tô Tĩnh Thư.

Tần Nguyễn đưa ra yêu cầu với Hoắc Dịch Dung: “Anh Dung, em muốn gặp mặt Nam Cung Sưởng, cái chết của Nam Cung Vân Long đúng là có nội tinh, nhưng em muốn đi gặp Nam Cung Sưởng đã rồi mới đưa ra kết luận.”
Số mệnh của hai người họ đã được quyết định từ lâu.

Thứ mà Tô Tình Thư mong muốn, cuối cùng sẽ là vô ích thôi.
Nếu như không phải cặp lông mi kia thỉnh thoảng lại rung lên, thì còn tưởng đây là một pho tượng.

Tô Tình Thư giống như không nghe thấy tiếng đập cửa, hai mắt cô ta nhìn trừng trừng lên trần nhà.
Gương mặt mang vẻ đẹp quyến rũ như yêu tinh, khí chất tao nhã, xuất thân phi thường mang đến khí chất ung dung cao quý bẩm sinh.

Một người đàn ông như vậy, là mục tiêu theo đuổi của tất cả các danh viện ở thủ đô.
Tô Tĩnh Thư đang như người mất hồn, lúc nghe thấy cái tên Hoắc Tam thiếu phu nhân, ánh sáng trong con ngươi hơi tụ lại. Cô ta khẽ chớp mắt, giống như một con thú nhỏ vừa mới bước vào thế giới, cảm thấy lạ lẫm và đáng yêu với thế giới mới này.

Như thể không quá thích ứng với hành động ấy, Tô Tĩnh Thư chậm rãi chớp mắt hai lần nữa.
Ngoại trừ Tỏ Tình Thư cô ta.

Cô ta đã biết từ lâu, nhà Nam Cung sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đứng ở phía đối đầu với nhà họ Hoắc.
Hoắc Dịch Dung gật đầu: “Đúng vậy, tốc độ phát bệnh quá nhanh, lúc bác sĩ chạy đến thì đã không kịp cứu chữa nữa rồi.” Tần Nguyễn lại hỏi: “Hiện giờ Nam Cung Sưởng đang ở đâu?”

Sắc mặt Hoắc Dịch Dung bình tĩnh, anh ta nói, giọng hơi lạnh: “Ở nhà họ Tô, tối hôm qua gã bị Tô Tĩnh Thư mang đi rồi.”
“Tôi không sao, tôi rất khỏe.”

Giọng Tô Tình Thư nhẹ nhàng.
Cô ta muốn xóa sạch những hình ảnh mơ hồ lộn xộn trong tâm trí, và vứt bỏ tất cả những vướng mắc không rõ ràng ra khỏi đầu mình.

Sai lầm của mười năm trước đã khiến cô ta bỏ ra cái giá quá lớn, quá thê thảm và đau đớn.
Hoặc Nhị gia tới nhà họ Tô, cũng không biết mục đích là gì.

Nhưng dù mục đích của anh ta có là gì đi chăng nữa, thì bọn họ cũng chỉ có thể nghênh đón.
Cửa phòng bị gõ từ bên ngoài.

Tô Tinh Thư ngồi trên mặt thảm ở cạnh giường, đầu tựa vào cuối giường, vẻ mặt đờ đẫn, tiêu cự ở hai mắt không có cách nào tụ lại được.
Nó tương tự như Linh Phong ở núi Kỳ thành phố Vân.

Có lẽ nào, kẻ sát nhân đã ngụy trang Nam Cung Vân Long thành tự sát là một yêu tinh cây?
Một lúc lâu rồi mà trong phòng không có ai trả lời, hấn bắt đầu lo lắng.

Bối Cận Châu lại gõ vài cái lên cửa, giọng vội vàng: “Tiểu thư, Hoắc Nhị gia cùng Hoắc Tam thiếu phu nhân đang trên đường tới, chắc họ sắp đến nơi rồi, cô có gặp bọn họ hay không?”
Nhưng cô ta vẫn còn có rất nhiều mười năm nữa.

Đã làm sai chuyện thì cũng nên đi bồi thường.

Dưới lầu.